Thì Ra Cậu Ấy Thích Tôi

Chương 1: 1 Chia Tay Bạn Trai


Tôi đi đại tiện rồi bị bạn trai chia tay.
“Có phải em không thay đổi được cái tính lề mề của mình không, đi đại tiện 5 phút mà em kéo dài tới tận 10 phút.”
Cố Tri Hàng đen mặt nói chia tay.
Tôi khóc lóc cầu xin anh ta 1 ngày 1 đêm: “Tiểu Tri Tri, anh thật độc ác, anh chắc chắn chứ?”
Anh ta vô cùng thờ ơ trước sự cầu xin của tôi.
“Vậy được, nhất định em sẽ trở nên giỏi giang hơn sau đó tới tìm anh.”
“Ừm.” Anh ta trả lời một chữ.
Tôi xách vali ngồi dưới hành lang, đợi cả nửa tiếng anh ta cũng không đuổi theo tôi.
Tôi bật khóc, giây tiếp theo, là tôi giả vờ đấy.

Tôi xóa tất cả các phương thức liên lạc với anh ta.
Quá tốt rồi, cuối cùng tôi cũng chia tay được với tên ma quỷ đó rồi.

Nói thật, từ sớm tôi đã không thể chịu nổi anh ta.
Ăn cơm, chơi game, đi dạo, hôn, nắm tay, ôm… tất cả mọi việc anh ta đều quy định thời gian.


Một khi tôi chậm một chút hoặc là vượt quá thời gian anh ta đặt ra thì anh ta sẽ tức giận.
Tất cả tôi có thể nhịn, dù sao thì tôi cũng biết bản thân mình có tính lề mề.
Nhưng mà lúc hôn, nếu vượt quá 5 phút anh ta sẽ kêu dừng lại, tôi thực sự không còn gì để nói.
Loại cảm giác núi lửa đang phun trào thì bị một ngọn núi băng ập xuống thật sự khiến tôi nghẹt thở.

Tôi chịu đựng đủ rồi…
Tôi đăng một video lên douyin: “Bạn trai hung dữ với tôi, thế nên đã chia tay, từ bây giờ trở đi bạn trai mới có thể xếp hàng từ Pháp tới đây rồi.”
Không ngờ tới chỉ sau có 1 đêm tôi đã nổi tiếng.
99+ bình luận, 99+ lượt thích, 99+ tin nhắn…
Tôi nhìn qua một đống tin nhắn hỗn loạn không có tâm trạng trả lời.

Cho tới khi một cái tên “Văn Tu” xuất hiện thu hút sự chú ý của tôi.
Tim tôi hẫng một nhịp.

Không trùng hợp như vậy chứ? Trên mạng gặp được người quen?
Lớp trưởng cấp 3?
Tôi ôm điện thoại suy nghĩ mấy ngày liền sau đó trả lời một câu: “Cậu có thể chuyển cho tôi 5000 tệ không?”
Giây tiếp theo, cậu ấy xóa tôi luôn rồi.
Haizz…
Tôi biết ngay là lừa đảo mà.
Lớp trưởng lạnh lùng, cao cao tại thượng như thế, đến nói chuyện còn chưa từng nói với tôi lấy một câu làm sao có thể kết bạn với tôi cơ chứ?
Tháng cuối cùng của lớp 12, Văn Tu chuyển tới lớp chúng tôi.
Vừa mới tới đã trở thành lớp trưởng.

Nếu hỏi tại sao, thì chính là cái kiểu lấy thành tích áp đảo ấy.
Cậu ấy không thích nói chuyện, nghiêm túc tới nỗi khiến người ta tức lộn ruột.
Vì để không ảnh hưởng tới thành tích của cậu ấy, thầy chủ nhiệm đã đặc biệt gọi tôi tới phòng giáo vụ.


“Đừng nói chuyện với em ấy, cũng đừng làm phiền em ấy học tập, em ấy có việc gì thì em giúp em ấy làm, em là học sinh nghe lời nhất, thầy tin tưởng ở em.”
Tôi gật đầu nói được, sau đó thì trở thành bạn cùng bàn của cậu ấy.

Đương nhiên tôi rất nghe lời thầy ai bảo thầy chủ nhiệm là bố của tôi cơ chứ.
Vì vậy tới cuối cùng quan hệ của tôi và cậu ấy bằng 0.
Bình thường cậu ấy tới tìm tôi là nhờ tôi giúp cậu ấy nộp bài tập, đi lấy nước, giúp cậu ấy lấy bài thi…
Sau đó tìm được quy luật, thế nên không cần cậu ấy nói tôi sẽ tự nhiên mà đi giúp cậu ấy làm những việc này.
Có một ngày, đột nhiên cậu ấy nhìn tôi như thể có suy nghĩ gì đó, viết lên giấy một câu: “Cậu là người câm à?”
Dm nó… Vì sự bức bách của bố mà tôi nuốt tất cả ấm ức vào trong lòng, viết hai chữ: “Không phải.”
Cậu ngẩng đầu lên trông vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó cũng chẳng nói với tôi câu nào.

Sau này việc thi cử quá bận.

Sau khi thi xong tôi như thể được lột xác, thế nên quên đi rất nhiều chuyện bao gồm cả cậu ấy.
Chỉ là nghe bố nói cậu ấy thi đỗ Thanh Hoa.
Trong nhóm lớp, cậu ấy vốn dĩ là một người không nhắn tin bao giờ lại đột nhiên tag tôi.
“Tại sao cậu không thi vào Bắc Đại, có một chuyên ngành rất hợp với cậu.”

Trong phút chốc sự náo nhiệt trong nhóm lớp đột nhiên biến mất.
Mọi người đều đang nín thở yên lặng đợi tôi trả lời.

Khoảnh khắc đó da đầu tôi tê rần, nơm nớp lo sợ trả lời một câu: “Bắc Đại xa nhà quá, nói thực tôi cũng thấy bình thường.”
Sau đó, mọi người vẫn không dám nói gì.
Một lúc sau cậu lại gửi một tin nhắn: “Ồ.”
Ồ?
Móa…
Sau khi cậu off, mọi người trong nhóm cười lăn cười bò.
“Hahahahahaha.”
“Mẹ ơi xa nhà quá.”
“Còn bình thường, sao cậu không nói luôn là tên không hay bằng trường hàng xóm Thanh Hoa, học viện kĩ thuật và công nghệ năm con đường.”
“Cậu làm cho lớp trưởng tức tới nỗi off luôn kìa.”
“Toẹt dzời, toẹt dzời.”

Tôi nhìn mọi người trong nhóm lớp đang ồn ào vui vẻ, bản thân vô cùng quẫn bách.

Tên Văn Tu đó khiến tôi trở thành trò cười à, tức c.hết mất.