Cơ thể mất đi nguyên thần chẳng khác nào cái xác rỗng, đợi luồng khí đen bị hút hết vào trong kính, thân thể Hình Thiên lập tức tê liệt ngã nhoài ra đất. Đúng lúc này, Thanh Long kính và Bạch Hổ kính đột nhiên trào ra ánh đỏ, chiếu lên người Lô Hoài Nhâm. Trên đỉnh đầu Lô Hoài Nhâm bỗng nhiên bốc lên một làn khói xanh, vút một tiếng bắn vào trong viên ngọc châu vừa khảm vào Thanh Long kính, ánh trắng chạy dọc theo khung kính, tức thì thắp sáng ba viên ngọc châu còn lại.
Lúc này, ánh đỏ hội tụ trên người Lô Hoài Nhâm phóng thẳng về phía chân trời, phá tan mây, đám mây dầy từ từ tản đi, pháp trận ở trung tâm tế đường cũng tối xuống. Chỉ thấy Lô Hoài Nhâm gục đầu ngồi xếp bằng tại chỗ, thất khiếu trào ra máu đen ồ ạt.
Đêm tối buông mình, ba sao quy vị, mặt trời khuất bóng, ánh đỏ dần tan, bóng nguyệt sáng ngời treo tít trên cao. Kinh Niên thấy thiên tượng đã qua, mới thả Điện hạ ra, lùi qua cạnh cửa.
Điện hạ dặn dò binh lính canh gác bên ngoài, chỉ dẫn theo Huyền Ảnh đi về hướng pháp trận. Huyền Ảnh bước lên thăm dò hơi thở của Lô Hoài Nhâm, ấn lên ngực hắn một hồi, rồi sờ lên gáy cổ Hình Thiên, sau đó ngồi dậy, nhìn Điện Hạ lắc đầu.
Điện Hạ lặng người đi một lát, quay đầu nhìn về phía Kinh Niên, lắp bắp: “Lô… Lô… Lô huynh đệ hắn… hắn đã tắt thở…”
Kinh Niên nắm chặt tay Thi Ngũ gia, thật lâu sau mới nặn ra được một câu: “Người đã chết đương nhiên tắt thở.”
Dứt lời lập tức chạy về phía không người thu hai mặt kính lại, nhét hết vào trong ngực.
Điện Hạ thấy cô không buồn liếc Lô Hoài Nhâm lấy một cái, thì khó tránh khỏi bất ngờ. Nghe cô bình thường lúc nào cũng đại ca đại ca rất thân thiết, sao người đã chết lại không nhỏ nửa giọt lệ, ngay cả một chút thương tiếc cũng không cảm giác được.
Điện Hạ không tin Kinh Niên là người vô tình như vậy, chỉ nghĩ là cô cố nén thương tâm, nên không đành lòng nhìn thêm thôi, khi thấy cô quay lại, y còn nở ra một nụ cười xoa dịu cô.
Ai ngờ Kinh Niên chỉ một mực nhìn Thi Ngũ gia, làm như không thấy nụ cười của Điện Hạ. Điện Hạ cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, giả vờ nhìn quanh hai bên, khó hiểu hỏi: “Sao không thấy bóng dáng Nguyên Thiên Sư?”
Kinh Niên chỉ về hướng Thông Ma đạo, nhàn nhạt nhắc nhở y: “Người đang nằm đằng sau đó.”
Điện Hạ nghe vậy, vội vàng hạ lệnh bảo Huyền Ảnh dẫn hơn mười binh lính tìm kiếm trong Thông Ma đạo. Nào ngờ đoàn người vừa bước lên mấy bậc thang, chợt nghe thấy một tiếng quát dội xuống trên đài quan tế: “To gan! Ai dám lỗ mãng?!”
Mọi người nghe thấy tiếng nhìn qua, thấy có hai người vòng ra từ sau trụ đá, người đằng trước hoàng bào mão vàng, eo buộc thắt lưng sợi vàng, ngẩng dầu rảo bước tới giữa đài quan tế đứng vững, chính là đương triều Thiên tử. Người theo sát phía sau ướt sũng toàn thân, ngay cả tóc cũng nhỏ nước, không phải Nguyên Thiên Sư thì ai vào đây? Nhìn bộ dạng của lão rõ ràng là mới bò ra khỏi âm thủy chưa bao lâu.
Binh sĩ bên ngoài vừa thấy Hoàng thượng đều đồng loạt quỳ xuống rào rào. Kinh Niên lặng lẽ kéo Thi Ngũ gia bước ra khỏi bậc cửa, mượn tường chắn thân. Huyền Ảnh cũng dắt theo binh sĩ lùi khỏi bậc đá bái lạy trên đất.
Nguyên Thiên Sư nghiêng đầu liếc mắt qua pháp trận, lúc thấy thi thể nằm sấp trên đất thì chau mày, hấp tấp xoay mặt đi, nhìn về phía bên ngoài tế đường, lạnh lùng nói: “Mục ngự quan, ngươi thật to gan, thấy Hoàng thượng còn không quỳ?”
Kinh Niên tựa lưng vào tường, kéo tay của Thi Ngũ gia, dùng quỷ nhãn nhìn thấu vào trong cơ thể Hoàng thượng, lại phát hiện phù chú vướng trên tim đã cởi, hết sức kinh ngạc, nhìn qua sắc mặt hồng hào của Hoàng Thượng, với bộ dạng cách đây không lâu tưởng như là hai người khác nhau.
Hoàng thượng chắp tay sau lưng nhìn xuống dưới, ánh mắt bị ngăn lại bởi tua mão khiến người ta không nhìn rõ, chỉ nghe ngài trầm giọng nói: “Hoàng tử tạo phản, tội thêm một bậc!”
Ngay sau đó Nguyên Thiên Sư vung tay lên, quát to: “Còn không bắt người!”
Ra lệnh một tiếng, từ giữa đám binh lính bên ngoài tế đường bước ra năm binh sĩ giáp xanh, đánh thốc về phía Điện Hạ, bội kiếm sáng lóa chém xuống. Ngay thời khắc nguy cấp này, Huyền Ảnh hóa kiếm thành roi, tung ra thức thứ nhất Đại Diễm Hỏa Long, quét lui năm tên binh sĩ, sau đó nhảy tới bảo vệ bên cạnh Điện Hạ.
Kinh Niên thấy năm tên binh sĩ này mắt lóe hung quang, hơi thở phả ra ồ ồ, trong lòng biết bọn họ chắc chắn đã trúng Thao Tâm thuật. Cô đang tính nhắc nhở Điện Hạ, đã thấy Huyền Ảnh xoay nửa thân trên, vung cánh tay bắn ra năm cây ngân châm, toàn bộ đều trúng vào mi tâm của năm tên binh sĩ. Người trúng châm hệt như bị điểm huyệt, chôn chân tại chỗ không thể động đậy. Huyền Ảnh khua thêm một nhát, chém bay đầu cả năm.
Điện Hạ chỉ thẳng Hoàng Thượng, lớn giọng chất vấn: “Phụ hoàng hiện đang dưỡng sức ở Bồ Đề cung, Nguyên Thiên Sư ngươi tìm yêu nghiệt này ở đâu, dám cả gan giả mạo Thánh hoàng?!” Nói đoạn quay đầu hạ lệnh với binh lính ngoài tế đường: “Còn không mau bắt người?!”
Chúng binh lính ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, ai nấy đều luống cuống tay chân, không biết nên giúp ai bắt ai. Chỉ có Kinh Niên là thấy rất rõ, bất luận Hoàng thượng có bị thao túng hay không, thì người đứng trên đài quan tế vẫn chính là Thiên tử thứ thiệt, Điện Hạ cố tình nghi trận nhất định có mưu đồ khác.
Ngay khi Kinh Niên đang suy tính, Nguyên Thiên Sư cũng đã tung người nhảy tới bên thi thể Hình Thiên. Kinh Niên thấy hắn khiêng thân thể Hình Thiên lên vai, vội vàng ra hiệu Ngũ gia bước lên ngăn lại. Nhưng sau khi kêu, một lát vẫn không thấy phản ứng, cô lại kêu thêm tiếng nữa, Thi Ngũ gia mới chậm rãi bước lên, động tác lại cứng ngắc lừng khừng, hệt như lúc mới vào Phong Hoa cốc.
Trong lòng Kinh Niên thấp thỏm, không đợi Thi Ngũ gia bước lên bước nữa đã gọi hắn quay về. Điện Hạ nháy mắt với Huyền Ảnh, Huyền Ảnh lập tức lao về phía đài quan đế. Lúc này, Nguyên Thiên Sư vác Hình Thiên đang định vòng ra phía sau trụ đá, thấy Huyền Ảnh bức tới thì lật đật trốn ra sau lưng Hoàng thượng.
Hoàng thượng cứ như không sợ hãi, che chắn trước người Nguyên Thiên Sư. Huyền Ảnh vẫn không thu chân, giẫm bậc đá nhảy lên không trung, roi lửa trong tay từ từ khôi phục lại nguyên hình, thân kiếm dường như hấp thu hỏa khí phản xạ ra ánh đỏ lóa mắt.
Tim Kinh Niên thót lên, kêu to: “Không ổn!” Nhảy tới hai bước, mắt thấy một ánh chớp xẹt qua, Huyền Ảnh đã bổ kiếm xuống chém rơi đầu Hoàng thượng và Nguyên Thiên Sư.
Khóe miệng Điện Hạ cong lên, bước dài lên đài quan tế, mặt hướng ra tướng sĩ bên ngoài tế đường, giơ một tay lên, cất giọng nói: “Nguyên Thiên Sư ỷ quyền ỷ thế, mưu đồ bất chính, nhân dịp đi săn ở Nam sơn đã phục kích Thánh hoàng rồi cho người bưng bít, may mắn được hiền thần âm thầm tương trợ, cứu được Hoàng thượng giấu trong cung Bồ Đề, có điều Hoàng thượng bị thương nặng khó lành, tai mắt của Nguyên Thiên Sư lại đông đảo, để tránh sinh ra rắc rối, nên mới để cho yêu nghiệt này hoành hành tới nay, hiện tội thần đã đền tội, ít ngày nữa sẽ nghênh đón chân Hoàng quy vị, chấn chỉnh triều cương!”
Lúc này Huyền Ảnh phủ phục xuống đất quỳ lạy, toán binh sĩ vừa theo Huyền Ảnh bước lên bậc đá cũng quỳ xuống hô to “Muôn năm”. Không bao lâu sau, tiếng hô hào muôn năm đã lan từ trong tế đường ra tới bên ngoài, cuồn cuộn lên xuống, liên miên không dứt.
Kinh Niên chỉ cảm thấy tim lạnh buốt, nắm chặt tay Thi Ngũ gia, nghiêng đầu mỉm cười với hắn, thì thầm: “Ngũ gia, chúng ta đi thôi.”
Nói xong câu này, cô chợt cảm thấy bàn tay bị siết lại, Thi Ngũ gia chưa đợi cô cất bước đã chậm rãi đi thẳng ra ngoài, Kinh Niên than thở: “Hóa ra Ngũ gia cũng không thích nơi này, phải ha, nhiều người như vậy, càng nhìn càng khiến người ta phiền lòng.”
Cô không rảo nhanh bước hơn, mà cứ mặc cho Thi Ngũ gia kéo mình băng qua đám đông, đi tới lối vào Thông Thần đạo, giải trận tháo thủ cấp Hiền thừa tướng xuống, rồi theo Thi Ngũ gia rẽ vòng qua lối cũ, xác người xác ngựa chồng chất, la liệt khắp nơi. Kinh Niên và Thi Ngũ gia đành phải giẫm lên những thi thể này để ra khỏi cung. Thi Ngũ gia hành động chậm chạp, Kinh Niên cũng bám theo chậm rãi. Qua nửa canh giờ mới vượt qua con đường hẹp của trấn Thổ Diêu.
Lúc này, phía sau chợt vọng tới tiếng vó ngựa rầm rập, Kinh Niên ngoái đầu nhìn lại, thấy Điện Hạ một mình cưỡi ngựa đuổi theo, tới gần thì nhấc vó tung người xuống ngựa, chạy đi tới trước mặt Kinh Niên, thở hổn hển nói: “Muội phải đi sao?”
Kinh Niên xoa xoa tay:”Ta đã đi rồi.”
Điện Hạ cúi đầu nhìn mũi giày, chỉ chốc lát sau, lại ngẩng đầu lên nhìn Kinh Niên chăm chú: “Không phải muội muốn xóa tên Thi Ngũ gia trong sách Ngự sao? Đợi Phụ hoàng quy vị, ta sẽ thỉnh xin người, lần này muội lập được đại công, xin phụ hoàng ban cho một Ngự thi cũng không phải việc khó.”
Kinh Niên thấy y nói như thật, bỗng dưng cười lạnh: “Quy vị? Người chết hết rồi còn đâu mà quy vị? Dù có quy vị thật, thì sợ rằng chưa đầy mấy ngày cũng lấy cớ truyền ngôi thôi!”
Điện Hạ hơi biến sắc, vội vã hỏi ngược lại: “Muội nói vậy là có ý gì? Lẽ nào người trên đài lúc nãy thật sự là Hoàng thượng? Muội ngàn vạn lần không thể…”
Kinh Niên chưa đợi y nói xong, đã biến hóa ra một con mắt quỷ trừng y, lạnh lùng nói: “Ngài lừa được người khác, chứ không lừa được con mắt này của Kinh Niên, dù ngài có đón ra một Hoàng thượng từ Bồ Đề cung thật, thì cũng chỉ là ngụy trang để tránh miệng lưỡi người đời mà thôi. Kể từ khoảnh khắc bị phế Thái tử, ngài đã trù tính hết rồi có đúng hay không?”
Điện Hạ bị con mắt đổi màu kia nhìn thẳng, chỉ cảm thấy toàn bộ nội tâm đều không còn chỗ nào che giấu, tâm thần cũng như bị hút vào trong, vội vàng quay mặt đi không dám nhìn thêm nữa. Đối diện với câu hỏi của cô, y im lặng hồi lâu rồi mới cười khổ, rầu rĩ nói: “Ở trong lòng của muội, ta đã thành tội đồ giết cha đoạt quyền sao? Muội cho là, ta làm tất cả chỉ vì ngồi trên tôn vị của phụ hoàng sao?”
Kinh Niên nhìn thấy ánh mắt Điện Hạ buồn bã, bất giác nhớ tới đoạn thời gian mình từng làm Huyền Ảnh hộ vệ, mỗi khi hạ triều, có thể nhìn thấy thần sắc tương tự trong mắt nữ hoàng.
Trong lòng cô khẽ động, giọng cũng vô thức mềm ra: “Có người nói với ta, trách nhiệm bao giờ cũng tăng lên theo địa vị, người có địa vị tối cao cũng là người gánh trách nhiệm nặng nhất.”
Nghe cô nói thế, nét mặt Điện Hạ vui hẳn lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã chuyển sang nặng trĩu:”Phụ hoàng cũng không kham nổi áp lực nặng nề này nữa, cho nên cần có kẻ gánh vác thay người.”
Kinh Niên hỏi ngược lại: “Ngài gánh nổi sao?”
Câu hỏi này mang theo mấy phần khiêu khích, nhưng Điện Hạ không giận trái lại còn cười: “Sao muội biết ta không gánh nổi?”
Kinh Niên vốn muốn nói: “Nếu gánh nổi thật thì cần gì bắt Huyền Ảnh cõng lên lưng cái tội danh giết cha?”
Nhưng nghĩ lại một chút vẫn nuốt những lời này về bụng.
Nhớ năm xưa cũng vì sợ bí mật “Song phượng quy nhất” này bị phá vỡ, mới trục xuất Kinh Niên. Nếu bây giờ tiết lộ đầu dây mối nhợ khiến Điện Hạ hoài nghi, sợ là chỉ đưa tới họa sát thân cho Huyền Ảnh.
Điện Hạ thấy Kinh Niên im lặng, bèn nói tiếp: “Ra hạ sách này cũng là hành động bất đắc dĩ, phụ hoàng bị quỷ mê hoặc tâm trí, mặc dù Hình Thiên đã mất, nhưng nếu cứ để Nguyên Thiên Sư tiếp tục đắc thế, thì khó bảo đảm không xuất hiện một Hình Thiên thứ hai, thứ ba… đến lúc đó, khổ chính là thiên hạ.”
Kinh Niên rũ mắt, thở dài: “Điện Hạ, cuối cùng tới bây giờ, Kinh Niên đã có một nhận thức hoàn toàn mới về ngài.”
Lúc đó Nguyên Thiên Sư rõ ràng muốn khiêng xác của Hình Thiên trốn chạy, xách Hoàng Thượng ra áp trận chỉ sợ là để câu giờ tìm cơ hội thoát thân. Mà nghe mấy lời này của Điện Hạ, căn bản ngay từ đầu đã lên kế hoạch coi Hoàng thượng như kẻ mạo danh để diệt cỏ tận gốc. Dù y thật sự không bị quyền dục huân tâm, nhưng để đạt được mục đích mà có thể làm ra chuyện tàn nhẫn độc ác như thế, cũng khiến người ta lạnh lòng.
Điện Hạ nghe ra ý châm chọc trong giọng của cô, môi khẽ động, vốn muốn giải thích thêm, nhưng Kinh Niên lại không cho y cơ hội nói chuyện, tháo bọc đồ trên vai xuống giao qua tay y: “Hiện tiểu đạo sĩ còn đang nghỉ ngơi ở nhà dân mà chúng ta nghỉ qua đêm ngày đó.”
Tay chỉ về hướng thôn làng, nói tiếp: “Làm phiền ngài giao cái này cho hắn, ở đây là thủ cấp của Hiền Thừa tướng.”
Tay Điện Hạ run bắn lên, bọc đồ suýt nữa rơi xuống đất, y vội vàng lấy hai tay cầm chắc, thấy vẻ mặt Kinh Niên hờ hững, thì không nén nổi tiếng thở dài: “Có đôi khi, ta thấy muội thật vô tình…”
Thấy Kinh Niên nhướng mày nhìn sang, y tự biết lỡ lời, cười tự giễu: “Phải… ta chẳng có tư cách gì để nói muội, muội… phải đi thật ư? Không thương lượng một chút được sao?”
Kinh Niên nghiêm mặt nói: “Ta đi ngài mới yên tâm, không phải trong bụng ngài có mấy phân mấy lượng đều bị ta thấy hết rồi à, thời gian này có thể qua được sao?”
Điện Hạ bị cô hỏi tới nghẹn lời, chỉ thấy Kinh Niên phất phất tay: “Ngài yên tâm, ta sẽ không nói bậy nói bạ ở ngoài đâu, ngài đi đường dương quang của ngài, ta qua cầu thư thái của ta, chúng ta cứ quay lại lúc chưa gặp mặt là được rồi.”
Dứt lời kéo Thi Ngũ gia đi vào cánh rừng bên trái.
Điện Hạ nhìn theo hướng họ đi xa, cho tới khi hai bóng người biến mất trong rừng rậm, mới kéo cương ngựa xoay người đi một đoạn ngắn. Huyền Ảnh từ bức tường bên cạnh nhảy ra, đi theo sau lưng Điện Hạ, khàn giọng hỏi: “Không cần diệt trừ hậu hoạn sao?”
Điện Hạ cười khẽ một tiếng: “Ngươi cảm giác mình so với cô ấy thế nào?”
Huyền Ảnh đáp thẳng thắng: “Thua.”
Điện Hạ lắc đầu: “Ngay cả ngươi cũng không bì kịp thì cần gì phải làm địch? Cầu về cầu, đường về đường cũng chưa chắc không tốt.”
Huyền Ảnh nói: “Nhưng Điện Hạ đối với cô ta…”
Lời còn chưa dứt, một vật đã bay tới trước mặt, Huyền Ảnh đón lấy nhìn vào, là một bọc đồ.
Điện Hạ nhấc tay phẩy phẩy: “Trong này là thứ gì ngươi cũng biết rồi, đi giúp ta một chuyến đi.”
Huyền Ảnh hơi gật đầu, điểm chân phóng đi, đến đây Điện Hạ mới phóng người lên ngựa, phi một mạch về hướng hoàng cung.