Lô Hoài Nhâm luýnh quýnh kéo cô lại, nói thẳng: “Muội cố ý làm đại ca áy náy đó à!”
Đương lúc nói đùa thì hắn thoáng nhìn thấy dưới chân pháp trận tràn ra một màn khói trắng lượn lờ, xả ra bốn phía hệt như sương mù dày đặc, hàn khí bức người. Hắn nghiêm chỉnh lại, rỉ tai Kinh Niên: “Chuyện này không nên chậm trễ, ta đi vòng vòng coi thử.”
Kinh Niên tạm thời dằn một bụng nghi hoặc xuống, một mặt để ý động tĩnh trong pháp trận, một mặt gật đầu đáp: “Cũng được, nhưng huynh phải cẩn thận, nói không chừng Nguyên Thiên Sư trốn ở bên đó bắt trúng cơ hội đánh lén.”
Lô Hoài Nhâm dựng thẳng ngón cái với cô, rồi quay đầu chạy về hướng bậc tam cấp. Ngay khi hắn vừa rẽ phải vòng qua trụ đá, trong pháp trận chợt phát ra tiếng vù vù rồi bắn ra hai vật đen dài. Kinh Niên nhón chân tung người lên trước bậc đá, cầm ngang Huyền Tội trái ngăn phải cản. Keng keng hai tiếng, đánh văng ám khí ra ngoài, hai vật đen dài bị hất lên giữa không trung, chúng uốn lượn phút chốc rồi bềnh bồng rơi xuống. Kinh Niên căng mắt nhìn kỹ, chính là hai sợi tóc.
Bứt tóc làm tiễn không coi là chiêu thức quá khó, nhưng lúc nãy khi mũi tên tóc và thân kiếm Huyền Tội va chạm, lực chấn động lại mạnh tới mức lòng bàn tay Kinh Niên tê dại, suýt nữa cầm kiếm không nổi. Cô dùng khóe mắt liếc về hướng cửa hậu đường mà Lô Hoài Nhâm vừa đi khỏi, trong bụng thầm thở phào nhẹ nhõm, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: “Ra tay vội như vậy, đang sợ cái gì á?”
Trong pháp trận vẳng ra một tràng cười sâu kín, Kinh Niên mới nghe đã nổi da gà toàn thân. Cô dựng thanh kiếm ở trước ngực, hai mắt nhìn chòng chòng vào pháp trận không chớp lấy một lần, sương mù tụ mỗi lúc một dầy đặc, mà ánh đỏ từ bên ngoài chiếu vào thì lúc mạnh lúc yếu. Trong lòng Kinh Niên biết không thể kéo dài thêm nữa, nhưng trong chốc lát lại không nghĩ ra đối sách, cũng không dám tấn công tùy tiện.
Đương lúc cô đang do dự, lại nghe một trận sột soạt, như là tiếng lông cọ vào mặt đất, khi nhìn qua thì phát hiện Hình Thiên đang chậm rãi đi ra khỏi pháp trận. Nói đi cũng không đúng lắm, chỉ thấy hai chân hắn chụm lại, chân hơi chúi tới trước, toàn bộ cơ thể như bị một sức mạnh nào đó kéo lê tới trước, tiếng vang sột soạt đó là tiếng phát ra khi đế giày và mặt đất ma sát.
Kinh Niên không ngờ hắn sẽ ra khỏi pháp trận, nhìn bề ngoài của Hình Thiên vẫn là diện mạo của Trần Mộc, không khác trước nhiều lắm, có lẽ ma hồn còn chưa nhập vào trong cơ thể. Theo lý thuyết, nếu xuất trận trước khi thuật pháp hoàn thành thì sẽ thất bại trong gang tấc, nhưng mặt Hình Thiên đang mỉm cười, thần sắc có vẻ tiêu diêu tự tại, còn đứng vững trước trận pháp, thong thả giơ một tay lên, ngoắc ngoắc với Kinh Niên: “Lại đây.”
Điệu bộ khiêu khích vênh váo ngông cuồng này nhìn rất ư gai mắt, Kinh Niên định bụng thăm dò khả năng của hắn, cho nên không nói mấy lời thừa thải mà quay qua bắn cho Thi Ngũ gia một cái nháy mắt, hắn hiểu ý lùi lại hai ba bước dài. Sau đó Kinh Niên hạ thấp hai vai xuống, vung cánh tay phải lên, Huyền Tội kêu lên ong ong, thân kiếm đen kịt như cục sắt bị hơ nóng, tỏa ra ánh đỏ lóa mắt hệt như than trong lò lửa.
Một cơn sóng nhiệt nóng rực ập ra bốn phía, thổi tan sương mù lượn lờ quanh thân. Kinh Niên hét lên một tiếng rồi tung người tới trước, cánh tay phải kéo giật ra sau, tới khi kéo giãn hết mức, bất ngờ vặn thân trên qua trái, Huyền Tội theo đà vạch từ phải qua trái, một đường vòng cung ánh đỏ bắn mạnh ra, cắt ngang về hướng Hình Thiên.
Về phần Hình Thiên, từ lúc cô thủ thế cơ thể hắn đã bốc lên bềnh bồng như quỷ mị, động tác cực kỳ thong dong, đường kiếm khí kia xẹt qua chân hắn, sắp đánh lên bức màn ánh sáng của pháp trận thì thình lình bẻ ngoặc sang trái, vòng trở lại.
Bấy giờ Hình Thiên mới rơi xuống đất, nghe thấy tiếng rít ập tới đằng sau cũng không quay đầu lại, đơn giản ngửa người ra sau một cái, dễ dàng tránh được kiếm khí. Đến đây đã thấy Kinh Niên nhảy tới đỉnh đầu hắn, xách ngược Huyền Tội đâm vút xuống. Trong tư thế này Hình Thiên không dễ né tránh, chỉ duỗi hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.
Hai mắt Kinh Niên híp lại, thân kiếm Huyền Tội hóa thành một đoàn hỏa khí bao vây Hình Thiên lại. Nên biết Huyền Tội vốn là khí âm hối trong cơ thể Kinh Niên biến ảo thành, tất nhiên có hư có thực. Cô làm tan thực thể của Huyền Tội, thế rơi không giảm, tay trái như điện móc ra một lá hắc phù, dồn hết sức nện lên đỉnh đầu Hình Thiên, sau đó lộn ngược nửa vòng ra sau tiếp đất. Miệng thì thào niệm chú, trên mặt hắc phù nhất thời tỏa ra kim quang bốn bề, trong cơn sóng vàng loang loáng vô số chú tự hình dạng hư ảo, vây quanh bên ngoài hỏa khí từng vòng từng vòng.
Đây là thăng linh chú mà Thi quan thường dùng, Kinh Niên dùng chiêu này chính là muốn thử dẫn ma hồn của Hình Thiên ra khỏi cơ thể của Trần Mộc, song xét thấy hắn không dễ xử lý như cương thi tầm thường, cho nên trước khi thi bùa còn dùng hư hình của Huyền tội ràng buộc hành động của hắn, sau đó lấy dương lực quán chú lên nó.
Nhưng Hình Thiên là loại ma vật cỡ nào chứ, ngay cả khi hồn phách chưa về cơ thể hoàn toàn, thì thăng linh chú nhỏ bé này vẫn chẳng làm gì được hắn. Chỉ thấy hắn há mồm hút một cái, đã lập tức hút hết hỏa khí và cả kiếm khí vào bụng, sau đó lười biếng bóc hắc phù trên đỉnh đầu nhét vào trong miệng, nhấm nháp từ tốn như đang thưởng thức món ngon, cuối cùng còn thè lưỡi liếm liếm mép, nhếch miệng cười với Kinh Niên như thể thị uy: “Chú ý!”
Cổ đột nhiên rướn tới trước, há mồm phun ra một quả cầu lửa ở trước mắt, rồi hà một hơi, quả cầu lửa lập tức lao thẳng tới mặt Kinh Niên như lửa táp sao sa. Kinh Niên thụp người né, ngón tay bắn ra, thân hình Thi Ngũ gia bỗng nhiên động đậy, thoắt cái đã áp sát Hình Thiên, mạnh mẽ thúc song chưởng, chưởng phong đánh thẳng tới như dời núi lấp biển.
Hình Thiên không đón không đỡ mà trượt liên tục ra sau. Kinh Niên lại nhân cơ hội vòng ra sau lưng hắn, giơ sống tay đánh thẳng giữ lưng hắn. Thân trên Hình Thiên nghiêng tới trước, chân trái quét ngang về phía sau. Kinh Niên đột ngột biến chiêu giữa chừng, đổi chưởng thành trảo, tay trái tay phải một trước một sau, chộp tới mắt cá chân của Hình Thiên.
Hình Thiên không kịp thu thế, chân sau giẫm đất, dùng thế thuồng luồng ra khơi, lộn ngang lên không. Không ngờ Thi Ngũ gia cũng nhảy lên theo, xoải chân quét ngang một cú, nhắm ngay sườn eo Hình Thiên. Chỉ nghe cốp một tiếng lảnh lót, Hình Thiên bị đá bay ra ngoài, toàn thân đập vào cột trụ bên cạnh bậc đá, rơi phịch xuống đất.
Kinh Niên vừa nhủ bụng, lần này chắc phải gãy mẫy cái xương sườn. Đã thấy Hình Thiên từ từ bò dậy, vỗ vỗ vạt áo trước, sắc mặt vẫn bình thản ung dung, cú đá vừa rồi dường như chẳng làm cho hắn tổn thương gì.
Kinh Niên thầm a một tiếng, nói nhỏ: “Quả thế.”
Giọng thấp như muỗi kêu, nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai thính của Hình Thiên. Hắn sờ sờ gò má, nói xa xôi: “Thi thể đâu biết đau đớn, chỉ cần ma hồn bất diệt, thì dù gân cốt gãy hết thì có làm sao?”
Kinh Niên hừ lạnh một tiếng: “Ta cứ muốn nhìn coi miếng thịt bằm có bản lĩnh gì!” Dứt lời phóng người xông lên, cùng Thi Ngũ gia tạo thành thế gọng kìm.
Hình Thiên cũng không tránh né, chân sau sải tới một bước, tay phải vẽ nửa vòng tròn trước ngực, ép sát vào bên eo nắm thành quyền, tay trái thành chưởng dựng thẳng giữa chân mày. Kinh Niên lật chưởng đánh tới cổ họng hắn, bị chưởng trái của hắn hất ra ngoài, trong khi cánh tay phải mở ra, cơ thể co rụt lại, quyền thẳng của Thi Ngũ gia sượt qua dưới nách hắn.
Đối với đòn tấn công của Kinh Niên, Hình Thiên hoặc cản hoặc đỡ, nhưng đối với quả đấm của Thi Ngũ gia thì đều biến hóa để né tránh. Độ biến hóa cơ thể của hắn rất tài tình, quả là khiến người ta phải thán phục, mà cũng chẳng phải động tác hắn thần tốc gì cho cam, mà cứ như là có thể đoán trước được chiêu tiếp theo của đối phương, chỉ cần một cử động nhỏ đã có thể né đi, cũng nhân cơ hội đánh trả.
Cứ vừa cản vừa né như thế hơn mười chiêu. Kinh Niên bỗng nhảy lùi ra sau, ngón trỏ ngoắc ngoắc, chỉ nghe phựt một tiếng, một mũi nhọn đen bất ngờ từ trong bụng Hình Thiên đục thủng quần áo bắn ra. Kinh Niên xòe bàn tay ra, mũi nhọn đen kia lập tức đáp xuống trước lòng bàn tay cô, rồi chậm rãi dựng lên, chẳng phải thứ gì khác mà chính là Huyền Tội tái hiện hình kiếm vừa bị Hình Thiên nuốt vào miệng.
Lực phá bụng thoát ra của Huyền Tội khiến Hình Thiên lảo đảo theo. Đúng lúc này, năm ngón tay Thi Ngũ gia gập thành móc, cắm phập vào bụng, khi rút ra, tiện thể móc luôn cả quả tim đã héo khô ngả màu đen của Hình Thiên. Kinh Niên thấy thế reo lên: “Hay!” Sau đó nâng kiếm đâm tới.
Hình Thiên ngửa mặt lên trời gào rít, vài luồng trọc khí đen sì phun ra từ thất khiếu, vết thương trên bụng và trước ngực. Kinh Niên ngửi thấy một mùi tanh tưởi xộc vào mũi, đầu óc đột nhiên choáng váng, chân khí trong cơ thể tản đi, suýt nữa thì ngã vật xuống đất. Cô vội vàng dùng Huyền Tội chống đỡ cơ thể, lại cảm thấy trên tay tê dại đâm chích, cứ như bị vạn con kiến rúc rỉa, trong lòng giật thót, thầm kêu: Không ổn, chẳng lẽ trọc khí này có thể ăn mòn cơ thể?
Ngay khi cô đang suy nghĩ, luồng khí đen kia đã kéo ập tới, dù động tác của Kinh Niên có nhanh hơn nữa, thì sao có thể tránh kịp? Chỉ mong dương khí tản ra trong cơ thể có thể chống đỡ được nó. Cô đang định nín thở ngưng khí, thì chợt cảm thấy eo thít lại, hai chân cách khỏi mặt đất. Kinh Niên ngẩng đầu nhìn lên, chính là Thi Ngũ gia đã ôm cô nhảy tới trước cửa sảnh đường.
Kinh Niên thấy giữa chân mày Thi Ngũ gia ẩn hiện vết hằn, khóe miệng hơi trĩu xuống, sau lớp y phục ở hai vai hắn nhấp nháy ánh xanh. Tim cô thắt lại, đợi sau khi Thi Ngũ gia đáp xuống, nhẹ nhàng vén chéo áo của hắn ra xem, phát hiện ánh xanh bắn ra từ hai lỗ vết thương trên vai. Hai lỗ vết thương đó là do âm châu trên Thanh Long kính khảm vào để lại vết thương, mà âm khí tỏa ra từ ánh xanh này giống y đúc với Thanh Long kính. Nhớ lại khi đó, hai viên châu tuy bị Kinh Niên cạy ra, nhưng âm khí tàn dư vẫn còn chôn giấu bên trong máu thịt, vì nó cực kỳ nhỏ nên không dễ phát hiện.
Kinh Niên thấy sau khi Thi Ngũ gia buông mình xuống, toàn thân hơi rung động, tay chốc thì giơ lên chốc thì buông xuống, tựa như bị mất khống chế. Trong bụng nôn nóng, lại thấy đoàn khí đen cứ như nhắm trúng Thi Ngũ gia, xếp thành một hàng thẳng, chậm rãi bơi tới hai cái lỗ trên vai hắn.
Kinh Niên sải một bước dài che ở trước người Thi Ngũ gia, cả giận mắng: “Muốn rót âm phách vào cơ thể sao, bọn mi chưa đủ sức đâu!”
Chửi xong bèn liếc qua mu bàn tay phải bị khí đen đốt tới nám đen, tay trái cấp tốc móc ba tờ hồng phù ném tới chính diện, quát: “Thanh Long! Huyền Vũ! Chu Tước!” Ngón tay điểm ấn đường, khẽ hô một tiếng: “Tam tài phong nhất!”
Ba lá bùa lập tức dàn ra theo thứ tự trái, giữa, phải. Lá bùa giữa bắn ra hai đường ánh vàng nối với trái phải, tạo thành một hình tam giác. Ba lá bùa đồng thời bay vòng lên từ trái sang phải, từ dưới lên trên. Mãi tới khi cao ngang đầu Kinh Niên và Thi Ngũ gia, ba góc chợt chiếu xiêng xuống ba cột sáng cắm vào mặt đất, ba cột sáng đó xoay quanh liên tục theo lá bùa, cuốn lên cơn gió lốc quét tan đám khí đen, Kinh Niên và Thi Ngũ gia được ngăn lại bên trong lồng sáng.
Hình Thiên nhìn lồng sáng ánh vàng lượn vòng trước mặt, chậm rãi nói: “Tuy Tam Tài Phong Nhất có thể mượn kết giới bùa tạm thời xua tan âm phách trọc khí, nhưng chú thuật càng cao cấp thì càng lao lực hao thần, ngươi có thể cầm cự được bao lâu?”
Hắn giơ một tay lên, đám khí đen vừa bị gió lốc thổi tan lại vây vòng tụ chung một chỗ, sau đó hắn vung tay lên, đám khí đen tuôn ồ ạt tới góc Tế Tạng đường, lướt dọc theo vách tường khuếch tán ra hai bên, chẳng bao lâu đã vây vòng xung quanh nội đường một cách kín kẽ, đám khí đen cuồn cuộn chồng lên nhau trông hệt như một bức tường mây đen đặc quánh, mềm mại nhưng bền chắc, che lấp ánh mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào. Tế Tạng đường tức thì tối xuống, cột sáng xoay quanh và pháp trận ở trong bóng tối nhập nhoạng càng thêm rực rỡ chói lọi.
Kinh Niên thấy Hình Thiên thi chiêu ấy xong thì lùi lại mấy bước nghiêng người dựa lên trụ đá, trong mắt cô chợt lóe lên tinh quang, cười lạnh nói: “Trong sách cấm Phong Hồn thuật có ghi. Bảy phách giao hợp, thiên phách địa phách nhân phách phải bất tương sinh, ba hồn bảo vệ cơ thể, thiên hồn địa hồn mệnh hồn bổ sung quy về một mối. Một phần ma hồn của Hình Thiên ngươi đã giao hợp với âm phách trong Trần Mộc, một phần bị phong ấn trong Thanh Long kính. Nếu không loại bỏ âm phách trước, thì một mai ma hồn vào cơ thể, ngộ nhỡ chỏi nhau với âm phách, thì cơ thể Trần Mộc khó chắc sẽ không bị liên lụy… chẳng là, âm phách trong cơ thể tán hết, tay chân ngươi còn linh hoạt được sao?”
Hình Thiên khép hờ mi mắt, ở cổ họng phát ra tiếng cười nhẹ liên tiếp, nham hiểm nói: “Không sai, đây cũng là thiên kếp. Nếu muốn nạp hồn thì phải bỏ phách trước. Giả như trong thời gian này ngươi chuyển thủ sang công, sợ là ta không có sức chống trả. Mà cơ thể này bị hủy mất, ma hồn sẽ không còn chỗ nương náu, đợi thiên tượng trăng ban ngày qua đi, hùng dương khắc âm, ma hồn sẽ phải tan vào trời đất.”
Kinh Niên cắn cắn môi dưới, lạnh nhạt nói: “Ngươi hào phóng quá nhỉ, cứ để lộ căn nguyên như vậy, không sợ tới lúc đó thất bại trong gang tấc, vĩnh viễn không có ngày trở mình hay sao?”
Hình Thiên cười cười, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao ngươi không bỏ kết giới tấn công vào mệnh môn của ta? Còn đang chờ gì sao?”
Kinh Niên nhổ toẹt một bãi nước bọt sang bên: “Ta nhổ, ta bỏ bùa để cho ngươi rót âm phách vào trong cơ thể Ngũ gia phải không? Vốn dĩ trình tự tụ phách dẫn hồn là phải hoàn thành ở bên ngoài cơ thể, sau đó nhờ hai kính trung hòa dẫn vào cơ thể. Nhưng nếu đổi lại thân thể cốt thép rắn chắc của Ngũ gia, dù không cần hai mặt kính trung hòa cũng có thể chịu được ma hồn vào trong cơ thể, chưa kể còn tiết kiệm bớt không ít phiền phức. Tính toán của ngươi rất khôn, thiếu chút nữa ta tưởng ngươi đã thủ tiêu ý niệm động vào Ngũ gia thật rồi, hứ! Rõ là tà tâm không chết! Ngươi đẹp tới nỗi y như trứng gà thối!”
Cô quắc mắt trừng trừng, hùng hùng hổ hổ. Hình Thiên chẳng buồn để ý, chỉ đứng thẳng người dời vào trong pháp trận, vừa di chuyển vừa nói: “Đây vốn là cuộc mua bán không thua lỗ, chỉ khác là kiếm được nhiều hay ít thôi. Nếu ngươi không làm khó ta, thì ta sẽ thả ngươi và Thi Ngũ gia đi, chuyện này đối với ta cũng chẳng hề tổn thất gì.”
Kinh Niên chửi đổng: “Thả cái rắm ngươi!”
Lời còn chưa dứt, Thi Ngũ gia đã lao vút ra khỏi lồng sáng hệt như tên rời cung, cột sáng trải qua cú va chạm này đột nhiên vỡ vụn thành hàng loạt đốm sáng. Hình Thiên sắp bước chân vào pháp trận, đã bị Thi Ngũ gia vung một tay kẹp chặt yết hầu, đè nghiến xuống đất, tay còn lại lôi cánh tay phải của hắn lên bẻ một phát, rắc rắc, từ gân tới cốt trên cơ thể đều bị bẻ nghe răng rắc.
Kinh Niên thu ba đạo hồng phù lại, đi tới trước mấy bước, thấy tường mây bao quanh nội đường vẫn bám chặt lên vách tường không nhúc nhích, bèn nhếch miệng cười nói: “Quả nhiên, bây giờ ngay cả sức lùa âm phách cũng mất tiêu, càng khỏi phải nói chuyện nhét đám đồ chơi đó vào trong cơ thể Ngũ gia, nếu đầu óc ta không nhanh hơn, thì đúng là bị ngươi hù chết khiếp!”
Lại rắc thêm một tiếng, cánh tay trái của Hình Thiên cũng bị bẻ gãy, nhưng mặt hắn vẫn lạnh tanh như cũ, cười khẽ nói: “Đã không thể cảm nhận đau đớn thì cũng sẽ không chết, tuy không thể dẫn động được âm phách, nhưng các ngươi cũng không ra được. Đợi tới khi thời cơ chín muồi, ma hồn âm phách giao hòa hợp nhất, cơ thể này sẽ khép lại lành lặn một lần nữa, lúc đó các ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?”
Mặc dù trong lòng Kinh Niên không cam, nhưng cũng biết hắn đang nói thật. Nhìn khắp bốn phía, những nơi tầm mắt chạm tới được đều đậm đặc mây đen, cô đưa mắt dừng lại trên pháp trận, cứ có cảm giác một luồng sức mạnh vô danh đang từ từ trỗi dậy, tràn ngập bên trong trận. Ngay khi tầm mắt lưu chuyển, cô chú ý thấy Hình Thiên khẽ mím môi, con ngươi chếch đi trong tích tắc, tuy rằng chỉ khoảng nửa khắc đã về lại nguyên trạng, nhưng biến hóa cực nhỏ này đâu thể nào thoát khỏi con mắt tinh của Kinh Niên.
Chỉ trong phút chốc, trong lòng cô đã vỡ lẽ, ngẫm lại nguyên nhân Hình Thiên đi ra khỏi pháp trận. Là vì muốn họ hiểu lầm rằng pháp trận này chỉ trưng cho đẹp, mượn nó để kéo dài thời gian. Tới đây ngẫm lại, mới vừa rồi song chú hợp nhất cũng không phá được pháp trận, hiển nhiên cũng không phải vật dựng lên để che mắt, có điều nếu biết rõ trong lúc Hình Thiên dẫn ma hồn thuật nhất định phải trải qua thiên kiếp, thì sao ngay tại thời điểm then chốt này không ai cố thủ? Lẽ nào thực sự tin tưởng trận này quá chắc không ai phá nổi sao?
Trong đầu Kinh Niên rối tung hàng đống nghi vấn, suy nghĩ quay nhanh cấp tốc, nhưng càng quay chỉ tổ rối thêm. Mà tình hình hiện tại cũng không cho phép cô nghĩ nhiều, dù sao không còn đường nào để đi, chi bằng đè cái trận này ra đánh thẳng tay.
Hạ quyết tâm xong, Kinh Niên thở hộc ra hai hơi, gân xanh trên thái dương nổi lên dữ dội, mắt trợn tới muốn nứt ra, hai con ngươi đột nhiên đổi màu, nhưng không như mắt âm dương và quỷ nhãn trước đây, mà hai con ngươi đều hóa ra trong suốt, trong lòng trắng lại hiện ra chi chít chấm đen bám vào, nhìn thoáng qua, hình dạng thật là khủng bố.
Cô ngưng thần nhìn về phía pháp trận, chỉ trong nháy mắt đã tìm được mắt trận ở trên đỉnh. Cô cầm ngang Huyền Tội trên ngực, hai chân hơi gập, bức chân khí tụ ở đan điền lên cánh tay phải, thân kiếm Huyền Tội đột nhiên dài ra mười thước, mũi kiếm hình chóp, càng thêm bén nhọn. Chợt nghe cô quát khẽ một tiếng, bật mạnh khỏi đất, nhảy tới bên trên pháp trận, dường như dồn hết sức lực toàn thân vào một nhát kiếm này.
Để phá trận Kinh Niên không dám có chút phân tâm nào, do đó không phát hiện khi cô nhảy lên, bên mép Hình Thiên chợt nhếch lên nụ cười xảo quyệt. Kiếm phong đâm vào đỉnh pháp trận với thế chẻ tre, thoáng chốc ánh chớp xẹt lên bốn phía, một luồng ánh sáng trắng phá tan nóc nhà bắn thẳng lên trời cao. Bấy giờ Kinh Niên mới nhìn rõ, trung tâm pháp trận bị đào ra một cái hố lớn, trong cái hố ngầm đặt một cái vạc to bảy lỗ, âm thủy trong hố không vượt quá nắp vạc, mà thứ đang khảm lên đĩa bát quát chẳng phải Thanh Long kính thì còn là gì nữa?
Kinh Niên lộn vòng rơi xuống đất, kêu lên: “Thanh Long Kính?”
Trong đầu lóe lên tia sáng, phút chốc phát hiện ra điều kỳ lạ trong trận này —- pháp nhãn của đạo gia vốn là thông qua sự lưu động đặc thù của hai khí âm dương để nhận thức sự vật, trong khi chú văn trong pháp trận này vốn khắc trên mặt đất, Hình Thiên bày trận tại trung tâm chú văn, còn đào hố ngay đó để chôn vạc, pháp trận kết hợp với vạc vừa vặn biến thành một lớp màn che mắt, mà âm khí của Thanh Long kính lại bị âm thủy dưới lòng đất ảnh hưởng, không những âm khí bị phân tán trong nước, mà sóng nước xao động còn thay đổi hướng khí lưu. Thảo nào quỷ nhãn không phân biệt được, chỉ tưởng là âm khí dưới lòng đất di động trong địa mạch sinh ra phản ứng bình thường. Cô hoảng sợ trong lòng, giá nào cũng không nghĩ tới phí công vòng vèo, suy nghĩ nát óc, mà vẫn trúng kế của người khác.
Lúc này Hình Thiên đã bị tháo rời cả hai cánh tay, Thi Ngũ gia lấy bàn chân đạp lên ngực hắn khiến hắn không tài nào ngọ nguậy. Trong khi hắn vẫn thản nhiên không đổi, nhìn thấy pháp trận bị phá, nét mặt càng hiện lên vẻ đắc ý, nghiêng đầu nhìn Kinh niên, cứ như đang thưởng thức sắc mặt của cô. Đợi tới khi Kinh Niên thu lại vẻ ngỡ ngàng, lạnh lùng nhìn sang, hắn mới nở nụ cười nhạt, nói: “Pháp trận ở Tế Tạng đường vốn không phải là thiết lập dẫn ma hồn thuật, âm thủy trong tứ đại âm huyệt đều chảy ra từ nơi này, pháp trận này thuộc tính thuần dương, âm lực tuy có thể thâm nhập nhưng không thể nào phá trận, chỉ có dựa vào cương lực thuần dương mới có thể lấy cường phá cường, chúng ta đây tuy có thể tùy ý ra vào nhưng cũng phải bó tay hết cách với trận này, mà một người sống sờ sờ như ngươi, đã không tiến vào trong trận được, còn vô kế khả thi.”
Kinh Niên hung hăng trừng hắn, thầm nghĩ, nếu phá trận là trúng ý Hình Thiên, như vậy nhất định có thứ gì đó không xông ra được trận, trận pháp vừa vỡ mới có thể thả ra ngoài. Nếu âm thủy của tứ đại âm huyệt thật sự xuất phát từ đây, thì pháp trận này tất nhiên có tác dụng phong tỏa âm khí.
Nghĩ tới đây, Kinh Niên chạy nhanh lại gần, nhìn thoáng qua cái vạc to, phát hiện ba hạt châu trên Thanh Long kính bị đổi màu tới nỗi tối tăm không ánh sáng. Tim cô chợt thót lên, thầm kêu “Không ổn”, lập tức nâng kiếm đâm tới mặt kính. Nào ngờ lại nghe Hình Thiên ném cho một câu “Đã muộn.”
Mũi kiếm phá nước đâm vào, còn chưa chạm tới mặt kính, chợt thấy trong bảy cái lỗ của vạc sủi lên bọt nước, đàn đàn lũ lũ khói xanh bốc hơi lên mặt nước, lên tới trên thì tụ lại thành một, thổi về hướng một góc tường, chui vào trong đám mây đen dầy đặc.
Bức tường mây hấp thu khói xanh rồi dần tản đi, một tia sáng từ góc tường xẹt qua bậc thang, rẽ ngoặt qua cột trụ. Kinh Niên co chân đuổi theo, Thi Ngũ gia lại không động đậy, vẫn duy trì tư thế nửa quỳ như tượng đá, Hình Thiên bị hắn chặn lại chợt cười lên điên cuồng, một dòng khí đen mảnh trào ra cổ họng.
Đúng lúc này, bên ngoài đường dội vào tiếng rống sấm sét mười phần trung khí: “Mẹ nó tặc tử! Ông đây coi ngươi còn cười tới khi nào!”
Hình Thiên hít mạnh vào một hơi, tiếng cười đột nhiên câm bặt, cố ngóc đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Lô Hoài Nhâm vòng ra từ đằng sau trụ đá, Kinh Niên theo bên cạnh. Hắn sải bước đi xuống bậc thang, lớp áo trên ngực lấp lánh một quầng sáng gai mắt, dao động lên xuống theo mỗi bước đi.