Thì Là Của Anh

Chương 19: Cơm chiều (một)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tử Ngôn ra cổng trường đợi xe buýt thì tình cờ nhìn thấy một quán ăn nhỏ ở cổng trường, vì thế cô liền nhắn tin cho Giản Dật, 【Đàn anh ơi, sáu giờ chiều ngày mai ở quán nhỏ trước cửa trường, được không ạ?】

Giản Dật trả lời một từ 【Được】, Tử Ngôn thỏa mãn lên xe buýt.

Tâm tình Tử Ngôn rất tốt, nhưng có thể là vui quá hóa buồn, ở WC của nhà xuất bản cô gặp được biên tập viên phụ trách bộ truyện của mình, biên tập thấy tâm trạng cô rất tốt, hờ hững nhìn cô một cái, “Chị nói này Thì Là, <<ám dạ="">> của em mười ngày rồi chưa ra chương mới.”

Tử Ngôn cười gượng hai tiếng rồi chạy trối chết.

Bên ngoài WC lại gặp được một cô gái mắt to tóc dài, “Cậu là Tử Ngôn à, tớ cũng là sinh viên Học viện Mỹ thuật, tớ tên là Trình Văn Tư, là sinh viên năm tư.”

Tử Ngôn nhìn cô ta cười cười, “Chào cậu.”

Trình Văn Tư nhoẻn miệng cười, “Cậu đang là nhân vật nổi tiếng trong trường đấy, sau này giúp đỡ tớ hơn nhé.” Trình Văn Tư nói xong liền rời đi, Tử Ngôn lại thấy khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà về lại văn phòng.

Ban đêm, Tử Ngôn theo thói quen nhìn trang Word trắng tinh cười ngố, một chữ cũng không viết nổi, bình luận bên dưới Tử Ngôn đã không dám ngó qua bèn vào weibo, weibo muốn lật trời lên rồi, mọi người không còn thay cô @ Nhất Thanh vào nữa, tất cả chỉ đang giục chương.

Trần gian 3000:  Đại đại chị mất tích rồi sao? Mau lên chương mới đi,  a a a  a  a….

Phu quân: Nếu chị không xuất hiện, em sẽ báo cảnh sát…..

Cảm động cry: Khóc á, người đâu? Người đâu? Người đâu? Tiểu Việt Việt của tui…..

Không còn gì để nói: Không còn gì để nói, không muốn @ Nhất Thanh giùm chị nữa.

Hoa rơi nước chảy: Nếu chị không chịu ra chương mới, em sẽ say bái bai với chị…..

……

Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, thậm chí weibo mới nhất của Nhất Thanh cũng không dám share, xám mặt rời khỏi weibo.

Tiểu Ngư âm trầm ở sau cô hạ giọng, “Tử Ngôn, cậu mà không có chương mới là cậu sẽ mất đi cục cưng đó….”

Tử Ngôn càng thêm xấu hổ xoa mặt Tiểu Ngư, “Cục cưng ngoan, có kẹo ăn.”

Dưới ánh mắt giết người của Tiểu Ngư, Tử Ngôn bò lên giường, mãi cho đến khi tắt đèn Tử Ngôn vẫn cảm nhận được ánh mắt xanh lè sát khí đó của Tiểu Ngư.



Buổi chiều ngày hôm sau có một môn tự học, trước khi đi học Tử Ngôn có nhận được tin nhắn từ Cố Hằng, 【Bạn học Thì Là, tôi đến muộn mười phút, giữ chỗ giúp tôi, nếu là điểm danh thì ứng phó chút nhé.】

Tử Ngôn đáp lại 【Ừ.】

Khi La Thần đến, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Tử Ngôn, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại đây, La Thần mắt nhìn thẳng đi lướt qua, Tiểu Ngư giật nhẹ ống tay áo của Tử Ngôn, nói nhỏ, “Cậu có biết tại sao La Thần lại lì lợm la liếm theo đuổi cậu như vậy không?”

Tử Ngôn dùng sách vở che mặt ngăn cản tầm mắt của mọi người đang dòm qua đây, méo miệng, “Dù sao cũng không phải là thật lòng thích tớ.”

Tiểu Ngư xua xua tay, “Đương nhiên là không phải, La Thần thật sự có cảm tình với cậu đó, nhưng điều khiến anh ta hành động điên cuồng như vậy là vì Cố Hằng đó.”.

“Cố Hằng?” Tử Ngôn nghi hoặc, “Có liên quan gì đến cậu ta?”

Tiểu Ngư đắc ý nở nụ cười, “Tớ đã phải hỏi thăm rất nhiều mới biết được đó, cậu phải mời cơm tớ đã.”

Tử Ngôn cong người lại thọt lét cô ấy, “Cậu có nói không….”

Tiểu Ngư sợ nhất là nhột, cười khanh khách, “Tớ nói, nói…..”

“Thật ra cũng đơn giản thôi, chỉ là trước kia có một em gái năm hai vô cùng xinh đẹp luôn, La Thần thích cô ta, nhưng ai ngờ đâu cô ta lại thích Cố Hằng, ba lần bảy lượt tỏ tình nhưng Cố Hằng lại không đồng ý, vậy nên trong lòng La Thần không phục, lần này gặp được cậu, La Thần những tưởng Cố Hằng thích cậu nên mới….”

“Ờ….” Tử Ngôn hiểu ra,  “Tớ bảo mà…hóa ra là thế…..”

Quả nhiên, cô và Cố Hằng luôn luôn kết thù kết oán với nhau mà.

“Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, chúng ta điểm danh một lát nhé, hôm nay ai không đi học thì điểm thi trừ mười.” Giáo sư đứng trên bục giảng cầm danh sách.

Mọi lần giáo sư chỉ điểm danh vào cuối giờ, sao hôm nay lại điểm danh đầu giờ thế này, Cố Hằng còn chưa đến nữa đó.

Giáo sư đọc từng tên một, “Tử Ngôn….”

Tử Ngôn vội trả lời, “Có ạ.”

“Tử Ngôn, đâu rồi? Thầy không nghe thấy.” Giáo sư ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua lớp thấu kính dày nhìn xuống.

Tử Ngôn vội đứng lên, “Em đây ạ.”

Giáo sư gật đầu rồi lại tiếp tục điểm danh, “Quý Tiểu Vũ.”

Tiểu Ngư đáp ‘Có ạ’.

Cuối cùng cũng điểm đến tên Cố Hằng, giáo sư gọi tên Cố Hằng, nhưng không có ai trả lời, Tử Ngôn vội vã nhìn về hướng cửa lớp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cố Hằng đâu.

Giáo sư lại gọi lần nữa, “Cố Hằng…..”

Trong phòng học truyền đến một âm thanh vừa thô vừa nhỏ, “Có….”

Tử Ngôn mở to hai mắt nhìn về phía Tiểu Ngư, Tiểu Ngư xua tay đau khổ dùng khẩu hình miệng nói, “Bợ đít, bợ đít thôi…”

“Ừm.” Giáo sư gật đầu rồi điểm danh tiếp, “Lý Thành….Không đúng, khoan đã, Cố Hằng đâu?”

Tiểu Ngư đứng lên dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, “….Giáo sư ạ.”

“Em là Cố Hằng?” Giáo sư nhìn Tiểu Ngư, lướt từ trên xuống, “Tôi còn cho rằng Cố Hằng là con trai.”

Tiểu Ngư kiên trì, “….Khi mẹ em đặt tên cho em còn tưởng em là con trai….”

Trong phòng học vang lên tiếng cười, nhưng rất tốt bụng không vạch trần.

Giáo sư lại như suy tư gì đấy rồi mới gật đầu, “Được rồi, vậy em ngồi….” Còn chưa dứt lời, một người chạy như bay vào vừa thở hổn hển vừa hỏi, “Giáo sư, điểm danh chưa ạ, em không đi trễ chứ?”

Tiếng cười trong phòng càng lớn hơn nữa.

Tử Ngôn liều mạng vẫy tay với Cố Hằng, Cố Hằng thì đang láo liên khắp nơi tìm Tử Ngôn, vì thế cả hai người lơ đẹp nhau luôn.

“Bạn này tên gì nhỉ?”

Cố Hằng nở nụ cười nhìn giáo sư khoát tay, “Gì vậy giáo sư, sáng hôm nay chúng ta còn vừa gặp nhau, không lẽ thầy quên em rồi ạ?”

Giáo sư cũng cười, “Vậy tên em là gì?”

Lúc này Cố Hằng cũng nhìn thấy Tử Ngôn mới đi đến đặt ba lô lên trên bàn, nhìn giáo sư đáp, “Giáo sư, thầy nhớ nha, em tên Cố Hằng, ‘Hằng’ trong ‘kim cương là vĩnh hằng, vĩnh viễn được truyền lại’, giáo sư đừng quên nữa nhé.”

Trong phòng cười ầm lên, người thì đập bàn, người thì vỗ tay, có người còn dậm chân cười như điên.

Giáo sư nở nụ cười, “Được rồi, ngồi xuống đi.” Phút cuối, thầy còn sâu xa ngó qua Tiểu Ngư một cái.

Tiểu Ngư cúi thật thấp ghé lên mặt bàn, chỉ hận không thể chui luôn xuống gầm bàn, hai tay Tử Ngôn thì che mặt, phàm là những chuyện liên quan đến Cố Hằng, không thể không nổi tiếng.

Cố Hằng còn chưa hiểu mô tê gì nên ngây ngơ, “Sao ấy? Ông cậu này của tôi cứ hay trêu tôi….”

Tử Ngôn, “….”

Tiểu Ngư nghe xong muốn chết quách luôn.



Lúc tan học đã hơn năm giờ, Tử Ngôn, Tiểu Ngư và Cố Hằng cùng đi ra khỏi phòng học, lúc này là giờ ăn cơm nên sinh viên trên đường tới lui rất nhiều, nhưng Tử Ngôn vừa nhìn thoáng qua liền chạm ngay một bóng hình đứng dưới con đường rợp bóng cây bên ngoài khu dạy học, hơi thở không khỏi cứng lại, trên gương mặt hiện lên một rặng mây đỏ.

“Lão đại, sao anh lại đến đây? Đến đón em về à, cảm động quá đi!” Cố Hằng rơi lệ tung hoành nhào qua bên cạnh người Giản Dật.

Giản Dật dạt sang một bên, hờ hững đáp, “Anh hẹn Tử Ngôn đi ăn cơm.”

Tử Ngôn mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống.

Cố Hằng ra vẻ mờ ám tui hiểu rồi, “Thì Là à….”

Tiểu Ngư duỗi tay chọt chọt Tử Ngôn, nhỏ giọng nói, “Buổi tối về phòng có đại hình hầu hạ.”

Tử Ngôn, “…..”

Giản Dật đi đến trước mặt Tử Ngôn, lại nhìn Tiểu Ngư, “Cùng đi không?”

Tiểu Ngư vội xua tay, “Không cần, không cần ạ, lần sau đi.”

Giản Dật gật đầu, “Được, lần sau chính thức ra mắt.”

Đôi mắt Tiểu Ngư sáng long lanh, chính thức ra mắt à nha….

Tử Ngôn, “…”

Tiểu Ngư và Cố Hằng thức thời rời đi, Tử Ngôn yên lặng tiêu sái đi sau Giản Dật.

Trước đó ở trong lớp học phải tiếp nhận rất nhiều ánh mắt, nhưng Tử Ngôn không có cảm giác gì nhiều, còn bây giờ đi cùng với Giản Dật, từng ánh nhìn, từng tiếng thảo luận khe khẽ đều khiến cho cô có cảm giác chột dạ, cứ cảm thấy trong lòng có một chút cảm giác kỳ lạ khó hiểu nào đấy.

Một bàn tay duỗi ra ôm lấy sách vở của cô, Tử Ngôn hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thanh tú đẹp trai của anh gần trong gang tấc, “Nặng không?”

Tử Ngôn vội lắc đầu, “Không nặng, không nặng.” Chỉ có ba quyển sách, thật sự không hề nặng.

Giản Dật lấy sách trong tay cô ra, thản nhiên nói, “Em có thể nói nặng, cũng có thể không mở nổi nắp chai.”

Tử Ngôn kinh ngạc đứng yên tại chỗ, suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của Giản Dật, nhưng không có kết quả.

Giản Dật đi được hai bước mới thấy cô không đi nữa, quay lại nhìn cô, hờ hững hỏi, “Không tính mời tôi đi ăn cơm à? Đổi ý rồi?”

Tử Ngôn giật mình hoàn hồn, vội vã lắc đầu đi đến bên cạnh anh, “Không có, không có.”

Khóe miệng Giản Dật cong lên, thả chậm bước chân sánh vai với cô.

Khóe mắt Tử Ngôn liếc qua nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của anh đang ôm sách cho cô, trong lòng như có một con nai chạy loạn.

Đến cửa hàng nhỏ mà Tử Ngôn nói, Tử Ngôn ngồi xuống rồi cầm menu lên đưa cho Giản Dật, “Đàn anh, anh gọi món đi.”

Giản Dật không nhận menu mà chỉ nhìn cô rồi nói, “Em chọn là được.”

Tử Ngôn nghĩ đến lời trêu chọc ‘toàn đồ chay’ của Giản Dật trước đó, giật mình, “….Đàn anh, ở đây thịt nướng rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”

Giản Dật đang rót nước cho cô, nghe thấy những lời này liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy nhìn cô, trong mắt là những ý tứ sâu xa không rõ, “Ăn…Thì Là….”

Dừng một lát, mới nói tiếp, “….Thịt nướng?”

Khúc anh dừng lại quá mức mập mờ, sắc mặt Tử Ngôn lập tức đỏ lên, vội vã cúi đầu cắn môi dưới, nói thật nhanh, “Nếu anh không thích thì chúng ta chọn món khác.”

Giản Dật lắc đầu rất chậm, ngữ điệu mang theo ý cười, “Không, anh rất thích.”

Tử Ngôn kinh hãi, đây là lấy đá đập chân mình trong truyền thuyết đấy à?