*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Ra cửa, Tử Ngôn hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm tình rồi mới đi xuống lầu.
Đến ‘Hương Cơm’ đóng gói đồ ăn xong, Tử Ngôn nghĩ cả buổi trời, vẫn nên thay đồ mới thôi, đầu sửa thành buộc đuôi ngựa, sau đó đến một tiệm cà phê mua cà phê cho cả ba.
Tử Ngôn xách theo một túi đồ đi lên lầu, ấn chuông cửa.
Qua một hồi lâu Giản Dật mới đi ra mở cửa, cửa vừa mở, Tử Ngôn đã nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói đùa giỡn, “Tề Thành, lần này đến phiên cậu đi mở cửa đó, cậu còn bỏ chạy.”
“Nói bậy, lần đầu rõ ràng là anh mày đi.”
“Cậu mới xàm đó, lần đầu rõ ràng là lão đại đi.”
Tử Ngôn, “…..”
Giản Dật nhìn cô mặc váy jean, áo sơ mi trắng, lại nhướng mày.
Tử Ngôn mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, “Em, em, em vừa nãy không cẩn thận làm bẩn đồ, vậy nên phải thay đồ mới.” Trong lòng Tử Ngôn tự khinh bỉ chính mình, vừa rồi rõ ràng đã bảo bản thân nhất định phải giữ bình tĩnh, vậy mà còn nói lắp, không phải chỉ là đổi đồ mới thôi à, mày chột dạ cái gì?
Giản Dật thâm ý liếc cô một cái, nhận túi đồ bự trong tay cô, “Vào đi.”
Tử Ngôn nhìn thấy cái túi trong tay mình được Giản Dật tiếp nhận, tâm tình lại rạo rực.
Giản Dật thuận tay cầm một cái chìa khóa ngay chỗ huyền quan đưa cho cô, “Bọn họ đều thế, không thích mở cửa, chìa khóa này em cầm đi.”
Tử Ngôn ngây ngốc nhận chìa khóa, cô đây đã có được chìa khóa nhà nam thần rồi sao?
Hôm nay đúng là một ngày ảo diệu, có hơi không thật, cố gắng đè nén xúc động muốn đưa tay lên véo mình lại, Tử Ngôn đi vào cửa.
Tề Thành và Cố Hằng đứng ở phòng khách nhìn thấy cô, vẻ mặt quái dị.
“Tử Ngôn này, lão đại đưa chìa khóa nhà cho cậu à?”
Tử Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, các cậu không mở cửa cho tôi, vậy nên đàn anh bèn đưa chìa khóa cho tôi, như vậy sẽ tiện cho các cậu hơn.”
Tề Thành và Cố Hằng đưa mắt nhìn nhau, ăn ý lựa chọn trầm mặc.
Giản Dật đặt cơm lên bàn ăn xong thì không thấy người đâu, không cần chờ Tử Ngôn mở túi đồ ăn ra, Tề Thành và Cố Hằng đã nhảy lên, nghĩ đến việc Giản Dật nói lười, Tử Ngôn cảm thấy đây hẳn cũng là chuyện hiển nhiên.
Tử Ngôn cầm hai khay đựng đồ ăn, “Anh Tề, nếu đi vào thư phòng của đàn anh thì anh ấy có khó chịu không?”
Tề Thành sờ mũi, “Chắc không đâu.”
Tử Ngôn nhìn động tác của anh ta liền đưa khay cơm cho anh ta, “Đàn anh Tề, anh đang nói dối, vẫn nên để anh đi thôi, chắc hẳn anh Giản sẽ khó chịu nếu có người khác đi vào thư phòng của anh ấy lắm.” Có một số người, nhất là những người làm nghề sáng tác, thật tình rất để ý đến những người đi vào thế giới riêng của bọn họ.
Tề Thành liếc nhìn cô, “Em cũng thông minh ghê.”
Tử Ngôn cười, vô cùng muốn khoe khoang với anh ta một câu, rằng bà cô đây làm giàu bằng trinh thám đó.
Nhưng tốt xấu gì cũng biết ngại, nhịn không nói.
“Tử Ngôn, đem cơm vào phòng tôi.” Giản Dật ở trong thư phòng gọi với ra.
Tề Thành nhún vai, buông đồ trong tay, “Em xem đi….”
Tử Ngôn, “….” Idol à, đừng có vả mặt em như thế chứ.
Tử Ngôn cầm cơm đi đến trước thư phòng, gõ cánh cửa đang mở, “Đàn anh ơi, em vào nhé.”
“Ừm.”
Tử Ngôn đi vào, đặt cơm lên trên bàn, “Đàn anh, ăn cơm.”
Giản Dật buông bút trong tay xuống, “Cảm ơn, em cũng đi ăn đi.”
Tử Ngôn đáp lời nhưng không vội đi ra ngoài, ánh mắt vẫn không ngừng ngắm nhìn bảng vẽ kỹ thuật số cạnh anh.
Giản Dật nhận ra ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn qua đây, “Nhìn gì?”
Tử Ngôn cuống quít dời mắt, xua tay, “Không có, không có.” Cô chỉ muốn nhìn xem anh hoạch định như thế nào mà thôi, dù sao cũng phải đợi thêm một tháng nữa, tim gan cồn cào, gào thét muốn biết hung thủ vụ án này là ai!
Giản Dật mở hộp cơm ra, lạnh lùng thơ ơ nói, “Tôi đã quên chuyện Nhất Thanh là….à không, phải nói em là ‘fan’ của Nhất Thanh đúng chứ?” không biết có phải là ảo giác hay chăng, Tử Ngôn cảm thấy khi nói đến từ ‘fan’ này, Giản Dật còn cố ý đè nặng âm.
Tử Ngôn lập tức xấu hổ, nghĩ đến lần trước cô từng nói với anh rằng, ‘Nhất Thanh là người tình trong mộng của em’, thật muốn tìm cái chỗ nào chui vào quá.
Bàn tay đưa lên che mặt, “Đàn anh, anh dùng từ từ, em đi ra ngoài trước đây.” Sau đó chạy nhanh như bay ra khỏi phòng.
Khóe miệng Giản Dật chợt cong lên.
Giản Dật vùi mình trong thư phòng cả một buổi trưa, đến khi gần chạng vạng mới đi ra ngoài, đưa cho Tử Ngôn một cái USB, “Đây là phần mới được phê duyệt, em cầm đem đi giao cho tổng biên tập trước đi.”
Tử Ngôn cũng thấy bình thường, bèn nhận lấy.
Còn Tề Thành và Cố Hằng thì bày ra vẻ mặt lờ mờ sợ hãi, đưa mắt nhìn nhau, rồi ăn ý lựa chọn yên lặng.
Tử Ngôn cầm USB quay về nhà xuất bản báo lại kết quả công tác, tạo nên một cơn chấn động, gần như là tất cả mọi người trong nhà xuất bản đều vây lại đây xem.
Truyện tranh dài tập đầu tiên của Nhất Thanh được đăng trên tạp chí, sau đó lại được xuất bản, vào ngày hai mươi hàng tháng sẽ là thời hạn cuối để Nhất Thanh gửi, mà Nhất Thanh có thể nộp bản thảo vào ngày hai mươi ba đã là chuyện không dễ dàng gì rồi, vậy mà hôm nay mới ngày mười tám, anh ấy lại giao ra một phần bản thảo? Đây là lần đầu tiên trong sáu năm qua, hiển nhiên Tử Ngôn bây giờ như con thú thần được người ta ngắm nghía.
Mà Tử Ngôn nghe được câu chuyện mà những người này vừa kể, cũng có chút đớ người.
“Từ trước đến nay Nhất Thanh đều gửi vào mail mà? Sao hôm nay lại giao USB?” Có người nghi ngờ.
“Cậu quan tâm anh ta gửi mail hay USB à, có thể nộp bản thảo đã không tệ rồi, còn muốn gì nữa?”
“Cũng đúng, đây là ông tổ đó, lần trước ngay cả cửa nhà tôi cũng không tiến vào được nữa là.”
“Tôi vừa vào ngồi được năm phút liền bị đuổi đi, thực tập sinh mới đến này lợi hại quá nhỉ, nhìn không ra được đó, mới chỉ là một cô gái nhỏ thôi, rất có tâm tư.”
……
Đã có nhóm người trước vây quanh khiến Tử Ngôn rút được kinh nghiệm, cô cười gượng hai tiếng, chiếu lệ, “Có lẽ bọn em có duyên là bạn cùng trường, nên đàn anh cũng khá chiếu cố em.”
“Ồ, thì ra là thế à.”
“Khó trách.”
“Hóa ra là bạn học chung trường….”
“Không đúng nha, lần trước cũng là bạn học mà, không phải cũng bị đuổi cho bỏ chạy à?”
“Đúng, đúng, nhắc đến người kia ôi, ôi, là đàn em đó, thế mà cửa nhà còn không thèm mở, cách một cánh cửa với ra một câu ‘không tiếp biên tập viên nhà xuất bản’.”
“Đúng rồi, tôi cũng nhớ lần đó, cô gái nhỏ kia khóc luôn….”
…….
Tử Ngôn hoảng hốt rời khỏi nhà xuất bản, bắt xe buýt đi về, nhìn thấy USB trong tay, đàn anh vì muốn tăng độ chấn động nên mới không gửi mail riêng mà để cho cô cầm USB về nhỉ, khóe miệng Tử Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt.
Thì Là bùng chương, kiên trì cũng hơn nửa tháng, hôm nay lại bùng chương nữa, thường thì đúng tám giờ mỗi tối sẽ gửi chương lên, lúc này đã gần mười hai giờ rồi, độc giả đợi mãi không có chương mới.
“Tử Ngôn à, tối nay cậu có lên chương không? Không có linh cảm à?” Tiểu Ngư vừa ăn khoai vừa hỏi, “Còn mười phút nữa thôi là tắt điện rồi, cậu còn không chịu tải chương mới lên nữa?”
Tử Ngôn nhìn màn hình trống trước mắt, khóe miệng nhịn không được cong lên, cuối cùng thì cười thành tiếng, sau đó khép máy tính lại, “Hôm nay không có linh cảm, không có chương.”
Tử Ngôn cắn miếng khoai tây, thực không hiểu nổi, “Cậu không có chương mới mà sao cười vui vẻ thế? Đầu óc cậu có tật xấu gì vậy?”
Tử Ngôn bò lên giường, “Buổi tối còn ăn khoai tây, không lo đi đánh răng đi, tắt đèn rồi thì cậu phải sờ soạng đó.”
Tiểu Ngư cắn một miếng, “Người chết vì tiền, ta chết vì đồ ăn.”
“Tiểu Ngư, dạo gần đây cậu lên ba cân rồi đó, cậu mặc đồ vào là nhận rõ luôn.” Miêu Miêu thăm dò.
“Mặc đồ? Sao đấy? Sao tớ lại không phát hiện ra?” Tử Ngôn đứng dậy quan sát bản thân.
Miêu Miêu nhịn cười nhìn, hất cằm vào phần thân trên của cô ấy, Tiểu Ngư theo tầm mắt của Miêu Miêu nhìn qua, gào lên một cái nhào đến, “Miêu Miêu, cậu đùa giỡn tớ…..”
Tử Ngôn cũng cười thành tiếng, “Tiểu Ngư, Miêu Miêu vừa nói xong, tớ cũng thấy chỗ đó của cậu lớn hơn đó nha….”
“Tử Ngôn, cả cậu cũng vậy nữa….” Tiểu Ngư xấu hổ, giận dữ phóng lại.
Buổi tối tắt đèn, Tử Ngôn nằm trên giường, đôi mắt thao láo không hề buồn ngủ, khẽ cắn môi dưới, đuôi mắt và lông mày đều lấp lánh ý cười, nghĩ đến những chuyện ban ngày, là lại cười tươi, làm cách nào cũng không nhịn được, rất nhiều lần nhịn xuống vẫn đành cười thành tiếng.
Tiểu Ngư đang dùng điện thoại đọc truyện, vẫn chưa ngủ, nghe thấy Tử Ngôn cười thì nhỏ giọng hỏi, “Tử Ngôn, cậu sao thế?”
Tử Ngôn vội nói khẽ, “Không có gì, không có gì, tớ ngủ đây.”
Chờ đến khi Tiểu Ngư buông điện thoại xuống, phát ra tiếng hít thở trầm thấp ổn định, Tử Ngôn rốt cuộc vẫn nhịn không được khẽ khàng đi xuống giường, mở cửa sổ ban công đi ra ngoài, sau đó ngồi xổm xuống một góc, vùi đầu vào hai đầu gối cười khe khẽ thành tiếng, Giản Dật là Nhất Thanh, trên thế giới này nào còn chuyện gì hoàn mỹ hơn nữa chứ.
Tử Ngôn gần như là cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đã bật dậy, ra ngoài sân thể thao chạy hai vòng, phát tiết chút tâm tình kích động quá mức của mình, sau đó đến căn tin mua bữa sáng đem về cho Tiểu Ngư và Miêu Miêu.
Đối với hành động mới sáng đã chạy bộ khác thường này của Tử Ngôn, Tiểu Ngư và Miêu Miêu đều nhất trí cho rằng, gặp quỷ rồi.
Tử Ngôn cười cười không nói, trong lòng mừng rỡ nhảy nhót, quả thật là cô đã gặp quỷ tốt nhỉ?
Tâm tình kích động vui sướng này vẫn theo Tử Ngôn, trên đường đi ngang qua sân bóng rổ có mấy em trai năm nhất đang tập, Tử Ngôn còn cười khích lệ một câu, “Đẹp trai quá nha….”
Điều này khiến Tiểu Ngư khinh thường cô một hồi, “Mấy hôm trước cậu còn nói là chỉ một lòng với sắc đẹp của đàn anh Giản cơ mà, bây giờ lại muốn đùa giỡn với mấy em giai tươi rói kia à.”
Tử Ngôn: “…..” Cô đúng là rất vui vẻ, chỉ tùy tiện phóng thích một chút tâm tình hưng phấn quá mức của mình mà thôi.
Trong phòng học gần như không còn chỗ trống, mà giảng viên lớp này nổi tiếng nghiêm khắc, phàm là vắng học ba buổi hơn, thì môn học này dù bạn có dùng hết thủ đoạn cũng không qua được, vậy nên ông có tiếng biến thái nhất khoa, trên cơ bản không có sinh viên nào dám trốn tiết, trì phi họ không muốn sống nữa.
Ba người nhóm Tử Ngôn tìm một chỗ trống bốn ghế ngồi xuống, vừa mới đặt mông xuống liền có một giọng nói truyền đến, “Ở đây có người không?”
Tử Ngôn ngẩng đầu lên, La Thần đang ôm sách đứng ở đấy nở nụ cười nhè nhẹ nhìn Tử Ngôn.
Sao mà đi đến đâu cũng gặp phải La Thần này thế?
“Có—người.” không chờ Tử Ngôn trả lời, một cái túi đen đã ném vào chỗ trống bên cạnh Tử Ngôn, Cố Hằng huýt sáo một cái, nghiêng mình từ bên cạnh La Thần đi vào, ngồi xuống.
Tử Ngôn có chút câm nín, người này trói buộc với La Thần đó à.
“Cố Hằng? Sao cậu lại ở đây?” La Thần nhíu mày.
“Tôi đến để học mà, sao lại không thể ở đây?” Cố Hằng nhìn La Thần nhướng mày, “Không phải anh cũng ở đây đó sao?”
Vẻ mặt La Thần không tốt lắm, “Cố Hằng, cái gì cũng nên có trình tự trước sau chứ?”
Cố Hằng tựa lưng vào ghế, cười, “Chỗ này có viết tên anh à? Không mấy anh gọi nó một tiếng xem nó có đồng ý không.”
“Được rồi, Tử Ngôn, cậu nói đi, cậu muốn ai ngồi vào chỗ này?” Cố Hằng nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt tươi cười.
Tử Ngôn, “….Tôi nghĩ chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả, cậu muốn làm gì thì không ai có thể ngăn cản được.” Dù sao da mặt người này cũng là da mặt dày nhất trong tất cả những người mà cô từng gặp.
Cố Hằng bày ra vẻ cậu hiểu tôi đấy, duỗi tay muốn ôm bả vai cô, cuối cùng nghĩ nghĩ cũng chỉ đập vai cô mấy cái, “Cậu xem, chỉ có cậu là tinh mắt, nói thế nào thì sau này chúng ta cũng là người nhà rồi, cậu đứng về phía tôi là điều hiển nhiên.”
“Người nhà? Người nhà gì?” Tử Ngôn không rõ đầu đuôi.
Cố Hằng xua tay, “Cậu không hiểu, mà bây giờ không cần hiểu, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu.”