Theo Ngàn Năm Chờ Đợi

Chương 5: Nhân duyên - Tuyệt tình

Nguyệt Nhân Nhân vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Tần Nghĩa Phàm đang ngồi bên cạnh nàng, sắc mặt vô cùng lo lắng.

"Tần công tử?"

"Nàng bị thương không nhẹ, nên nghỉ ngơi nhiều vào." Tần Nghĩa Phàm thấy nàng tỉnh thì cũng thở phào nhẹ nhỏm.

Tú bà nghe xong lời này, liền gắt gỏng nói, "Tĩnh dưỡng? Ngươi không biết có bao nhiêu người đang chờ bên ngoài sao."

Tần Nghĩa Phàm cứng họng. Chẳng lẽ đọc vạn cuốn sách nhưng lại cùng một tú bà cãi nhau sao.

Nguyệt Nhân Nhân yếu ớt miễn cưỡng cố gắng ngồi dậy, đau đớn nói, "Mụ mụ, nữ nhi đã sớm có ý định muốn chết... nhưng rõ ràng... một đao cũng xuống hạ không nổi... hiện giờ không dám phiền lụy đến uy tín của các đại nhân bên ngoài."

"Sao lại nói như vậy, hảo hảo nghỉ ngơi, ta sẽ bảo các đại nhân đó chờ đến khi nào ngươi tĩnh dưỡng tốt." Nhất thời sắc mặt tú bà trầm xuống. Nếu Nhân Nhân không tĩnh dưỡng tốt thì coi như cái cây hái ra tiền của bà ta cũng không còn. Tú bà hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài.

"Đã làm Tần công tử chê cười!" Nguyệt Nhân Nhân chua xót cúi đầu... Kết cục vẫn là... nàng còn sống.

"Nhân Nhân, nàng đừng nghĩ đến chuyện điên rồ nữa." Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nguyệt Nhân Nhân lại chọn con đường tự sát này... bởi vì số mệnh của nàng lại buộc nàng phải trở thành người để kẻ khác chê cười, trêu ghẹo, thật đáng thương, "Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp nàng chuộc thân, nàng chờ ta."

Lúc thiếp không cần thì chàng lại đến, lúc thiếp cần chàng thì chàng lại rời xa...

***

Nguyệt Nhân Nhân ngày ngày đều nhìn dòng người qua lại trên đường. Chàng nói chàng sẽ đến, nhưng từ lúc ấy cho đến giờ chàng vẫn không xuất hiện.

Các tỷ muội đều nói, nam nhân đều là những kẻ bạc tình. Nàng không tin, tuy những người nam tử đến Nguyên Tiêu Các này đều như thế nhưng nàng tin trên đời này vẫn còn người nam tử chí tình chí nghĩa.

Tú bà đẩu cửa bước vào, "Nhân Nhân, thân thể ngươi cũng khôi phục khá tốt rồi, ta nghĩ ngươi nên bắt đầu tiếp khách đi."

"Mụ mụ, người đánh chết con thì tốt hơn." Nguyệt Nhân Nhân lười biếng nói.

"Ngươi vẫn còn nghĩ đến người công tử kia sao? Mụ mụ ta đã gặp qua nhiều người nam nhân như thế rồi. Công tử của thế gia nào cũng nhớ mối tình phong lưu một đêm này sao, ngươi thật nghĩ hắn sẽ nâng kiệu hoa đến cưới hỏi ngươi đàng hoàng sao? Hừ, cho dù hắn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi. Nhưng chỉ sợ người trong nhà cũng sẽ đánh gãy chân hắn để hắn không bước đến đây."

Tuy Tú bà cũng chỉ là một người ham danh lợi nhưng nói chung cũng không uống phí công sức nhiều năm lăn lộn giữa cuộc sống này. Chính xác là giờ khắc này, Tần Nghĩa Phàm xác thực đang bị đánh đến mình mẩy đều toàn thương tích, muốn đứng cũng đứng không vẫn nữa.

Ngày hôm ấy, Tần Nghĩa Phàm vừa mới mở cửa bước vào đã nhìn thấy Tần Thượng Thư tức giận đến cực điểm, bên cạnh còn có mười tên gia đinh đang đứng phía sau.

"Người đâu! Đem tên nghịch tử này đánh cho ta." Tần Thượng Thư rống giận. Mười tên gia đinh đang run run nhìn nhau,lặng lẽ lắc đầu khiến cho Tần Thượng Thu tức giận đến mức sùi bọt mép, đoạt lấy một cây gậy gộc... không chút lưu tình mạnh mẽ đánh Tần Nghĩa Phàm

"Lão gia, đừng..." Tần phu nhân đứng ra bắt lấy chiếc gậy trong tay hắn.

"Nó hôm nay gây ra những chuyện này, còn không phải là do bà nuông chiều nó quá mức hay sao? Hôm nay tôi phải dạy dỗ nó một trận! Nếu không, không biết mai sau nó lại gây ra họa gì." Tần Thượng Thư nhìn cây gậy gộc trong tay, sau đó hướng gia nhân quát lớn, "Người đâu! Mang gia pháp ra đây".

Không bao lâu, hai tên hạ nhân mang đến một cây trượng bằng thạch, cao hai thước. Đây chính là hình trượng được truyền lại trong Tần gia, có ý muốn đem để răn dạy con cháu, nhưng chẳng lẽ lại dùng nó để đánh người sao? Chỉ sợ nếu mạnh quá thì sẽ đi đời nhà ma.

Tần Nghĩa Phàm vừa nhìn thấy cây thạch trượng, sắc mặt liền biến sắt, không nói gì chỉ nhắm mắt lại, những chuyện hắn đã quyết, trước giờ chưa từng hối hận hay phải cầu xin tha thứ.

Trượng thứ nhất đánh vào người hắn, hắn liền khuỵa xuống đất, có điều vẫn ra sức nuốt hết máu tươi trong miệng, cứng rắn để không bị ngã...

"Đừng." Bệnh cũ của Tần phu nhân lại tái phát khiến bà ấy hôn mê bất tỉnh.

"Nương!" Tần Nghĩa Phàm muốn chạy đến đỡ Tần phu nhân, nhưng vừa vươn tay ra, mắt hắn liền tối sầm lại.

Vừa tỉnh lại, hắn liền hét lớn, "Tiểu lục, nương của ta thế nào rồi?"

"Phu nhân đã tỉnh!"

Tần Nghĩa Phàm lập tức đứng dậy, nhưng bởi vì ngực đau nhức nên khiến hắn ngã xuống. Phụ thân lần này đúng là ra tay không nhẹ, nếu không phải hắn từ nhỏ đã luyện võ, chỉ e là cầm chắc cái chết trong tay.

"Thiếu gia, đại phu nói ngài bị thương nội tạng, không nên đứng dậy." Tiểu Lục cuống quít nâng hắn dậy.

"Như vậy sao được? Mau giúp ta thay đồ, rửa mặt một chút, ta muốn đi thăm nương."

Tần Nghĩa Phàm được một gã sai vặt đỡ đến phòng của Tần phu nhân, vừa vào hắn liền quỳ xuống khóc rống nói

"Nương, con biết sai rồi, xin người tha cho hài nhi tội bất hiếu!"

"Phàm nhi, mau đứng lên, đến cho nương xem thân thể ngươi thế nào, có tốt không?" Tần phu nhân nhìn thấy con tiều tụy cũng không kiềm lòng được mà rơi lệ

"Nương, con không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Con trẻ người non dạ đã làm nương lo lắng." Tần Nghĩa Phàm không ngừng dập đầu. Tần phu nhân thân thể vốn đã không tốt, mỗi lần té xỉu đều có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại được.

"Phàm nhi, lần này ngươi cũng thật sự là hơi quá đáng. Trước kia cho dù ngươi ở bên ngoài đánh người, nương cũng biết là do ngươi nhất thời nóng giận. Nhưng lần này ngươi lại dùng ba năm bổng lộc của phụ thân để đi thanh lâu mua vui sao? Phàm nhi, nghe lời nương, từ nay cố gắng đọc sách, đừng làm cho vi nương lo lắng nữa."

"Vâng, con ghi nhớ lời nương dạy."

Tần Phác Nguyên ở phía sau không nói lời nào, hướng gã sai vặt mà phân phó, "Nhanh giúp Thiếu gia trở về nghỉ ngơi." Tuy nói hắn là một phụ thân rất nghiêm, nhưng khi đem con mình đánh đến xuất huyết nội tạng thì hắn cũng đau đớn vạn phần.

Đêm khuya, Tần Phác Nguyên đi vào phòng con, nhìn sắc mặt trắng bệch không còn chút máu của Tần Nghĩa Phàm hắn cũng rất áy náy, "Cha lần này xuống tay cũng hơi nặng. Nhưng là ngươi... ngươi thật là làm ta thất vọng quá...

Con người mà không phong lưu thì cũng uổng phí mất thời niên thiếu. Điều này cha cũng biết. Dù cho đi những nơi phong nguyệt ấy, cha cũng không trách ngươi, nhưng ngươi sao có thể vì một nữ tử mà trộm bổng của triều đình sao? May mắn là Vương bá bá đã nhanh chóng nhắc nhở, cha kịp thời bù vào chỗ thiếu hụt ấy, nếu không làm sao bây giờ ngươi vẫn còn nằm đây?"

"Cha, con không hiểu chuyện, đã khiến cha lo lắng."

"Bệnh tình của mẹ ngươi, ngươi không phải là không biết. Nếu thật sự không thể tỉnh lại được thì đến lúc đó ngươi hối hận cũng đã muộn a."

"Con hiểu được, con cũng không dám nữa."

"Ngươi biết vậy là tốt rồi, hảo hảo nghĩ dưỡng a."

"Cha, con còn có một yêu cầu quá đáng, cầu cha nhất định phải đáp ứng còn." Tần Nghĩa Phàm quỳ xuống trước mặt Tần Phác Nguyên.

"Ngươi nói đi."

"Nhân Nhân là một cô gái tốt, chỉ là do hồng nhan bạc mệnh mà lưu lạc phong trần, con muốn chuộc thân giúp nàng."

Tần Phác Nguyên tức giận đến phát run, giơ tay lên định xuất quyền, một hồi sau cũng buông, "Ngươi như thế nào còn không biết hối cải?"

"Con biết yêu cầu này là quá đáng... Cha, ngài đáp ứng thỉnh cầu này của con đi, về sau con nhất định sẽ chuyên tâm đọc sách, không bao giờ gây chuyện thị phi nữa."

"Không được, nếu vì ngươi mà chuộc thân cho nữ tử kia, Tần gia há chẳng phải là đem làm trò cười cho thiên hạ sao."

"Cha!" Tần Phác Nguyên không để ý đến lời cầu xin, giận dữ rời đi.

Đảo mắt nhìn, bây giờ cũng là giữa đêm khuya rồi, Tần Nghĩa phàm miễn cưỡng bước vài bước, hướng Tiểu Lục phân phó, "Nhanh chuẩn bị kiệu, ta muốn ra ngoài."

"Thiếu gia, ngài thương thể như vậy còn muốn đi đâu?"

"Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Nguyên Tiêu Các." Thân thể hắn đã nhiều ngày không thể động đậy được nhưng hắn vẫn rất lo cho thương thể của Nguyệt Nhân Nhân.

"Nguyên Tiêu Các?Nga, Thiếu gia, chẳng lẽ ngài muốn đến gặp Nhân Nhân cô nương kia sao? Vậy ngài đừng nên đi."

"Vì cái gì?"

"Kì thật là lần trước ngài phái ta đến đó, Nhân Nhân cô nương đã sắp bị một phú thương đến từ phía Bắc mua về làm tiểu thiếp."

"Vậy sao lúc đó ngươi lại nói với ta là nàng vẫn tốt?"

"Ta chỉ sợ thương tích của ngài, lo lắng ngài không chịu nổi kích thích. Hơn nữa cũng có người vì cô nương ấy mà chuộc thân, không phải tốt lắm sao? Cũng không cần ngài phải vì nàng mà chịu khổ." Tiểu Lục từ nhỏ đã hầu hạ hắn, nên hắn rất tin tưởng.

"Lúc nàng đi nàng có nói gì không? Nhưng là nàng bị buộc bất đắc dĩ phải đi hay sao?" Tần Nghĩa Phàm lo lắng hỏi.

"Không có, lúc nàng rời đi rất vui vẻ. Một nơi như vậy nếu thoát khỏi nó đương nhiên là rất tốt."

"Tốt lắm." Tần Nghĩa Phàm ngồi xuống, "Nhanh như vậy đã rời đi, ngay cả một câu cũng không nói với ta sao?"

Từ đó về sau, mỗi ngày hắn chỉ chuyên tâm đọc sách, khổ luyện võ công. Không còn lông bông hay gây chuyện thị phi như lúc còn trẻ nữa.

"Phàm nhi, hôm nay ta thấy Vương tiểu thư đến, vị tiểu thư này cũng rất đoan trang hiền thục." Một bữa tối, Tần phu nhân đột nhiên nói.

"Nương, thân thể nương không tốt, nương không cần lo lắng đến việc này. Khi nào thân thể nương tốt hơn thì có thể nói sau."

"Ngươi đã hai mươi rồi, còn không nhanh."

"Con đang chuẩn bị thi vấn đáp, cưới vợ sẽ ảnh hưởng đến con. Nương, con thấy nhất định là người cảm thấy buồn, vài ngày nữa con bồi người ra ngoài dạo một chút..." Tần Nghĩa Phàm cười nói.

"Ăn cơm xong đến thư phòng gặp ta." Tần Phác Nguyên vẻ mặt nghiêm túc cắt ngang lời hắn.

"Vẫn là không quên được nữ nhân kia sao?" Tần Nghĩa Phàm vừa đến thư phòng, liền bị hỏi làm cho hắn sửng sốt cả người

"Không phải, chỉ là quen biết vài ngày thì làm gì có thể có cảm tình sâu nặng." Tần Nghĩa Phàm giọng điệu bình tĩnh. Hắn cũng không hiểu nàng, càng chưa thể nói đến cái gì là khắc cốt ghi tâm, Nguyệt Nhân Nhân bất quá cũng chỉ là đôi khi vô tình ngủ mơ nên nhớ lại thôi.

"Vậy tại sao lâu như vậy, đối với nữ nhân ngươi vẫn không thèm liếc mắt một cái?" Nếu con hắn có biểu hiện thống khổ trên mặt, hắn cũng không lo lắng như vậy. Bởi nếu bình thường không thấy miệng vết thương lòng, lâu ngày sẽ càng thêm thối rửa.

"Chính là con chỉ cảm thấy không có nữ nhân nào có thể tin tưởng, không có nữ nhân nào có thể làm cho con rung động."

"Nay chiến loạn bốn phía, trong triều không có đủ lương tướng, ngày mai cha sẽ tiến cử ngươi mang binh xuất chinh, ngươi thấy thế nào?" Tâm tư của con mình bậc làm cha sao lại không hiểu chứ.

"Đa tạ phụ thân đã thành toàn." Hắn tạ ơn nói. Trong mắt hắn mà nói, chiến trường mới chính là nơi thể hiện nhiệt huyết của nam nhân.

"Phàm nhi, vi phụ thật sư hi vọng ngươi có thể vì bệnh tình của mẫu thân mà phải tự bảo vệ lấy chính mình."

"Cha yên tâm, con nhất định sống sót trở về."

Rời thư phòng, Tần Nghĩa Phàm thở dài. Nguyệt Nhân Nhân chỉ xuất hiện trong cuộc đời hắn có vài ngày nhưng lại khiến cho hắn cảm thấy như rất lâu rồi. Nếu nói là không có cảm giác gì thì điều đó không khả năng. Chính xác là đã từng động tình nhưng tình cảm đó cũng theo nàng mà rời đi.

---

Chiến tranh thật tàn khốc nhưng cũng thật bi thảm. Tần Nghĩa Phàm cho dù võ công cao đến đâu nhưng cũng không thể xoay chuyển được số mệnh.

Nước mất nhà tan, nhưng người thì có thể không chết. Tần Nghĩa Phàm sớm quay lại thành Lạc Dương, lúc này cũng là cảnh còn người mất. Thượng Thư phủ một thời xa hoa giờ phút này cũng chỉ còn giấy niêm phong ngoài cửa như ngăn cách sự đời, nhìn xuyên qua bức tường cao nhất, cơ hồ cũng có thể nhìn thấy khăn tang cùng đèn lồng trắng tan tốc.

"Cha, nương. Con đã về muộn." Hắn lệ rơi dài, quỳ sụp trước cửa.

"Thiếu gia, ngài đã trở lại." Tiểu Lục vẫn đợi hắn trong này mấy tháng qua. Quốc gia diệt vong, lão gia cùng phu nhân tự sát trong này, hạ nhân trong phủ đều chạy trối chết, chỉ có hắn vẫn còn ở đây chờ thiếu gia về.

"Tiểu Lục..."

"Thiếu gia, lão gia còn có một phong thư gửi cho ngài."

Tần Nghĩa Phàm kích động mở bức thư, nét chữ của phu thân hắn vẫn còn hằn rõ trên tờ giấy.

"Phàm Nhi."

Ngày con từ biệt Lạc Dương, ta cũng không nghĩ đó là lúc cuối cùng có thể nhìn thấy con...

Vi phụ vẫn còn một điều canh cánh trong lòng, khẩn cầu con tha thứ cho ta.

Một năm trước, vì không muốn nữ tử phong trần kia làm hại một đời của con, vi phụ đã âm thầm giúp nàng chuộc thân, lệnh cho nàng vĩnh viễn không được gặp con. Lúc ấy, nàng quỳ trước phụ thân mà mỉm cười, chỉ nói một câu, "Ta Nguyệt Nhân Nhân, mặc dù không được bước chân vào cửa Tần gia, nhưng vĩnh viễn là thê tử của Tần Nghĩa Phàm."

Lời nói này đến bây giờ vẫn còn văng vẳng bên tai phụ thân...

Nay nước mất nhà tan, phụ thân hối hận thì cũng đã muộn.

Nếu hai con hữu duyên có thể gặp lại nhau, xin con hãy nói với nàng... Vi phụ chấp nhận nàng là con dâu.

Phụ tuyệt bút"

---

"Ngươi rất thích dệt vải sao?" Y Vân khó hiểu nhìn Nguyệt Nhân Nhân đang chú tâm dệt vải. Cùng làm một chuyện, nhưng tại sao biểu tình của Nguyệt Nhân Nhân và nàng lại khác nhau.

"Thích." Nụ cười của Nguyệt Nhân Nhân vẫn quyến rũ động lòng người như trước.

"Ngươi không nhớ hắn sao?"

"Nhớ!"

"Ngươi vì cái gì lại phải đau khổ như vây?"

"Vì cái gì mà đau khổ, ta cũng không thể hiểu hết được." Nơi này mọi người đều kêu nàng là Tần phu nhân, nàng còn cảm thấy đều gì là chưa đủ?

"Hắn đã quay lại Lạc Dương, đang đứng trước Nguyệt Lâu."

"Chàng khỏe chứ?" Nguyệt Nhân Nhân như ngừng thở mà chờ đợi đáp án.

"Không tốt, hai bàn tay trắng." Y Vân dừng một chút, nói tiếp, "Hắn đang tìm ngươi."

Nguyệt Nhân Nhân nhanh chóng đứng dậy, vội vàng thu thập hành trang, dập đầu nói với Y Vân.

"Y Vân cô nương, cám ơn cô đã chiếu cố ta, cũng cám ơn cô đã nói cho ta tin tức của chàng. Ta cả đời đều cảm kích cô nương."

"Ngươi muốn đi tìm hắn."

"Đúng vậy, chàng không phải chỉ có hai bàn tay trắng, chàng còn có ta."

"Hắn về sau chỉ có thể xem bốn bể là nhà."

"Ta cũng nguyện cùng chàng mà phiêu bạc." Nguyệt Nhân Nhân cười, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu, cho dù là ở đâu cũng đều được cả.

Nguyệt Nhân Nhân chạy đến Nguyên Tiêu Lâu giờ chỉ còn lại đống đổ nát, vật mất nhưng người ở lại, vẫn là phòng của nàng...

Tần Nghĩa Phàm một mình đứng bên cửa sổ, nhìn vào dòng người, tựa như nàng năm đó chờ hắn vậy. Thời gian một năm tuy ngắn ngủi nhưng hắn cũng thay đổi rất nhiều, bình tĩnh nhưng đau thương hơn.

"Chàng đến rồi sao?" Nguyệt Nhân Nhân mỉm cười hỏi.

"Ta đã đáp ứng tìm nàng, chỉ là chậm một chút." Tần Nghĩa Phàm đến gần nàng, vuốt ve gương mặt của nàng. Thì ra, tâm của hắn vẫn chưa chết mà chỉ là nó vẫn luôn luôn chờ đợi một người nữ nhân.

"Bất luận là bao lâu, thiếp cũng chờ chàng." Nguyệt Nhân Nhân cười tươi, hai mắt cũng nhòe lệ vì vui sướng.

Hai người yên lặng nhìn nhau, đều đồng thanh nói, "Chàng... nàng vẫn sống tốt chứ?"

Tần Nghĩa Phàm gắt gao ôm chặt nàng trong lòng, "Sau này chúng ta sẽ vĩnh viễn không xa rời."

Đối với một người nam nhân mà nói, không có gì cảm động bằng khi hắn chỉ có hai bàn tay trắng nhưng vẫn còn một người nữ nhân mãi mãi ở bên cạnh hắn, đến chết không rời.  

2. Tuyệt tình

Vô tri vô giác hắn lại đến Chức Nữ Cung, đây là nơi ở trước của một tiên nữ đã xúc phạm Thiên luật nên nơi này đã bị cấm. Sau đó, Vương Mẫu cũng niệm tình chuyện đã qua vì thế Chức Nữ Cung lại một lần được sử dụng, trở thành nơi dệt vải của các tiên nữ. Thanh Ngưng nhìn những bức tường màu sắc sặc sỡ, một loại tình cảm phiền muộn lại bắt đầu nảy sinh trong lòng hắn.

Vào lúc này, bóng hình xinh đẹp mà mấy tháng nay hắn vẫn không được nhìn thấy đang chậm rãi đi đến.

"Mới từ trần gian trở về sao?" Thanh Ngưng chặn nàng lại. Trong đầu hắn đang không ngừng nói với chính mình: Nếu đã không thể tránh khỏi thì nên đối mặt lần cuối cùng đi.

"Vâng." Y Vân che dấu trả lời.

"Nàng cũng biết là nơi này cũng từng có một tiên tử vì như vậy nên bị trừng phạt đúng không?"

"Đương nhiên ta biết, những chuyện của ngày trước ta đều nhớ rất rõ..." Thanh âm lạnh nhạt của Y Vân vừa vang lên đã im bặt, nàng khiếp sợ, đến khi trấn tỉnh lại thì đã nhận ra cả người mình đều đang bị Thanh Ngưng gắt gao ôm chặt lấy.

Một lần chân chính ôm này, cho dù là ngắn ngủi nhưng đối với Thanh Ngưng cũng là quá đủ rồii.

Thân thể nàng mềm mại, ấm áp mang theo hương thơm. Trái tim nàng đập cùng một nhịp với hắn làm hắn cảm thấy rung động. Hô hấp hỗn loạn của nàng trong lòng hắn khiến cho hắn lần đầu tiên bị mê hoặc trong suốt ngàn năm qua.

"Không!" Y Vân giãy dũa thoát khỏi hai cánh tay của Thanh Ngưng, vừa xấu hổ vừa giện dữ nói, "Ngài là thần, lại là Đông Phương Tinh mà nhiều người ngưỡng mộ, ngài không thể làm như vậy."

"Kim Thiện Tử cũng là Phật, ta không thể hắn lại có thể sao?" Thanh Ngưng giọng điệu bình tĩnh lạ lùng, bởi vì đây là hắn muốn làm, đã không còn cách nào cứu vãn được nữa rồi.

"Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngài."

"Nói như vậy, nàng thật sự yêu hắn sao?"

"Đúng!"

"Nàng vẫn thản nhiên như vậy. Vĩnh viễn đều đối xử với ta tàn nhẫn như vậy." Thanh Ngưng nở nụ cười, vẫn là nụ cười ngàn năm không đổi của hắn... đầy đau đớn... cùng bi thương.

"Đây là đều ngài không thể cưỡng cầu được." Y Vân rời xoay người, rời khỏi Chức Nữ Cung.

Không biết vì cái gì tuy rằng Chức Nữ Cung đã bị bỏ lệnh cấm từ lâu nhưng nàng lại cảm thấy nơi đây vẫn giống như một cái nhà giam... Giam giữ tình yêu vậy.

"Bất luận thế nào ta cũng hy vọng nàng có thể chăm sóc tốt cho chính mình, cho dù ta không thể cho nàng được hạnh phúc, nhưng ta hy vọng nàng có thể có được hạnh phúc."

Thanh Ngưng không biết nàng có nghe được hay không, điều này không quan trọng... quan trọng chính là cuối cùng hắn cũng chọn lựa buông tha. Hắn sẽ không nhìn nàng cũng Kim Thiện Tử gặp gỡ nữa, không chờ Y Vân ở nơi đây nữa, hắn chọn cách im lặng... vì nàng mà si ngốc ngàn năm

---

Thanh Ngưng thận trọng cầm quân cờ trong tay lựa chọn một vị trí tối ưu nhất để đặt nó, bởi vì quân cờ này chính là còn chốt để xoay chuyển bàn thua trước mắt

"Hảo kì, kì nghệ như thế mới giống ngươi, Thanh Ngưng." Thái Bạch Tinh kinh hỉ nhìn chằm chằm vào quân cờ, nét mặt tràn ngập niềm phấn khích.

"Đáng tiếc, chỉ là do thiếu phương pháp." Thanh Ngưng lắc đầu thở dài.

Chẳng bao lâu sau, hắn có thể dễ dàng khiến cho Thái Bạch Tinh vắt hết óc suy nghĩ đến cuối cùng đành phải nhận thua.

"Không được, đánh thêm ván nữa." Bọn họ chỉ cần vẫn là thần tiên, có thời gian vô tận, thắng bại đều không so đo.

Thanh Ngưng cầm quân cờ, nhìn bàn cờ suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng buông tay nói, "Ta nhận thua, như thế nào cũng đều là cố gắng dãy dụa thôi."

"Hảo hảo, ngươi rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi." Thái Bạch Tinh cười khiến nếp nhăn đều tụ lại một chỗ.

"Đúng vậy, đã nghĩ thông suốt, nếu đã giải không được chi bằng sớm nhận thua thì tốt hơn. Có điều, ta cũng khá mệt rồi, hôm nay dừng ở đây đi." Thanh Ngưng đứng lên, sửa sang lại quần áo, ngước nhìn Thái Bạch Tinh một chút.

"Ha ha, mệt sao? Ngươi lại biết mệt sao?"

"Đúng, là mệt mỏi." Thanh Ngưng thản nhiên đáp lại, hắn nhìn đài hoa sen đang tỏa hương nhịn không được hỏi, "Sau cơn mưa tại sao hoa lại mềm mại như thế?"

"Nhìn mềm mại nhưng không có nghĩa là không từng trải qua mưa gió" Thái Bạch Tinh đáp, cãnh vật ở đây đều là tùy thời, làm sao mà chú ý được có phải thật hay không thật. Nhưng Thanh Ngưng lại bắt đầu chú ý đến phong cảnh làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi.

"Có một số chuyện thật sự không thể nhìn thấu hết." Thanh Ngưng hướng ánh mắt về mầm sen vừa mới nở, ở giữa đài sen sương mù mông lung này. Nghìn năm qua hắn đều đây là những đều trống rỗng, hôm nay mới làm cho hắn lần đầu tiên chú ý.

"Đúng vậy, xinh đẹp mà giả dối còn hơn tàn khốc mà chân thật." Thái Bạch Tinh sâu xa nói.

"Ngươi nói đúng, đến hôm nay ta mới hiểu được là ngài nói đúng." Thanh Ngưng vừa cười vừa đi về phía hành lang dài, ngón tay nhè nhẹ vỗ về đóa hoa đỏ tươi, thấp giọng thì thào nói, "Nghìn năm qua ta theo đuổi một thứ chân thật, thì ra nó cũng không tồn tại, cho dù là tồn tại cũng chỉ là những phong cảnh hư ảo."

"Ngươi rốt cuộc đã nghĩ thông suốt?"

"Nghĩ thông suốt..."

---

"Ngài nhất định phải đi sao?" Y Vân đứng trên đỉnh núi, thản nhiên hỏi Kim Thiện Tử đang trầm mặc đứng bên cạnh.

"Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?"

"Hữu dụng sao? Cho dù ngài vào địa ngục cũng không chắc có thể cứu hết được thế nhân."

Bỗng một tiếng kêu xa xôi vọng đến tai nàng...

"Y Vân..."

"Ta muốn đi tìm một người bạn hữu." Nàng nói với Kim Thiện Tử. Bên cạnh đã lâu, bọn họ giờ xa cách như vậy... không còn giống như lúc đầu.

"Ta sẽ đi cùng ngươi."

Xuân đi,thu lại đến. Dưới chân đỉnh Hoa Sơn vẫn còn mãi cảnh sắt hoàng kim ấy. Ngoại trừ Cây Hoa Cúc bốn mùa độc nhất ấy, bây giờ đã trở nên tan tác thê lương.

"Trà nhi, ngươi làm sao vậy?" Y Vân tìm thấy nàng trong một cái sơn động. Hơi thở của nàng ấy lúc này chỉ yếu ớt, thân hình cũng lập lòe.

"Ta bị trọng thương, sẽ hồn phi phách tán." Nàng nắm chặt tay Y Vân, như nắm chặt hy vọng cuối cùng trong cuộc đời.

"Ta sẽ giúp ngươi bảo vệ nguyên thần."

"Vô ích..." Kim Thiện Tử bình tĩnh nói.

"Không cần ngài nói cho ta cái gì là số kiếp, nói cái gì cũng không thể thoát khỏi số trời." Y Vân thống khổ hô to, "Nàng tại sao lại không thể luân hồi phàm nhân, nàng đã là tinh linh tu luyện ngàn năm, luôn luôn làm việc thiện tích đức, rốt cuộc là nàng ấy đã làm sai cái gì?"

"Không vứt bỏ được dục niệm của người sẽ luân hồi, không vứt bỏ được dục niệm tinh linh chính là yêu."

"Ta không muốn nghe như lời vô nghĩa đó, ta chỉ muốn cứu nàng."

"Nàng thương thể quá nặng, chân thân đã không thể bảo vệ được nguyên thần."

"Thân thể kia đâu?"

"Ngươi cũng thấy đấy, thân thể của nàng ta đã sớm chết từ lâu rồi."

"Không." Y Vân nắm chặt đôi tay lúc ẩn lúc hiện của Trà nhi, muốn đem công lực truyền cho nàng ấy, giúp nàng ấy giữ lại linh hồn sắp thoát khỏi vỏ.

"Vô ích." Trà nhi lắc đầu miễn cưỡng nói, "Ta gọi ngươi tới chỉ là hy vọng ngươi có thể thay ta chiếu cố hắn."

"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.?"

"Hắn bị người khác giết, ta chỉ muốn cứu hắn, làm cho hồn phách của hắn không bị Hắc Bạch Vô Thường mang đi, nhưng là..."

"Hắc Bạch Vô Thường đả thương ngươi."

"Là Tàng Vương, có điều.. ta cũng cướp hồn phách của hắn từ Địa phủ về... Hắn không có việc gì."

"Ngươi điên rồi?" Khó trách Kim Thiện Tử nói đây là số kiếp của nàng, dám đi đại náo Địa phủ, ai có thể cứu mạng nàng.

"Ta cũng không nghĩ đến chuyện sẽ như vậy, ta không nghĩ đến sẽ can thiệp chuyện sinh tử của hắn, nhưng lúc sắp chết hắn đã nói chuyện cùng ta... Ngươi biết không? Lúc hấp hối không còn sức nhưng hắn nhìn thấy ta đang ẩn thân, hắn nói: Hắn yêu ta, luôn chờ ta... Ta không muốn tiếc nuối mà rời hắn giống ba mươi năm trước... Y Vân, đối với hắn mà nói còn có kiếp sau, nhưng với ta mà nói chính là đã chấm dứt..."

"Trà nhi, đó là lúc hắn ý thức mơ hồ mà hồ ngôn loạn ngữ."

"Không phải, hắn yêu ta, hắn luôn luôn chờ ta,bên người của hắn vẫn không có nữ nhân."

Y Vân thấy nàng vì quá mức kích động mà run run, không nhẫn tâm làm nàng ấy bị tổn thương. Có lẽ ở thời điểm tuyệt vọng này, nàng ấy cần thêm chút kiên trì, cũng rất cần người khác cho nàng dũng khí để bảo vệ sự kiên trì cố chấp ấy.

"Đúng vậy, hắn yêu ngươi."

Trà nhi cười gật đầu, lại nắm chặt tay Y Vân mà nói, "Về sau ta không thể bảo hộ hắn được rồi, ngươi giúp ta chiếu cố hắn a."

"Kim Thiện Tử, ngài tu vi cao, nhất định có thể cứu mạng nàng ấy, đúng không?"

"Đây là số mệnh của nàng ta."

"Số mệnh? Nguyên lại ngài cũng giống với thần tiên trên thiên giới đều lãnh khốc vô tình, có được pháp lực cao thâm nhưng lại không cứu người, còn nói cái gì là "trên trời có đức hiếu sinh?"

"Ta thực sự không có năng lực cứu nàng ta."

"Ta không tin, không có khả năng."

Trà Nhi kéo tay Y Vân đang gần như mất lý trí nói, "Đừng như vậy, ta biết thương thể của chính mình, cho dù là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không thể cứu được ta."

"Kim Thiện Tử, một chút phương pháp cũng không có sao? Ta cầu ngài, cứu nàng ấy đi." Y Vân vẫn không từ bỏ.

"Biện pháp không phải là không có, nhưng chỉ e là ngươi không trả giá nổi ở đại giới."

"Biện pháp gì?"

"Người có thể cứu nàng chỉ có thể là Thanh Ngưng."

"Chàng?"

"Ngươi nguyện ý đi cầu hắn sao?"

Y Vân nhìn thân thể Trà Nhi đã gần như trong suốt, không chút do dự bay đến Thiên Cung.

Đứng trước cửa, nàng nhìn thấy Thanh Ngưng đang đánh cờ với Thái Bạch Tinh, vôi vàng kêu lên, "Tinh Quân!."

Thanh Ngưng nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy nàng khiến hắn có chút chần chừ nhưng vẫn đứng dậy đi về phía nàng.

"Chuyện gì?"

Nàng quỳ gối xuống đấy, nhìn Thanh Ngưng mà cầu xin, "Tinh Quân, ngài tới cứu Trà Nhi đi, nếu không nàng sẽ hồn phi phách tán."

Thanh Ngưng nhắm mắt lại, một lúc lâu mới mở mắt ra nhìn nàng.

"Nàng ta đối với ngươi rất quan trọng sao?"

"Vâng." Nàng không rõ vì sao hắn lại hỏi nàng như vậy, nhưng xem ra hắn khá chần chờ.

"Vậy được rồi."

Thanh Ngưng quay đầu nói với Thái Bạch Tinh, Thái Bạch Tinh cũng gật gật đầu, sau đó hắn cùng nàng đi xuống trần gian.

"Ván cờ này ngươi vốn có thể thắng. Ngươi chỉ là không thể đem ưu thế biến thành thắng thế." Thái Bạch Tinh cất bàn cờ đi về hướng Kim Loan Điện.

---

Đi vào sơn động, Thanh Ngưng liền nói với Kim Thiện Tử, "Giúp ta bảo vệ cửa hang, đừng để cho thần linh biết mà phát sinh thêm chuyện."

Kim Thiện Tử gật đầu, Thanh Ngưng tiếp tục quay sang nói với Y Vân, "Đi tìm một xác chết của nữ nhân chưa quá một canh giờ."

"Xác chết nữ nhân sao?"

"Đúng, ta muốn Tá Thi Hoàn Hồn".

"Cái gì? Đó không phải là yêu thuật sao? Như thế là đi ngược với ý trời, cho dù có thể sống lâu vài năm nhưng cuối cùng vẫn là phải xuống địa ngục." Y Vân cả kinh nói.

"Nếu ý trời muốn nàng ta hồn phi phách tán thì nàng có bằng lòng thuận theo ý trời hay không?"

"Ta... Nhưng nghịch thiên sẽ bị trừng phạt."

"Nàng có đi hay không? Nếu không sẽ không kịp."

Y Vân do dự, Thanh Ngưng nhanh chóng nâng Trà nhi dậy, vận công đem hồn phách của nàng trong thân thể lấy ra, khống chế trên tay hắn.

"Nếu không đi ta cũng không thể giữ được nguyên thần của nàng ta."

Hồn đã ra khỏi vỏ, nếu không thể tìm được thân thể sẽ tiêu tán trong không khí. Nàng không dám nghĩ đến kết quả liền cấp tốc xuyên qua không gian phàm trần, tìm được một nữ tử vừa chết vì trúng độc.

Thanh Ngưng đem linh hồn bỏ vào thi thể, cho nàng ấy ăn một viên Định Hồn Đan, Trà Nhi dần dần cũng tỉnh lại.

"Tu hành của ngươi đã bị phế đi." Thanh Ngưng đỡ nàng ta dậy, nói

"Ta sẽ trở thành một phàm nhân đúng không?"

"Ta sẽ đi Diêm La Điện sửa lại sổ sinh tử, danh sách phàm nhân sẽ thêm tên ngươi, từ nay ngươi có thể rơi vào luân hồi... Ta nghĩ làm phàm nhân đối với ngươi cũng là một chuyện tốt."

"Có thể làm phàm nhân là tâm nguyện lớn nhất của ta, đa tạ Tinh Quân đã thành toàn." Nghe được lời Thanh Ngưng nói, Trà Nhi cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống cúi đầu trước mặt Thanh Ngưng.

"Kí ức mấy trăm năm này đối với ngươi cũng không phải là chuyện tốt."

"Ngài có thể lưu lại hắn trong kí ức của ta không? Ta sợ ta sẽ không thể tìm thấy hắn."

"Hảo. Độc tính trong cơ thể của ngươi vẫn chưa hết. Nghỉ ngơi một chút, sau đó nhanh chóng tìm hắn để hắn giúp ngươi giải độc."

"Đa tạ Thanh Ngưng đã thành toàn."

"Hy vọng ngươi nhớ rõ. Hắn không có kí ức của kiếp trước, cũng không còn khát vọng hay một lòng say mê với ngươi, ngươi cũng nên cho hắn chút thời gian. Ngươi căn bản cũng là một yêu tinh còn hắn chỉ là phàm nhân, đừng có quá hà khắc."

"Ta hiểu được."

"Ngươi thật sự hiểu thì tốt quá."

Thanh Ngưng miễn cưỡng đứng lên nói với Y Vân cùng Kim Thiện tử, "Hy vọng nàng ấy không phải là vết xe đổ của các ngươi."

Y Vân si ngốc nhìn hắn rời đi, tức giận nói, "Ngài vì cái gì lại lừa gạt ta."

"Ta không có."

"Ngài chưa từng nói nếu làm vậy, chàng sẽ vì ta mà bị phạt."

"Ta chỉ biết, người có thể xuống phàm trần, có năng lực và liều lĩnh nhất chỉ có Thanh Ngưng."

---

"Một nữ nhân vô tình vô nghĩa lại đáng giá để ngươi vì nàng mà chống lại ý trời sao." Lần này Thái Bạch Tinh không phải đến để chơi cờ. Hắn vừa đến Tuế Tinh Cung liền hỏi.

"Nàng đối nói Kim Thiện Tử lại có hữu tình, đối với một cây Bông Cúc Thụ lại có nghĩ, chỉ có ta là người duy nhất nàng không thèm để ý thôi." Thanh Ngưng nhẹ nhàng trả lời.

"Ngươi đã dùng yêu thuật, còn bóp méo sinh tử, nếu bị phát hiện sẽ bị giáng xuống trần làm phàm nhân."

"Ngươi cũng biết, ta luôn luôn vì nàng mà có thể làm tất cả."

"Ngươi tương tư lâu như vậy, ta cũng biết. Ngươi thiện lương, lại rất dễ mềm lòng nhưng ít ra cũng phải có chừng mực chứ. Hôm nay... chính là đại nghịch bất đạo đó, ngươi có biết không?!" Thái Bạch Tinh nhìn Thanh Ngưng vẫn lơ đễnh, hạ giọng nói, "Ngươi nên hỏi bản thân ngươi, làm như vậy có phải vì nàng hay không?"

"Rất hiểu, hảo ý của ngươi ta cũng hiểu."

"Nếu thực sự ngươi cảm kích thì sẽ không cùng nàng dây dưa như vậy. Ngươi đã từng nói nàng không có linh hồn. Vậy thì tại sao ngươi lại còn muốn vì nàng mà không tiếc thứ gì?"

"Rất hiểu, mấy ngàn năm qua, ta uổng danh xưng là thần mà thiên hạ thương sinh cũng không cứu được. Hôm nay nếu cả một yêu tinh quá yêu người mà ta cũng không giúp được thì ta còn thể diện gì trên thế gian?"

"Thanh Ngưng..."

"Không cần gì hơn, ta đối với tình yêu đã sớm không còn ảo tưởng, đối với nàng cũng là cầu mà không thể được. Ta chỉ là một lần nữa muốn làm theo ý muốn của nàng thôi."

"Ta nghĩ rằng ngươi đã thông suốt rồi chứ."

"Lúc đầu ta đã từng nghĩ, nếu như nàng có thể nói với ta một câu, cười với ta một cái, cho dù vậy ta có thể trao đổi hết tất cả mọi thứ. Hiện tại ta đã suy nghĩ thông suốt, cho dù ta trong mắt nàng cũng vĩnh viễn không tồn tại nhưng chỉ cần nàng sống mà không có gì tiếc nuối thì ta nguyện ý dùng mọi thứ để trao đổi."

"Ta xem ra là ngươi điên rồi."

"Ngươi tới mắng ta sao? Xem ra lúc gặp Vương Mẫu Nương Nương ngươi cũng bị mắng không ít."

"Nương Nương nói niệm tình ngươi vì cứu người nên tha cho ngươi lúc này."

---

Kim Thiện Tử rơi vào vòng luân hồi trở thành một phàm nhân.

Từ ngày Kim Thiện Tử rời đi, chỉ còn lại mình Y Vân cô độc trên đỉnh Hoa Sơn. Nhìn mây trắng dưới chân ngàn năm không thay đổi nhưng lòng nàng nhu tro tàn vậy.

Thanh âm thanh thúy của Thỏ Ngọc vang lên bên tai nàng, "Ngươi biết không? Thiên đình đã phái thiên binh thiên tướng đến bắt ngươi rồi đấy."

"Ngươi cho rằng ta đang trốn sao?" Y Vân vẫn không quay đầu, một giọt huyết cùng lệ nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

"Bọn họ nói ngươi cùng Kim Thiện Tử có tư tình, nay Kim Thiện Tử đã chuyển thế, ngươi chỉ cần không thừa nhận, bọn họ cũng không có biện pháp, dù sao các ngươi cũng chưa từng có cử chỉ thái quá đúng không?"

"Cám ơn ngươi, ở Thiên Đình quen biết được ngươi là may mắn nhất của ta." Y Vân chân thành nhìn thỏ ngọc.

"Ngươi có biết là ai tố cáo ngươi không?"

"Là Thái Bạch Tinh đúng không?"

"Ngươi vì sao lại biết." Nàng vì sao lại không biết chứ?

"Thỏ Ngọc, ngươi đưa giùm ta vật này được không?"

"Ngươi nói đi! Chỉ cần có thể làm được, ta điều làm hết sức." Thỏ Ngọc tuy quen biết với Y Vân không lâu nhưng cũng rất có cảm tình.

Bằng hữu chính là tử ngữ của thế gian... Nhưng cho dù là thần tiên thì cũng sẽ có được tình cảm.

"Ta biết Quảng Hằng Cung rất lạnh phải không!"

Thỏ Ngọc yên lặng gật đầu. Nàng cũng biết rằng chuyện xưa của Hậu Nghệ và Hằng Nga chính là lời cảnh báo lớn nhất của tiên giới.

Chỉ tiếc, hôm nay Y Vân mới nhận ra cảnh báo ấy thì cũng đã quá muộn...

---

Quảng Hằng cung trong tưởng tượng của Y Vân và cảnh thật đều hoàn toàn giống nhau, ngàn năm băng tuyết bao phủ trước cửa cung điện.

Cung điện bằng ngọc băng, cũng chính là tâm đã hóa đá của Hằng Nga

Bên trong cung điện vẫn chỉ là một mảng tuyết trắng như cũ, Hằng Nga như nghe thấy thanh âm, nhưng lại không quay đầu, vẫn tiếp tục nhìn xuống thế gian.

"Tiểu Tiên bái kiến Hằng Nga tiên tử."

"Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Thanh âm của Hằng Nga cũng lạnh như băng làm cho người ta cảm giác được trái tim băng giá của nàng.

"Tiên tử đang nhìn gì thế? Là nhìn Hậu Nghệ sao?"

Hằng Nga nghe đến hai chữ Hậu Nghệ thì hơi run run, nhưng vẫn nhìn thế gian như trước

"Tiên tử có hối hận không?"

"Hối hận? Nếu hối hận có hữu dụng thì ta không phải chỉ có thể từ xa ngắm nhìn chàng." Năm đó nàng vì thành tiên mà bỏ lại trượng phu để vào nơi này, nhưng thời điểm đó nàng cũng biết được Hậu Nghệ chính là người duy nhất có thể cho nàng hạnh phúc.

Nàng không thể bù đắp lại lỗi lầm của chính mình, chỉ có thể hằng ngày nhìn Hậu Nghệ luân hồi chuyển thế, nhìn hắn đem lòng yêu nữ nhân khác, lòng nàng lạnh như băng vậy.

Y Vân muốn hỏi nàng ấy vĩnh viễn rời xa người mà mình yêu thương là hạnh phúc hay thống khổ, nhưng khi nàng bước vào Quảng Hằng Cung nàng liền hiểu được. Cho dù ở gần nhau nhưng lại không thể đến với nhau đó mới là sự tra tấn đau khổ nhất...

"Đa tạ tiên tử." Y Vân cúi đầu rời khỏi Quảng Hằng Cung. Hằng Nga đã giúp nàng tìm được đáp án.

Có lẽ hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất trong tam giới mới là giải thoát tốt nhất...

Nàng chậm rãi bước ra khỏi Quảng Hằng Cung...

Ngoài cung đợi nàng không chỉ có thiên binh thiên tướng, mà là người nàng không muốn nhìn thấy nhất –Thanh Ngưng

"Các ngươi cứ đi trước đi." Thanh Ngưng nói với thiên binh thiên tướng ở phía sau.

Sau khi Thiên binh thiên tướng rời khỏi, Thanh Ngưng mới nói với Y Vân, "Y Vân, chỉ cần nàng ngày mai thừa nhận là không động tình, hoắc nói là nàng đã tỉnh ngộ, ta sẽ giúp nàng cầu tình. Nhiều lắm cũng sẽ chỉ phế đi ngàn năm đạo hạnh, nàng có thể tiếp tục tu luyện để sớm ngày quay lại Thiên Đình."

Sau đó, hắn hít thật sâu, quyết tâm này làm toàn thân hắn đều đau đớn, "Ta cũng có thể giúp nàng hạ phàm làm người, có lẽ có thể gặp lại Kim Thiện Tử."

Y Vân nhẹ nhàng mà lắc đầu, "Không, yêu một người rất là thống khổ. Kim Thiện Tử tâm niệm chỉ là chúng sinh, cho dù gặp lại vẫn là vô duyên. Ta cũng không muốn làm thần tiên, không muốn giống như Hằng Nga mà phải vĩnh viễn nhìn người mình yêu đau khổ nơi thế gian.

Quảng Hằng Cung lạnh như vậy chỉ có Hằng Nga mới có thể chịu được..."

"Nàng tình nguyện vì hắn mà hồn phi phách tán sao?" Hắn lại rất muốn nói câu sau: Cũng không thể nguyện ý vì ta hay sao? Nhưng cuối cùng vẫn là không nói. Nếu nàng đã không muốn, hắn cần gì phải cưỡng cầu sao?

"Tinh Quân, Y Vân biết ngài đặc biệt không muốn rời xa ta. Nhưng ta biết đó không phải cảm tình chân chính, đó chỉ là một loại thế thân thôi. Tinh Quân chỉ nhìn thấy bóng dáng của tượng đất trên người ta, nếu ta biến mất thì Tinh Quân cũng không cần phải bận tâm nữa."

"Ta hỏi nàng lần cuối cùng: Y Vân, trong lòng nàng thật sự chỉ có Kim Thiện Tử sao? Tình nguyện vì hắn mà làm hết thảy sao?"

"Đúng."

"Vậy được rồi. Có lẽ lựa chọn của nàng là đúng"

Y Vân trơ mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất. Nàng không nghĩ đến hắn lại thống khổ như vậy, nàng cảm nhận rất rõ trên người hắn tản mác một cổ cảm xúc đau thương, không phải giống cô đơn của lúc trước... một loại đau thương thuần túy.

---

Nàng bị thiên binh thiên tướng kéo tới Kim Loan Bảo Điện, quỳ gối trước hàng vạn chúng thần

Vương Mẫu cùng Ngọc Đế ngồi phái trước, hai bên các chư thần đều có mặt đầy đủ, chỉ có Thanh Ngưng là không đến.

"Ngươi cũng biết tội chứ?" Vương Mẫu lạnh lùng nói.

"Tiểu tiên biết tội." Y Vân nhẹ nhàng dập đầu thỉnh tội.

"Vậy ngươi thừa nhận là có tư tình cùng Kim Thiện Tử sao?"

"Thừa nhận, có điều hắn đã chuyển thế đầu thai, cắt đứt tình duyên, thỉnh Nương Nương từ bi đừng truy cứu đến hắn. Tội nghiệt này, một mình tiểu tiên sẽ gánh vác."

"Nếu ngươi đã thừa nhận, vậy cũng biết sẽ bị trường phạt thế nào chứ?"

"Hồn phi phách tán!" Đây đúng là nàng muốn.

"Thái Thượng Lão Quân, hành hình đi." Vương Mẫu Nương Nương nhìn Y Vân đánh giá một chút... Khuôn mặt như vậy vừa thấy đã biết là tội nghiệt...