Theo Em Suốt Cuộc Đời

Chương 19: Chồng tương lai

Dưới đất là một quyển album đang mở ra.Chắc cô ấy vừa xem nó, xong bị gì đó mới làm rơi quyển này.

Nhặt lên, anh thấy ảnh của anh và tiểu Sam, cái này lại rơi riêng ra.

Hẳn là trước khi ngất cô ấy cầm ảnh này xem đi.

Nhưng tại sao cô ấy lại đau đầu đúng lúc xem ảnh này nhỉ?

Bỏ nó vào chỗ cũ, việc này anh sẽ xem lại sau.

---------------

Nửa tiếng sau.

- Ưm...

- Đã tỉnh.

Là giọng của anh ấy.

Sao cứ như là trách tôi ý nhỉ?

Mà khoan, sao anh ấy lại ở đây?

Tôi ngồi bật dậy.

A, ôm cái đầu của mình, đau quá.

- Sao tự dưng bật dậy vậy?

- Anh..anh, chúng ta đang ở đâu.

- Không phải em đau đầu quá nên mất trí nhớ à?

- Hả.

Nghĩ lại mọi chuyện, anh tức giận kéo tôi vào phòng, sau đó xem cuốn album rồi một tấm ảnh và sau đó tôi ngất đi thì phải.

Nếu vậy thì đây hẳn là phòng anh đi.

- Nhớ ra chưa?

Vẫn cái giọng điệu đó.

- Rồi ạ.

- Còn đau không?

- Một chút.

- Nghỉ một lúc nữa đi, sau đó xuống nhà.

Phải rồi không biết mấy giờ rồi nhỉ?

Nhìn khắp căn phòng mới thấy chiếc đồng hồ.

Đã 8h30 rồi, không biết mọi người có lo lắng không nữa.

Anh nói:

- Yên tâm, tôi chưa nói gì với những người khác.

- Vâng.

-----------

Theo anh xuống nhà, mọi người vẫn chưa về hết.

- Này, 2 người làm gì trên đó lâu vậy, tôi gọi điện không thèm nghe máy - anh Hoàng nhanh chộp lấy anh Tuấn hỏi.

Tất nhiên là lâu rồi, tôi bị ngất mà.

Ngay lập tức nhận được cái lườm của anh.

Anh Hoàng cười huề:

- A, tôi chỉ hỏi thôi mà có nhất thiết phải cau có vậy không?

- Bảo, tôi có chuyện muốn nói.

- Mọi người đi chơi đi, tôi và cậu ta bàn chút công chuyện.

Anh Hoàng lườm:

- Gì mà bí mật thế, đến nỗi cả thằng này cũng không được biết hả?

- Cậu nói ít thôi.

Ra đến ngoài vườn, có một bộ bàn ghế ở đó, 3 người ngồi xuống.

- Có chuyện gì sao?

- Tôi muốn hỏi 2 người có biết Ly Ly có bị mắc bệnh gì không, cụ thể là đầu có bị làm sao không?

Bảo cùng Tuyết nhìn nhau, tự dưng cậu ta hỏi vấn đề này.

- Không có, sao vậy - Bảo

- Cậu chắc chứ?

- Hiện tại tôi thấy con bé đâu có vấn đề gì, với lại sao cậu lại hỏi vậy?

- Chỉ là....

Anh kể chuyện mà nãy xảy ra trên phòng của anh.

- Thế cậu có nghĩ gì?

Tuyết nói:

- Đúng, tôi có thấy gì lạ đâu.

- Có một chuyện em chưa biết, không hiểu cũng đúng thôi - Bảo

- Chuyện gì

Tuyết ngu ngơ hỏi.

- Sau này tự em sẽ biết.

Cô gật gật.

Sau đó, Tuấn lên tiếng :

- Bức ảnh đó cũng có nhiều người từng xem qua nhưng có ai có biểu hiện giống em ấy đâu...vả lại tôi có hỏi thì em ấy trả lời nhìn bức ảnh này rất quen, nhưng không nhớ ra ở đâu, và sau đó một lúc thấy đau đầu, cậu thấy nó thế nào?

- Cũng đúng, nhưng không phải cậu nghĩ là con bé chứ?

- Tôi cũng không chắc, chỉ là suy đoán

- Được rồi vấn đề này chúng ta sẽ theo dõi sau, giờ vào trong đi.

- Ừm

---------------

- Này, mấy đứa đi đâu vậy? Mẹ Tuấn hỏi

Anh nhíu mày, lạnh giọng trả lời:

- Bọn con có chút việc

Ngay đến cả mẹ mình anh ấy cũng lạnh lùng như vậy. nói chi đến người ngoài.

- Được rồi chúng tôi về trước đây.

- Chào anh chị.

- Cháu chào 2 bác

Tôi lễ phép chào quay người định đi.

- Ơ, này cháu không định chào chồng tương lai của cháu sao mà bỏ về vậy

Bác gái kép toi lại và nói.

Tôi choáng với lời của bác.

Ch..Chồng tương lai sao.

Bác gái à, bác vẫn nhớ tới chuyện này sao?

- Nhưng bác ơi, cháu...

Đang nói anh chen vào:

- Mẹ, không phải con đã nói chuyện này không nhắc đên nữa sao.

- Mẹ nhớ, nhưng...

- Vậy thì tốt, bây giờ để cho họ về mọi người chắc cũng mệt rồi.

- Vậy mọi người về cẩn thận...Bác ấy tiếc nuối chào.

- Chúng ta đi thôi.

Tôi cũng định đi nhưng thấy lời nói của bác ấy cũng đúng nên chào anh nhưng không phải là vì như bác nói mà theo phép người nhỏ tuổi hơn.

- Em chào anh.

Anh nhếch miệng đáp:

- Ừ, về cẩn thận.

- Vâng

Tôi chạy nhanh ra ngoài, trước đó tôi còn thấy tiếng cười của mẹ anh nữa.

Xấu hổ chết mất.

Liệu bác có nghĩ rằng tôi làm vậy là vì theo như lời bác ấy.

Vỗ vỗ 2 má mình , quên đi.