Theo Đuổi Vợ Càng Sớm Càng Tốt

Chương 14: Thế Giới Hai Người

Hai người ngồi trên giường nghỉ ngơi. Cao Du Giai thấy Ngô Đông Nghiên mơ màng liền đứng lên: “Đừng ngủ, chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn no ngủ tiếp, tối sẽ đưa em đi dạo chợ đêm.”

Ngô Đông Nghiên vừa nghe tới chợ đêm liền tỉnh. Lúc trước cô nghe Mạc Giai Giai nói chợ đêm ở thành phố T có rất nhiều đồ thú vị, hơn nữa tất cả đều rất đặc biệt.

Sau khi ăn xong, hai người trở về phòng nghỉ ngơi và nằm lên giường. Đồng hồ sinh học của Ngô Đông Nghiên luôn chính xác, sau khi ăn xong nằm trên giường rất nhanh ngủ thiếp đi.

Cao Du Giai lăn lộn trên giường không ngủ được, liền ngồi dậy đi về phía đối diện, ngồi nhẹ nhàng ngồi xuống giường Ngô Đông Nghiên, cô thực sự là ở đâu cũng có thể ngủ.

Nghiêng người đặt một nụ hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng nói, “Ngu ngốc.” Sau đó trở lại giường mình ngủ.

Hai người ngủ một lúc lâu. Cho đến hơn 4 giờ chiều, điện thoại của Ngô Đông Nghiên reo, họ liền tỉnh.

Là điện thoại của Mạc Phàm, Ngô Đông Nghiên nhấc điện thoại: “Mạc Phàm, có việc gì sao?”

Bởi vì mới thức dậy nên giọng cô có một chút dịu dàng lười biếng, nghe rất ngọt ngào lại rất giống như làm nũng, sắc mặt Cao Du Giai trầm xuống, cô dùng giọng như vậy nói chuyện với những người đàn ông khác?!!!

Khi Mạc Phàm nghe giọng nói mềm mại của cô, cảm thấy trong lòng như bị móng vuốt của tiểu miêu cào, không đau, nhưng tâm lại ngứa đến khó chịu. Sau một lúc mới nói giọng khàn khàn, “Bây giờ cậu ở một mình đúng không? Buổi tối chúng ta đi ăn nhé? “

“không phải, tôi đang ở cùng với Cao Du Giai.” Ngô Đông Nghiên ngập ngừng. Sau sự việc xảy ra đêm qua, mọi người đều biết trước đó cô và Cao Du Giai yêu nhau. Hiện tại hai người đang ở cùng nhau, không biết mọi người sẽ nghĩ gì.

Kỳ thật Mạc Phàm đã đại khái đoán được cô sẽ ở cùng Cao Du Giai, chỉ là không từ bỏ nên gọi cho cô để xác nhận. Sau khi nhận được câu trả lời, càng không từ bỏ ý định: “Tôi mời hai người đi ăn! Cậu ấy đã đến trường chúng ta chơi, tôi làm chủ mời cậu ấy đi ăn tối, được không? “

Ngô Đông Nghiên không biết trả lời thế nào. Nếu nói cô và Cao Du Giai đang ở thành phố T, một nam một nữ đi du lịch cùng nhau nghĩ thế nào cũng có chút …

Mạc Phàm đợi một lúc không nghe thấy cô trả lời, trong lòng có một chút thất vọng: “Không được sao? Vậy … quên đi.”

“Không phải, hiện tại tôi không ở thành phố J. Sáng nay bọn tôi ngồi xe lửa đến thành phố T du lịch rồi.” Ngô Đông Nghiên sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích.

“Hai người, đến thành phố T?” Mạc Phàm cảm thấy cổ họng mình như bị nghẹn lại.

“Ừ, Cao Du Giai nói muốn đi du lịch, đi một mình không thú vị, vì vậy nên đã gọi tôi, vừa vặn tôi cũng chưa đến thành phố T …” Ngô Đông Nghiên nhìn thấy ánh mắt giết người của Cao Du Giai, giọng càng ngày càng nhỏ …

“À, vậy, hai người đi chơi vui vẻ nhé, tôi cúp máy, tạm biệt!” Mạc Phàm thất hồn lạc phách cúp điện thoại.

* thất hồn lạc phách: tuyệt vọng

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Đông Nghiên thấy Cao Du Giai vẫn đang nhìn cô, cảm khái vạn phần: Là ai đã từng nghĩ anh giống ánh mặt trời, anh như vậy không hề giống chút nào!

Sau khi Cao Du Giai ổn định cảm xúc, anh chậm rãi nói: “Đi rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài đi dạo.” Ngay cả khi anh không vui, nhưng hiện giờ anh thực sự không thể yêu cầu quá nhiều với cô, anh chỉ là bạn trai cũ của cô mà thôi.

Huống hồ đã tới đây rồi, anh vẫn muốn đưa cô đi chơi.

_____________________________

Ngô Đông Nghiên không nghĩ tới Cao Du Giai sẽ đưa cô đến phố ăn vặt. Bên trong có đủ các loại đồ ăn đặc sắc, cô cảm thấy dường như nước bọt chảy ra, nhưng lại không có tiền …, đành mở mắt trông mong nhìn, lại ngượng ngùng không dám nói anh mua, chỉ có thể không ngừng nuốt nước miếng.

Kỳ thật Cao Du Giai đã sớm nhìn ra bộ dạng thèm muốn của cô, chỉ là cô vẫn chịu đựng không mở miệng. Được rồi, thú thật là anh muốn nghe cô làm nũng với anh: Tôi muốn ăn cái này, mua cho tôi cái này, tôi muốn ăn cái kia, mua cho tôi …

Đã đến giờ ăn tối, mọi người ngày càng đông hơn. Cao Du Giai đành phải nắm tay cô, đề phòng trường hợp hai người bị lạc, cảm giác được cô hơi hơi giãy giụa, không khỏi nhíu mày lạnh lùng nói:” Đừng nhúc nhích, người ở đây rất nhiều, nếu đi lạc thì mặc kệ em. “

Sau khi nghe anh nói, Ngô Đông Nghiên ngoan ngoãn để cho anh nắm, lúc này Cao Du Giai mới hừa lòng, khóe miệng nhếch lên.

Đến khi đi qua một quầy bán đồ nướng, cánh gà được nướng đến vàng óng, trông rất thơm … Sau đó, Ngô Đông Nghiên không đi nổi.

Ngô Đông Nghiên dùng hai ngón tay gãi giã lòng bàn tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt sáng lấp lanh: “Cao Du Giai, mua cho em cánh gà đi! Em muốn ăn …”

Trước kia cô rất ít khi gọi tên anh, trừ khi bị anh trêu chọc đến xấu hổ, mới tức giận kêu tên anh, ám chỉ anh không được quá phận.

Hiện tại nhìn cô giống như một con cún con đang cầu xin, đôi mắt lấp lánh mang theo chờ mong, anh không nhịn được đưa tay xoa bóp gương mặt cô, âu yếm nói, “Ở đây chờ anh!”

Anh cười rộ lên … Thật đẹp, hơn nữa anh cười âu yếm như vậy, bao lâu rồi không nhìn thấy.

Cô cứ nghĩ, sau đó lại ngẩn người cho đến khi một thanh que được nhét vao tay:” Cầm lấy, nó còn nóng, đợi lát nữa hãy ăn.”

Ngô Đông Nghiên cảm thấy hình như tâm trạng của Cao Du Giai rất tốt. Lúc nãy cô nhìn chằm chằm vào mấy đồ ăn kia, anh đã mua cho cô ăn, cô rất thỏa mãn.

Cô sờ cái bụng to tròn nói với anh:” Em không ăn được nữa, đừng mua. Hình như anh còn chưa ăn nhiều, anh không đói sao?”

(Editor: Chỗ này mình xin mạn phép được chuyển cách xưng hô nhe!!!”

” Em ăn no rồi đúng không, vậy bây giờ đi ăn cùng anh.” Những thứ này chẳng qua chỉ là một chút đồ ăn vặt, anh vẫn thích ăn cơm hơn.

Cuối cùng Ngô Đông Nghiên bị Cao Du Giai ép ăn hết nửa bát cơm nữa, ăn nhiều đến mức cô muốn khóc.

” Đừng nhìn anh như vậy, lát nữa dẫn em đi dạo chợ đêm sẽ nhanh tiêu hóa hết.”

” Mới 8 giờ đã có chợ đêm sao?

” Ừ, chợ đêm ở đây 6 giờ bắt đầu.”

” Hình như anh rất quen thuộc, quê anh ở đây sao?” Nếu không tại sao hiểu rõ như vậy?

Cao Du Giai nghe cô đoán loạn không khỏi bật cười:” Trước khi thi cao trung anh cùng ba mẹ đến đây du lịch. Mỗi lúc tròi tối mẹ anh đều muốn tới đây ăn vặt, sau đó còn muốn đi trung tâm thương mại mua sắm và dạo chợ đêm. Cho nên đối với nơi này anh có ấn tượng, với lại không thay đổi nhiều, đại khái anh có thể nhớ kỹ đường.”

Ngô Đông Nghiên nghĩ lát nữa đi dạo chợ đêm nhìn thấy thứ mình thích, không có tiền thì làm sao, thật tàn nhẫn a.

” Này, anh có thể cho em mượn một ít tiền được không, lúc nào về trường em sẽ trả lại ngay.”

” Không thể.”

“Tại sao?”

” Không tại sao, chính là không cho mượn.”

” Hẹp hòi.”

” Em nói cái gì?”

“…”

_____________________

Mãi cho đến gần 12 giờ, bọn họ mới trở lại khách sạn.

Ngô Đông Nghiên nhìn trên giường có đầy đồ lớn nhỏ khác nhau, Cao Du Giai hẹp hòi chỗ nào, anh thật sự rất hào phóng a.

Hình như chỉ cần cô nhìn hoặc sờ thứ gì đó mấy lần, anh đều mua. May là tất cả đều là đồ bình thường, không phải những thứ đắt tiền.

Chỉ là anh mua nhiều như vậy, giá của một thứ không đắt, nhưng cộng lại thì rất nhiều tiền.

Rõ ràng anh có rất nhiều tiền, vậy mà còn muốn mình cùng anh ngủ chung phòn, cô không khỏi nhìn anh chằm chằm:” Anh mua nhiều đồ như vậy, rõ ràng là xài tiền bậy bạ. Vậy mà nói không có tiền để thuê thêm phòng.”

” Vậy em không cảm thấy hai người ngủ chung phòng có thể tiết kiệm không ít tiền mua đồ sao? Những thứ trên giường kia không phải em đều thích sao?”

“…ừ” Ngô Đông Nghiên cảm thấy có chút đuối lý.

” Ở cùng một phòng nhưng em vẫn ngủ riêng giường. Mà còn muốn ở một phòng riêng, em xác định không sợ?”

“Em…” Đúng là sẽ sợ.

” Anh đi tắm trước.”

“Ừm..”

Lúc Cao Du Giai tắm xong đi ra, liền thấy Ngô Đông Nghiên phấn khích đổ đồ đã mua lên giường, cầm từng cái loay hoay.

Cao Du Giai cười nhạo:” Giống hệt trẻ con.”

Ngô Đông Nghiên không để ý đến anh, tiếp tục loay hoay nghĩ:” Cái này cho Du Du, cái này cho Tao Tao, cái này cho mẹ…”

Lúc Ngô Đông Nghiên xem xong, ngẩng đầu nhìn Cao Du Giai đang cầm điện thoại bấm bấm, điện thoại này thật quan…

Sau đó cô xuống giường đi tới nhìn, sau đó thấy rõ:” Điện thoại của anh với em giống nhau a, vậy mà trước đó em không phát hiên.”

Anh đang cùng Chu Chiếm tán gẫu, không có chú ý. Không phải cô đang ở giường mình loay hoay xem đồ sao?

Nghe thấy cô nói đến điện thoại, sắc mặt anh không khỏi cứng nhắc. Lúc trước mua điện thoại cho cô, nhân viên của hàng đem ra hai màu đen trắng. Anh liền mua hai cái, một trắng một đen…

Hiện giờ anh nói với cô như thế nào, chẳng lẽ nói thật ra anh mua điện thoại tình nhân…

Lúc trước sợ cô hỏi nên khi dùng điện thoại đều cẩn thận tránh đi…

” Lúc trước mua, đông thời mua cùng với cái của em.” Cao Du Giai lúng túng giải thích. Trước kia hai người là người yêu, mua cùng nhau có thể nói được.

” À… Nhưng điện thoại của anh nhìn mới hơn nha!”

“… Anh tương đối chú ý.” Sau khi nói xong lập tức nói thêm một câu:” Còn đứng đây làm gì, nhanh lên giường đi ngủ đi.”

“Ừ, anh cũng đi ngủ sớm một chút.” Nói xong bò lên giường mình nằm xuống.

Cao Du Giai nằm đến khi nghe được tiếng hít thở nhàn nhạt đều đặn trên giường đối diện mới đứng dậy đi qua, lét lút hôn lên môi cô, vài giây sau mới thỏa mãn đứng lên trở lại giường mình.

Đối với chuyện lén lút ăn đậu hũ này, anh một chút cũng không xấu hổ, ngược lại còn dễ dàng ngủ hơn, một đêm toàn mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Cao Du Giai bị âm thanh huyên náo giường bên cạnh đánh thức. Anh nhìn Ngô Đông Nghiên chân trần ngồi trên mặt đất lục balo của mình, hình như đang tìm gì đó. Anh nhìn đồng hồ, mới 7 giờ. Tối hôm qua hai người đi ngủ muộn, sao cô lại tỉnh sớm như vậy?

“Em đang tìm…” Anh không hỏi tiếp bởi vì nhìn thấy một vũng máu trên giường cô.

Thì ra sáng sớm tinh mơ Ngô Đông Nghiên tỉnh lại, bụng có chút không thoải mái. Sau đó lại thấy cảm giác ẩm ướt giữa hai đùi, đột nhiên nhớ ra chu kỳ kinh nguyệt của mình tháng trước tới trễ, nguyên nhân có thể do huấn luyện quân sự quá mệt mỏi. Vốn là cuối tháng, nhưng lại chậm trễ.

Cô vội vàng vén chăn lên, lục balo tìm băng vệ sinh, nhưng tìm qua tìm lại đều không có.

Sau đó nghe thấy giọng Cao Du Giai, cô cứng ngắc quay lại, thấy ánh mắt của anh đang nhìn vũng máu trên giường kia…

Mặt oanh một chút liền ửng đỏ.

Cao Du Giai chỉ chấn kinh vài giây, sau đó lập tức bình thường:” Không sao chứ?”

“Không… sao.” Ngô Đông Nghiên cứng nhắc nói chuyện với anh.

” Chờ chút, anh đi mua giúp em.”