“Bố đang làm việc…”Đọc full tại truyen.one nhé. Thiên Hân Vũ vuốt vuốt mũi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình giống như bình thường.
“Lúc mẹ nói dối thì hay vuốt mũi, Thư Nha nhớ bố, bây giờ muốn gặp bố!”
Thư Nha la khóc om sòm trong video, Thiên Hân Vũ lập tức luống cuống tay chân, cô có chút bất lực nhìn Tân Mạc Ngôn.
Chỗ ngồi bên cạnh ghế sofa lõm xuống một chút, Tân Mạc Ngôn đã ngồi xuống bên cạnh Thiên Hân Vũ, bắt đầu ngó đầu nhìn vào trong điện thoại.
“Thư Nha, bố ở đây.” Giọng nam trầm thấp pha chút dịu dàng, Thư Nha lập tức im bặt tiếng khóc.
“Mẹ thật sự biến ra bố rồi!” Thư Nha hưng phấn chu miệng không ngừng hôn chụt chụt vào trong màn hình điện thoại, nước bọt cũng bị dính vào camera.
“Được rồi, tắt điện thoại nha, chút nữa mẹ sẽ về…” Cô cứng đờ người vẫy tay với camera, định nói tạm biệt với Thư Nha.
“Chút nữa bố sẽ về cùng với mẹ sao? Thư Nha muốn dadday và Mẹ cùng chơi và ngủ với con!”
Thư Nha thè lưỡi, trong đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ hưng phấn và mong chờ.
Lúc Thiên Hân Vũ do dự không biết nói thế nào, Tân Mạc Ngôn đã yên lặng đưa tấm danh thiếp của mình vào trong tay cô, ý đồ rất rõ.
Nếu có cần, anh vẫn sẽ tiếp tục “uất ức” chính mình một chút.
“Ừm ừm.” Thiên Hân Vũ gật đầu qua loa, hi vọng Thư Nha mau tắt điện thoại.
“Mẹ, Thư Nha còn chưa có hôn mẹ buổi trưa đâu, ba giúp Thư Nha hôn mẹ nha!”
Thiên Hân Vũ hoảng sợ mở to mắt, làm sao có thể được! Tân Mạc Ngôn là em rể của cô!
Nhưng điều Thiên Hân Vũ không ngờ chính là Tân Mạc Ngôn lại có thể ghé đầu tới gần mình hôn nhẹ một cái lên gương mặt cô.
Thiên Hân Vũ như bị giật điện cứng đờ không thể động đậy, cảm giác và hơi thở kia, tại sao có thể giống với người đàn ông trong giấc mơ sáng nay như vậy?
Đột nhiên lúc này cửa bị đẩy ra, Thiên Hân Vũ sợ đến giật nẩy mình, cuồng quít tắt máy, sau đó ngồi cách xa khỏi Tân Mạc Ngôn.