Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 13

Bắt đầu từ đêm hôm Doãn Sắt dẫn Thi Dương về đây, Từ Chấn Phi đã suy nghĩ đến việc Doãn ắt và Thi Dương sẽ cùng ở chung một chỗ, cho tới cả trường hợp cuối cùng là sẽ kết hôn.

Như vậy khi đó bọn họ nhất định sẽ trở về nước Pháp, sinh sống chung với Thi Minh Uy và Doãn Nhạn Chi.

Đến lúc đó nhà họ Thi sẽ mang cả Doãn Nhạn Chi và con gái của ông đi, điều này làm sao mà ông có thể tiếp nhận được.

Tự mình nghĩ lại những năm kia quả thực đã quá nghiêm nghị với Doãn Sắt, trách móc nặng nề, lạnh nhạt, nhưng mà khi đó tính khí của hai người đều ngang tàng, nóng giận giống nhau. Một là Từ Sắt Sắt, bởi vì không hài lòng với việc cha tái hôn mà đối nghich khắp nơi, còn một người thì phải đối mặt với đứa con gái không thể nào đối phó được của mình.

Thật ra thì cũng không phải là ông không yêu con gái, chỉ là phương pháp mà ông dùng để yêu con gái, lại làm cho con gái và mình càng ngày càng xa cách, làm cho tính tình của nó càng ngày càng bướng bỉnh.

Về phần Lục Dĩ Trạch của nhà họ Lục, ông không đồng ý Doãn Sắt với cậu ta, chỉ là bởi vì mặt mũi hai nhà không kéo xuống được.

Quả thực, năm năm trước nhà họ Lục nhờ vào ông và Tiết Hải Đằng trợ giúp, mới nhảy vọt một cái trở thành công ty đi đầu của thành phố S, phần lớn là nhờ công của bọn họ, hơn nữa, năm năm trước cũng là cha mẹ Lục vội vàng bắt buộc ông đưa Doãn Sắt đi, cho nên Từ Chấn Phi ông nuốt không trôi giọng điệu này nên trước khi Doãn Sắt đi mới nói Lục Dĩ Trạch không thể.

Ai có thể ngờ rằng con gái của ông lại mang con trai ủa Thi Minh Uy về đây?

Nếu như Doãn Sắt chỉ có thể lựa chọn một trong hai người Lục Dĩ Trạch và Thi Dương, thì so sánh ra, Lục Dĩ Trạch ở chung một chỗ với con gái mình, tâm tình của ông sẽ tốt hơn rất nhiều.

Sau khi Doãn Sắt lạnh lùng nói hết câu nói kia lập tức đứng dậy, Từ Chấn Phi cũng cầm cái điều khiển ti vi lên chỉnh âm thanh, xen lẫn với âm thanh hỗn tạp trên TV bởi vì mặt mũi của mình nên nói với con gái: "Dĩ nhiên, nếu như là Lục Dĩ Trạch, nhất định phải được nhà họ Lục đồng ý trước. Nhà họ Lục đồng ý, cha cũng sẽ phản đối."

Doãn Sắt xoay người đi về phía phòng mình, đưa lưng về phía cha mình đã sớm thay đổi vẻ mặt trấn tĩnh gượng chống đỡ mới vừa rồi, trong lòng vui vẻ giống như muốn nổ tung, cười nháy mắt dừng chân một chút.

Ngữ khí lại trở về như lúc đầu, giọng nói bởi vì hưng phấn mà trở nên cao hơn một chút: "Vậy con trở về phòng đây."

Mở cửa phòng ra, khóa lại, nhào về phía giường mình, ôm chăn len lén cười.

Từ Chấn Phi ngồi bên ngoài biết con gái trở về phòng nhất định sẽ mừng thầm, cố ý điều chỉnh lớn âm thanh của ti vi.

Từ Chấn Phi không ngốc, ông đã sớm đoán được đây là một trong những mưu kế của con gái, chỉ là ông thật sự rất sợ, ngộ nhỡ cuối cùng mình ép con quá đáng quá, trong cơn tức giận nó sẽ thật sự ở chung một chỗ với Thi Dương, còn không bằng dừng lại tại đây.

Bất đắc dĩ thở dài, ông tiếp tục nhìn tới trước tin tức.

**

Thứ hai tuần sau Thi Dương trở về thành phố S, trong thời gian này anh đã giải quyết xong chuyện của Lục Liên Tiếu, còn đi đến bốn năm thành phố khác, lúc trở lại mang cho Doãn Sắt thêm phần hợp đồng, nói cho cô biết anh đã ký hợp đồng với các quầy chuyên doanh cao cấp ở các thành phố khác.

Ngày hôm đó Doãn Sắt cũng hoàn thành bản phác thảo thiết kế thời trang, đưa cho Thi Dương xem.

Thi Dương cũng không phải là người bình luận chuyên nghiệp nhưng bởi vì hoàn cảnh lớn lên nên độ nhạy bén tương đối tốt, sau khi xem gật đầu một cái: "Hình như là phong cách của Lục tiểu thư."

"Vậy thì tốt." Sau khi thu bản thiết kế lại, Doãn Sắt nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, bây giờ đã đến trưa.

"Hai giờ chiều, Thi Sắt sẽ chính thức khai trương." Cô nhìn quầy chuyên doanh đã được bố trí thỏa đáng, trong lòng có chút thỏa mãn cũng có chút mong đợi.

Thi Dương gật đầu một cái, nghĩ tới còn có chút chuyện về Lục Liên Tiếu và chuyện của Thi Sắt sau này cần nói với Lục Dĩ Trạch, nên đi tới lầu ba mươi.

Hai giờ chiều, bên ngoài cửa hàng Thi Sắt ở dưới lầu một Thiên Trạch vô cùng náo nhiệt, bởi vì giai đoạn trước đã được chọn làm sản phẩm chủ chốt nên rất được hưởng ứng, hơn nữa mới bắt đầu khai trương cũng có rất nhiều hoạt động, rất nhiều khách hàng tới sớm.

Lục Dĩ Trạch và Thi Dương đứng bên cạnh Doãn Sắt cùng nhau, tương đối trịnh trọng hoàn thành nghi lễ cắt bang với cô, mở cửa cửa hàng. Khách hàng tiến vào cửa hàng dưới sự hướng dẫn của Thi Dương và nhân viên cửa hàng, cònà Lục Dĩ Trạch thì kéo Doãn Sắt lại, dẫn cô đến bên cạnh hình như là có lời muốn nói.

"Sắt Sắt", Lục Dĩ Trạch cưng chiều nói, mắt cười nhìn cô, "Tâm tình tốt không?"

"Cũng không tệ lắm." Doãn sắt giả bộ ngu trả lời, hình như Lục Dĩ Trạch không thích câu trả lời này của cô.

Cười cười, anh lại lấy một hộp quà nho nhỏ từ trong túi ra: "Cho em, làm quà tặng khai trương."

Doãn Sắt tò mò mở ra trước mặt anh, mới phát hiện là một chuỗi móc chìa khóa nho nhỏ, phía trên hình hoa đào còn khắc chữ ‘Sắt’ trong tên Doãn Sắt.

Doãn sắt cầm trong tay quà tặng nhỏ tinh sảo, thoạt nhìn rất thích.

"Anh sẽ phải đi công tác ở thành phố khác, ba ngày sau trở lại." Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt cười nói.

Trong lòng Doãn Sắt vẫn có chút mất mác nhỏ nhỏ, nhưng mà cuối cùng chỉ gật đầu một cái, hoặc như là nghĩ tới điều gì, nói với anh: "Thật ra thì, anh đi cũng không cần phải xin phép em."

Lục Dĩ Trạch biết, trên đầu lưỡi thì Doãn Sắt nói như vậy nhưng trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy, nhưng cũng không vạch trần cô. Nhìn cửa hàng bên trong một chút, cuối cùng nói với cô: "Ba giờ xe chạy, hiện tại nên đi."

Anh phất phất tay về phía Doãn Sắt, đẩy vào trong cửa hàng, mới lên xe cùng với Phương Thành.

**

Ngày đầu tiên khai trương Thi Sắt, bởi vì đồ đẹp, giá thấp và các nguyên nhân khác, tiêu thụ được rất nhiều trang phục.

Bận rộn cả một ngày Doãn Sắt cũng có chút mệt mỏi, sau khi tiễn mấy vị khách cuối cùng và nhân viên phục vụ đã là chín giờ rưỡi tối. Một mình cô ngồi ở trong phòng nghỉ Thi Sắt, lại lấy bản thiết kế phác thảo ra xem một lần nữa.

Trên tay cầm bút vẽ, còn muốn sửa đổi một chút nữa, khiến trang phục có điểm nhấn hơn. Rồi lại bởi vì là quá mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại mà bất tri bất giác nằm ở chỗ này, ngủ thiếp đi.

Lúc này ở Thiên Trạch đã gần tới thời gian đóng cửa, cửa phòng nghỉ ngơi chưa khóa chặt, xuyên thấu qua khe cửa còn có thể nhìn thấy đại sảnh phía sau đã từ từ tắt đèn.

Cả căn phòng trở nên an tĩnh khác thường, trong lúc mơ hồ Doãn Sắt dường như nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc, cái loại âm thanh đó giống như đã nghe thấy được ở nhà họ Lục lúc ấy ở Lục, chính là đến từ Tần Tử.

Như lúc ấy, dần dần trở nên lớn dần trở nên lớn hơn, rồi ngừng lại, sau đó biến thành nhỏ dần.

Thật đúng là ngay cả trong mộng cũng bị Tần Tử quậy đến không được tự nhiên, Doãn Sắt còn đang ngủ chỉ cảm thấy giấc mộng này quá kém, hơi nhíu nhíu mày, rồi lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, mở mắt ra.

Trong phòng tối đen giống như thật sự có tiếng bước chân của một người nào đó, cô nắm chặt bút nhìn bóng dáng đang từ từ đến gần, mở đèn bàn lên, mới nhìn rõ người tới là Thi Dương, trong tay còn có chút đồ ăn.

Một phen hú vía.

"Mua cho em chút sushi." Anh để đồ ăn lên trên bàn, tìm vị trí ngồi xuống.

Lúc này Doãn Sắt mới nhớ ra mình chưa ăn cơm chiều, bụng rất đói, ngủ một giấc tỉnh dậy, cổ cũng rất đau, một cái tay xoa cổ, một cái tay khác cầm lấy sushi từ trong túi lên, lập tức cho vào trong miệng một miếng.

Tướng ăn không hề lịch sự, nhưng trong mắt Thi Dương đây cũng là tác phong quen thuộc nhất của Doãn Sắt.

"Thật không biết vì sao Lục Dĩ Trạch lại thích cái dáng vẻ này của em." Thi Dương cúi đầu cười cười.

Bị những lời này làm nghẹn họng, nửa ngày mới nuốt xuống được, Doãn Sắt uống một ngụm nước lập tức đánh trả: "Không được sao, thấy có người yêu mến em, nhưng mà không ai thích anh, tâm tình anh không tốt sao?"

Quả nhiên nhắc tới Lục Dĩ Trạch, Doãn Sắt giống như một bé nhím nhỏ, không thể đụng vào: "Không, chỉ là anh vẫn chưa tìm được người anh yêu thôi."

Hừ lạnh một tiếng, Doãn Sắt nhớ lại câu nói ngày hôm qua cha mình nói với cô, thuận tiện nói cho anh nghe: "Len lén nói cho anh biết, em chỉ nói cho một mình anh biết thôi đấy nhé. Tối ngày hôm qua, cha em đã buông lời, nói là chỉ cần không phải anh, là ai cũng có thể."

"Nghe những lời này của anh tại sao anh lại cảm thấy có chút không thoải mái nhỉ?" Thi Dương nói đùa, cau mày làm bộ suy nghĩ, rồi lại tiếp tục cười, "Nhưng mà vẫn chúc mừng em, chúc mừng em được như mong muốn."

Doãn Sắt lại cầm một miếng sushi lên, bỏ vào trong miệng trước rồi nói với Thi Dương: "Cho nên hiện tại, anh có thể công thành lui thân rồi."

Mau trở lại nước Pháp đi, nơi này không cần anh.

Thi Dương lại không gật đầu nói được như Doãn Sắt hy vọng, chỉ nhìn Doãn Sắt như có điều suy nghĩ: "Không vội, trừ chuyện của em ra, anh còn có chuyện khác phải làm. Hơn nữa Sắt Sắt à, dì Doán đã cố ý dặn dò anh, khi không còn bất cứ sai lầm nào xảy ra nữa thì anh mới có thể trở về nước Pháp, anh không dám làm trái lời bà."

Doãn Sắt chỉ lo ăn, hoàn toàn không để lời nói của Thi dương vào trong lòng.

Thi Dương nhìn cô đang ăn vui vẻ, cũng không nói cái gì. Chỉ đang nghĩ lúc ấy mình rời khỏi nước Pháp, đã gọi điện video cho một người bạn.

Người kia là của bạn học thời đại học kiêm bạn cùng phòng của anh, có mái tóc đen và con ngươi đen nhánh, cũng là người Trung Quốc.

Lúc ấy, cậu ấy đã xin anh làm mấy chuyện, hoàn thành giúp cậu ta, Thi Dương cũng đồng ý. Cho nên sau khi giải quyết xong chuyện của Thi Dương và cậu ấy, anh mới trở về Pháp.

Bên kia, Doãn Sắt đã ăn xong rồi, thu dọn bàn làm việc một chút rồi ngồi xe của Thi Dương trở về nhà họ Từ.

**

Ba ngày sau, lúc Lục Dĩ Trạch trở lại, chính là thời gian nộp bản thiết kế sơ khảo. Từ rất sớm, Tần đã đặt bản thảo tác phẩm của mình vào trong túi hồ sơ mật chuẩn bị nộp lên, Doãn Sắt cũng đã đến đây từ trước.

Tần Tử thấy Doãn Sắt, sắc mặt cũng không tốt lắm, chỉ gật đầu với cô một cái.

Doãn Sắt thấy Tần Tử bày ra dáng vẻ đáng chết với cô, nghĩ tới có thể là bởi vì lượng tiêu thụ của Carrie’s kỳ trước đã giảm sút, thông tin biết được từ trong miệng người khác.

Sợ sẽ xảy ra những hiểu lầm không cần thiết nên cũng không nói gì thêm với cô ta, cô cười chào hỏi với Tần Tử rồi rời đi.

Tần Tử đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Doãn Sắt dần dần đi xa, lại một lần nữa mở túi hồ sơ mình chưa nộp lên ra, lấy bản thảo của mình ra xem lại một lần nữa.

Thiết kế của cô là một việc chiếc váy chất liệu từ sợi đay, lấy màu nhạt làm chủ.

Cô đã từng xem qua các tác phẩm của các thí sinh dự thi, trừ thiết kế của Doãn Sắt cùng với một vài nhà thiết kế ngoại tỉnh, tổng kết lại, người có năng lực trên mình không được mấy người. Cho nên muốn bảo vệ vị trí của quầy chuyên doanh, làm hết sức sẽ không thành vấn đề.

Chỉ vì mấy năm trước mặc dù cô thân với Lục Liên Tiếu, nhưng mà cô lại đặt hết tâm tư lên người Lục Dĩ Trạch, cho nên cũng chẳng hiểu rõ Lục Liên Tiếu được bao nhiêu. Mà sau khi công bố quy tình cuộc thi, lại cảm thấy tình thế gây bất lợi cho mình, lại lo lắng lần nữa.

Cả đêm lật xem hình năm năm qua của mình và Lục Liên Tiếu, phát hiện trang phục cô mặc màu sắc đa số là màu nhạt, mới căn cứ vào đặc điểm trang phục lúc ấy của cô để thiết kế ra.

Cầm trong tay tác phẩm này, thật ra thì cô không thích, nhưng mà sau khi vắt hết óc sáng tạo cũng chỉ có thể nghĩ ra tác phẩm như vậy.

Bóng dáng của Doãn Sắt, đã đi quá xa cho tới khi không nhìn thấy, cô mới thở dài một hơi để bản thiết kế của mình lại trong túi, nộp lên.

Nhìn chỗ Doãn Sắt rời đi, nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ nhiều đến chuyện khác, vốn nên để lòng nhẹ nhõm một chút, nhưng bởi vì bên trong ẩn giấu quá nhiều chuyện mà trở nên nặng nề hơn nhiều.

Mà tất cả mọi người cũng không hề nghĩ tới là, sau khi hết hạn nộp bản thiết kế vòng sơ khảo, vào ngày hôm sau nó đã được giao cho ban giám khảo. Sau khi các giám khảo xem hết tất cả các bản thiết kế và đưa ra ý kiến, đã dán thông báo ở đại sảnh lầu một Thiên Trạch.

Cũng rất nhiều người lại gần xem bản thông báo này, bàn luận ầm ĩ.

Lúc ấy Tần Tử đứng ở phía dưới bảng thông báo, nhìn vài hàng chữ phía trên, miệng hơi cười. Cô nhìn sang quầy chuyên doanh của Doãn Sắt, nhìn thấy cách đó không xa, Doãn Sắt đang lảo đảo chạy tới, càng cảm thấy buồn cười.

Doãn Sắt chạy tới, khi vừa nhìn thấy dòng chữ dán trên bảng thông báo thì trừng lớn cặp mắt, hoàn toàn không dám tin những gì mình đã nhìn thấy.

Bởi vì phía trên viết là:

——Tác phẩm của hai thiết kế thời trang nổi danh Doãn Sắt và Tô Khiết tương tự nhau, nghi ngờ có người sao chép lại, sự việc đang được điều tra làm rõ.

—— Thông báo đặc biệt.