Sau khi Dung Nham kêu bác sĩ thú y tới,
kiểm tra khắp lượt, rồi mang Cola đáng thương đi. An Tiểu Ly cũng bị
Trần Ngộ Bạch sai đi làm thủ tục xuất viện. Kỷ Nam không có việc gì làm, đi loanh hoanh một vòng trong phòng, nhảy lên bệ cửa sổ, hai chân đong
đưa đề nghị “Chúng ta đi thăm Tiểu Lục đi! Thằng nhóc này về đến giờ vẫn chưa ló mặt ra, không phải nói vì anh ba nằm viện nên mới về sao? Anh
ba, nó có đến thăm anh không?”
Dung Nham cau mày, ngoắt ngoắt tay với cô “Em xuống đây cho anh. Lại đây ngồi này.”
Kỷ
Nam cười hì hì nhảy xuống, chạy đến chổ ngồi. Trần Ngộ Bạch cúi đầu cười thản nhiên “Tiểu Lục… Anh nghĩ rằng giờ nó không thể nào muốn gặp anh.”
“Ặc, không lẽ nó vẫn còn buồn bực chuyện anh hãm hại nó đi Ả Rập sao?” Kỷ Nam hỏi kinh ngạc, Trần Ngộ Bạch thở dài, gật đầu.
Tiểu Lục hẳn là giận anh, cho dù là nó có ở đây hay không, thì Tần Tang cũng sẽ không dao động, tóm lại nó vẫn sẽ bị đoạt lấy cơ hội mà thôi.
Kỷ Nam nhức đầu “Không thể nào. Tiểu Lục đâu có dễ nổi giận như vậy? Không phải Tiểu Ngũ nói là nó bị thất tình sao?”
Kỷ
Nam ngạc nhiên, quay đầu nhìn Dung Nham. Dung Nham đưa tay xoa xoa tóc
của cô, nói “Nhìn cái gì. Con nít quan tâm đến việc này làm gì, đi chơi
đi.”
Kỷ Nam ghét nhất là lúc Dung Nham cho rằng cô là con nít, lập tức hất tay anh ta ra, tức giận đi ra ngoài tìm Tiểu Ly.
Dung Nham nhìn cô đi xa, mới xoay đầu lại, hơi nhíu mày hỏi Trần Ngộ Bạch “Tần Tang và Tiểu Lục?”
“Không được xem là thế. Tiểu Lục thích Tần Tang trước, nhưng chỉ có điều là
không theo đuổi được. Anh nhìn kiểu của Tần Tang rồi đó, sao mà Tiểu Lục có thể khiển được chứ?” Trần Ngộ Bạch đẩy mắt kiếng, nhìn ra ngoài cửa
xem Tiểu Ly đi đã lâu rồi sao vẫn chưa quay lại.
“Hả? Nói như vậy, Tiểu Ngũ lại khiển được rồi hả?” Dung Nham lại bắt đầu không đứng đắn.
Trần Ngộ Bạch búng tay “Em không rõ lắm. Chỉ có điều, ánh mắt Tần Tang nhìn
Vi Nhiên, cũng giống kiểu anh nhìn người khác. Cho nên em đoán, hẳn là
có thể.”
Dung Nham lấy gối trên ghế salon ném qua, cười mắng “Đi”
Trần Ngộ Bạch chụp được, vừa nâng tay nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn mấy máy môi “Anh muốn đi sao? Em muốn xuống xem một chút.”
“Lão Tam” Dung Nham cười đứng dậy “Không phải là anh chê cười em, con mẹ nó, em thật là càng ngày càng chẳng có tí sức lực nào rồi. Trước đây em đâu có như vậy, bây giờ ánh mắt cũng thay đổi. Quân sư nham hiểm của Lương
thị ta, thế mà lại thua trên tay của một cô bé có dung mạo bình thường…”
Dung Nham dương dương đắc ý, bỏ tay vào túi quần, ra vẻ anh tuấn phóng
khoáng bước đi. Trần Ngộ Bạch đi phía sau anh mấy bước, mặt không đổi
sắc, đưa chân ngán anh ta. Dung Nham không để ý, lảo đảo về phía trước
vài bước, thiếu chút nữa là bêu xấu trước mặt mọi người.
“Đàn bà của em, anh nhiều chuyện làm cái gì.” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc
nhìn Dung Nham một cái, cứ thế mà bỏ đi. Dung Nham đứng phía sau vỗ
ngực, miệng lầm bầm nguyền rủa anh.
————–
Lúc Tiểu Ly vừa mới về nhà của Tần Tang thì nhận được điện thoại của Tần Tống.
“Tiểu Ly…” Trong điện thoại vang lên tiếng huyên náo, tiếng nói yếu ớt của
Tần Tống dường như có tiếng khóc, nghe như thế, An Tiểu Ly cũng đau cả
lòng.
Cô
trợn mắt nhìn người trên ghế salon đang ngọt ngào nói chuyện với Lý Vi
Nhiên một cái, ngay cả giầy cũng không đổi, cầm chiếc túi mới vừa bỏ
xuống lao ra ngoài.
Trời vẫn chưa tối lắm, Tần Tống đã say mèm.
So
với lần gặp trước, chỉ trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi, Tần
Tống cũng đã tiều tụy đi rất nhiều. Đã phơi nắng đen thui, người cũng
gầy đi. Trong cơn say rượu, chẳng còn khí chất gì trên người, nhu nhược
gục xuống bàn, nhìn thấy Tiểu Ly, lắc lắc chai rượu cười khổ chào hỏi.
“Anh đã về rồi.” Tiểu Ly cố gắng xem nhẹ sự bi thương của anh, nói giỡn với Tần Tống “Có mang quà gì cho tôi không đó?”
Ánh mắt Tần Tống dại ra, lại ngửa đầu tu một hơi “Hình như có… Tôi quên mang rồi…”
“Tiểu Ly, tôi rất muốn chết… ” Anh nói thật nhỏ.
Một
chàng trai tuấn tú đẹp đẽ như thế, đáng thương cúi gằm mặt xuống nói
muốn chết đi. Cho dù là phụ nữ nào cũng sẽ đau lòng phải không?
Dù
sao Tiểu Ly cũng thật sự đau lòng, cô đưa tay kéo kéo ngón tay của anh,
lại bị anh hất ra “Tránh ra. Bị anh ba biết lại không biết sẽ đưa tôi đi đến đâu nữa…” Anh mím môi, trong mắt hơi có màn nước mắt mỏng. Bỗng
nhiên nghĩ đến cái gì, lại bắt lại tay của cô, kéo vào ngực mình “…vẫn
nên đưa tôi đi đi, ở đây tôi sẽ đau khổ chết mất…”
Tần
Tống nổi tính trẻ con, khóc lóc om sòm, người xung quanh nhìn thấy anh
cứ lôi kéo tay Tiểu Ly không chịu buông ra, cũng cho rằng anh đang níu
kéo bạn gái mình. Mà gần đây An Tiểu Ly cũng đã quen với những ánh mắt
“cô coi chừng tổn thọ” này, đã không còn sợ hãi từ lâu rồi.
“Cầm thú, không phải như vậy.” Cô mặc cho anh nắm, Tần Tống tự lẩm bẩm, lúc
này tiếng nhạc trong PUB đã vô cùng ầm ĩ, Tiểu Ly không nghe rõ lời nói
của anh “Anh ấy là anh năm của tôi đó…”
“An
Tiểu Ly” Tần Tống gục xuống bàn, đầu gối cánh tay của mình, lớn tiếng
kêu tên cô, đôi mắt ướt nhạt nhòa “Nếu lúc ấy tôi thích cô là tốt rồi.”
“Ặc… Tôi vẫn giữ quyền im lặng.” Ngón trỏ của Tiểu Ly để lên môi, im lặng
không nói gì. Nếu như cầm thú thích mình, Trần Ngộ Bạch sẽ hành hạ anh
ta như thế nào đây?
“Chỉ cần không phải Lý Vi Nhiên, là ai cũng được.” Sau đó Tần Tống dựa ngửa
vào ghế, nhìn chằm chằm ánh đèn sặc sỡ trên đỉnh đầu. Bỗng nhiên lấy
điện thoại di động trong túi ra.
“Tôi đang ở Tùy Phong của khu đông, bây giờ anh đến đây, tôi muốn đánh tay
đôi với anh.” Tần Tống nói từng câu từng chữ, phát âm rõ ràng.
Tiểu Ly sửng sốt, chờ khi anh ném điện thoại xuống đất, cô kéo kéo vạt áo của anh “Anh gọi cho ai vậy?”
“Lý Vi Nhiên”
Tần Tống lạnh lùng, Tiểu Ly hỗn loạn.
————
Điều đầu tiên cô nghĩ đến, chính là gọi điện thoại cho Tiểu Bạch.
Hình như Tiểu Bạch đang ngủ, tiếng nói khào khào “Chuyện gì?”
“Tần Tống uống say, anh ấy mới vừa gọi cho Lý Vi Nhiên đến đây, nói là muốn
đánh tay đôi.” Tiểu Ly núp trong phòng rửa tay, nhỏ giọng báo cáo.
Tiểu Bạch tức giận y như cô suy đoán, giọng nói lạnh lẽo rõ ràng “Em đang ở đâu?”
“Một quán bar của khu đông, tên là Tùy Phong”
“Anh hỏi bây giờ em đang ở nơi nào?”
“Em đang ở trong phòng vệ sinh..”
“Không được chạy lung tung, anh lập tức tới ngay. Nếu bọn họ đã đánh nhau, em
tránh xa một chút, không nên đi khuyên can, biết không?”
“….Hả…”
“Biết không?”
“Biết rồi.”
Tiểu Bạch hơi cao giọng, Tiểu Ly nhanh chóng phản xạ theo thói quen đứng
nghiêm chỉnh. Nhưng vừa cúp điện thoại, cô suy nghĩ hay là nên đi ra
ngoài một chút, thầm nghĩ nếu như Cầm thú đánh thắng Lý Vi Nhiên, thì cô sẽ ngoan ngoãn đứng chờ Tiểu Bạch. Nếu không — Lý Vi Nhiên chắc sẽ
không đến nổi vung quả đấm với cô chứ?
Lý Vi Nhiên đến ngay lập tức, tìm được bàn của Tần Tống, nhìn thấy Tiểu Ly ở đây, anh nở nụ cười yếu ớt chào hỏi.
Tiểu Ly biết vâng lời làm bộ như không nhìn thấy.
Tần Tống vốn đang nhắm hai mắt ngửa đầu, hình như cũng cảm thấy sự xuất hiện của Lý Vi Nhiên, anh ta lảo đảo đứng lên.
“Tôi vẫn còn khó chịu. Chúng ta đánh một trận đi.” Tần Tống nói nhanh nhẹn.
Lý Vi Nhiên yên lặng nhìn anh ta trong chốc lát, gật đầu, cởi áo khoác ra, săn tay áo lên.
————
Đúng là hai anh em, ngay cả chuyện đánh nhau cũng ăn ý như vậy. Quả đấm của
Lý Vi Nhiên và Tần Tống gần như đồng thời cùng vung lên hướng về mặt của đối phương. Lý Vi Nhiên bị thương ở khóe mắt, Tần Tống bị thương ở khóe miệng.
Thừa dịp mắt Lý Vi Nhiên nhìn không rõ, đang lắc đầu trấn định, Tần Tông
hung hăng nhấc chân đá vào bụng của anh. Lý Vi Nhiên ngồi xổm xuống né
tránh, bả vai bị đạp trúng, đau đến suýt soa.
Tần
Tống tiếp tục vung quyền, bị Lý Vi Nhiên chụp được, kéo mạnh xuống, hai
người cùng nhau ngã trên mặt đất. Lý Vi Nhiên giữ chặt lấy gáy Tần Tống, cùi chỏ nện vào lưng anh ta. Tần Tống kêu rên ra tiếng, đương nhiên rất đau.
Chuyện đầu tiên khi Trần Ngộ Bạch chạy đến, chính là vẹt đám người ra, xách
cái người đang quay cuồng bên cạnh hai người kia ra ngoài.
“An
Tiểu Ly” DJ vừa chuyển một khúc nhạc Rock n Roll kích động lòng người,
thế cho nên, Trần Ngộ Bạch phải rống lên nói chuyện “Mới vừa rồi em đã
nói gì với anh hả?”
Tiểu Ly lắc đầu “….Anh nhanh kéo hai bọn họ ra đi.”
“Ngu ngốc” Trần Ngộ Bạch chẳng thèm nghe cô nói cái gì, xoay người cô nhìn
từ trên xuống dưới, mày nhíu lại “Có bị thương ở đâu không?”
“Không có. Anh nhanh kéo bọn họ ra đi mà. Nếu không Cầm Thú sẽ bị Lý Vi Nhiên
đánh chết đó.” Tiểu Ly nhanh chóng kéo tay áo của anh.
Trần Ngộ Bạch ngại phiền, ôm cô lại, thản nhiên nói bên tai cô “Anh mới ra
viện, cũng không muốn bị bọn họ lỡ tay đánh trúng đâu. Đã báo cảnh sát
rồi.”
Vẻ
mặt anh dửng dưng, Tiểu Ly cũng rất lo lắng, vùng vẫy muốn xông vào bên
trong, lại bị Trần Ngộ Bạch ôm lại thật chặt, không để cho cô đi vào.
Hai
cực phẩm đẹp trai sưng mặt sưng mũi bị cảnh sát bắt đi, trong PUB vẫn
náo nhiệt như cũ, Tiểu Ly bị Tiểu Bạch mạnh mẽ lôi ra xe.
“Em muốn trở về nhà Tang Tang” Cô vẫn không ngừng cường điệu.
Trần Ngộ Bạch điều khiển tay lái, liếc cô một cái “Yên tâm, tối nay anh cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Tiểu Ly nghe thấy lời nói của anh vào lúc này mà vẫn không đứng đắn, tức tối liếc mắt, quay đầu không thèm nhìn anh nữa.
“Tính tình Tiểu Lục bướng bỉnh, dựa vào chúng ta khuyên nó không được đâu.”
Cho dù anh trời sanh không muốn nói nhiều, nhưng nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô dẩu lên, anh vẫn phải giải thích cách làm vừa rồi của mình “Hôm
nay anh can bọn họ, lần sau bọn họ gặp nhau cũng vẫn đánh thôi. Không
bằng giải quyết một lần cho xong.”
“Vậy anh đưa bọn họ vào cục cảnh sát, để cho mấy chú cảnh sát khuyên bọn họ sao?” Tiểu Ly vẫn còn giận dỗi.
“Cảnh sát khuyên bọn họ không được, nhưng sẽ có người làm được.” Trần Ngộ
Bạch nhìn đường phía trước, khóe miệng bỗng mỉm cười “Ví như, Trương tư
lệnh nhà bọn họ.”