Theo Dòng Tình Yêu

Chương 4: Gặp mặt - thất lạc - choáng váng

“Muốn ăn gì?” Lý Vi Nhiên hỏi Tần Tang cho có, còn xe vẫn lái về phía khách sạn lớn quen biết.

“Rẽ trái ở phía trước, quán Trần Ký.” Tần Tang trả lời theo bản năng.

Cô cực thích mì thịt bò canh xương heo của quán mì nhà đó. Bởi vì cách xa chỗ cô thuê trọ, xung quanh lại không có bãi đỗ xe tốt, thường thường nhân lúc đi bơi tới ăn một lần. Sáng sớm hôm nay cô đã lên kế hoạch đi ăn sáng ở đó rồi.

Thế nhưng cô cũng đoán được Lý Vi Nhiên hỏi như vậy, cũng chỉ sợ chỉ là hỏi cho có lệ, câu trả lời tự quyết định thế này, hình như hơi đột ngột. Cô âm thầm nhíu mày, gần đây hình như tương đối mất kiểm soát.

Lý Vi Nhiên hơi giật mình nhướn mày, hỏi con gái ăn gì là một thói quen lịch sự, cũng vẻn vẹn chỉ là thói quen mà thôi, phần lớn con gái đều sẽ nói tùy ý, sao cũng được, anh quyết định là được rồi.

Theo đường cô chỉ mà đưa cô đến tận cửa, Lý Vi Nhiên không xuống xe ngay lập tức, mà lượn đi rất xa để đỗ xe. Điểm này khiến Tần Tang thật sự rất giật mình, thân phận của anh ta như vậy, làm thế, thật rất hiếm.

. . .

Lúc Lý Vi Nhiên đỗ xe xong đẩy cửa tiến vào, liếc mắt một cái đã thấy Tần Tang ngồi đối diện với cửa, một tay nâng cằm, một tay gõ nhẹ trên bàn, mì gọi đã được mang lên, hai tô lớn nóng hôi hổi bày trên bàn đàng hoàng. Chắc là cô đang đợi anh đến rồi cùng ăn, nhưng món ngon trước mặt thật làm người ta thèm, vẻ mặt sốt ruột không kiên nhẫn, tính trẻ con khiến người không thể không cười cho được.

Anh mỉm cười bước tới.

“Đến rồi!”

Quả nhiên, thấy anh cuối cùng cũng xuất hiện, hai mắt cô đều tỏa sáng.

“Ồ, không biết anh thích ăn gì, nên gọi món giống tôi.” Tần Tang giải thích với anh, sau đó vội vã nâng tô lên uống một ngụm nước mì, cười thỏa mãn.

Lý Vi Nhiên thờ ơ nhún vai, nhìn cô ăn ngon, anh cũng cảm thấy thèm, mau chóng nếm thử.

Mì thật sự rất ngon, sợ mì làm bằng tay rất dai, nước lèo cũng thơm phức, lượng thịt bò và rau xanh rất đầy đủ, hành thái rắc đầy một tô lớn, nhìn thôi đã rất muốn ăn rồi.

Ăn hết tất cả đồ ăn trong bát, Lý Vi Nhiên uống cạn sạch nước mì, thoải mái thở dài một hơi dài, “Thật sự rất ngon.”

Trong lòng Tần Tang có cảm giác thỏa mãn nho nhỏ, cười với anh. Mặt cô bởi vì ảnh hưởng của việc uống nước lèo mà hiện lên hai vòng đỏ bừng động lòng người, càng tôn lên khuôn mặt đẹp như hoa của cô, nụ cười ngọt ngào đó, Lý Vi Nhiên nhìn cũng vô thức nhếch miệng mỉm cười theo.

“Cô không ăn rau?” Lý Vi Nhiên nhìn cô ăn hết mì và thịt bò, nhưng còn rau thì không đụng một đũa.

“Ừ.” Từ nhỏ cô đã kén ăn, hai năm nay dọn ra ngoài ở, thì lại càng không thể cứu vãn nỗi.

“Kén ăn cũng không tốt,” Anh nhíu mày, “Việc ăn uống cũng giống hệt cuộc sống, nào có thể muốn ăn gì thì chỉ ăn thứ đó được, cái gì cũng phải nếm thử, như vậy dinh dưỡng mới cân đối.”

Tần Tang nghe vậy thì bật cười, anh đang giảng đạo lý với cô?

“Thịt bò và mì đều không dễ tiêu hóa, chất xơ trong rau vừa vặn bổ sung khuyết điểm này, phối hợp trong ẩm thực đều có lý.” Lý Vi Nhiên tiếp tục khuyên răn dẫn dắt từng bước.

“Tôi cũng không có cách nào cả,” Tần Tang thở dài bất đắc dĩ, nghiêm túc nói với anh, “Tôi dị ứng rau, ăn một miếng thì mặt xanh lét.”

Lý Vi Nhiên nghi hoặc hỏi: “Thật hay giả vậy?” Chưa từng nghe nói có người dị ứng cả với rau, mặt còn có thể chuyển thành xanh lá? Ninja rùa chắc?

“Giả.” Tần Tang mỉm cười chớp chớp mắt, cúi đầu ung dung thản nhiên uống một miếng nước lèo.

Lý Vi Nhiên nghẹn ở trong cổ họng, trố mắt ra nhìn. Cô gái này dám đùa giỡn anh!

Bữa sáng ấm áp trong một quán cũ, đôi vợ chồng trung niên chủ quán vui vẻ bận rộn đủ thứ, tốp người tới tới lui lui, bị ngăn cách bởi khói trắng tỏa ra từ đồ ăn thơm nóng, một cặp nam thanh nữ tú mặc áo đôi mỉm cười với nhau, Tần Tang mi mắt cong cong, Lý Vi Nhiên đẹp trai tao nhã, hai người nhìn nhau, tâm trạng nhất thời ngẩn ngơ.

Thì ra, thật sự có một loại cảm giác, giống pha quay chậm trong phim, yếu ớt lớn dần trong tim, sau đó nhạt như nét mực viết, dường như có mà dường như không.

. . .

Gần đây, mỗi ngày của An Tiểu Ly đều trôi qua rất cực khổ.

Đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, đi làm về còn phải đi siêu thị mua thức ăn, rồi vội vã chạy tới nhà ông chủ nấu cơm, ngay cả cuối tuần, không có trường hợp gì đặc biệt cũng không cho phép xin nghỉ.

Hơn nữa núi băng đó cực kỳ kén chọn, chọn món ăn càng ngày càng phức tạp hơn.

Làm gì có người bình thường nào trong một ngày bình thường lại muốn ăn nem rán! ! !

Tiểu Ly nhanh nhạy né tránh dầu sôi bắn ra, thỉnh thoảng liều chết tiến tới gần, dùng đũa lật nem rán trong chảo.

Giọng nói lạnh lùng của Trần Ngộ Bạch vang lên từ phòng khách: “An Tiểu Ly, rốt cuộc còn bao lâu nữa?! Tôi đói rồi!”

Tiểu Ly nhép miệng không ra tiếng kháng nghị với cái gáy của anh, chê lâu thì tự anh làm đi!

Điện thoại vang lên trong tay chân luống cuống của cô, Tiểu Ly tắt bếp cạch một tiếng, lôi điện thoại di động ra nhìn, trên màn hình nhấp nháy tên của Tang Tang.

“Tang Tang ——” Tiểu Ly la lớn tiếng, kéo dài giọng, hét lên.

“Ừ.”

Tần Tang ừ ngắn gọn, Tiểu Ly lập tức có thể nhận thấy trong giọng điệu này rằng tâm trạng của Tang Tang không tốt lắm, “Làm sao vậy?”

“Buổi tối ra ngoài chơi đi.”

“Ừa, biết rồi, xong việc sẽ đi tìm cậu.”

An Tiểu Ly trả lời cô.

Không cần thiết phải hỏi cậu làm sao vậy, cũng không nói buổi tối tớ có việc. Mỗi người đều có một hai người bạn, không cần lý do mà sống chết có nhau.

“Ai?” Không biết núi băng dịch đến sau lưng cô từ lúc nào, ném ra một chữ.

Liên quan cái đếch gì đến anh! Tiểu Ly mắng nhiếc trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười ngọt ngào, “Tổng giám đốc, nem rán cũng sắp được rồi, ngài cầm bát đũa ra bàn ăn đi!”

Trần Ngộ Bạch không di chuyển ngay lập tức, mà vươn tay ra nâng kính mắt, lưng Tiểu Ly phát lạnh, hầu hạ anh ta lâu như vậy, cô biết, nếu anh ta cười rồi nâng kính mắt, chính là có người sắp bị gài bẫy.

“Được.” Quả nhiên anh ta cười dịu dàng.

. . .

“Anh ——!” Tiểu Ly nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ vào mũi Trần Ngộ Bạch run rẩy không thôi.

Trần Ngộ Bạch buông đũa, khoanh tay, ung dung thong thả, “Sao vậy?”

Tiểu Ly giận đến mức tim gan đều run rẩy, cô mạo hiểm với nguy cơ bị hủy nhan sắc để rán những chiếc nem vàng óng ánh thơm giòn, vậy mà anh ta cắn một miếng rồi bỏ xuống, bình thản nói một câu, “Không ngon. Đổi đi, tôi muốn ăn bánh chẻo.”

Tôi còn muốn ăn thịt của anh đó! ! !

“Là anh nói muốn ăn nem rán mà!” Tiểu Ly nỗ lực nói lý với anh.

“Ừ,” Trần Ngộ Bạch gật đầu, “Bây giờ cũng là tôi nói muốn ăn bánh chẻo, mau đi mua bột mì đi, muộn lắm rồi.”

“Anh cũng biết là muộn lắm rồi —— ráng ăn một chút là được rồi mà, nếu không thì tôi làm cơm chiên trứng cho anh ăn có được không?” Giọng điệu nhão nhẹt, bắt đầu thay đổi chính sách.

Trần Ngộ Bạch rất hưởng thụ vẻ dịu dàng của cô, nhếch môi hé ra tám chiếc răng trắng tinh cười duyên với cô, “Không được.”

Tiểu Ly dậm chân, “Anh như vậy là sao… Ây ya mặc kệ, buổi tối tôi có việc, anh thích ăn hay không cũng được, tôi đi đây.”

“Cô dám đi, trừ tiền lương.”

“Thích trừ hay không, bà đây chẳng quan tâm.”

An Tiểu Ly ném đi 258 vạn, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn anh ta, đá bay chiếc dép trên chân, chạy bình bịch tới cửa đổi giầy của mình rồi bắt đầu chạy.

Trên lưng truyền đến cảm giác dựng đứng lông tơ quen thuộc, cô vừa quay đầu lại, một bóng đen đã áp tới, quay lưng vào đèn nên không thấy rõ dáng vẻ, thế nhưng mùi hương bạc hà mà An Tiểu Ly đã quen thuộc dần dần tới gần.

Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ choáng váng của cô gái bị anh vây giữa thân thể và cánh cửa, tâm trạng tốt hơn, nhếch khóe miệng, “Vừa nãy cô nói, ai chẳng quan tâm?”

Tiểu Ly bị anh đột nhiên tới gần, khiến đầu có chút mơ hồ, nghe câu hỏi của anh, thì ngốc nghếch trả lời thành thật: “—— bà đây.”

Khuôn mặt tuấn tú của anh dần dần phóng đại, hơi thở nóng rực đều phả trên mặt cô, mùi bạc hà thanh thanh lạnh lạnh, Tiểu Ly hơi có cảm giác say.

Môi của anh rất mềm mại —— Đó là ý nghĩ cuối cùng của An Tiểu Ly.

Trần Ngộ Bạch cũng cảm thấy như vậy, cô ấy có đôi môi mềm mại nhất trên trên đời, anh kiên trì ngấu nghiến trên môi cô, đầu lưỡi miêu tả hình dáng tuyệt đẹp của cô, chờ cô mềm nhũn ngã vào lòng anh, mới đưa lưỡi vào mở khớp hàm của cô, dụ dỗ chiếc lưỡi đinh hương của cô dây dưa cùng với anh.

Cho đến khi cô không thở nổi nữa anh mới lưu luyến buông cô ra, đôi mắt trong veo giống như vì sao nơi chân trời vừa mới cọ rửa, “Đây là trừng phạt —— sau này không được nói chuyện thô lỗ như thế nữa, nếu không sẽ phạt em! Hử?” Giọng nói của anh dịu dàng như nước nhỏ giọt, quyến luyến dùng đầu ngón tay ma sát trên đôi môi sưng đỏ của cô.

An Tiểu Ly thở dốc từng hơi, hoảng hồn bất định, giương mắt nhìn lên, ánh mắt người đàn ông vừa hôn cô đến mức rối bời sáng như tuyết, còn vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng quyến rũ, nhắc nhở cô anh vừa làm gì.

Híc… An Tiểu Ly trong nụ cười xấu xa làm càn thỏa mãn của anh đẩy cửa mà chạy.

. . .

Điện thoại di động của Tần Tang bị trộm.

Tiểu Ly biết điều này đối với cô ấy mà nói là tổn thất lớn tới cỡ nào, thói quen bình thường của Tần Tang là có cảm hứng thì viết ngay vào trong điện thoại, đánh mất điện thoại di động, thì có nghĩa là phải viết lại rất nhiều bản thảo, then chốt là, chưa chắc có thể viết đến trình độ nguyên bản lúc hứng chí đó.

“Cạn ly!” Tiểu Ly cũng không khuyên cô ấy, không có gì hay ho để khuyên cả, nói mấy câu nói suông an ủi cô ấy, thà rằng say với cô ấy một trận còn hơn.

Tần Tang cười thản nhiên, chạm cốc với cô, An Tiểu Ly lúc này, phần lớn thời gian đều ngoan cố ngốc nghếch, thỉnh thoảng lại trong sáng như pha lê.

“Tang Tang,” Tiểu Ly nằm bò trên quầy bar, “Tớ —— cậu nói, thích một người sẽ thế nào?”

“Rất nhiều kiểu.” Tần Tang rất thực tế.

“Tang Tang!” Tiểu Ly bất mãn kháng nghị, Tang Tang cái gì cũng tốt, chỉ là đôi lúc nói quá ngắn gọn.

“Cậu động lòng với Trần Ngộ Bạch?”

“Ừ —— Hả?” Tiểu Ly nhìn Tần Tang khó tin, vậy mà người đối diện lại trưng lên vẻ thản nhiên.

“Sao cậu lại biết?” Tiểu Ly giật mình.

“Thể loại heo nọc ngôn tình tiêu chuẩn như anh ta thả trước mặt cậu, cậu có thể không mê tít sao?” Tần Tang lắc nhẹ rượu trong ly, “Không sao, cứ thích đi.”

Tiểu Ly lại nằm bò ra, “Nhưng trước đây không phải cậu nói là tớ nên tìm một người thành thật đôn hậu, như vậy mới không bị lừa sao?”

“Bởi vì trước đây tớ không biết cậu sẽ gặp được người tên là Trần Ngộ Bạch.”

“Nhưng mà anh ta không thành thật đôn hậu! Anh ta —— Xảo quyệt! Còn gian trá, keo kiệt, khó hầu hạ, tính tình tệ, mặt không cảm tình, hay cau có…” An Tiểu Ly có dấu hiệu say khướt.

Tần Tang cười chọc chọc đầu cô nàng, “Có tiến triển gì với anh ta không?” An Tiểu Ly là người đá một cái lăn một cái, nếu Trần Ngộ Bạch không tỏ thái độ gì với cô ấy, cô ấy tuyệt đối không động não suy xét quan hệ kì quái giữa hai người lúc này.

“Ừ.” An Tiểu Ly gật đầu thành thật, là có tiến triển, anh hôn cô, nhưng mà, lại không nói gì cả, cô không biết, nụ hôn này, đối với anh ta mà nói, có ý nghĩa giống như đối với cô không.

Hơn nữa, cô không hề cảm thấy bản thân nên thích anh ta, anh luôn luôn bắt nạt cô. Cô mê anh, chắc cũng chẳng qua là do anh ta đẹp trai trẻ tuổi lắm tiền.

Thật rối.

“Tiểu Ly, việc cậu giỏi nhất chính là đi một bước tính một bước. Mà tình yêu, cũng chẳng qua là đến đâu hay đến đó mà thôi.” Mắt của Tần Tang cũng hơi mơ màng.

Điện thoại di động của Tần Tang bị trộm lúc cô đi trên quảng trường, lúc đó cô nhìn thấy Lý Vi Nhiên ôm một cô bé trong sáng kiểu học sinh ở trong đám đông, hai người nói nói cười cười chọn đồ trang sức, anh ghé vào tai cô bé nói một câu gì đó, cô bé đó liền trề môi đánh anh, trẻ con nũng nịu.

Cô nhìn từ xa thấy nụ cười cưng chiều trên khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ của Lý Vi Nhiên, quay người lại, đã không thấy tăm hơi chiếc điện thoại di động trong túi.

Sau đó, cả buổi chiều trong lòng cô luôn có cảm giác như thể mất mát.

Tần Tang nghĩ tới đây, mỉm cười, lại nhấp một ngụm rượu, thở dài với bản thân: Tang Tang, không phải như thể, mày mất đồ thật rồi…

“Tang Tang… Tang Tang…” Tiểu Ly gối lên tay cô, mắt nhắm hờ nỉ non.

Tần Tang cảm thấy buồn cười, không phải nói đến say cùng cô sao? Sao ngược lại bản thân say trước rồi.

Con nhỏ này, luôn là đứa ngốc có cái phúc của ngốc.



Ngày hôm sau Tiểu Ly đi làm thì cúi gằm xuống, cả ngày tỏ vẻ e thẹn, đi vào đưa cà phê thì nhịp tim tăng tốc. Trái lại Trần Ngộ Bạch thì mang vẻ chưa từng xảy ra chuyện gì, làm việc nghiêm túc.

Tìm vài cái cớ, ra vào hơn chục lần, anh vẫn mang vẻ bất động như núi, không quyến rũ, không giải thích. Tiểu Ly nghĩ tức giận, anh ta quả nhiên trêu cô cho vui.

Còn may, không lỗ vốn quá nhiều.

Bởi vì … đây không phải nụ hôn đầu của cô.

Nụ hôn đầu tiên của cô, đã trao cho một người tên là Sở Hạo Nhiên.

Đó là thời học đại học năm hai, ở tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Tang Tang. Thật ra nói là tiệc sinh nhật của Tang Tang, người tới lại là toàn bộ đồng nghiệp ở công ty của ba Tang Tang, cùng với một đám thế hệ thứ hai lộng lẫy cực kỳ, cực kỳ lớn.

Cô là đối tượng duy nhất tham dự bữa tiệc lộng lẫy mà Tang Tang mời. Giống như cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, mặc trang phục đẹp đẽ gặp hoàng tử phong độ lịch thiệp trong hoàng cung tráng lệ, hoàng tử kia, chính là Sở Hạo Nhiên.

Nhắc đến Sở Hạo Nhiên, cũng chẳng qua chính là một giai công tử thế gia điển hình, đẹp trai lãng tử, tuấn tú lịch sự. Ngày đó anh ta khóa chặt mục tiêu sắp tới của mình trong một đám hoa tươi bướm lượn —— cừu nhỏ ngây thơ An Tiểu Ly.

Công tử nhà họ Sở là cao thủ tình trường, theo lời nói bình thường của bọn con gái thì sao? An Tiểu Ly đầu óc đơn giản đã đâm đầu vào cái bẫy dịu dàng của anh ta.

Chuyện lãng mạn đó…

Trong lúc tình yêu của cô chuẩn bị một chân bước vào cảnh giới không phải là anh thì không lấy chồng, chết đi sống lại, thì Tần Tang thong dong đi đến. Xin giáo viên phụ đạo cho cô nghỉ học, lại báo với ba mẹ cô ấy nói rằng hai người cùng đi du lịch, sau đó đưa cô đến căn phòng mà Tang Tang thuê ngoài trường, bị giam tròn một tuần lễ.

Tịch thu điện thoại di động, rút dây mạng máy tính, Tần Tang mang rất nhiều bát đĩa tới chỗ cô thuê, hằng ngày nấu rất nhiều món ăn ngon cho cô ăn, nhưng chỉ không cho cô ra khỏi cửa.

Một tuần lễ sau cô được nhìn thấy ánh mặt trời trở lại, lúc không thể chờ đợi để đến trường của hoàng tử tìm anh ta, nhưng hoàng tử lại đang ôm gái đẹp hôn kiểu Pháp trong xe.

Cô trở về ngã lên sô pha gào thét đau khổ: “Tần Tang cậu là cái đồ nữ vương xảo quyệt! Cậu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì làm gì mà không xích tớ lại từ lúc vừa mới bắt đầu!”

Tần Tang thờ ơ. Sau đó lại thật sự bị nước mũi nước mắt của cô làm phiền mới hừ lạnh rồi nói: “Thời gian Sở Hạo Nhiên theo đuổi cậu có đối xử tốt với cậu không?”

Mắt Tiểu Ly ứa nước, gật mạnh đầu. Đâu chỉ là tốt, quả thực là nhị thập tứ hiếu, buổi sáng gọi cô dậy, ngọt ngào gửi nụ hôn chào buổi sáng qua điện thoại, buổi trưa gửi cơm trưa tình yêu tới, buổi tối mang hoa hồng mời cô đi nhà hàng cao cấp ăn cơm tối. Đi đi về về có xe đẹp đưa đón, hoàng tử đích thân làm tài xế. Thỉnh thoảng biến mất vài ngày nhất định sẽ gọi điện thoại báo cáo mỗi ngày, phạm lỗi gì nhất định có món quà nhỏ chuộc lỗi.

[Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán:

二十四孝

) là một tác phẩm trong văn

học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh

郭居敬

, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng

là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.]

“Con gái chính là dùng để thương yêu, thể loại trai đẹp trẻ tuổi lắm tiền dịu dàng như Sở Hạo Nhiên, là do ông trời phái tới hoàn thành nhiệm vụ này cho hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ nhân gian. Cuộc đời của chúng ta, nếu như không đụng tới cực phẩm điên cuồng theo đuổi mấy ngày như vậy, thì sống uổng phí rồi.” Tần Tang giải thích dài dằng dặc cho cô nghe.

“Vậy mà cậu còn xích tớ lại! Anh ấy đang yêu thương tớ đấy!”

“Nếu không thì sao? Chờ hắn chơi chán ném tấm chi phiếu cho cậu để chia tay chắc? An Tiểu Ly cậu là kiểu người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh sao?” Ánh mắt của Tần Tang khinh bỉ cô rõ ràng.

Tiểu Ly quấn ngón tay, chột dạ lẩm bẩm.

“Hiện giờ, cậu đã hưởng thụ quá trình điều tuyệt vời được cực phẩm theo đuổi, rồi thản nhiên đá hắn. Sở Hạo Nhiên đời này sợ rằng lần đầu tiên gặp được nữ sinh nói bye bye với hắn, đừng nói khoa trương đến mức cả đời không quên được cậu, chí ít lần sau hắn gặp lại cậu, hắn vẫn lập tức nhớ tới, An Tiểu Ly này là cô gái đầu tiên mà mình từng gặp trong đời nói NO với mình.” Tần Tang không chút khách khí ấn vào trán cô, nói tiếp: “Đến lúc đó, nếu như hắn vẫn lưu luyến bụi hoa, cậu cứ cười lạnh một tiếng mà đi lướt qua hắn. Nếu như hắn vừa lúc bắt đầu nảy sinh ý rút lui muốn rửa tay chậu vàng, nói không chừng cậu chính là con heo nái trong kết thúc thần thoại kia. Đã hiểu chưa?” Tần Tang lạnh nhạt nhào nặn bột thành từng sợi, nói cho cô nghe.

An Tiểu Ly bừng tỉnh ngộ.



Buổi tối hôm nay thật sự làm bánh chẻo ăn.

Trần Ngộ Bạch vẫn ngồi đợi trên sô pha như đại gia, thỉnh thoảng giục Tiểu Ly hai câu.

“Em nhăn mặt làm cái gì?” Cả buổi tối, trên khuôn mặt nhỏ bé của cô là vẻ hoang mang, anh nhìn cũng thấy khó chịu.

“Không có việc gì.” Tiểu Ly lẩm bẩm, nói cho anh, anh cũng không giúp được.

Vầng sáng hiện lên, núi băng này có người nói là do tổng bộ Lương thị phái tới, BOSS lớn của Lương thị trong truyền thuyết kia không phải đại ca xã hội đen sao, có lẽ, để anh đàn áp bọn xấu thì điện thoại di động của Tang Tang tìm về được rồi.

“Tổng giám đốc ——” Tiểu Ly chạy tới nịnh bợ, “Anh có qua lại với xã hội đen không?”

Trần Ngộ Bạch buồn cười, nhìn dáng vẻ hai mắt phát sáng của cô không nhịn được mà trêu cô, “Em thấy sao?”

“Có!”

“Không.”

Tiểu Ly đảo mắt nhìn.

“Em muốn tìm xã hội đen làm gì?” Trên mặt con nhỏ này viết có việc cần tìm người.

“Điện thoại di động của Tang Tang bị trộm mất, rất quan trọng —— anh lại không giúp được gì.”

“Nếu tôi có thể giúp em thì sao?”

“Tôi sẽ ——” Tiểu Ly vỗ ngực vang dội, “Hic —— anh nói đi!”

“Muốn cái gì cũng được?” Trần Ngộ Bạch bỗng nhiên đi đến gần, cúi đầu xuống gần như dán lên má cô, cười tinh quái vô cùng.

Tiểu Ly bị nụ cười lạnh lùng nghiêm nghị cám dỗ dưới ngọn đèn của anh làm cho giật điện, nhìn ngẩn ngơ.

Trần Ngộ Bạch thu lại nụ cười, nâng kính mắt, lùi lại, thong thả ung dung nhắc nhở một người nào đó bị nam sắc mê hoặc hóa đá, “Bánh chẻo sắp nát rồi.”

Nhìn dáng vẻ hoảng loạn vội vàng nhảy vào trong bếp của cô, khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên một nụ cười mỉm.

Bánh chẻo tối hôm đó đại thể là da tróc thịt bong, ruột tuồn ra ngoài bụng, hai người một thì suy tư còn một thì lặng lẽ không lên tiếng ăn từng cái bánh một.



Tần Tang vội vã chạy tới địa chỉ mà Tiểu Ly nói trong điện thoại.

Đẩy cửa gian phòng ra, trong căn phòng ngăn nắp sáng rực đẹp đẽ, nam nữ ôm nhau hát, tụ lại chơi mạt chược, ngã trên sô pha “trò chuyện thân thiết”… Một thanh niên gầy tong teo có vẻ sắp ra khỏi cửa, lúc cô tiến vào suýt nữa đụng phải hắn, cô nói xin lỗi người đó nhưng còn chưa để cô đi, thì tay hắn đã chống cửa cười xấu xa đánh giá cô, “Ôi, em gái lạ mặt nha, mới tới à? Nói cho anh trai biết, tên em là gì vậy?”

Tần Tang nhíu mày, không muốn trả lời hắn, tìm bóng dáng của Tần Tống khắp nơi. Nhưng tên đó lại không nghe theo, không chịu buông tha, đi theo phía sau cô gọi từng tiếng em gái.

Một giọng nói có sức thu hút vang lên, “Tang Tang!”

Thật ra lúc cô vừa mới đến Tần Tống đã để ý tới rồi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không xác định được thiếu nữ như hồn ma trước mắt này có phải là báu vật mỹ lệ xinh đẹp ngày đó không, hôm nay cô buông mái tóc thẳng dài, mặc áo T-shirt ngắn tay màu trắng tinh, quần skinny jean bạc màu, trên mặt không hề trang điểm, càng thấy rõ môi đỏ răng trắng, trẻ trung hoạt bát. Cậu ba nhà họ Lôi còn rất tinh mắt, thấy cô liền quấn lấy, nhìn dáng vẻ mím môi không chịu nổi của cô, Tần Tống vội vàng đứng dậy đi tới.

“Hi!” Tần Tang vẫy nhẹ tay, chào anh.

Tần Tống bị nụ cười trên mặt cô lay động, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong gian phòng này quá áp lực, “Chờ tôi chút.”

Anh cầm áo dẫn cô ra ngoài, Lôi Minh chưa từ bỏ ý định đuổi theo ra ngoài, “Này! Người đẹp, để lại điện thoại đi, hôm nào cùng đi chơi nha!”

“Cút đi! Người của tôi, thu móng vuốt của cậu lại đi!”

Tay

anh ôm hờ cô, Tần Tang gần như bị anh đẩy đi về phía trước.

“Điện thoại đâu?” Cô không thích câu Tần Tống vừa mới nói lắm.

“Tiểu thư, sao cô lại làm giống như giao dịch ngầm vậy, tiền trao cháo múc, muốn điện thoại, đi ăn một bữa cơm với thiếu gia trước đã.” Tần Tống chậm rãi trêu cô.

Tần Tang là người thẳng thắn, “Ừ, tôi mời anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi.”



“Làm gì mà phải nôn nóng vậy? Bên trong có ảnh sex hả?” Tần Tống nhìn cô không ăn mấy miếng, hết sức chuyên chú loay hoay với điện thoại di động, ăn mấy miếng cũng ngừng lại.

Mấy ngày trước anh ba giao việc tìm một chiếc Gresso nhập ngoại bị móc mất, anh dặn đại xuống dưới, sáng hôm nay thì có người đưa tới.

Anh hỏi Trần Ngộ Bạch tìm cho ai, thư ký nhỏ dễ thương của Trần Ngộ Bạch nói trong điện thoại “Anh ở đâu, Tang Tang nói để cô tự qua lấy.”

Tang Tang —— thì ra là của cô. Anh vuốt ve chiếc điện thoại di động màu đỏ trong tay, chơi cái gì cũng không tập trung, kiên định.

“Không phải, có mấy file ở bên trong, bản thảo mấy chục vạn từ, viết lại một lần chắc tóc tôi rụng sạch mất.” Tần Tang vui vẻ kiểm tra file.

“Nào, cho tôi có vinh dự được đọc tác phẩm lớn một chút.” Tần Tống bị vẻ mặt mừng rỡ của cô làm cho hăng hái, bàn tay vươn ra kéo lấy điện thoại di động trong tay cô.

Tần Tang muốn giành lại theo bản năng, nhưng mà nơi bọn họ ăn này rất cao cấp, ầm ĩ thì chẳng ra sao cả. Huống hồ anh ta cũng không phải thiếu niên chưa trải qua chuyện gì, xem chút cũng chẳng sao.

Cũng chẳng sao?! Mười phút sau, Tần Tống nhắm mắt, gian nan lên tiếng, “Cô viết cái này sao?”

Tần Tang gật đầu.

“Tang Tang —— cô là… tiểu thuyết gia gì vậy?”

Tần Tang trấn định uống một miếng canh, “Tiểu thuyết gia ngôn tình.”

Tiểu thuyết ngôn tình? Tiểu thuyết tình dục! Sắc mặt Tần Tống sa sầm, uống nước một cốc rồi lại một cốc, mẹ nó, đúng là mất mặt, mới nhìn mấy trang, phía dưới của anh lại có thể dựng thành cái lều nhỏ! Đếch đỡ được!

Tần Tang nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, quan tâm hỏi: “Anh có sao không? Xin lỗi nha, không nên cho anh xem, tôi không biết anh thuần khiết như vậy.”

Tần Tống hít vào một hơi, ho khan kinh thiên động địa, sặc sụa.

Tần Tang hiểu ý đứng dậy, cho anh ngồi một mình một lát để bình tĩnh tâm trạng, “Xin lỗi, tôi đi toilet.”

Tần Tống nói không nên lời, gật đầu liên tục.

Một lát sau quản lý sảnh vội vã đi tới, “Cậu sáu, quý cô lúc nãy muốn tính tiền, cậu xem thế nào?”

Tần Tống thờ ơ gắp một món ăn, nếm kỹ lưỡng, hương vị cũng được.

“Ừ.” Anh gật đầu, ý bảo quản lí, có thể.

Đây là lần đầu tiên Tần Tống anh để một cô gái trả tiền cho anh, anh dường như có chút suy nghĩ mỉm cười.

“Tang Tang? Sao không gọi điện cho tớ?” An Tiểu Ly ấn nút gọi, trong lúc đó kẹp điện thoại giữa tai và vai, tua vít trong tay cố sức nạy cái hộp ở sau case.

Mọi chiếc máy tính trong phòng tổng giám đốc hai ngày lại hỏng một lần, từ phần mềm đến phần cứng. Cô sửa chữa không ngại phiền hà, có lần rốt cục cũng đủ dũng khí, cực kỳ cẩn thận đề nghị Trần Ngộ Bạch đổi một bộ mới, núi băng mỉm cười tao nhã, “Trừ từ tiền lương của em nhé?”

Cuối cùng Tiểu Ly cũng hiểu biết triệt để, cô quấn quýt lộ liễu, núi băng đó căn bản không hề có ý thích cô, hoàn toàn xuất phát từ chút hứng thú xấu xa nào đó khi ép bức cô thôi.

“Lấy được điện thoại di động rồi. Chuyển điện thoại cho ông chủ của cậu đi.” Giọng nói của Tần Tang trong điện thoại cũng lạnh tanh, cũng dễ nghe kỳ lạ.



“Xin chào.”

“Tôi là Tần Tang. Tìm được điện thoại di động rồi, cảm ơn anh.”

“Đâu có, cô Tần, đừng khách sáo.”

“Ồ? Không cần khách sáo sao?” Giọng nữ uyển chuyển dễ nghe đầy ẩn ý, dừng lại một chút.

Chiếc bút trong tay Trần Ngộ Bạch ngừng lại, khóe miệng mang ý cười, anh đã sớm đoán được, Tần Tang này sẽ đến thử độ nông sâu.

“Nếu như tôi nói cần, cô Tần sẽ dùng cái gì để khách sáo với tôi đây?”

“Nếu như anh thật tình mong muốn tôi khách sáo với anh, khách sáo của tôi sẽ dùng được đấy.”

“Như vậy, Tần Tang, khách sáo rồi.”

“Không có gì.”

Điện thoại được ngắt gọn ghẽ, ý cười ở khóe miệng Trần Ngộ Bạch có dấu hiệu lan rộng.

Tần Tang cúp điện thoại di động, cũng mỉm cười ở đầu bên kia.



Trời càng ngày càng nóng.

Tần Tang thiếu chút nữa đụng vào người khác ở dưới nước, chuyện gì xảy ra vậy? Không nhìn thấy dòng nước này có người sao? Huống hồ đây là dòng một chiều.

Cô ra sức nổi lên trên, còn người kia cũng rất lanh lợi, lập tức lặn xuống dưới sâu, dịch xa cô ra, hai người trong nháy mắt lên xuống lướt qua nhau. Tần Tang dưới tình thế cấp bách, bị sặc nước, vội vã nổi lên trên.

Người đó cũng nổi lên.

“Lại là anh!” / “Lại là cô!” Hai người đồng thanh.

Một người vui vẻ vô cùng, một người bất đắc dĩ.

Lý Vi Nhiên gạt nước tới gần hơn chút, cười trêu ghẹo, “Này, không nhìn thấy tôi dưới nước sao, giành dòng với tôi làm gì.”

Tần Tang lau nước trên mặt, khinh bỉ chỉ về phía sau người, “Tôi cũng bơi được hai phần ba rồi, rõ ràng lúc anh xuống nước tôi đã ở bên trong rồi. Hơn nữa anh bơi ngược làm cái gì.”

Lý Vi Nhiên vô cùng kinh ngạc, còn tưởng cô là người kiệm lời, thì ra cũng nhanh mồm nhanh miệng.

“Được được được, thiếu gia tôi sai rồi. Lên bờ đi, mời cô ăn mì.” Lý Vi Nhiên vươn tay ra vỗ đầu cô, thành thạo xoay người bơi về phía bờ.

Tần Tang không muốn đi lắm, nổi lềnh bềnh tại chỗ trong nước do dự.

“Tần Tang?” Lý Vi Nhiên đã lên bờ, cầm khăn tắm vẫy tay với cô, “Nhanh lên một chút đi!”

Lúc đó là sáng sớm, mặt trời vừa mới lên, không khí mát mẻ mờ tối của buổi đêm vẫn chưa tan, mặt trời sớm chờ thời khắc tỏa sức sống khắp nơi. Cao cao bên cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, chiếu vàng rực mảnh tường sau lưng Lý Vi Nhiên.

Lý Vi Nhiên tắm trong ánh nắng rực rỡ diệu kỳ đó, mỉm cười với Tần Tang ở trong hồ. Anh cao to đẹp trai đứng nơi đó, như Apollo giáng trần.

Anh mỉm cười gọi tên cô, còn cô không kìm lòng được tiến tới gần từng tấc một.



Tần Tang mặc váy chiffon không tay màu vàng nhạt, phong cách bohemian tầng tầng lớp lớp, gió thổi tới, tóc dài phất phơ trên đầu vai, váy áo bay bay, lay động theo gió, dường như vạt áo bay thật giống tiên nữ giáng trần.

Hôm nay Lý Vi Nhiên đổi xe khác, Tần Tang không nhìn thấy trong khoảng thời gian ngắn, đứng ở cửa nhìn quanh.

Lý Vi Nhiên ở trong xe nhấn còi, nhìn cô nhoẻn miệng cười, thong dong đến, bỗng nhiên nghĩ tới lúc còn nhỏ ông ngoại tóm anh và Tần Tống cùng luyện viết chữ bằng bút lông

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập,

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.

Giai nhân nan tái đắc

[Giai nhân ca / Bắc Quốc giai nhân – Bài ca này tương truyền là của Lý Diên Niên, nhưng cũng có thể là một bài dân ca do Lý Diên Niên sưu tập. Đây cũng là OST của Thập Diện Mai Phục do Chương Tử Di trình bày]

Dịch nghĩa:

Phương Bắc có giai nhân

Riêng mình nàng tuyệt thế

Liếc mắt thành quách đổ

Ngoảnh nhìn quốc gia vong

Cần gì nước đổ thành nghiêng

Giai nhân khó gặp lại

Dịch thơ:

Phương Bắc có một giai nhân

Dung nhan tuyệt thế vô ngần đứng riêng

Liếc qua thành đã ngả nghiêng

Ngoảnh lại nước đã đảo điên bao giờ

Thành nghiêng nước ngả ai ngờ

Giai nhân há dễ bao giờ gặp sao?

Mì vừa được đưa lên, hai tay Lý Vi Nhiên mỗi tay cầm một chiếc đũa làm kiểu mài dao, “Đừng nhúc nhích!” Anh hét lên với Tần Tang, gặp rau trong bát cô về bát mình.

“Cô không thích ăn, tôi ăn cho.” Anh đắc ý mỉm cười dào dạt.

Tần Tang không cam lòng yếu thế, cầm đũa gắp thịt bò trong bát anh, “Thành toàn cho anh.” Cô cười duyên với Lý Vi Nhiên.

Lý Vi Nhiên nhướn mày với tô mì rau, mắt thấy Tần Tang gắp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng, nhai ngon lành, đắc ý dào dạt.

Vẻ mặt của cô… Sao lại có chút giống anh ba vậy?

“Cô Tần ——” Ông Trần chủ quán không biết đứng bên bàn từ họ lúc nào, xoa xoa tay cười hề hề chân thật.

“Bác Trần, chuyện gì vậy?” Tần Tang buông đũa.

“Như thế này, ” Ông Trần ngượng ngùng xoa tay, “Bà vợ nhà tôi, lúc nãy vừa lau bàn, tay không nhấc lên nổi” Ông chỉ thím Trần ngồi một bên, thím Trần thấy bọn họ nhìn qua, cũng cười tỏ vẻ xin lỗi, “Cái này thật không phải, tay cũng sưng húp lên rồi! Tuổi già là như vậy… Tôi nghĩ… Có thể làm phiền cô Tần, giúp tôi lần nữa được không —— “

Ông Trần lắp bắp nói xong, nét mặt già nua đều đỏ cả lên, nếu không phải việc trong quán quá bận rộn trở tay không kịp thì ông cũng không phải ngại ngùng nói lời này, Tần tiểu thư người ta vừa nhìn đã thấy là dân trí thức, phải làm phiền cô, đúng là giảm thọ.

“Được ạ,” Tần Tang mỉm cười, “Vẫn làm trứng rán ạ?”

Có vài khách ăn mì thích thêm một quả trứng rán, quán mì bình thường sẽ rán từ hôm trước, hôm sau nếu khách muốn thì cho vào nhưng như vậy sẽ không đủ tươi. Ông Trần thật thà, luôn rán ngay lúc cần.

Tần Tang là khách quen ở đây, có vài lần việc trong quán quá bận rộn, cô liền xung phong xắn tay áo làm việc phụ cho ông Trần một buổi sáng, trứng rán làm xong, ngay cả thím Trần cũng phải nói là trình độ cao.

“Đương nhiên đương nhiên! Sao có thể để Tần tiểu thư làm việc nặng khác được! Tần tiểu thư… Thật sự xin lỗi.” Ông Trần lại cảm ơn lần nữa.

Trong quán rất bận, lại có khách giục mì, Tần Tang vội vã đứng dậy, “Thật ngại quá, anh cứ từ từ ăn.” Cô nói với Lý Vi Nhiên.

Lý Vi Nhiên mỉm cười gật đầu.



Mọi người bán đồ ăn sáng xong, đã hơn chín giờ.

Tần Tang vừa nãy vội vã giúp đỡ, ngay cả mì cũng chưa kịp ăn, dịp này ông Trần khăng khăng giữ cô lại bù cho cô một tô mì.

“Đã về rồi?” Cửa bị đẩy ra, ông Trần hết sức phấn khởi không cán mì nữa mà ra đón người.

Đi vào là thím Trần, mang theo cái túi bệnh viện. Theo sau, không ngờ lại là Lý Vi Nhiên.

“Anh đưa thím Trần đi bệnh viện?” Cô còn tưởng anh ta đi về từ lâu rồi.

Lý Vi Nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, “Sao? Noi theo cô làm việc tốt, thiếu gia không thể nảy sinh lòng tốt sao?” Anh cúi người xuống ghé vào tai cô, nói với giọng cực nhỏ.

“Cô Tần, con người cô tốt, chọn bạn trai cũng vượt trội.” Thím Trần rõ ràng rất cảm kích Tần Tang và Lý Vi Nhiên.

Hai người đều ngẩn ra, khóe miệng Lý Vi Nhiên vẫn giữ nụ cười, nhìn qua, Tần Tang cuống quít quay mặt đi. Hai người đều có tâm sự riêng, thế nhưng không có ai phủ nhận.

“Tôi đúng thật là có phúc, cô ý tá lại có thể nói con tôi rất đẹp trai, nếu tôi có con trai như vậy, chỉ sợ đã vui đến chết rồi.” Thím Trần cười đến mức nếp nhăn đều lan ra.

Ông Trần quở trách vỗ bà một phát, “Bà già này, nói vớ vẩn, chết với không chết cái gì. Tôi làm mì cho cô Tần và bạn trai của cô ấy, bà đi nghỉ đi.”

Lý Vi Nhiên đi tới chỗ ngồi lúc nãy, Tần Tang và anh ngơ ngác nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn xấu hổ không biết nói gì. Suy nghĩ một chút vẫn nên rán thêm hai quả trứng, bận rộn cả buổi sáng, muốn nếm thử tay nghề của mình.

“Mì đây!” Ông Trần bưng lên mì nóng hôi hổi, “Tần tiểu thư —— “

“Lý Vi Nhiên.” Lý Vi Nhiên nhìn vẻ không biết xưng hô thế nào của ông Trần, chủ động nói tên mình.

Ông Trần cười hề hề, “Ăn nhiều một chút! Ăn nhiều một chút!”

Ông Trần xoay người đi làm việc khác, Tần Tang cười khẽ, thấp giọng nói với anh: “Cháu* họ Lý —— Lý Vi Nhiên, nên nói vậy chứ?”

[



bì (tệ, hèn) – khiêm ngữ, dùng để nói sự vật liên quan đến mình, cách nói lịch sự]

“Nhưng mà, họ của tôi không thấp hèn.” Lý Vi Nhiên nói như lẽ đương nhiên.

Tần Tang bật cười, lắc đầu, lười cãi lại anh ta.

“Này! Sao cô lại biết rán trứng?” Lý Vi Nhiên gắp trứng rán lên cắn một miếng, hương vị thật sự rất khá, bề ngoài cũng đẹp. Nhưng anh vẫn không thể nào tin được, cô rõ ràng có vẻ không bao giờ làm việc nhà.

“Sao không? Rất đơn giản. Đập một quả trứng, cho muối cho hành thái, lật mấy phát, là xong rồi.”

“Vậy những món khác? Có biết không?”

“Biết một số món ăn gia đình.”

“Ồ, dâu hiền vợ thảo.” Lý Vi Nhiên có chút ý cười thâm sâu.

“Thể nghiệm cuộc sống mà, mỗi thứ tôi học một chút.”

“Rốt cuộc cô làm việc gì vậy?” Lý Vi Nhiên tò mò, nhìn cách ăn mặc, cách giơ tay nhấc chân của cô, chắc là thiên kim nhà giàu. Nhưng mà lần trước đưa cô về nhà, nơi cô thuê trọ giống nhà trọ bình thường.

“Tôi là —— người làm việc tự do, việc gì cũng thử, việc chính là viết tiểu thuyết.”

“Ồ, nhà văn, hôm nào gửi tôi tác phẩm lớn để tôi có vinh dự được đọc.” Lý Vi Nhiên nuốt miếng trứng rán cuối cùng.

Thảo nào sống phóng khoáng thoải mái như vậy. Anh ngẫm lại thấy ghen tỵ, xả hận giơ đũa ra gắp trứng rán trong bát cô.

“Lý Vi Nhiên!” Tần Tang hơi cao giọng, không ý thức mà có hơi hướng một tia hờn dỗi.

Lý Vi Nhiên cười vô lại, lại giành lấy trứng rán cắn từng miếng một, “Tôi thấy cô không có vẻ muốn ăn, nên ăn hộ cô thôi!”

Tần Tang bất đắc dĩ mà lườm anh, cúi đầu ăn mì. Nuốt một miếng mì, bỗng nhiên nhớ tới, đũa của anh ta vừa mới chọc vào trong bát của cô —— có nước bọt!

Cô yên lặng cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.

Lý Vi Nhiên giải quyết xong quả trứng rán cướp được từ bát của Tần Tang trong hai ba miếng, dường như có vẻ vẫn chưa đã ghiền, ngón tay vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào Tần Tang cúi đầu chuyên tâm ăn.

Lúc vừa mới gặp cô, cô là báu vật ban đêm gợi cảm nóng bỏng, về sau, trong bể bơi, cô là hoa sen mới nở thanh lệ thoát tục. Vẻ dễ thương lần đầu ăn mì với nhau. Vẻ quyến rũ vô cùng lúc mỉm cười vén tóc. Vẻ hờ hững thỉnh thoảng chợt lóe trên mặt. Dáng vẻ mặc đồ hàng hiệu mấy nghìn tệ rán trứng vừa nãy lại đảm đang việc nhà như vậy.

Tựa như, có một nghìn tấm mặt nạ, mãi mãi không biết giây tiếp theo cô sẽ gây ấn tượng thế nào.

Tần Tang, tôi rất tò mò về em, tò mò muốn chiếm làm của riêng mình để từ từ nghiên cứu. Lý Vi Nhiên chậm rãi nói thầm với mình, nụ cười bên miệng càng lúc càng dịu dàng.