Sau khi xem xét xong, Mộ Hàm Chương tìm Hữu Hộ quân tới hỗ trợ kiểm kê, ghi sổ đồ đạc trong bảo khố. Đương nhiên là vì y đảm nhiệm việc này cho nên Tả Hộ quân cũng có phần là một thanh bảo kiếm, Hữu Hộ quân được một túi trân châu (Ta nói, cái nài là tham ô, tham ô a~~). Về phần hai vị tướng quân kia, nghĩ lại Hách đại đao quá mức cương trực còn Triệu Mạnh là đồ mồm rộng, bốn người nhất trí không cho bọn họ biết.
Cảnh Thiều gọi đến gần trăm vệ binh bảo hộ bảo khố, đợi kiểm kê rõ ràng thì lập tức vận chuyển hồi kinh, chỉ để lại một số bạc dùng cho quân doanh.
Cảnh Thiều trình tấu về kinh, về việc Đông Nam Vương chết như thế nào, hắn nói thẳng là do một tiểu thiếp giết chết, về phần chọn người hắn liền viết tên nữ nhân ngày đó ôm chân Quân Thanh vào.
Ở Đông Nam Vương phủ tu chỉnh hơn mười ngày, đến lúc nhận được thánh chỉ cũng đã giải quyết xong mọi việc, Cảnh Thiều dựa theo phân phó trong thánh chỉ mà dùng một rương bạc lớn kia khao thưởng ba quân, sau đó cho Thục, Tương, Kiềm quân tại chỗ giải tán, đem theo quân Bắc Thượng xuất phát hướng Giang Nam.
Cát Y trải qua một thời gian nghỉ ngơi, thân thể cũng đã khôi phục, thay quần áo thị nữ tiếp tục hầu hạ Mộ Hàm Chương, về những chuyện mấy tháng qua ở Đông Nam Vương phủ nàng không hề nói một chữ, phu phu Cảnh Thiều cũng ăn ý không hỏi.
Thời tiết trở lạnh, đặc biệt bọn họ lại đi theo hướng bắc nên cảm nhận thời tiết cũng rõ rệt hơn.
Dù sao thì cũng chẳng phải làm gì, Cảnh Thiều liền không thèm giữ mặt mũi chui vào ổ chăn trong xe ngựa cùng Vương phi nhà mình.
Tiểu Hoàng vì thời tiết lạnh mà không quậy nữa, chỉ nằm ngang trên gối cho ấm. Nhưng vấn đề không phải ở đây a...
“Quân Thanh...” Cảnh Thiều tinh tế hôn cái cổ mảnh dẻ của người kia, nhẹ nhàng gặm cắn nơi xương quai xanh duyên dáng.
“Ô, không được, Cát Y ở bên ngoài...” Mộ Hàm Chương hạ giọng phản kháng.
“Không sao đâu, chúng ta nhỏ giọng chút.” Cảnh Thiều ghé vào tai y nhẹ giọng nói.
Âm thanh hơi khàn mang theo hơi nóng phả lên tai, người trong ngực rõ ràng run rẩy, Cảnh Thiều cong môi cắn cắn vành tai kia, sau đó duỗi móng vuốt tới gỡ cây trâm ngọc bích nguyệt lưu vân kia xuống, a, câu dẫn nha...
Cảnh Thiều, “...”
Mộ Hàm Chương, “...”
Vì thế Tiểu Hoàng lần thứ hai bị phá giấc ngủ, bị đạp ra ngoài. (0_0, hết nhanh vại ...tả có vại thôi xao)
Tháng chạp ở Giang Nam không có trăm hoa đua nở như tháng ba nhưng đến nỗi sông khô lá úa như vậy thì một phân hứng thú cũng chả có.
Bọn họ đặt chân lên thành Bình Giang, không phải là thành trấn lớn nhất Giang Nam nhưng là phồn hoa nhất, hơn nữa phủ Tổng binh Giang Nam đặt tại chính nơi này. Vì địa thế gần đất phong Hoài Nam nên đại quân Giang Nam cũng trú đóng ngoài thành.
Tuy rằng tổng binh Giang Nam chưa ra nghênh đón nhưng hình như đã có chuẩn bị qua, quân doanh Giang Nam chuẩn bị sẵn chỗ hạ trại cho bọn họ. Sau khi để thân quân lại đại doanh Giang Nam cho Triệu Mạnh giữ nhà, Cảnh Thiều mang theo Vương phi nhà mình cùng ba vị tướng quân kia thẳng hướng Tổng binh phủ Giang Nam.
“Con chim kho kia! Mau lăn ra đây cho bổn vương!” Cảnh Thiều vừa vào Tổng binh phủ đã bắt đầu ồn ào.
“Vương gia...” Quản gia dẫn đường nhịn không được rút khăn lau mồ hôi a, Thành Vương đột nhiên viếng thăm đã dọa hắn hết hồn rồi, đã cho người thông tri lão gia nhà mình mà sao mãi chưa thấy ra chứ.
“Nha nhao cái gì đó!” Mới vừa tới chính đường đã thấy một người từ cửa hông đi tới, dáng người cao to, gương mặt lạnh lùng, thoạt nhìn chỉ giống một thư sinh nhưng trong giọng nói lại anh khí mười phần, cước bộ trầm ổn mà không hề vang. Hách đại đao nhỏ giọng thủ thế với Tả Hữu Hộ quân, 'cao thủ' a.
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu nhìn, cảm thấy khí tức người này với lần đầu tiên gặp Cảnh Thiều có vài phần giống nhau, vả lại thoạt nhìn cũng vừa qua nhược quán, vốn tưởng rằng làm được chức Tổng binh ít nhất cũng phải ba mươi tuổi trở lên chứ đâu trẻ thế này.
Cảnh Thiều và người nọ vừa thấy mặt liền giương cung bạt kiếm bắt đầu trừng nhau, quản gia rất thức thời mà lui ra ngoài.
“Hừ, bổn vương giá lâm Bình Giang, Giang Nam Tổng binh thế mà còn ở nhà ngủ ngon, nói xem đáng tội gì, hả?” Cảnh Thiều lạnh lùng nhìn hắn.
“Hừ, Vương gia gọi thẳng nhũ danh của đại quan triều đình, sĩ khả sát bất khả nhục, ngày mai thần liền thượng tấu Hoàng Thượng muốn chém giết gì cũng được!” Giang Nam Tổng binh không chút nào yếu thế đáp trả.
Mọi người, “...”
Mộ Hàm Chương nhịn không được cười ra tiếng.
“Giang Nam Tổng binh Lục Triển Bằng tham kiến Vương phi!” Giang Nam Tổng binh dời tầm mắt qua người ôn nhã tuấn tú kia, đến trước mặt y trung khí mười phần mà nói.
Mộ Hàm Chương ôn hòa mỉm cười,” Tổng binh đại nhân không cần đa lễ, sinh ý một năm qua đa tạ đại nhân đã hỗ trợ.”
“Ai, nói lời này thật ngại, tiền vốn Vương phi đưa cho ta không thiếu một phân mà,” Lục Triển Bằng cười nói, “Ta với Vương gia lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cứ gọi ta là ...”
“Chim kho là được!” Cảnh Thiều đứng bên cạnh Vương phi nhà mình nói xen vào.
Lục Triển Bằng lập tức trợn mắt nhìn, “Vương gia, ta là mệnh quan triều đình, người ba lần bốn lượt vũ nhục ta, sĩ khả sát bất khả nhục a!”
(Ai ai, một anh là Muỗng Nhỏ, một anh là Chim kho a, hai anh cùng nhau lớn lên nha nha ~~)
“Được rồi được rồi!” Cảnh Thiều mất kiên nhẫn khoát khoát tay, đem một thanh bảo kiếm lấy từ bảo khố Đông Nam Vương tới, “Bổn vương thưởng cho ngươi, khỏi tạ ơn.”
Lục Triển Bằng bằng lòng nhìn nhìn bảo kiếm trong tay, hai mắt tỏa sáng, “Đây đúng là kiếm tốt nha! Vương gia đúng là người tốt, lại nhường cho ta ha ha!”
Cảnh Thiều cũng cười thành tiếng, đập một quyền lên bả vai vị Tổng binh Giang Nam nha.
Giới thiệu cho Lục Triển Bằng Hách đại đao cùng Tả Hữu Hộ quân xong, Cảnh Thiều bỏ bọn hắn lại mà đi chơi mất, Hách đại đao theo quản gia đi an bài chỗ nghỉ ngơi, Hữu Hộ quân cấp tốc mà chạy ra ngoài muốn đi dạo thành Bình Giang, Tả Hộ quân cũng yên lặng theo hắn.
Tổng binh Giang Nam tên là Lục Triển Bằng, là thư đồng của Cảnh Thiều lúc nhỏ, là người thừa kế của nhà Trấn quốc Tướng quân. Trấn quốc Tướng quân với tước vị công hầu khác nhau, phải lập công mới có thể thừa tước. Hắn vì cùng Cảnh Thiều đánh Hung Nô lập công có thể kế vị nên tuổi trẻ đã là Tổng binh Giang Nam.
Ngồi ở hoa viên Tổng binh phủ uống trà, nghe hai người không ngừng châm chọc nói móc nhau, Mộ Hàm Chương cũng trầm tĩnh lại, đây là lần đầu tiên y thấy Cảnh Thiều trước mặt quan viên mà không hề kiêng nể gì, có thể thấy được hai người có giao tình như thế nào.
Cảnh Thiều nhìn Lục Triển Bằng đang lải nhải, nhìn người trước mặt thần thái sáng láng, lại nhớ tới đời trước bị hắn liên lụy mà bị tước quan lưu đày, tuổi trẻ đã trắng tay, mặc cho hắn nói chuyện lúc nhỏ với Vương phi nhà mình cũng không hề sinh khí.
“Vương gia khi đó không muốn đọc sách, có nhiều chữ còn không biết đọc nữa ý!” Lục Triển Bằng cười ha ha nói chuyện vui vẻ với Mộ Hàm Chương.
Lần đầu bọn họ gặp mặt lúc bé, lão thái giám nói với Tam Hoàng tử, đây là tiểu công tử Lục gia. Cảnh Thiều tuổi nhỏ hỏi hắn tên là gì, Lục Triển Bằng mới vừa học được cách viết tên mình liền khoe khoang lấy qua một trang giấy, ra vẻ thâm trầm viết xuống ba chữ Lục Triển Bằng thật to.
Cảnh Thiều nhìn một lúc lâu mà không đọc ra lại sợ bị người nhạo báng, nhớ tới thái giám nói hắn là công tử Lục gia, liền lắp bắp đánh vần, “Lỗ...ừ, điểu!” (Nghĩa là chim kho đó, hô) Vì thế mà cái tên này bị hắn gọi từ nhỏ tới lớn luôn.
“Được rồi được rồi, cái tên này cũng dựa theo tên ngươi thôi mà.” Cảnh Thiều cười nhạo, “Ta còn chưa kể chuyện ngươi nha, năm đó là ai cầm tú hoa châm* của cung nữ đi câu cá, nói cái gì mà câu cá chép vượt long môn, kết quả câu được một con rùa a?”
“Ta nào biết trong ngự hoa viên lại nuôi cả rùa chứ!” Lục Triển Bằng không phục đáp, cong thì câu cá, thẳng được ba ba, khi đó còn nhỏ căn bản không hiểu được, nào biết đâu hắn lại câu tới một con rùa còn bị Cảnh Thiều đuổi theo gọi rùa con một thời gian nữa.
Mộ Hàm Chương nghe xong khóe miệng run rẩy, cuối cùng biết vì sao Cảnh Thiều mới bảy tám tuổi đã ở ngự hoa viên phá tổ chim, có một thư đồng như vậy thì có thể hảo hảo đọc sách mới là lạ!
“Nói nghiêm chỉnh thì,” Cảnh Thiều ho nhẹ một tiếng, lấy ra ngân phiếu năm vạn hai đưa cho Lục Triển Bằng, “Mấy ngày nữa chúng ta về kinh, ngươi ở Bình Giang mua giúp ta một cái nhà đi.”
Lục Triển Bằng tiếp nhận ngân phiếu, nghi hoặc hỏi, “Mua nhà ở Bình Giang? Ngươi tính ở đây lâu dài sao?”
“Ngươi không cần xen vào, cứ vậy mà làm là được.” Cảnh Thiều khoát tay không giải thích cho hắn.
“Nếu muốn có biệt viện thì mở quốc khố là được mà, ngươi lén lén lút lút là làm gì đây hả?”Lục Triển Bằng nhíu mày.
“Ngươi nghĩ quốc khố là ngân hàng tư nhân muốn lấy thì lấy hử!” Cảnh Thiều tức giận đả kích lại.
Lục Triển Bằng nhìn nhìn hắn, trầm ngâm một lát rồi mới cất ngân phiếu đi, hạ giọng nói, “Hoài Nam Vương vẫn luôn an phận thủ thường, triều đình cũng sẽ tước phiên hắn sao?”
Mộ Hàm Chương bưng trà hai tay dừng một chút, Giang Nam Tổng binh này nhìn như lỗ mãng mà tâm tư lại linh hoạt như vậy, suy nghĩ kín đáo, nhanh như thế đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều trầm mặc gật gật đầu, tước phiên là chuyện sớm muộn, đặc biệt là đất phong Hoài Nam lại nằm ngay Giang Nam thập phần giàu có đông đúc lại có binh hùng tướng mạnh, nơi này mới là mối họa chân chính trong lòng Hoành Chính đế.
Lục Triển Bằng nhíu mày, “Ta có gặp qua Hoài Nam Vương một lần, người kia...sợ là khó đối phó.” Từ ngữ châm chước nhưng cũng không nghĩ ra cái gì hình dung người nọ, dừng một lát chỉ nói bốn chữ 'sợ khó đối phó' này.
Cảnh Thiều chậm rãi nâng môi uống một ngụm trà, không đáp lời. Hắn tất nhiên biết Hoài Nam Vương khó đối phó, người này chẳng những dụng binh biến hóa kì lạ mà con có lòng tham lớn, nếu không phải do năm đó triều đinh áp đảo thì Cảnh Thiều căn bản không thắng được gã. Hoài Nam Vương thiếu binh lực mà đã tiêu hao mất vài năm cuối cùng kia của hắn, còn kéo theo suy sụp tài chính triều đình.
Nhưng mà khó đối phó đôi khi không phải là chuyện xấu đâu.
Cảnh Thiều cười, kéo tay Vương phi nhà mình đứng dậy, “Giờ còn sớm, ta ra ngoài đi dạo, buổi chiều sẽ về dùng cơm chiều, nhớ là ta muốn ăn dấm cá nha.”
“Ngươi coi nơi này là khách điếm hả, trả thù lao trả thù lao!” Lục Triển Bằng còn đang trầm tư nghe được lời này liền thực không vui.
“Mới cho ngươi mười vạn hai còn chưa đủ a?” Cảnh Thiều biếng nhác duỗi thắt lưng, lôi kéo Vương phi nhà mình ra ngoài.
“Đó là tiền mua nhà,” Lục Triển Bằng hừ hừ đáp, nhưng lại lập tức phản ứng hét lớn, “Cái gì mà mười vạn hai, rõ ràng là năm vạn!”
Từ khi hai người này gặp mặt, Mộ Hàm Chương không thể ngừng cười được, lúc này cũng không kìm được mà cười to, “Hai người các ngươi ở một chỗ thật là thú vị.”
“Ai, ban ngày không thể ở ngốc trong phủ hắn, khẳng định sẽ bị lải nhải cho chết á,” Cảnh Thiều lắc lắc đầu nhìn Quân Thanh ôn hòa thanh nhã tươi cười, nhịn không được thở dài, “Nếu ta còn bé biết ngươi nhất định sẽ đem ngươi tới làm thư đồng.” Ngẫm lại có thể ôm tiểu Quân Thanh mập mập mềm mềm, nghe y dùng giọng nói nũng nịu gọi Muỗng Nhỏ, cảnh tượng kia thật là đẹp biết bao a. (ta cũng tưởng tượng a tưởng tượng ///v///)
Mộ Hàm Chương ngẩn người, lại cười khẽ lắc đầu, “Ta là con thiếp thất, không có tư cách làm thư đồng cho ngươi.” Khi đó địa vị Cảnh Thiều trong cung cao bao nhiêu chưa nói, nếu để thứ tử Hầu phủ như y đi làm thư đồng chính là bôi nhọ thân phận trưởng tử. Huống hồ lấy tính tình Cảnh Thiều, khi còn bé tất nhiên không thích loại con nít an an tĩnh tĩnh như y rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:
Quản gia thu thập hành lý của Vương gia xốc lên màn xe ngựa
Chim kho: A, thảm da hổ này không tồi, đem vào phòng ta đi!