Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)

Chương 73: Lại gặp Sơ Nhất

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****Nói về nơi mà bọn họ muốn đến, quả thực không có mấy ai biết được. Vị thần y kia ở trên giang hồ đã mai danh ẩn tích không chút tiếng tăm. Thế nhưng Việt Thương lại nắm được tương đối là rõ ràng, thậm chí còn nhiều hơn cả chút thông tin ít ỏi là Liêu lão nhân chỉ điểm.

Người cho hắn biết về vị thầy y nọ lại chính là Việt Tùy. Việt Tùy trước kia ra ngoài thực thi nhiệm vụ, một lần gặp phải mai phục thụ thương rất nặng. Lúc ấy, phía sau lại có truy binh, vì để tránh thoát săn lùng y đã lẩn trốn vào trong rừng núi, sau cùng được một đại phu sơn dã không ai biết tới cứu chữa cho.

Lúc đó, y đã từng cho rằng chính mình chắc chắn sẽ chết, ấy vậy mà không ngờ, người nọ lại có thể dễ dàng cứu hắn từ quỷ môn quan trở về. Từ đó Việt Tùy mới biết, ở nơi thâm sơn cùng cốc kia thế nhưng lại có một vị thần y ẩn dật, y thuật thậm chí có thể sánh ngang hàng với Liêu lão Dược vương.

Vào cái đêm Thiên Thần cung bị tiêu diệt, Việt Tùy chạy tới địa lao cứu Sơ Nhất ra, Sơ Nhất khi đó trọng thương trong lòng lại không ấp ôm hy vọng sống, cũng là Việt Tùy đã chỉ đường cho hắn, bảo hắn đi tới ngọn núi nọ để tìm vị thần y kia.

Việc này Việt Thương đều biết. Sau đó, Liêu lão nhân gia lại nhắc tới người này, trong lòng hắn cũng vì thế mà lóe lên một tia hy vọng. Nói không chừng, y thuật của người nọ thực sự cao minh, có thể sẽ cứu được Việt Tùy.

Tuy rằng võ công của hắn hiệt tại đã đạt tới cảnh giới cao thâm không gì sánh được, thế nhưng vẫn không cách nào khống chế được sinh tử nhân gian. Những gì hắn có thể làm chỉ là không ngừng truyền chân khó của mình để bảo vệ tâm mạch của Việt Tùy, giúp y kéo dài sinh mệnh mà thôi.

Có lẽ hắn có thể kéo dài cuộc sống của người nọ thêm mấy năm, thế nhưng nếu như độc tính chưa được giải thì người nọ vẫn sẽ không cách nào tỉnh dậy được.

Bọn họ rong ruổi trên quan lộ ba ngày, hiện nay chỉ còn cách nơi mà Việt Tùy nhắc tới một ngọn núi nữa. Khắp cả chỗ này chỉ có một trấn nhỏ, dân cư cũng không tính là đông đúc, hơn nữa lại vô cùng chất phác thuần lương. Việt Thương lúc này đã có thể tùy ý thay đổi diện mạo của chính mình. Hắn mang theo Việt Tùy tìm một khách điếm tương đối vừa mắt để dừng chân nghỉ lại.

Đối diện khách điếm nọ có một trà lâu. Trong lúc chờ tiểu nhị đi chuẩn bị nước ấm tắm rửa, Việt Thương liền đứng ở bên giường nhìn xuống gian trà lâu trước mặt. Trà lâu kia buôn bán không tồi, khách nhân tương đối đông đúc, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng vỗ tay khen ngợi của rất nhiều người.

Việt Thương không cần đến gần cũng có thể nghe rõ mồn một tất cả sự việc diễn ra ở trong quán trà. Lão nhân kia đang kể về trận chiến ở Thiên Thần cung, đao quang kiếm ảnh, ánh lửa ngập trời, lời kể sống động phấn chấn, tựa hồ như chính lão ta đích thân nhìn thấy vậy.

Những người có mặt ở đó nghe cũng thực say sưa, có một nam nhân trẻ tuổi còn hứng thú dạt dào mà truy hỏi mấy câu. Việt Thương nhịn không được nhìn về chiếc bàn của hai người đó thêm vài lần, không phải vì cái gì đặc biệt mà đơn giản là vì người ngồi bên cạnh nam nhân trẻ tuổi tò mò kia thế mà lại chính là Sơ Nhất.

Khóe miệng hắn cong lên thành một nét cười đầy suy ngẫm, lão nhân đang say sưa kể chuyện kia sợ là cũng không hề biết, Sơ Nhất danh tiếng lẫy lừng của Thiên Thần cung mà lão vẫn không ngừng nhắc tới trong miệng kia lại đang lặng lẽ ngồi đây, lắng nghe lão thao thao bất tuyệt.

“Cốc cốc…”

Tiếng gõ của của tiểu nhị từ bên ngoài truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ miên man trong đầu Việt Thương.

Đợi sau khi tiểu nhị bưng thùng tắm và nước ấm vào, hai người ngồi dưới trà lâu kia cũng đã rời đi. Việt Thương không bận tâm nhiều. Sơ Nhất đã rời khỏi Thiên Thần cung, căn bản cũng không phải là một mối đe dọa gì đối với hắn.

Nhiều ngày đường, Việt Tùy đã bị Việt Thương chiếm tiện nghi không ít. Ngoại trừ mỗi ngày phóng thích một lần với danh nghĩa là đào thải độc tố ra ngoài, toàn thân còn bị đối phương ái muội sờ tới sờ lui liên tục. Nhiều lần rõ ràng vẫn chìm trong hôn mê bất tỉnh, thế nhưng cơ thể vẫn bị đụng chạm tới mức phiếm hồng và run rẩy không thôi.

Đáng tiếc Việt Thương không hề cảm thấy bản bản thân mình đang ức hiếp người lâm nạn, trái lại còn đắc ý đầy mình. Hắn cho là phương pháp của mình vô cùng hiệu quả.

Ôm người nọ vào trong thùng nước lớn, rửa mặt chải tóc qua loa một hồi, hắn lại không chút kiêng nể mà bắt đầu vuốt ve thân thể đối phương. Càng vô sỉ hơn chính là, hắn dùng sức kẹp chặt hai chân người nọ, cứ thế ở giữa hai chân y phóng thích một lần.

Mãi cho đến khi nước trong thùng dần dần nguội lạnh, Việt Thương mới tiếc nuối mà ôm người đi tới bên giường. Có lẽ đúng như những gì Liêu lão nhân gia đã nói, Việt Tùy tuy rằng bởi vì độc tính mà hôn mê bất tỉnh, thế nhưng thần trí và xúc cảm của y kỳ thực vẫn thanh tỉnh cực kỳ.

Sau khi được Việt Thương ôm trở lại giường, gương mặt vẫn luôn tái nhợt vì suy yếu kia vậy mà lại thoáng ửng hồng.

“Nhanh chóng tỉnh dậy đi.” Việt Thương cúi đầu hôn lên gương mặt ửng đỏ của đối phương rồi lại bất mãn oán giận một câu, “Lúc ta ôm ngươi cứ như là đang gian thi vậy, nghẹn chết ta.”

Nói xong lại mặt dày mày dạn ôm người nọ vào trong lòng, cầm lấy bàn tay y đặt lên dục vọng của chính mình. Hắn dùng tay mình bao bọc bên ngoài tay của Việt Tùy, bắt đầu tự vuốt ve an ủi, mãi cho đến khi phát tiết ra hết mới miễn cưỡng ôm người đi ngủ.

Ngày hôm sau, sau khi dùng cơm tại khách điếm, tìm người hỏi thăm cụ thể đường đi lối lại, Việt Thương mới đánh xe ngựa chậm rãi lên đường.

Dưới chân ngọn núi kia có một cái thôn nhỏ. Việt Thương liền dừng xe trước một ngôi nhà trong thôn. Thôn dân hình như cũng biết về vị thần y cư ngụ trên núi kia, vì thế sau khi hiểu được Việt Thương là tới đây để cầu thần y trị bệnh thì tiếp đón rất nhiệt tình, còn nói không ít lời hay ý đẹp về vị thần y đó.

Bất quá hiện tại đã tới rất gần mục tiêu, Việt Thương không muốn dây dưa thêm nữa, vì thế quyết định lập tức mang theo Việt Tùy lên núi. Sơn đạo tuy rằng khúc khuỷu, thế nhưng đối với hắn mà nói cũng chẳng khác so với đất bằng là bao. Liêu lão nhân đã nói, với tu vi hiện tại của hắn, có gọi là thần tiên cũng không hề quá đáng.

Việt Thương kỳ thực không có cảm giác gì đặc biệt, cũng không biết tu vi của mình rốt cuộc lợi hại đến mức nào, nhưng mà ngọn núi cao vút trôi nổi trong mây kia, dường như hắn chỉ cần một nháy mắt đã có thể đạp xuống dưới chân rồi.

Núi này to lớn, nếu như là một người khác, muốn lên núi để tìm thần y đương nhiên sẽ tốn rất nhiều công sức. Nhưng mà, đối với Việt Thương mà nói thì chuyện lại dễ dàng như trở bàn tay. Nhắm mắt lại, dùng thần thức để cảm nhận hơi hướng xung quanh một chút, hắn liền biết được vị thần y kia đang ở chỗ nào.

Đó là một căn nhà trúc nho nhỏ ẩn sâu nơi núi rừng. Trước nhà có một khoảng sân trồng đủ các loại thảo dược, không gian bên trong ngăn nắp gọn gàng, Việt Thương vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng thích thú.

Chỉ tiếc, thời điểm hắn đặt chân tới nói này, trong nhà thế nhưng không có bất cứ một người nào cả. Hình như chủ nhân ngôi nhà đã rời khỏi nơi đây mấy ngày rồi. Việt Thương nhíu mày, lo lắng, không biết vị thần y kia có phải cũng xuống núi hái thuốc giống như Liêu lão nhân gia rồi hay không. Nói không chừng phải nửa tháng nữa người nọ mới trở về, như thế hắn chẳng phải là khổ sở ở chỗ này mà chờ đợi hay sao?

Bất quá, lão thiên gia hình như vẫn rất để tâm đến hắn. Ngay khoảnh khắc hắn nhíu mày không biết phải làm sao, hắn lại cảm nhận được một luồng khí tức đang tới gần. Rõ ràng có người sắp đi tới nơi đây, mà người nọ ban đầu vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của hắn, mãi tới khi đến gần thêm một chút mới giật mình nhận ra.

Việt Thương cảm giác được sự do dự của đối phương. Người nọ thoáng dừng cước bộ một chút, thế rồi lại tiếp tục đi tới. Việt Thương cũng không chuyển động nữa. Người đang đến đây hẳn là một cao thủ. Còn cách một quãng xa đã có thể phát hiện được khí tức của hắn rồi, xem ra võ công của đối phương cũng phải tương đương với mấy vị đường chủ trong Thương Nguyệt lâu.

Bước chân của người nọ có chút nặng nề, dường như đang mang vác vật nặng gì đó, đi tới cửa sân thì cẩn trọng dừng lại. Việt Thương đương nhiên biết rõ đối phương chính là đang cảnh giác với hắn. Bất quá, hắn là đến để cầu người, không phải cố tình muốn tìm tới gây sự.

Vì thế, hắn ôm Việt Tùy nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Nhưng là, nằm ngoài dự đoán của hắn, người mà hắn bắt gặp cư nhiên lại chính là Sơ Nhất, còn có nam nhân đã từng nhìn thấy tại trà lâu mà Sơ Nhất đang ôm trong ngực kia.

Phản ứng của hai người bọn họ cũng là vô cùng quái lạ.

Sơ Nhất giống như gặp phải đại địch mà cứng ngắc thân mình, khàn khàn lên tiếng, “Thương Nguyệt lâu lâu chủ…”

Còn nam nhân trong ngực hắn thế nhưng lại ngây ngây ngốc ngốc lẩm bẩm một câu, “Mỹ nhân…”