Mặt mày bà dịu dàng, thật thấp nói: "Bất kể như thế nào, thiếp thân đều sẽ đứng bên người Quốc Công gia." Bà là một phụ nhân, không có kiến thức gì, làm không được gì. Nếu là chuyện bà có thể làm nhất định sẽ làm gấp bội. Bà nhìn bộ dáng Tiêu Hoài lo lắng, nói: " Niên Niên có bị bệnh hay không, nếu Quốc Công gia không yên tâm, thần thiếp sẽ tìm cách tiến cung một chuyến, được chứ?"
Phẩm cấp Tiêu Hoài tuy cao, nhưng cũng là nam tử, muốn đến hậu cung, thật không có khả năng. La thị thì lại khác.
Bà đường đường là phu nhân Hộ Quốc công, lại là mẫu thân Tiêu Ngư, Tiêu Ngư bị bệnh, La thị là mẫu thân đến quan tâm, là hợp tình hợp lý.
Tiêu Hoài đồng ý, ánh mắt nghi ngờ rơi vào trên bụng chưa lộ ra của bà, bây giờ La thị đã có thai, nếu có sơ xuất... Sắc mặt ông hơi đổi, có chút lo lắng.
La thị nghĩ, lấy sủng ái mà Tiêu Hoài đối với Tiêu Ngư, bà bảo muốn vào cung thăm hỏi, ông khẳng định không chút do dự đồng ý. Bây giờ, gặp nam tử trầm ổn anh vĩ trước mắt hơi do dự, đương nhiên La thị biết ông đang lo lắng cho mình. Thế là đủ rồi. La thị mỉm cười nói: "Quốc Công gia yên tâm, thiếp thân không sao."
Lúc này Tiêu Hoài mới đáp ứng, nói: "Vậy làm phiền phu nhân."
...
Sau khi Tiêu Ngư bệnh, thì không bước ra Phượng Tảo Cung một bước. Đế Vương hạ lệnh, không cho những người khác thăm viếng Hoàng Hậu. Lần trước Tiêu Ngọc Chi muốn tới, liền bị cản bên ngoài, sau đó dứt khoát theo Quách An Thái về phủ.
Lúc này La thị muốn vào cung thăm bệnh, Đế Vương ngược lại đáp ứng.
Ngày kế tiếp, xe ngựa xa hoa đính rèm phỉ thuý của Hộ Quốc Công phủ chậm rãi tiến vào cửa cung.
Người La thị mặc nhất phẩm cáo mệnh hoa phục, được nha hoàn đỡ xuống. Đằng sau còn có một nữ quyến, là tức phụ đích tôn Hộ Quốc công phủ, phu nhân Đường thị của Tiêu Khởi Châu.
Đường thị nghe La thị muốn vào cung, cũng từ miệng Tiêu Khởi Châu biết được một số tình huống, liền theo La thị đến, còn ôm Tranh Ca nhi chưa đầy ba tháng theo. Cô nương trẻ tuổi đều ưa thích tiểu hài nhi, lúc trước Tiêu Ngư cũng rất thích chất nhi này. Lúc này ôm vào cho nàng nhìn một cái, cũng làm nàng vui vẻ hơn.
Từ sau tiệc Trung Thu, trong Phượng Tảo Cung liền có trọng binh canh giữ. Tiêu Ngư bệnh, Đế Vương lại gọi một nhóm thị vệ trông coi.
Trước điện cửa ngăn là Bách Điểu Triêu Phượng, chính điện rộng chín gian, sâu ba gian, ánh nắng rọi lên ngói vàng lưu ly, vàng son lộng lẫy.
Cung tỳ dẫn La thị vào nhà. Vào tẩm điện, Xuân Hiểu tới trước, đưa bọn họ vào trong. Trở ra, thì nhìn thấy màn giường phượng vung lên, trướng hai bên cũng câu lên, xuyên qua áo ngủ hoa lê trắng của Tiêu Ngư, ngồi trên giường, đằng sau đệm Đan Dương và gối phượng.
Sắc mặt Tiêu Ngư không dễ nhìn, môi màu tóc trắng, dưới hai mắt có nhàn nhạt quầng thâm. Nhìn thấy La thị đến, mới lộ ra nụ cười, thấy họ muốn hành lễ, lập tức nói: "Mẫu thân, đại tẩu, nơi này không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết."
Sau đó phân phó Xuân Hiểu và Xuân Trà dời hai cái ghế đến, bảo hai người ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, La thị mới tinh tế dò xét sắc mặt Tiêu Ngư...
Là bị bệnh thật.
Lúc Tiêu Ngư còn là một đứa trẻ, La thị đã vào cửa làm kế mẫu của nàng. Khi đó thân thể của nàng không tốt, mẹ kế khó làm, bà dốc lòng chăm sóc, sợ miệng lưỡi thế gian. Lúc ấy Tiêu Ngư tuổi còn nhỏ, nhưng cũng an phận, mặc dù là nữ hài nhi Hộ Quốc công phủ nuông chiều, bà lại cảm thấy không có chút kiêu căng nào.
Bà chăm sóc Tiêu Ngư rất tốt, bây giờ thấy nàng bị bệnh, khó tránh khỏi nhớ tới bộ dáng khi nàng bị bệnh còn bé, La thị nói: "Phụ thân con rất lo lắng cho con..." Bà đưa tay, nhẹ nhàng nắm chặt tay Tiêu Ngư đang để bên trên, nói: "Nếu bị ấm ức gì gì, con nhất định phải nói với mẫu thân."
Vành mắt Tiêu Ngư phiếm hồng, giọng mũi có chút nặng, khàn khàn nói: "Để mọi người lo lắng..."
Thật ra không còn gì để nói, thật sự thì, man hán kia cũng không ngược đãi nàng. Nghĩ đến chuyện của Triệu Hoằng, Tiêu Ngư biết, ngay cả nàng cũng nhận được tin tức, phụ thân nàng nhất định cũng sớm biết. Lúc trước nàng còn khuyên phụ thân thần phục tân đế, nói y nhân từ rộng lượng, thả một con đường sống cho Triệu Dục. Còn không đến mấy ngày sự thật liền hung hăng tát nàng một cái.
Nàng lập tức nói: "Mẫu thân yên tâm, ta ở trong cung mọi chuyện đều tốt. Chỉ là..." Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua La thị, nói tiếp: "Người nói cho phụ thân, bảo ông phải cẩn thận Hoàng Thượng."
Lúc trước nàng cảm thấy, lấy tính tình man hán, sẽ đáp ứng nàng, khẳng định sẽ làm được. Nhưng nàng lại không để ý đến một điểm.
Thân là một nam nhân, một Đế Vương, quyền lực với y mà nói mới là quan trọng nhất. So với quyền lực, thất tín nho nhỏ với nàng, vốn không đau khổ.
La thị gật đầu, nói: "Con yên tâm, chuyện con lo lắng, phụ thân con đều đã cân nhắc đến." Dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói: " Chuyện của An vương, con cũng đừng lo lắng. Thay đổi triều đại, không thể tránh được. Đời này có thể bình an sống sót, ở lại Tấn Thành, cũng trôi qua nơm nớp lo sợ. Con từ trước đến nay lạc quan, hẳn hiểu, nếu kết cục đã định, thì không cần lo chuyện như vậy, mà hại chính con.”
Tiêu Ngư với chuyện người ngoài có thể nhìn như không thấy, nhưng nàng quá coi trọng thân nhân. Nhưng thân phận của nàng bây giờ là Hoàng Hậu tân triều.
Không có một Đế Vương nào, có thể chịu được nàng luôn mong nhớ phu quân cũ và nhi tử của hắn.
Đạo lý Tiêu Ngư đều hiểu, nhưng khi nghe được tin Triệu Hoằng chết, lúc Tiết Chiến nói ra có chút vô sỉ, vốn không có cách tĩnh tâm suy nghĩ.
Nàng nói: "Nữ nhi biết." Nói dứt lời với La thị, Tiêu Ngư mới nhìn Đường thị bên cạnh bà, Tranh Ca nhi trong ngực Đường thị khoẻ mạnh kháu khỉnh, lúc này đang ngủ, trong miệng phun bong bóng. Ngày thường nàng nhất định sẽ ôm cho đã, lúc này nàng sợ truyền bệnh cho nó.
Tiêu Ngư không đi ôm, nhìn khuôn mặt trắng trắng mập mập của hắn, đưa tay, cẩn thận từng li từng tí đụng đầu hắn. Tiêu Ngư nhếch miệng lên, không kiềm được nở nụ cười.
Sau đó không để bọn họ ở lâu. Sau khi mấy người La thị đi, cảm xúc Tiêu Ngư nhìn qua khá hơn một chút, uống thuốc rồi ngủ, sau đó phân phó Xuân Hiểu: "Ngươi đi thăm dò một chút, ngày xưa trong cung cô mẫu xảy ra chuyện gì."
Mặc dù Xuân Hiểu nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều. Gật đầu đáp ứng.
Tiêu Ngư ngồi trên ghế bành, cúi đầu, lẳng lặng nhìn đường vân bên trên vạt áo mình, đôi tay thận trọng nắm chặt.
Nếu Tiết Chiến có cũ thù với cô mẫu nàng, nàng muốn biết rõ. Y không nói, nàng liền mình đi thăm dò. Trong cung có không ít cung tỳ thái giám tiền triều lưu lại, có thể tra được một chút.
...
Trên hành lang ngự hoa viên, Đường thị đưa đứa bé trong ngực cho nha hoàn sau lưng, đi bên cạnh La thị, đưa tay nhẹ nhàng đỡ bà, nhíu mày nhỏ giọng nói: "Tân đế ngang ngược, Niên Niên lại nhỏ tuổi, người xem... Chúng ta có thể vì Niên Niên làm gì?"
Với Đường thị mà nói, nếu lúc trước Tiêu Ngư không thuyết phục Tiêu Hoài, còn vào cung làm hậu, vậy Hộ Quốc Công phủ bọn họ không có thời gian thái bình. Cộng thêm Tiêu Khởi Châu đối với Tiêu Ngư huynh muội tình thâm, bà cũng muốn vì tiểu cô tử làm chút gì.
Bước chân La thị nhẹ nhàng chậm chạp. Hộ Quốc Công phủ có đình đài lầu các, tráng lệ, lại không bằng khí thế Hoàng Cung. Bà thấy qua việc đời, ánh mắt không gợn sóng, nghe Đường thị, đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một chỗ khác ở hành lang, bóng dáng Đế Vương dần dần tới gần.
Mấy tên thái giám đi theo phía sau. Y đi ở phía trước, dáng người rộng rãi, bộ pháp mạnh mẽ.
Rất nhanh y đã đến chỗ Đường thị.
La thị và Đường thị vội vàng hành lễ. Tiết Chiến đứng ở một bên, biết hôm nay La thị phải vào cung, nhưng... Y mở miệng nói: "Không cần đa lễ." Lại hỏi La thị: "Hoàng hậu rất nhớ ngài, sao đến không ở lâu thêm chút nữa?"
Nói chuyện ngược lại rất khách sáo, nhưng do thân phận hạn chế, La thị thật không dám xem y như con rể bình thường. Bà vừa vặn hồi đáp: "Hoàng hậu cần tĩnh dưỡng, tất nhiên không quấy rầy lâu."
Lời này...Mắt đen của Tiết Chiến nặng nề nhìn La thị, sau đó chậm rãi nói: "Quả thật là trẫm không chăm sóc tốt Niên Niên."
Nói đến, nàng bị y chọc tức đến bệnh.
Không nghĩ tới Đế Vương cao cao tại thượng sẽ nói lời như vậy. La thị chậm rãi ngẩng đầu, nhìn y. Người này mặc dù xuất thần dân gian, ngày thường cao lớn vĩ ngạn, tư thế chương phượng. Cộng thêm lúc trước tiếp xúc mấy lần, La thị luôn cảm thấy, Đế Vương này vẫn có chỗ thích hợp.
Mặc dù Đế Vương khách sáo, La thị còn có chút câu nệ, nghĩ nghĩ, liền mỉm cười nói: "Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, tất nhiên là Hoàng hậu nương nương chiếu cố ngài mới phải. Hoàng hậu đã nói qua với thần phụ, Hoàng Thượng chuyên cần chính sự yêu dân, nàng rất kính ngưỡng."
Thật sao? Y nghĩ... Nàng sẽ chỉ xem thường y thôi.
Ánh mắt Tiết Chiến nhìn về phía nhạc mẫu cũng càng kính trọng. Mặt mày mấy ngày chưa giãn ra, có vẻ hòa hoãn. Lúc này, bên tai chợt nghe được tiếng hài nhi khóc nỉ non, chính là Tranh Ca nhi trong ngực nha hoàn của Đường thị tỉnh lại, tiếng khóc rống. Còn trong tã lót, tiếng khóc này ngược lại càng to.
Tiết Chiến nhìn Tranh Ca nhi kia oa oa khóc lớn, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Đứa nhỏ này, thật có phong thái của cha nó."
Vô cùng trung trực, ngày sau tất nhiên cũng như phụ thân hắn Tiêu Khởi Châu văn thao vũ lược.
Tách đám người La thị ra, Tiết Chiến liền vội vàng đi Phượng Tảo Cung. Yên tĩnh tiến vào tẩm điện, nhìn thấy Tiêu Ngư đang đứng trước cửa sổ, dáng người yểu điệu, trước mặt là một bồn cây cảnh xanh biếc, tay tuyết trắng nhỏ nắm cây kéo đỏ, đang rặc rặc rặc rặc cắt cành lá.
Tiết Chiến là người thô kệch, không hiểu những thứ này, chỉ thấy nàng ngày thường loay hoay. Lúc trước y không nhìn ra cách thức, hiện tại bình tĩnh xem, cảm sau khi nàng tu bổ, liền trở nên xảo diệu rất nhiều.
Y nhìn thật lâu.
Tiêu Ngư cảm giác được, rất nhanh xoay người lại, đối mắt với Tiết Chiến, nhu hòa trên mặt lập tức không còn.
Một bàn tay ấm áp dịu dàng níu nàng lại. Đỉnh đầu chợt truyền đến giọng nam nhân: "Trẫm và cô mẫu nàng, có huyết hải thâm cừu, lúc trước nếu cô mẫu nàng không tự vẫn, trẫm cũng đích thân giết bà ta..."
"Về phần Triệu Dục, trẫm hoàn toàn không nghĩ giữ lại hắn ta, nhưng hôm đó trẫm đáp ứng nàng, cũng là thật tâm đấy. Nhưng trẫm là Đế Vương, không thể xử trí theo cảm tính, Triệu Dục không chết, chính hắn không có tâm tư, khó tránh khỏi sẽ bị người khác lợi dụng, ẩn ý kích thích. Trẫm sai người trên đường lưu vong diệt trừ Triệu Dục, mặc dù người trẫm phái đi đến nay chưa về, cũng không biết thuyền Triệu Dục bị đắm có chết không nhưng không do họ gây nên, nhưng cái mạng này, tính trên đầu trẫm, trẫm không oan uổng..."
Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn y.
Lúc trước không phải y đã nhận sao? Sao hiện tại lại giải thích?
"... Triệu Hoằng cũng không phải là trẫm giết chết. Nhưng trẫm cũng không thể cam đoan, sau này có thể tiếp tục giữ lại hắn hay không. Cố gắng hiện tại hắn không chết, chờ mấy năm sau, trẫm cũng sẽ diệt trừ hắn. Nếu nàng muốn tính khoản nợ này trên đầu trẫm, trẫm sẽ không phản bác gì."
Tiêu Ngư mấp máy môi, nói: "Ngươi nói là thật?"
Tiết Chiến cười nhạo, liền biết y giải thích, nàng cũng chưa chắc tin tưởng. Y nói: "Niên Niên, mục đích lúc trẫm cưới nàng không thuần, nhưng trẫm thật tâm chờ nàng. Nàng thì sao? Trong lòng nàng, vị trí của trẫm còn kém xa Triệu Dục. Nàng nói xem... Ngày nào đó, nếu phụ thân nàng chống đối trẫm, giữa trẫm và ông ấy chỉ một người có thế sống, nàng có thể chọn trẫm không?"
Phụ thân nàng...
Tiêu Ngư nhìn ánh mắt y, há mồm nói: "Thần thiếp không muốn lừa dối ngài..."
Y đương nhiên biết. Cho nên mới phẫn nộ. Tiết Chiến chưa nói. Đừng nói là Tiêu Hoài, xem như lấy Triệu Hoằng làm lựa chọn, nàng cũng chưa chắc có thể chọn mình.
Y biết gì chứ? Vẫn luôn mong nhớ nàng như vậy sao? Luôn suy bụng ta ra bụng người. Vành mắt Tiêu Ngư phiếm hồng, nhìn qua mặt mày của y, mỗi chữ mỗi câu: "Đó là phụ thân của ta, mặc kệ gặp phải tình huống như thế nào, ta cũng không thể phản bội phụ thân của ta, thế nhưng Tiết Chiến à..."
Bỗng nhiên nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Nếu thật có hôm đó, ta bằng lòng chết theo ngươi."