Tối nay Tiết Chiến đến trễ, như thường ngày, bên trong Phượng Tảo Cung vẫn thắp đèn chờ hắn. Ánh nến rạng rỡ, bên trong tẩm điện phủ một màu vàng rực, yên lặng, nhìn qua ấm áp hơn bình thường. Vừa mới qua tân hôn mấy ngày, trong phòng vẫn còn những trang trí vui vẻ.
Hắn đi vào, gặp nô tỳ muốn hành lễ, liền giơ tay lên ngăn lại.
Nàng chắc là ngủ rồi, vẫn là không nên đánh thức nàng.
Tiết Chiến bước chân nhẹ nhàng đi vào, lại nghĩ tới điều gì, dừng lại, phủi phủi cả người không dính chút bụi bẩn, lại sửa lại ống tay áo đã bị uốn nếp, lại chỉnh lại cổ áo. Sửa sang lại một phen, mới tiếp tục đi vào trong. Hắn lôi thôi lếch thếch đã quen, nhưng nàng lại để ý những thứ nhỏ nhặt, nàng là vợ của hắn, nàng phải nghe theo mình mới phải, chỉ là, hắn cảm thấy mình thay đổi một chút, cũng không có gì không tốt.
Quả thật, nhìn thấy màng trướng chưa buông xuống, nhưng chăm gấm lại hở ra một chút, nàng nằm ngửa, đầu gối lên gối uyên ương mềm mại đỏ thẫm, tư thế ngủ nhu thuận.
Tiết Chiến muốn đi đến thân mật với nàng một phen, đã thấy nàng dường như đã nhận ra cái gì, con mắt giật giật, từ từ mở mắt ra, chờ đến lúc nhìn thấy hắn, mới lập tức thanh tỉnh, bỗng nhiên từ giường ngồi dậy: "Hoàng Thượng."
"Ừm." Tiết Chiến trả lời.
Sau đó thấy nàng từ từ đi xuống giường, mang giày vào, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thần thiếp hầu hạ ngài thay quần áo."
Nhìn qua nàng giống như rất buồn ngủ, mà trong lúc đang ngủ lại bị hắn đánh thức. Tiết Chiến mở miệng, muốn nói không cần, nhưng há to miệng, vẫn là nói: "Vậy làm phiền Hoàng Hậu."
Mặc kệ ở phủ hộ quốc công, hay là ngày xưa ở trong cung, Tiêu Ngư trước giờ vẫn luôn sống tùy tâm sở dục. Chỉ là vào cung lần nữa, trong lòng Tiêu Ngư lại có chút câu nệ, thế nên lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tý, sợ mình lúc sơ ý sẽ làm không tốt. Lúc này Tiết Chiến trở về, nàng là thê tử, hầu hạ hắn là đương nhiên.
Cho dù nàng không quen, thì vẫn làm được.
Tiêu Ngư vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mà hắn lại xảy ra đến cao lớn lạ thường, đứng trước mặt của hắn, mới đứng đến ngực của hắn, nếu hắn khom người xuống, có thể hoàn toàn bao trùm thân hình của nàng.
Lúc này muốn giúp hắn khoát ngoại bào, phải nhón chân lên mới tới.
Tiết Chiến thấy nàng xõa tóc, nhìn khuôn mặt càng thêm mấy phần ngây thơ, chỉ là cúi đầu xuống, lại có thế thấy được ngực nàng lộ ra, thân hình linh lung.
Bụng dưới bỗng nhiên căng cứng, Tiết Chiến llúc này mới nhớ tới việc ban ngày, nói: "Không phải lúc trước nàng nói cả ngày ở trung cung không có việc gì làm sao? Trẫm nghĩ, không bằng tìm người cùng nàng nói chuyện. Nàng biết Quách đại nhân không? Hắn quen biết với trẫm đã lâu, gần đây muội muội của hắn cũng tới Tấn Thành, trẫm đã nói với hắn, ngày mai để muội muội của hắn tiến cung nói chuyện với nàng..."
Đương nhiên nàng biết Lại Bộ Thượng Thư Quách An Khang Quách đại nhân, mặc dù cùng với Hoàng Thượng, là xuất thân dân dã, nhưng lại là người có văn tài võ lượt. Nhưng nàng lại không biết Quách đại nhân này lại có một mụi mụi... chỉ là, có huynh trưởng xuất sắc như vậy, muội muội chắc hẳn cũng không kém.
Tiêu Ngư ngẩng đầu nhìn hắn, nói ra: "Cái này... có quá phiền toái hay không?" Lại nói dù sao nàng cũng không quen biết với vị Quách cô nương kia.
Nghe cái này Tiết Chiến cười cười, nói ra: "Quách cô nương mới tới Tấn Thành, sợ cũng không có người quen biết nào, nếu là có thể kết giao vơi nàng, chắc hẳn nàng ấy cũng sẽ rất vui. Niên Niên, nàng cảm thấy thế nào?"
Quách cô nương. Tiêu Ngư nhẹ giọng đọc một lần, bỗng nhiên có chút hiểu rõ, sau đó thử hỏi: "Không biết Quách cô nương này bao nhiêu tuổi?"
Tiết Chiến nhíu mày nghĩ nghĩ, nói ra: "Có lẽ so với nàng lớn hơn mấy tuổi, ước chừng mười bảy mười tám tuổi." Hắn và Quách An Khang quan hệ rất tốt, cũng gặp muội muội của hắn mấy lần, nhưng cũng không quen biết rõ ràng lắm.
"Ừm." Bối rối của Tiêu Ngư giảm đi không ít, động tác nhanh nhẹn giúp hắn cỏi bỏ đai lưng tinh xảo thêu hình rồng bằng chỉ vàng, bỏ qua một bên, lại chậm rãi giúp hắn cởi bỏ long bào. Làm xong những việc này, nàng nghĩ thấy phản ứng của mình có chút qua loa, liền mỉm cười nhìn hắn, nói tiếp, "Vậy liền mời Quách cô nương tiến cung đi, thần thiếp sẽ chung sống cùng nàng thật tốt."
Tiết Chiến biết nàng là nữ nhi Tiêu gia, gả cho hắn trong lòng vẫn có chút khúc mắc, chỉ là nàng đã là người của hắn, tự nhiên là muốn phu xướng phụ tùy. Lúc này thấy nàng rất nguyện ý giao hảo với muội muội của Quách An Khang, trong lòng Tiết Chiến cũng cảm thấy thư thản không ít. Để cho người ta nói chuyện với nàng, nữ tử tuổi gần bằng nhau cũng có nhiều chuyện để nói.
Đợi lúc ôm nàng ngủ, lại nói một câu: "Đến lúc ấy nàng thấy muội ấy không tệ, thì để cho muội ấy tiến cung nhiều một chút cũng không sao."
Bên người có người để nói chuyện, sẽ không suy nghĩ lung tung đến những việc trước kia.
Tiêu Ngư nhắm mắt buồn ngủ, bỗng dưng nghe hắn nói một cấu như vậy, trầm mặc chốc lát, liền "Ừ" một tiếng.
"Thần thiếp biết."
...
Quách phủ ở trên con đường phồn hoa nhất Tấn Thành, đây là phủ đệ đại học sỹ của tiền triều. Dinh thự quay mặt về hướng nam đưa lưng về hướng bắc, được tạo thành bởi rất nhiều viện nhỏ và vườn hoa, cửa chính chạm một bức phù điêu, đại môn phía tây nối tiếp với khu buôn bán sầm uất.
Quách An Khang cùng mẫu thân, muội muội ở tại Đông viện, trong phòng đầy hoa, lan can đều là dùng gỗ quý trang trí.
Quách phủ khí thế, sau khi thành công Đế Vương luận công ban thưởng, ban thưởng cho Quách gia cũng rất phong phú. Nhưng hiện nay đương gia chủ mẫu là Quách thị, nàng tiết kiệm đã quen, lấy chìa khóa khố phòng cất kỹ bên người, nhưng chi phí ăn mặc, cũng là có hạn chế. Đế Vương vừa đăng cơ không lâu, mà Quách An Khang lại là Lại Bộ Thượng Thư, mỗi ngày công việc bận bụi làm không hết.
Nhưng cho dù có trễ, Quách mẫu và muội muội vẫn sẽ chờ hắn cùng ăn cơm tối.
Ngày hôm đó Quách An Khang hồi phủ, thấy mẫu thân và muội muội đợi lâu như vậy, liền đỡ Trương Thị ngồi xuống, nói ra: "Mẫu thân, ngày sau ngài cũng không cần chờ con dùng bữa, người đi nghỉ ngơi sớm đi."
Trương Thị thấy nhi tử ngày ngày vất vả, tất nhiên là đau lòng, nghe lời này, nói gấp: "Con là gia chủ, ta và Lâm Nghi đương nhiên phải đợi con về ăn cơm, đây là quy củ."
Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Trương Thị đời này chỉ có một đứa con trai, bây giờ ăn cơm trễ một chút cũng có sao?
Quách An Khang biết tính tình mẫu thân, sợ nói nhiều lại chọc giận nàng, liền cũng coi như thôi.
Sau khi cả nhà ngồi xuống, liền thấy trên bàng món ăn đơn giản ba món mặn một món canh, hai chay hai mặn bốn món ăn. So với lúc thời điểm cả nhà hắn khó khăn, bây giờ đã cực kỳ phong phú. Còn Quách An Khang, đường đường là nam nhi, tự nhiên sẽ không quan tâm nhiều, trong nhà đều là mẫu thân an bài.
Quách Tố Nghi an tĩnh ngồi ở giữa mẫu thân và đại ca, thói quen chỉ ăn thức ăn cách mình gần nhất, chỉ trong chốc lát, đã ăn cơm xong.
Nam nhi Quách gia không kiếm tiền, ngày xưa nàng đã theo mẫu thân làm việc nhà nông, là vị để độc đinh của Quách gia tham dự khoa cử, vinh quang cửa nhà. Khi đó mỗi ngày đều đi sớm về tối, kể cả ăn cơm, cũng vội vội vàng vàng. Bây giờ huynh trưởng của nàng địa vị cực cao, nàng cũng là tiểu thư phủ Thượng Thư, nhưng thói quen ăn cơm này vẫn không đổi được, không làm được giống như những tiểu thư quý tộc, chậm rãi, nhã nhặn dùng bữa.
Quách An Khang nghiêng đầu nhìn thoáng qua muội muội, gặp muội muội sụp mi hạ mắt, tính tình hiền thục, những năm này muội ấy vì hắn mà nỗ lực, hắn đều nhìn thấy.
Nhìn một chi tiết nhỏ như thế, ánh mắt Quách An Khang hơi hơi dừng một chút. Hắn cười lại kẹp miếng thịt gà bỏ vào trong chén của nàng, nói ra: "Muốn thân thể khỏe mạnh, phải ăn nhiều một chút."
Quách Tố Nghi ngẩn người, nhìn sang mẫu thân Trương Thị. Nếu là ngày xưa, bất luận như thế nào Trương thị cũng sẽ tiết kiệm không để cho Lâm Nghi ăn thịt cá, huống chi nữ nhi ăn nhiều sẽ béo, vậy rất khó coi. Vừa nghĩ tới Quách gia bọn họ bây giờ đã khác xưa, nhân tiện nói: "Đại ca con bảo ăn thì con ăn đi."
Quách Tố Nghi cười gật đầu.
Chờ đến sau khi ăn tối xong, Quách An Khang mới nói một việc, nói: "Hôm nay Hoàng Thượng nói với ta, muốn Tố Nghi tiến cung."
Quách Tố Nghi nghe xong, rất là kinh ngạc, sững sờ nhìn huynh trưởng, đôi tay nắm thật chặt ống tay áo, há to miệng nói: "Không phải Hoàng Thượng..."
Không phải hắn vừa thành thân sao? Nữ nhi Tiêu gia kia mặc dù là xa xỉ bại gia, nhưng thật sự dung mạo rất đẹp, nếu là bị chán ghét mà vức bỏ, cũng không có khả năng nhanh như vậy?
Mặc dù cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong lòng Tố Nghi vẫn có chút vui mừng, nhất thời tim đập"thình thịch”. Quả thật nàng không nhìn lầm, Hoàng Thượng không phải là người ham mê sắc đẹp.
Quách An Khang lại hiểu rõ Đế Vương, từ từ nói: "Cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là Hoàng Hậu nương nương ở một mình trong cung, Hoàng Thượng sợ nương nương tịch mịch, mới ngươi tiến cung bồi nàng nói chuyện."
... Cũng không phải là muốn nạp nàng làm phi.
Quách An Khang nhìn trong mắt, biết được muội muội vẫn luôn rất ngưỡng mộ Hoàng Thượng, nhưng nếu là Hoàng Thượng thật sự có tâm tư đối với nàng, đã sớm thành. Thời điểm hắn mới quen Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chính là không gần nữ sắc, trong lòng ngoại trừ thiên hạ này, liền không có gì khác. Bây giờ được thiên hạ, lại cưới nữ nhi Tiêu gia, đối với người này mới có một chút ôn nhu.
Hắn sợ muội muội hiểu lầm, trước tiên nói việc này rõ ràng, tránh cho muội muội mang tâm tư không nên có.
Vui mừng trong mắt Tố Nghi tắt ngấm, sau đó từ từ nói: "Có thể vào cung bồi Hoàng Hậu nương nương, là phúc phận của Tố Nghi."
Trương Thị đã gặp qua Hoàng Hậu, nghe liền cau mày nói: "Lần trước đi ra ngoài, ta đã gặp qua, thân thể nho nhỏ, dùng bạc lại vung tay quá trán, nháy mắt liền xài mấy ngàn lượng, mua mấy món đồ trang sức, chậc chậc... lấy nữ nhân như vậy về nhà, chính là núi vàng núi bạc cũng phải bị nàng tiêu sạch. Làm sao có thể so sánh với Tố Nghi của chúng ta hiền lạnh lại biết quản gia?"
Quách An Khang nói gấp: "Mẫu thân, người kia dù sao cũng là Hoàng Hậu nương nương, lời này ngày sau tốt nhất người đừng nên nói, bị người khác nghe sẽ không tốt. Còn nữa, Hoàng Hậu nương nương xuất thân cao quý, từ nhỏ chính là ngậm lấy thìa vàng lớn lên, muốn xuất giá, nhiều thêm chút đồ trang sức, cũng là chuyện bình thường."
Sau đấy lại khẽ mỉm cười nói, "Ngày sau Tố Nghi xuất giá, ta là huynh trưởng, cũng sẽ không ủy khuất nàng."
Nói tới chỗ này, Quách Tố Nghi cũng cảm thấy không có gì không vui. Những năm này mặc dàu trôi qua cũng rất vất vả, nhưng huynh trưởng đối nàng rất tốt, cho nên nàng nỗ lực đều là đáng giá.
Trương Thị nhân tiện nói: "Muội muội của ngươi hiện tại không lo gả, ngược lại là ngươi, khi nào mới cưới con dâu, giúp Quách gia của chúng ta khai chi tán diệp?"
Trước kia Quách An Khang cũng là thành qua thân, chỉ là Quách An Khang tuy có học thức, nhưng trước kia Quách gia lại quá mức nghèo khó, cô dâu gả tới Quách gia không được mấy tháng, không chiệu được cảnh sống ở Quách gia cũng như việc Trương thị trấn áp, thu dọn đồ đạc chạy về nhà ngoại. Về sau Trương thị đến của nhà nàng dâu náo một trận, muốn đưa người về, Quách An Khang lại viết đơn cùng cách, dứt khoát đưa nàng trả về về nhà ngoại. Vì thế Trương Thị còn hung hăng mắng nhi tử ngu ngốc.
Quách An Khang thấy mẫu thân nói đến việc cưới vợ của mình, liền thức thời ngậm miệng.
Đợi buổi tối, hắn đi đến phòng của muội muội, cố ý căn dặn nàng một ít chuyện: "... Hoàng Hậu nương nương không phải là người khó chung đụng, chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi tiến cung, với tính tình của ngươi, cũng sẽ không gây hấn với nàng. Tiến vào cung, tận lực nói chuyện, không có gì phải sợ."
Quách Tố Nghi gật đầu đáp ứng, trong lòng nhớ kỹ dặn dò của huynh trưởng.
Chờ huynh trưởng đi, nàng mới hoảng hốt trở về phòng ngủ, nhìn xung quanh...
Giường ngủ được chạm khắc bằng gỗ lim, gối thêu hình cá chép đỏ thẫm, mền gấm, bình phong tứ quý được làm từ gỗ trầm hương, bình phong được làm từ gỗ trầm hương... hiện tại nàng không chỉ có phòng của mình, hơn nữa còn được trang trí rất tinh xảo.
Quách Tố Nghi rất hài lòng, sau đó đi đến tủ đứng bên cạnh, mở cửa tủ ra, nhìn y phục bên trong.
Huynh trưởng đối xử với nàng rất tốt, Hoàng Thượng ban thưởng một số tơ lụa, thích hợp cho nữ tử trẻ tuổi, đều đưa đến cho nàng chọn lựa, hiện tại đã may thành mấy bộ quần áo. Nhưng mà bình thường nàng cũng không mặc tới, mẫu thân muốn nàng ăn mặc mộc mạc một chút, chỉ có lúc sau tết, nàng mới mặc một thân hồng y.
Ngày mai phải tiến cung.
Quách Tố Nghi nghĩ tới mỹ mạo kia của Tiêu Hoàng Hậu, liền lấy quần áo ra, thử từng bộ một.
Vốn rất yêu thích, cảm thấy cực kì đẹp đẽ, không biết làm gì, hôm nay thử một lần, đều cảm thấy thiếu một chút.
Lại thử váy dài màu hồng mật khảm tơ bạc, lúc này Quách Tố Nghi mới hài lòng.
Chỉ là ngày hôm sau phải dậy sớm, chuẩn bị tiến cung. Quách Tố Nghi do dự trong chốc lát, vẫn tháo xuống quần áo cùng trang sức mình thích nhất, lại mặc lại một bộ y phục bình thường.
Nàng nhìn trong gương thấy một nữ tử dung nhan thanh tú, có chút cong môi lên, cười cười, không có nửa chút nhút nhác.
...
Nguyên ma ma giúp Tiêu Ngư chải tóc. Tiêu Ngư có mái tóc đen bóng mượt, nắm ở trong tay rất dễ tuột xuống, tóc mây như lụa, tuổi trẻ tươi đẹp, dù mặc trang phục như thế nào vẫn toát lên trẻ trung tươi trẻ. Đến lúc này, nghe Tiêu Ngư nói, tay Nguyên ma ma cầm lượt đàm hương bỗng nhiên dừng lại, nói ra: "Quách cô nương?"
"Ừm."
Tiêu Ngư gật đầu, nói với Nguyên ma ma, "Là muội muội của lại bộ thượng thư Quách An Khang, đã quen biết với Hoàng Thượng từ trước."
Còn là người quen lúc trước. Chân mày Nguyên ma ma theo bản năng nhăn lại.
Nàng biết lúc trước nương nương gả cho Hoàng Thượng là bất đắc dĩ, nhưng sau khi nhập cung, chung sống cùng Hoàng Thượng cũng rất hòa hợp. Ngay cả nàng cũng cảm thấy, Hoàng Thượng bên ngoài uy nghiêm bất phàm, đến trước mặt nương nương, lại là vẻ mặt ôn hòa rất dễ nói chuyện. Nam tử luôn có bộ dạng thô ráp, nhưng lại quan tâm đến nương nương.
Bây giờ làm sao bỗng nhiên... bỗng nhiên liền xuất hiện một vị Quách cô nương.
Nguyên ma ma thầm nói: "Hoàng Thượng đây là có ý gì? Hắn đối với nương nương ngài, như thế sủng ái, sao có thể..."
Tâm tư của nam nhân rõ rành rành, còn có thể có ý gì? Nếu như hắn thật sự quan tâm nàng, muốn cho người tiếng cung cũng thể thể gọi đường tỷ hoặc biểu muội của nàng, làm sao sẽ chọn một người nàng chưa từng quen biết?
Nhưng mà, cái này cũng không có cái gì không tốt?
Từ xưa Đế Vương tam cung lục viện, chính là ngày xưa Triệu Dục, trước lúc cưới nàng cũng đã có nữ nhân khác, còn sinh ra một Triệu Hoằng. Bây giừ Tiết Chiến và nàng thành thân mới có mấy ngày, nàng lại đến kỳ, không cách nào thị tẩm, hắn có tâm tư phương diện kia, cũng là chuyện bình thường. Mà lại, nàng và hắn chỉ mới quen, cho dù hắn đối tốt với nàng, thì tình cảm cũng là có hạn.
Huống chi... huống chi, nàng vẫn là nữ nhi Tiêu gia.
Tiêu Ngư thấy Nguyên ma ma trầm mặc, biết được nàng đau lòng vì mình, liền mỉm cười nói: "Không có gì đáng lo lắng, nếu Quách cô nương này vào cung, cũng không hẳn là chuyện gì không tốt. Hắn đã ám chỉ rõ ràng như thế, vậy ta thành toàn cho hắn là được."
Để khỏi đêm hôm khuya khoắc còn nhắc tới bên tai nàng.
Lại nói, Quách cô nương xuất thân dân dã, lại là người quen biết cũ, cùng mãn phu này cũng xem như xứng đôi. Thân thể nàng yêu kiều ốm yếu, không chiệu nổi sự dày vò không biết nặng nhẹ của hắn, cô nương hương dã rất tốt, thân thể rắn chắc, vừa vặn có thể làm cho hắn tận hứng.
Chỉ là ——
Nàng cho hắn toại nguyện để Quách cô nương tiến cung, thì sau này hắn cũng không cần chạy đến Phượng Tảo Cung của nàng.