Lúc Tiêu Ngư đến ngự hoa viên, trên hành lang, xa xa liền thấy Tiết Chiến bắt được phụ thân nàng. Y không mặc long bào, một thân áo chéo thẳng xuyết, toàn thân đầy hơi thở cỏ mai. Trái tim Tiêu Ngư như treo lên, bận bịu chạy tới.
Lúc đến, Hà Triêu Ân ngăn nàng lại, thấp giọng nói với nàng: "Nương nương yên tâm, Hoàng Thượng chỉ đang cùng Tiêu đại nhân luận bàn võ nghệ. Ngài đừng qua."d/đ/lee/quy/dooonnn
Luận bàn võ nghệ... Tiêu Ngư đương nhiên biết, y sẽ không đối phó với phụ thân nàng. Nhưng đại khái là quá sợ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho nên trong chốc lát, tim nàng lập tức nhảy rất nhanh. Đây là hình ảnh nàng sợ thấy nhất —— trượng phu nàng sử dụng bạo lực với phụ thân nàng.
Hô hấp của Tiêu Ngư dần dần bình ổn, nói với Hà Triêu Ân: "Bản cung biết."
Tiết Chiến đã buông Tiêu Hoài ra, Tiêu Hoài xoay người, nhìn mặt Đế Vương phía trước, trầm mặc không nói chuyện.
Tiêu Ngư mới đi đến bên cạnh Tiêu Hoài, vội vàng nói: "Phụ thân, ngài không sao chứ?"
Tiêu Hoài nghe giọng Tiêu Ngư, cúi đầu, nhìn khuôn mặt ngọc nhỏ trắng bóc của tiểu nữ nhi, mặt mày thư giãn, giọng nói nhẹ nhàng: "Hoàng Thượng chỉ cùng ta luận bàn võ nghệ, phụ thân không sao." Lúc nói chuyện, đầu Tiêu Hoài đầy mồ hôi, trên mặt không có vết thương rõ ràng, nhìn qua hoàn toàn trầm ổn như trước đây. Sau đó hành lễ về phía Đế Vương, nói: " Mới rồi là thần vượt khuôn, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Tiết Chiến cuốn tay áo lên, lộ ra cánh tay tráng kiện rắn chắc, y nhẹ nhàng cười một tiếng, là khí độ vương giả từ trên cao nhìn xuống. Thái độ lập tức trở nên khiêm tốn: "Nhạc phụ nói quá lời, là trẫm xuất thủ quá nặng. Không làm ngài bị thương chứ?"
Tiêu Hoài lắc đầu.
Ánh mắt Tiết Chiến lướt qua Tiêu Ngư cạnh ông, lại nhìn về phía Tiêu Hoài, nói: "Không sao thì tốt. Trẫm từ trước đến nay không biết nặng nhẹ, nếu ngài bị thương, sợ là Hoàng Hậu lại trách cứ trẫm." Nói xong nhìn về phía Hà Triêu Ân, phân phó nói: " Ngươi dẫn Tiêu đại nhân đến Thái y viện, để ngự y nhìn xem."
Hà Triêu Ân gật đầu đáp ứng, lúc này mới đi đến bên cạnh Tiêu Hoài, cung kính nói: "Tiêu đại nhân, mời."
Tiêu Hoài há to miệng, muốn nói ông không có gì trở ngại, chỉ là ngẩng đầu một cái, nhìn thấy tư thế Đế Vương oai hùng, nghĩ đến lời ông nói vừa rồi, không nói tiếp, chào một tiếng với Tiêu Ngư bên cạnh, liền theo Hà Triêu Ân đi Thái y viện.
Tiêu Ngư đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Hoài đi xa. Nhìn bộ dáng, đích thật là không bị thương tích gì. Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, Tiêu Ngư cũng dần dần không nhìn thấy bóng lưng cha nàng, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Tiết Chiến.
Trán y chảy mồ hôi, dưới ánh mặt trời, có loại sức quyến rũ sôi trào của giống đực, nhếch môi mỏng, sau đó mới mở ra, nói: "Còn muốn trẫm nói sao?... Tranh thủ thời gian tới."
Tiêu Ngư đi qua, đứng trước mặt y. Không biết man hán này ăn gì lớn lên, dáng dấp rất cao, nàng đứng trước mặt y, chỉ đến lồng ngực y, cánh tay khỏe mạnh kia, còn to hơn chân nàng. Man hán, thôn phu, nông thôn mọi rợ... Nàng từ nhỏ sinh ra ở trâm anh thế gia, vừa mới bắt đầu đương nhiên là xem thường y, huống chi y lại là loạn thần tặc tử.
Mới vừa rồi còn cùng Tiêu Hoài giương cung bạt kiếm, toàn thân Đế Vương thô bạo, lúc này rất nhu thuận cúi đầu xuống, tiến đến trước mặt Tiêu Ngư. Thấy y nhìn nàng, Tiêu Ngư đưa tay, cẩn thận lau mồ hôi sát trên mặt y.
Tiêu Ngư hỏi: "Chàng có bị thương ở đâu không?" Tuy nói cuối cùng phụ thân nàng bị y bắt, nhưng nàng hiểu năng lực của phụ thân mình, tuy bại bởi Tiết Chiến, nhưng cũng không thể bị bại dễ dàng như vậy. Mà... Phụ thân nàng vốn có thành kiến với y, cơ hội tốt như vậy, không chừng liền thừa cơ xả giận đây.
"Nàng không trách trẫm động thủ với phụ thân mình?" Tiết Chiến nói.
Tiêu Ngư vô thức nhíu mày, ngẩng cổ nhìn qua y, lẩm bẩm nói: "Cái này có gì tốt đâu. Người tập võ luận bàn, không phải rất bình thường sao? Sau đó nhẹ nhàng nói:" Nhưng —— chàng và phụ thân đều là thân nhân của ta, không quản ai bị thương, ta đều lo lắng."
Tiết Chiến nhìn nàng: "Niên Niên, vậy nàng để ý trẫm nhiều không?"
Tiêu Ngư nhìn qua tròng mắt đen nhánh của y, há to miệng, không biết nên nói thế nào. Nàng luôn không bằng lòng biểu đạt tình cảm của mình, cuối cùng mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Chàng là trượng phu của ta."
Sau đó chỉ thấy man hán không nói chuyện. Thấy y nhìn nàng, nhìn thật lâu, mới nói một câu: "Niên Niên, nàng đừng nói nữa..."
Hả? Tiêu Ngư nghi hoặc nhìn y. Là nàng nói sai sao?
Thấy khuôn mặt anh tuấn của y chậm rãi tới gần, hơi thở ma sát trên mặt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Trẫm muốn hôn nàng rồi."
Nụ hôn của nam nhân rơi xuống mặt nàng, chậm rãi dời xuống, rơi vào trên môi của nàng. Mi mắt Tiêu Ngư giật giật, vô thức nhắm mắt lại. Môi của y thoáng dừng lại, sau đó giương cánh tay, dùng sức ôm nàng vào ngực. Tiêu Ngư mở mắt, ngửi hơi thở của y trên thân, hai tay vòng trên eo y, chậm rãi nắm chặt, bàn tay dán sau lưng y.
Không nói gì thêm, Tiêu Ngư cảm thấy thế này rất tốt.
...
La thị làm xong y phục trẻ em và giày. Xếp từng món từng món y phục chỉnh chỉnh tề tề trong tủ treo y phục, nhìn những y phục và giày này, trên mặt La thị không cầm được ý cười. Nghe nha hoàn nói, Tiêu Hoài đã trở về, La thị mới bận bịu dừng lại, vội vàng đi ra ngoài đón người.
Thấy Tiêu Hoài nhấc chân bước qua cánh cửa, đi đến. Ánh mắt rơi vào trên thân La thị, mắt lại nhìn y phục treo trong tủ.
Mặc dù sắp làm mẫu thân, nhưng tuổi của La thị như vậy, loại chuyện này thật có chút xấu hổ. Thế là giải thích nói: "Thiếp thân không có chuyện làm, liền muốn sửa y phục lại một chút." Bà nhìn Tiêu Hoài, tiến lên nói: "Để thiếp thân hầu hạ Quốc Công gia thay y phục." Nói xong liền muốn tiến lên cởi ngoại bào giúp Tiêu Hoài.
Cận thân, đã nghe mùi mồ hôi trên người ông.
Quan bào cũng không quá dày, nhưng hôm nay là ngày mùa thu, ăn mặc cũng không đến nổi đổ mồ hôi... Hôm nay lại chỉ đi một chuyến vào cung. La thị cẩn thận, ngẩng đầu dò xét sắc mặt Tiêu Hoài, thận trọng hỏi: " Hôm nay Quốc công gia có chuyện phiền lòng à... Niên Niên ở trong cung có tốt không?" d.đ.l.q.đ
Tiêu Ngư có thai, nghi ngờ là hoàng tự tân đế, Tiêu Hoài cũng không vui, nhưng bà nghe nói, hoàng thượng kia long nhan cực kỳ vui mừng. Mặc kệ tân đế dự định Tiêu gia thế nào, suy nghĩ theo đó, nếu như Tiêu Ngư sinh hạ hoàng tử, hoàng thượng kia vẫn yêu thương như cũ. Quan hệ của Tiêu gia ở tân triều liền chặt chẽ không thể tách rời.
La thị tuy là phu nhân của ông, nhưng Tiêu Hoài không nói những chuyện này với bà. Ông cau mày, nghĩ đến chuyện hơn hai mươi năm trước... Ông luôn quang minh lỗi lạc, vẫn cảm thấy phụ thân ông kính ngưỡng cũng là người lỗi lạc, nếu như hôm đó ông không chính tai nghe, tận mắt nhìn thấy, đương nhiên sẽ không tin tưởng, phụ thân ông và tiểu muội sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nếu như... Nếu như Tiết Chiến chính là tiểu Hoàng tử hơn hai mươi năm trước, vậy hoàn toàn khác nhau...
Thật ra Tiêu Hoài cũng rõ ràng, lúc trước mặc dù ông cầu tình trước mặt phụ thân, nhưng tiểu Hoàng tử tuổi nhỏ như vậy, lẻ loi một mình lưu lạc bên ngoài, tám chín phần là không sống được. Nữ nhi của ông phải vào cung, trong lòng ông cũng không muốn, ông không đồng ý nữ nhi của mình trở thành như muội muội, trong mắt chỉ có quyền thế. Sau đó muội hứa hẹn với ông, sẽ không để cho nàng nhìn thấy những chuyện bẩn thỉu kia.
Nếu Tiết Chiến chính là tiểu Hoàng tử kia, thù hận này, thật có thể nói buông xuống liền buông xuống sao?
Tiêu Hoài cúi đầu, nhìn thê tử trước mặt, nói: "Không có việc gì."
...
Ngày hôm đó, nữ quyến Nhị phòng Tiêu gia vào cung thăm Tiêu Ngư. Nàng có mang hoàng tự, hiện tại toàn bộ Hoàng Cung đều vây quanh nàng. Tiêu Ngư ở Phượng Tảo Cung chào hỏi nữ quyến Tiêu gia, nhìn thấy Tiêu Ngọc Cẩm ngồi bên cạnh, khẽ cười nói: "Chúc mừng Nhị tỷ tỷ rồi."
Tiêu Ngọc Cẩm nhã nhặn dịu dàng, tuổi còn trẻ đã để tang phu quân, nàng ấy dự định vì phu quân trước thủ tiết ba năm, chỉ là hai năm này chiến loạn liên miên, phủ Hộ Quốc Công cũng không yên ổn. Tiêu Ngư và Tiêu Ngọc Chi xuất giá, cha nương của nàng liền bắt đầu thay nàng thu xếp việc hôn nhân, muốn hứa nàng cho một người tốt, dàn xếp nửa đời sau.
Bây giờ hôn kỳ sắp đến, liền định hai ngày trước khi Tiêu Hoài xuất chinh.
Sắc mặt Tiêu Ngọc Cẩm ngượng ngùng. Mới đầu nàng cũng không muốn, nhưng chịu không được thuyết phục của mẫu thân.
Hiện nay thấy sắc mặt Tiêu Ngư hồng nhuận phơn phớt, giữa lông mày tinh thần phấn chấn, cung trang hoa lệ càng ôm trọn lấy thân thể chặt chẽ, vừa mới tiến vào Phượng Tảo Cung, tầng tầng thị vệ khách khí nắm tay, bên trong cung cấp cung tỳ sai sử, càng tăng gấp đôi. Tiêu Ngư cũng là tái giá, lúc trước e sợ tân đế khó xử nàng, dù sao nàng từng là quả phụ tiền triều, nếu vì sắc đẹp đưa nàng vào trong cung, thời gian lâu rồi, nhớ tới chuyện lúc trước, trong lòng luôn có khúc mắc. Với những chuyện này, nam nhân khoan dung rất ít.
Mà bây giờ xem ra, vị Lục muội muội này của nàng, sống trong cung rất tốt.
Ban đêm Tiêu Ngư nói chuyện Tiêu Ngọc Cẩm sắp xuất giá với Tiết Chiến, nói với y, muốn đi dự hôn lễ của Tiêu Ngọc Cẩm.
Tiết Chiến đang ngồi sau án thư. Ánh đèn vàng ấm chiếu trên mặt y, tay y phê duyệt tấu chương dừng lại, quay đầu nhìn nàng, nhíu mày, nói: "Không được đi."
Đêm lúc trước thường ở Ngự Thư Phòng, sau khi Tiêu Ngư mang thai, mỗi tối phê duyệt tấu chương đều tới Phượng Tảo Cung. Tiêu Ngư ở bên cạnh đọc sách, y thì đọc sổ.
Tiêu Ngọc Cẩm tuy là đích nữ Quốc Công phủ, lại là tái giá, Tiêu Ngư đến, cũng thay nàng chống giữ thể diện. Hôm nay nữ quyến Nhị phòng vào cung, dù chưa nói rõ, nhưng Tiêu Ngư hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, biết Nhị thẩm thẩm nàng có ý gì. Mà từ nhỏ Tiêu Ngọc Cẩm khó được hợp ý cùng nàng, nàng không có thân tỷ muội, khi còn bé Tiêu Ngọc Cẩm thường xuyên chiếu cố nàng.
Tiêu Ngư nói: "Chàng nói đạo lý có được không?"
Sao y lại không nói đạo lý với nàng đây? Tiết Chiến buông sổ gấp xuống, nói cùng nàng: "Bây giờ nàng có thai, chỗ nào cũng không được đi."
Y coi đứa bé này quá nặng, nặng đến có đôi khi khiến Tiêu Ngư có chút khó hiểu. Lại nói... Nàng có mặt trong hôn lễ Tiêu Ngọc Cẩm, không đơn thuần là vì Tiêu Ngọc Cẩm. Hai ngày sau khi Tiêu Ngọc Cẩm xuất giá phụ thân nàng sẽ xuất chinh, khả năng hồi phủ không lớn vì cũng gần bước sang năm mới rồi. Nàng muốn thừa cơ hội này nói mấy câu với phụ thân, sau đó...
Tiêu Ngư nhìn qua mặt Tiết Chiến.
Nàng muốn nói một số chuyện cho phụ thân.
Tiêu gia họ, không thể cô phụ tín nhiệm Đế Vương đối với mình.
Trong điện bỗng nhiên yên tĩnh, Tiết Chiến nghiêm túc, không có chút dấu hiệu nhượng bộ nào, thấy Tiêu Ngư trầm mặc, tiếp tục cầm xem sổ gấp. Tiêu Ngư há to miệng, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó nếu như... Thần thiếp nhất định phải đi thì sao?"
Tiết Chiến nắm sổ gấp trong tay thật chặt, sau đó "Bẹp" một tiếng, gác sổ gấp lên án thư.
Sau đó đứng lên, sải bước đi đến trước mặt Tiêu Ngư.
Thân hình y cao lớn, y ngồi trên giường lụa hoàn toàn bao phủ Tiêu Ngư trong bóng tối. Y thản nhiên nói: "Vậy trẫm đi cùng nàng."
Nói xong cúi người đến, mặt đối mặt cùng Tiêu Ngư.
Nhìn mặt mày của nàng, bỗng nhiên dịu dàng nói: " Nàng nói trẫm còn có thể làm sao? Tiểu tổ tông của ta."