Nàng mặc một bộ bạch y, mái tóc đen nhánh buông đến hông, đôi mắt đen sáng lóng lánh nước, hết sức mỹ lệ, động lòng người. Khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của nàng thoáng phiền muộn cùng ngây dại, lại thêm một phần trìu mến lay động lòng người cùng khí chất thánh khiết của nàng khiến giờ phút này Trận U Tuyết nhìn hết sức đáng yêu. Con ngươi của Lôi Cương chợt co lại, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt này, thần trí của hắn nhất thời trống rỗng. Nhưng hắn chợt giật mình nhận ra hữu quyền của hắn đã áp sát bụng của Trận U Tuyết. Sức mạnh có trong một quyền này tuy đã bị Lôi Cương kìm hãm đi phần lớn nhưng vẫn còn rất mạnh. Một quyền này vừa đánh trúng Trận U Tuyết đã buộc nàng bị đẩy lùi lại. Lôi Cương cũng cảm giác được một quyền của hắn như rơi vào biển sâu, nhưng một quyền này đúng ra nếu trúng phải một tinh cầu thì tinh cầu ấy cũng phải nát vụn mới đúng.
-Lôi Cương, huynh thật muốn giết ta sao?
Khuôn mặt thánh thiện của Trận U Tuyết tái nhợt. Nàng đau lòng, đôi mắt dưng dưng lệ nhìn chằm chằm Lôi Cương.
Lôi Cương đau lòng, ngước đôi mắt đầy bi thương nhìn nàng. Hắn tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng người đứng trước mắt hắn đúng thực là Trận U Tuyết. Nói cách khác, Trận U Tuyết thật sự rất có khả năng đã không còn sống trên thế gian này nữa. Nghĩ vậy, sát khí trong lòng Lôi Cương nổi lên. Hắn ngàn vạn lần không nghĩ được nàng lại tới Thánh giới Hồng Hoang, lại càng không ngờ rằng Trận U Tuyết lại bị Đạo Hoang hạ độc thủ. Đôi mắt rực lửa của Lôi Cương nhìn chằm chằm vào Trận U Tuyết đứng trước mặt, thấp giọng nói:
-Đạo Hoang! Ngươi có dám tử chiến một trận với ta hay không?
-Muốn quyết chiến với ta sao? Còn phải xem ngươi có tư cách ấy hay không đã.
Giọng nói già nua của Đạo Hoang vang lên trên trời. Trận U Tuyết vẫn lặng lẽ, đáng yêu, nhìn chăm chú vào Lôi Cương như trước, hoàn toàn không giống giả vờ chút nào. Nhưng Lôi Cương từ lâu đã cho rằng Trận U Tuyết trước mắt chẳng qua là do Đạo Hoang dùng thủ đoạn biến thành, dĩ nhiên hắn sẽ không tin tưởng rồi. Song quyền của hắn đánh mạnh một đòn, quyết tâm tấn công nàng.
-Khi xưa, huynh vô tình xông vào không gian Trận Uy, ta luôn chăm sóc cho huynh. Bao nhiêu chuyện lúc trước, rồi lời huynh hứa với sư tôn của ta sẽ chăm sóc cho ta cả đời nữa. Thế mà nay, huynh lại muốn giết ta sao? Lôi Cương, huynh có biết bao nhiêu năm gần đây, ta đã nhớ huynh đến thế nào không? Ta đi từ Thất giới tới Thánh giới Hồng Hoang, là vì mục đích gì? Là vì huynh, là vì Lôi Cương huynh! Ta trở thành một nhân cách của lão là vì cái gì? Là để được gặp huynh, Lôi Cương!
Trận U Tuyết dường như đã hóa điên, gào lên với Lôi Cương. Gương mặt hoàn mỹ, thánh khiết của nàng chỉ trong thoáng chốc đã đong đầy đau khổ và nước mắt.
Lôi Cương nhướng mày, chăm chú nhìn Trận U Tuyết, nhìn dáng hình của nàng. Cảm nhận được nỗi đau và sự thống khổ trong lòng nàng, hắn nhất thời sửng sốt. Trận U Tuyết trở thành một nhân cách của Đạo Hoang ư? Làm sao có thể như thế được? Mấy năm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người trước mắt hắn rốt cuộc là Trận U Tuyết hay là Đạo Hoang? Lôi Cương chợt nhận ra bản thân hắn nhất thời không thể phân biệt nổi.
-Huynh đã muốn giết ta, thì Lôi Cương, Trận U Tuyết ta có biến thành cái gì cũng đều là do ngươi cả.
Mỗi một câu, một chữ của Trận U Tuyết đều ngập tràn oán hận. Trên người này nhanh chóng xuất hiện các hoa văn, cuối cùng, các hoa văn này lan đi toàn thân. Lôi Cương còn đang khiếp sợ, một vật nhỏ bé từ trán Trận U Tuyết bay ra, ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều vật bé nhỏ như thế tách ra khỏi người nàng.
Lôi Cương ngơ ngác nhìn Trận U Tuyết đang tan ra thành từng mảnh nhỏ, ngây dại. Hắn không hiểu mọi chuyện là như thế nào, lúc này, hắn không còn có thể hiểu nổi người này rốt cuộc là Trận U Tuyết hay là Đạo Hoang nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, bước tới trước một bước, tới trước mặt Trận U Tuyết, định vươn tay chạm đến thân thể không còn trọn vẹn của nàng. Nhưng Lôi Cương chợt giật mình, quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, âm trầm. Khuôn mặt hắn nhăn nhúm lại, hắn thu tay lại, nhìn quanh, vẻ mặt nghiêm trọng.
-Huynh đang thương tiếc ta sao? Quá muộn rồi, Lôi Cương, đây là trận pháp do ta lĩnh ngộ ra. Thất hành tuyệt trận! Dùng hồn của ta để sử dụng sức mạnh của thiên địa!
Giọng nói oán hận của Trận U Tuyết quanh quẩn trong không trung. Lôi Cương ngạc nhiên nhìn xung quanh. Nguy hiểm đang bủa vây toàn thân hắn, hắn nhất thời kinh hãi. Trận U Tuyết làm sao lại có khả năng lĩnh ngộ trận pháp cường đại như vậy được? Hiện thời, Lôi Cương không thể nhận ra nguy hiểm từ đâu tới nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng vào trực giác của bản thân. Hắn không kịp nghĩ nhiều, cả cơ thể kết hợp chặt chẽ với nhau. Thân thể của hắn từ cao mười trượng thu nhỏ lại chỉ còn hơn sáu thước. Sức mạnh tập trung lại trong cơ thể, tạo thành một bức tường chắn bảo vệ không thể công phá nổi.
-Ầm ầm long. Nguồn truyện: Trà Truyện
Từ thiên địa chợt vang lên tiếng sấm rền vang. Cả không gian bị Thất hành tuyệt trận của Trận U Tuyết làm rung chuyển. Tình cảnh trước mặt hấp dẫn ánh nhìn của Lôi Cương, vô số ánh sáng bảy màu tập trung lại phía trước, một luồng áp lực vô hình bắt đầu phát ra từ trong luồng ánh sáng bảy màu đó.
-Ầm ầm rầm!
Những tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang liên tục vang lên.
-Sức mạnh thật mạnh, nàng có thể sử dụng sức mạnh của thất hành trong hỗn độn ư?
Trong đầu Lôi Cương chợt vang lên giọng nói đầy ngạc nhiên của Hỏa Hoàng.
-Đây là…
Lôi Cương còn chưa kịp trả lời đã giật mình. Ánh sáng bảy màu trước mặt đã ngưng tụ lại thành một dáng người, người này giống hệt với Lôi Cương khiến hắn nhất thời bối rối.
-Lúc trước, khi ta lĩnh ngộ trận pháp này, ta chưa từng nghĩ sẽ dùng trận pháp này để đối phó với huynh. Huynh đã muốn giết ta, thế thì hãy chết đi.
Giọng nói đầy oán hận của Trận U Tuyết lần nữa lại vang lên. Lôi Cương khẽ run lên, tâm trạng nhất thời trở nên phức tạp.
-Mau đỡ đòn đi. Đây chỉ là âm mưu của Đạo Hoang thôi. Nữ tử này đã hồn phi phách tán, nàng đã không còn là nàng lúc trước nữa rồi. Ngươi mau tỉnh ngộ lại, đỡ đòn đi! Sức mạnh hỗn độn tinh khiết này chúng ta không thể hấp thu nổi nhưng nó sẽ phá hoại thân thể của ngươi nghiêm trọng đấy. Nếu ngươi không đỡ đòn, thân thể ngươi chắc chắn sẽ bị trọng thương. Lúc này, còn chưa đối mặt với Đạo Hoang thật sự, ngươi không thể bị thương được!
Giọng nói của Hư Hoàng chợt vang lên trong đầu Lôi Cương.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, bừng tỉnh. Hắn đẩy hai tay ra, một luồng cương khí bảy màu bao phủ lấy toàn thân hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào hình nhân trận pháp bảy màu. Từ trong cơ thể Lôi Cương chợt phát ra tiếng nổ rền vang như sấm, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhanh chóng lao tới phía hình nhân trận pháp phía trước. Song quyền của hắn nháy mắt đánh ra mấy trăm quyền. Quyền kình ào ào phát ra, Lôi Cương cũng áp sát ngay sau đó, sẵn sàng đánh một đòn trí mạng vào hình nhân này.
-Ầm ầm rầm!
Sức mạnh ẩn chứa trong hình nhân trận pháp thực kinh khủng, chịu mấy trăm quyền của Lôi Cương, nó vẫn có thể vung quyền đối đầu với hắn.
-Ầm ầm rầm!
Từng tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Lôi Cương cảm thấy sức mạnh vô địch của hắn như đánh lên một bức tường chắn không thể công phá nổi. Một luồng lực dội ngược lại theo hai tay hắn chạy vào trong cơ thể. Chịu luồng phản lực này, Lôi Cương hét lên một tiếng đau đớn, không gian trong cơ thể hắn rung chuyển. Hắn nổi giận, gào lên, một luồng sức mạnh kinh khủng lần nữa lại dâng lên trong người, song quyền của hắn lại vung lên như thác lũ.
Sức mạnh trong không gian cơ thể của Lôi Cương phát ra mãnh liệt. Cả không gian bảy màu chợt xuất hiện những khe nứt vặn vẹo, hết sức đáng sợ.
-Lôi Cương, huynh thực muốn giết ta sao?!
Một giọng nói thê lương vang lên. Song quyền của Lôi Cương không đánh lên hình nhân trận pháp mà đánh vào Trận U Tuyết.
Lôi Cương cười lạnh một tiếng, hắn làm sao có thể bị lừa được nữa? Hữu quyền của hắn lại lần nữa đánh ra, đẩy bay Trận U Tuyết ra. Luồng sức mạnh cường đại này khiến thân thể đang bay ngược lại của nàng nổ tung trong không trung. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, không trung ngập tràn một trận mưa máu gió tanh. Ngửi thấy mùi máu tanh, Lôi Cương ngây người, sửng sốt.
Là Trận U Tuyết thật sao?
-Đúng, chính tay ngươi đã giết nàng. Ngươi đã vượt qua cửa ải thứ nhất rồi. Cửa ải tiếp theo này không biết ngươi có thể đánh chết y hay không?
Giọng nói của Đạo Hoang vang lên. Một thân ảnh phiêu hốt bất định chậm rãi hiện lên trước mắt Lôi Cương, dường như người này chỉ là một nhóm ánh sáng tập trung lại vậy. Vừa nhìn thấy người này, Lôi Cương đã ngây người.
-Sư…Sư tôn.
Lôi Cương kêu lên.