- Ngươi là...Lôi Cương? - Minh Lôi nhìn lão già chằm chằm một lúc rồi đột nhiên trầm giọng hỏi. Trong lời nói của y không giấu được sự khiếp sợ. Y quen biết Lôi Cương sớm nhất nên hơi thở của Lôi Cương hoàn toàn hiểu. Nhưng điều khiến cho y không thể tin được đó là Lôi Cương lại có thể xóa bỏ trận pháp.
Nét mặt lão già đầy nếp nhăn vẫn lạnh lùng mà nói với Thâm Uyên:
- Các ngươi có biết giới trong giới của Đạo Hoang ở đâu không?
- Đạo Hoang thực sự vẫn không chết? - Thâm Uyên vẫn chưa trả lời mà trừng đôi mắt hổ rồi hỏi lão già. Mặc dù uy lực ngọn lửa đen của lão già bất phàm nhưng vẫn chưa làm cho Thâm Uyên e ngại.
- Đúng! - Lão già đầy nếp nhăn gật đầu.
Gương mặt Thâm Uyên giật giật, còn sắc mặt của ngũ vương thì âm trầm. Nếu Đạo hoang không chết thì sự băn khoăn trước kia cũng có thể bỏ qua. Cổ Nguyệt và Thần Không chết có liên quan tới Đạo Hoang. Tại sao Đạo Hoang phải làm như vậy? Trong lòng lục vương đều cảm thấy khó hiểu và tực giận. Chín người bọn họ giống như tay với chân. Địa vị Đạo Hoang trong suy nghĩ của họ có thể nói là vô cùng cao, sánh ngang với Thái Cổ chi hoàng. Vậy mà bây giờ bọn họ biết Đạo Hoang không chết khiến cho tất cả oán giận.
- Không thể như vậy. Lão phu tận mắt nhìn thấy hắn chết, tại sao vẫn còn sống? - Cổ Hoang vẫn không thể tin được vào điều đó. Nếu Đạo Hoang không chết thì y chỉ còn một kết quả đó là bị hấp thu. Mà y cũng không thể ngăn cản được việc đó.
- Tin hay không thì tùy ngươi. Ta chỉ cần biết vị trí giới trong giới của Đạo Hoang. Ai biết? - Lão già đầy nếp nhăn lạnh lùng lên tiếng, trong mắt của lão tản ra ý chí chiến đấu rất mạnh.
- Ngươi không thể biết được. Nếu hắn thật sự không chết thì chỉ khi nào được sự cho phép của hắn mới có thể vào được giới trong giới, còn không thì không ai tìm được. - Ánh mắt của Cổ Hoang đầy cảm xúc mà nhìn lão già rồi nói chậm rãi. Y là phân thân của Đạo Hoang cho nên hiểu Đạo Hoang rõ nhất.
Lão già đầy nếp nhăn nhướng mày. Lão cũng từng tìm kiếm nhưng không thể tìm ra được giới trong giới. Lão tách khỏi thần hồn của Lôi Cương rồi biến dị mà sinh ra. Lúc trước, Lôi Cương tiến vào giới trong giới nhưng là được mẹ của Tử Vận đưa vào. Hơn nữa, lão già đầy nếp nhăn cũng từng tới Thú Triều tinh mà không hề phát hiện được tung tích vì vậy mới phải tới Tây Tháp tinh để hỏi đám người Cổ Hoang.
- Lúc trước, cho dù Thái Cổ chi hoàng cũng không biết giới trong giới của hắn. - Cổ Hoang lại nói. Nghe thấy vậy, đám người Thâm Uyên giật mình. Bọn họ cũng có hiểu biết về Đạo Hoang nhưng chỉ biết khả năng luyện khí và trận pháp của Đạo Hoang cực mạnh. Mà lúc này, không ngờ Cổ Hoang lại nói Đạo Hoang mạnh tới mức ngay cả Thái Cổ chi hoàng cũng không thể biết. Mà trong lòng họ thì không có chuyện gì mà Thái Cổ chi hoàng lại không làm được.
- Sao có thể như vậy? Lúc trước Đạo Hoang mặc dù mạnh nhưng làm sao mạnh được hơn Hoàng của ta? - Thâm Uyên âm trầm nhìn Cổ Hoang rồi quát. Mà ngũ vương còn lại cũng vậy.
- Hừ! Ta là phân thân của Đạo Hoang. Chẳng lẽ mình lại không biết chính mình? Các ngươi cũng biết Đạo Hoang và Thái Cổ sinh ra cách nhau không lâu. Mặc dù nếu đơn đấu thì không thể chiến thắng được Thái Cổ chi hoàng nhưng rất có thể không rơi vào thế hạ phong. - Cổ Hoang hừ lạnh rồi nói. Lúc này, sắc mặt y có chút trắng nhợt. Nhớ tới Đạo Hoang, trong lòng y xuất hiện một cái cảm giác mất mát. Lúc trước, y nghĩ Đạo Hoang đã chết, một phần lớn nguyên nhân là do suy nghĩ của y. Còn nói Đạo Hoang mạnh như thế nào thì Cổ Hoang hết sức hiểu.
Câu nói của Cổ Hoang khiến cho lục vương biến sắc. Bọn họ chỉ biết Đạo Hoang nắm được luyện khí và trận pháp còn chưa hề thấy Đạo Hoang ra tay. Vì vậy mà họ cũng không biết rõ Đạo Hoang như thế nào. Lúc này, nghe Cổ Hoang nói vậy khiến cho sáu người không tin. Đạo Hoang làm sao mà mạnh được như vậy? Nếu thế thì làm sao mà y chịu khuất phục Thái Cổ chi hoàng?
Lão già trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng nhìn lục vương, sau đó biến mất. Còn lục vương thì không có tâm trạng đánh giá với Cổ Hoang, ngay cả Cổ Hoang cũng vậy. Biết được Đạo Hoang chưa chết, tâm trạng của họ đều hết sức nặng nề.
Tại tầng thứ nhất của tháp Tạo Hóa...
Bên cạnh Lôi Cương đang ngồi xếp bằng đã tập trung rất nhiều ánh sáng màu đen. Mặc dù hai mắt hắn nhắm nghiền nhưng có thể cảm nhận được xung quanh tràn ngập lực hệ Hư.
- Thế nào là Hư?
- Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Hư... Bảy hệ tạo thành hỗn độn. Kim sắc bén. Mộc sinh cơ. Thủy mềm mại. Hỏa mãnh liệt. Thổ kiên cường. Lôi là dương thì như vậy Hư là âm có phải không? Nó là âm duy nhất trong hỗn độn? Hoặc có thể nói âm đại diện cho đỉnh điểm của hỗn độn. - Trong đầu của Lôi Cương liên tục suy nghĩ.
- Đúng! Hư chính là đỉnh điểm của Hỗn độn. Mà đỉnh điểm cũng không hạn chế, cũng có thể là đỉnh điểm của kim, đỉnh điểm của Mộc hay các hệ khác. - Lôi Cương chợt mở mắt, gương mặt không giấu được sự mừng rỡ. Hắn nhìn ánh sáng bên người mà càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng. Hư chính là đỉnh điểm của hỗn độn.
Lôi Cương vươn tay ra, hai mắt khép hờ rồi tiếp tục cảm thụ lực hệ Hư trong không gian. Lúc này, Lôi Cương có thể cảm nhận được sự quỷ dị của lực hệ Hư. Trong lòng Lôi Cương cảm thấy hết sức kinh ngạc. Hư dường như bao hàm toàn diện giống như Thủy, lại sắc bén như Kim... Coi như Hư nắm cả đặc tính của sáu hệ còn lại. Hư không chỉ vẻn vẹn có Hư hỏa mà cũng có Hư thủy, Hư kim, Hư mộc, Hư thổ và Hư lôi.
Đó chính là Hư, thứ quỷ dị nhất trong hỗn độn.
Từ từ, một vầng ánh sáng màu đen lơ lửng trên tay phải của Lôi Cương. Tâm nhiệm của Lôi Cương khẽ động ánh sáng màu đen liền biến thành ngọn lửa rồi biến thành nước, cuối cùng ngay cả tia chớp màu đen cũng có thể biến hóa thành. Trong lòng Lôi Cương có thể làm cho Hư biến thành cái gì cũng là những điều hắn đã lĩnh ngộ.
Lôi Cương nở nụ cười thỏa mãn. Lúc này, thần hồn của hắn đã đạt tới sáu thước, toàn thân tản ra ánh sáng bảy màu quái dị. Lôi Cương cũng không dự định tiếp tục lĩnh ngộ hệ Hư. Sau khi cảm nhận được hệ Hư, Lôi Cương liền hấp thu toàn bộ lực bảy hệ trong không gian. Lập tức thần hồn của Lôi Cương hóa thành một đám mây bảy màu mà tản ra xung quanh.
Cùng lúc đó, ánh sáng bảy màu trong không gian điên cuồng phóng về phía đám mây. Cuối cùng, không gian bảy màu chẳng khác gì ban ngày, vô cùng chói mắt. Còn lực bảy hệ thì giảm đi với một tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Tháp Tạo Hóa được chia làm bảy tầng. Cứ tiến thêm một tầng thì linh lực lại dày thêm. Mà tầng thứ nhất là nhiều nhất. Vốn nó đã bị hai thần hồn hấp thu hết nhưng khi Lôi Cương lĩnh ngộ Khai Thiên lại hấp thu từ dưới trận pháp bên dưới khiến cho linh lực trong tầng thứ nhất lại nhiều lên gần như là đạt tới lực bảy hệ lúc đầu của hỗn độn.
Quá trình hấp thu diễn ra suốt một ngàn năm. Đây đã là cực hạn của Lôi Cương. Để cho thần hồn của hắn tản ra hấp thu thì tốc độ so với hai cái thần hồn kia còn nhanh hơn.
"Vù..." Tầng thứ nhất đã trở lại chẳng khác gì một không gian bình thường. Ánh sáng bảy màu của nó biến mất, chỉ còn lại một đám mây bảy màu. Sau khi biến hóa một lúc, đám mây liền biến thành một nam tử bảy màu, chính là Lôi Cương. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Gương mặt của Lôi Cương vừa có một sự vui mừng lại xen lẫn sợ hãi. Hấp thu lực bảy hệ trong không gian khiến cho Lôi Cương cảm nhận thần hồn ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa. Sau khi cử động một lúc, Lôi Cương nhìn trận pháp bên dưới. Hắn trầm ngâm một lúc, cũng không định dời đi. Nơi đây là chỗ tu luyện tuyệt hảo, nếu rời đi thì không biết sau này còn có cơ hội tới đây nữa không.