Con Thổ Bạo thú bên người y chợt hóa thành chiến giáp. Thể hình của Ma Bích trong nháy mắt liền cao lên tới một trượng. Nắm tay phải của y giống như búa tạ đánh mạnh lên hắc kiếm.
"Binh binh..." Trong không trung vang lên những tiếng động va chạm liên tiếp. Bộ chiến giáp bao phủ toàn thân Ma Bích không ngờ bị thanh kiếm màu đen xẻ ra một cái rãnh. Mũi kiếm mạnh mẽ xuyên thẳng qua chỗ chiến giáp mà chém vào tay phải của Ma Bích.
- A!
Ma Bích hết lên một tiếng thảm thiết. Thổ Bạo thú lại ngưng tụ thành hình của nó. Cái chân to của nó vào lúc này chảy máu tươi đầm đìa, có thể thấy được một vết thương rất lớn. Mà tay phải của Ma Bích bị thanh kiếm màu đen bổ trúng lộ cả xương cốt, máu tươi chảy ròng ròng. Gương mặt Ma Bích giật giật liên tục, nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nổi giận.
Hỏa Hiết ở phía sau Ma Bích cũng mở mắt kinh ngạc mà nhìn Lôi Cương. Ánh mắt nàng như nở nụ cười. Thân mình Hỏa Hiết chợt nhoáng lên rồi xuất hiện trên trán của con Thổ Bạo thú. Thanh tiểu đao trong tay phải liền đâm thẳng vào trán của nó.
"Graooo" Thổ Bạo thú gầm lên một tiếng thảm thiết. Lúc trước, nó đang nổi giận nhìn Lôi Cương chằm chằm nên không để ý tới Hỏa Hiết ở sau lưng. Cho tới khi Thổ Bạo thú gầm lên một tiếng thảm thiết, Ma Bích mới giật mình quay đầu lại mà nhìn chằm chằm viên thú hạch mà vàng đất trong tay Hỏa Hiết còn Thổ Bạo thú thì rơi xuống đất làm bốc lên một đám bụi mù mịt. Từ từ, hai mắt của Ma Bích trở nên đỏ như máu, gương mặt tái nhợt. Ma Bích biết hôm nay mình khó thoát khỏi kiếp nạn này. Thổ Bạo thú là một lá chắn mạnh nhất của Ma Bích nên vì vậy khi nhìn thấy thú hạch của nó, sự cuồng ngạo trong lòng y liền co lại. Y quay đầu nhìn chằm chằm về phía Lôi Cương. Ma Bích muốn trút toàn bộ cơn giận lên người hắn. "Nếu không có tên tiểu tử này thì làm sao mà Hỏa Hiết có thể giết được Thổ Bạo thú để lấy thú hạch?" Tới bây giờ, Ma Bích mới cảm thấy hối hận khi lúc trước không giết chết Lôi Cương.
- Khà khà...tiểu tử! Cùng nhau xuống đi.
Ma Bích quát lên một tiếng rồi nhe răng cười. Tốc độ của y vào lúc này bùng nổ, khí thể ầm ầm tản ra bao phủ lấy Lôi Cương.
Lôi Cương còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy thân mình bị người ta ôm chặt. Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, hắn liền rơi vào trong một bóng đêm đen kịt.
Hỏa Hiết ngây người nhìn Lôi Cương đang từ từ rơi xuống vừa phun ra một ngụm máu. Vào thời điểm cuối cùng, không ngờ Ma Bích lại chọn tự bạo khiến cho Hỏa Hiết không ngờ nổi. Nàng đứng trên không trung mà nhìn xuống mặt đất, trong ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó. Đột nhiên, Hỏa Hiết nhanh chóng lao xuống dưới, đỡ lấy Lôi Cương.
Lúc này, sắc mặt Lôi Cương đã trắng bệch như tờ giấy. Vết thương trên người sâu tới tận xương sườn. Nếu như không phải vào lúc nguy hiểm, cương khí của Lôi Cương tự động ngưng tụ lại thì có lẽ lúc này, Lôi Cương và Ma Bích đã hòa chung với nhau trong làn sương máu trên không.
- Ôi! Cái ân tình vừa mới nợ ta vì sao lại vội vã như vậy. Bây giờ coi như ngươi trả hết nợ. Nhưng nếu không cứu ngươi thì ngươi sẽ lại chết. Cứu ngươi thì chẳng phải là ngươi lại nợ ta một mối ân tình hay sao?
Hỏa Hiết nhìn Lôi Cương đang nằm trong lòng mà lẩm bẩm. Không biết nếu Lôi Cương nghe được có tức hộc máu ra hay không. Lúc trước, Lôi Cương sở dĩ đánh lén Ma Bích quả thực một phần nguyên nhân đúng là do ngửi thấy mùi thơm độc đáo trên người của Hỏa Hiết còn lưu lại. Nghĩ tới lúc trước, hắn liền biết rằng nàng đã cứu mình. Hơn nữa, Ma Bích làm cho hắn bị thương nặng nên mới nổi ý định giết người.
Một viên đan dược giống như lúc trước lại xuất hiện trong tay Hỏa Hiết. Nàng từ từ bỏ vào miệng Lôi Cương. Nhưng lúc này, Lôi Cương đã hôn mê, sức sống hết sức mong manh. Vì vậy mà đan dược bỏ vào miệng Lôi Cương cũng không nhúc nhích. Hỏa Hiết liền lấy tay cho vào trong miệng Lôi Cương rồi từ từ đẩy viên đan dược xuống cổ họng hắn.
Gương mặt Hỏa Hiết hơi ủng hồng, hơi thở nóng bỏng mang theo mùi thơm của cơ thể nàng phả vào mặt Lôi Cương. Vết thương trên thân thể Lôi Cương được đan dược trị liệu từ từ khép miệng. Nhưng lần này, Ma Bích tự nổ không chỉ ảnh hưởng tới thân thể. Ngay cả cương đan trong cơ thể Lôi Cương cũng gần như vỡ nát. Nên hắn cần thời gian để từ từ hồi phục.
- Ngươi nợ ta một mạng. Nhưng nếu ta để ngươi ở đây thì chỉ sợ lại bị người khác giết. Mà để ta chờ ngươi tỉnh lại, bảo vệ ngươi thì có phải là ngươi lại nợ ta một mạng nữa hay không?
Hỏa Hiết lẩm bẩm nói.
- Nhớ kỹ đấy. Lôi Cương đệ đệ. Ngươi nợ ta hai cái mạng.
Hỏa Hiết nhìn miệng vết thương trên người Lôi Cương đang từ từ khép lại mà nở nụ cười. Có điều nụ cười khiến cho toàn thân nàng run rẩy lại không xuất hiện. Có lẽ, lúc này, Hỏa Hiết mới thực sự là Hỏa Hiết. Sinh ra trong giới tu luyện, cá lớn nuốt cá bé mới là ý nghĩa thực sự để sống sót.
Hỏa Hiết thực sự ở bên cạnh Lôi Cương mà lẳng lặng tu luyện. Chỉ cần có một cọng cỏ lay động là nàng lại mở mắt.
Sau mười ngày...
- A! Đó chẳng phải là mỹ nhân rắn rết Hỏa Hiết hay sao?
Một người tu luyện đi ngang qua nhìn thấy bóng người đỏ rực như lửa của Hỏa Hiết mà kinh ngạc hỏi. Nguồn: http://Trà Truyện
- A...chạy! Chạy mau. Đúng là thị.
Một gã tu luyện khác đột nhiên thấy Hỏa Hiết mở mắt mà hoảng sợ hét lên. Mấy tên tu luyện dốc hết tốc độ để chạy đi.
Cho tới khi chạy được trăm dặm, mấy người tu luyện đó mới dừng lại mà thở hổn hển. Một người tu luyện nói một cách kinh ngạc:
- Các ngươi có thấy Hỏa Hiết ngồi đó hay không? Hình như bên cạnh có một người thanh niên....
- Không phải chứ? Chẳng lẽ mỹ nhân rắn rết lại bị người ta chinh phục?
- Không thể như vậy. Ai có khả năng chinh phục được mỹ nhân rắn rết?
Một người tu luyện khác nhỏ giọng nói, ánh mắt lập tức trở nên nóng bỏng.
Cái tên mỹ nhân rắn rết ở trong Cấm Cương khiên cho không ít người tu luyện mê mẩn. Nếu như không sợ hãi ác danh đó thì có lẽ đã có rất nhiều người tu luyện để ý tới nàng.
Hỏa Hiết ngồi bên cạnh Lôi Cương cũng không đuổi theo mà chỉ nhìn theo mấy gã tu luyện đó bỏ chạy. Nàng hơi nhếch mép, cười lạnh một tiếng. Đột nhiên, nụ cười của nàng biến mất, ánh mắt trở nên nghiêm túc mà nhìn lên không trung phía trước.
Một cái chấm đen xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ trong vài giây liền thấy rõ được bóng dáng.
- Ai giết Ma Bích?
Một tiếng gầm tức giận vang lên từ tận phía chân trời. Một gã có thể hình so với Ma Bích tương đương. Cơ bắp trên người y nở nang khiến cho lớp áo bố tưởng như bị nứt. Y có một đôi mắt hổ, lông mày rậm, gương mặt thì chỉ có một sự tức giận. Y nhìn về phía trước, thì thấy trên mặt đất Thổ Bạo thú nằm yên không nhúc nhích mà đồng tử trong mắt co lại. Y nhìn xung quanh thì không thấy bóng người muốn tìm mà chỉ thấy những miếng thịt vụn trải trên mặt đất. Ánh mắt của người đó từ từ nhìn về phía Hỏa Hiết.
- Tốt! Tốt! Thi cốt không còn. Hỏa Hiết! Con dâm phụ ngươi không ngờ lại có lòng lang dạ sói như vậy.
Người trung niên khôi ngô nhìn Hỏa Hiết chằm chằm rồi tức giận hét to.
Hỏa Hiết biến sắc, ánh mắt trở nên sắc bén mà nói một cách lạnh lùng:
- Giết thì sao? Ma Lũy! Nếu ta có thể giết ca ca của ngươi thì cũng có thể giết ngươi.
Ma Bích và Ma Lũy đều là đệ tử của Ma Luyện môn. Cả hai người lại là huynh đệ ruột thịt. Phong cách của Ma Bích là lòng lang dạ sói còn Ma Lũy thì tàn bạo. Ma Bích là cao thủ đứng vị trí thứ chín, còn Ma Lũy đứng thứ tám. Tu vi của Ma Lũy cao hơn so với Ma Bích một bậc. Trong khắp Cấm Cương, những người đứng dưới vị trí thứ năm trong bảng cao thủ không dám tùy tiện động tới hai huynh đệ đó.
Mà lúc này, Hỏa Hiết bị tự dâm phụ của Ma Lũy làm cho nổi giận. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn cảm thấy e ngại đối với Ma Lũy. Liếc mắt nhìn Lôi Cương một cái, Hỏa Hiết cảm thấy lo lắng. "Tại sao vẫn chưa tỉnh lại?" Sau đó, nàng liền vung tay phải phát ra một đạo kết giới bao phủ lấy Lôi Cương rồi đứng dậy, ưỡn ngực, ngửa mặt lên trời mà nhìn Ma Lũy.
Ma Lũy cất tiếng cười dữ tợn. Huynh đệ của y bị chết khiến cho y không thể khống chế được cảm xúc của mình. Trong mấy năm qua, cả hai huynh đệ y đều giúp đỡ, cổ vũ lẫn nhau. Đặc biệt sau khi đi vào vùng đất Cấm Cương, mặc dù cả hai rất ít khi gặp nhau nhưng vẫn có một thứ giác quan thứ sáu giữa hai người. Ma Bích chết khiến cho Ma Lũy không thể bình tình. Y đành bỏ qua tu luyện mà nhanh chóng tới đây.
- Hỏa Trĩ thú.
Ma Lũy hét to một tiếng, trên người đột nhiên xuất hiện một lớn sương màu hồng. Một con hung thú khổng lồ màu đỏ thoáng hiện lên trong không trung rồi hóa thành làn sương bao phủ quanh người Ma Lũy. Ngay sau đó, một bộ chiến giáp đỏ như lửa bọc lấy thân người y. Nhìn cái đầu thú dự tợn trên bộ chiến giáp đỏ như lửa, Hỏa Hiết cảm thấy nặng nề.
"Không ngờ Ma Lũy lại có Hỏa Trĩ thú."Hỏa Hiết thầm nghĩ trong lòng. Nếu như là một loại hung thú khác thì còn may. Nhưng nếu nó có hệ Hỏa thì có ý nghĩa là sức sát thương của lớp sương mù bản mệnh sẽ giảm đối với Ma Lũy.
Ma Lũy mặc bộ chiến giáp đỏ như lửa, từng bước đi về phía Hỏa Hiết. Dưới bộ chiến giáp, gương mặt y hết sức dữ tợn, đồng thời tiếng cười âm trầm vang lên liên tục.
Hỏa Hiết lùi lại mấy bước, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Ma Lũy.
Đánh? Đối mặt với Ma Bích mà phần thắng của nàng cũng không lớn thì đối mặt với Ma Lũy có lẽ nàng không thể chiến thắng.
Trốn? Nhưng... Hỏa Hiết liếc mắt nhìn Lôi Cương...