Lời Lôi Cương nói khiến tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, ngay đến Khô Giác cũng ngây người. Người này ngay đến thần khí cũng không có sao? Cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, Kiếm Tiêu ngây ra, y cẩn thận quan sát hắn. Nhận ra hắn không hề đùa giỡn, vẻ mặt của Kiếm Tiêu chợt lộ vẻ quái dị. Người này rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám cuồng ngôn như thế? Lẽ nào thân thể hắn thực sự mạnh đủ để đánh một trận với Khô Giác sao? Chỉ bằng vào thân thể đó mà đánh một trận với Khô Giác sao?
-Ha ha, thực sự đang cười mà. Lão đầu nên sớm giao địa đồ ra đi, chưa từng xuất thủ mà đã dám khiêu chiến cốc chủ Vạn Quật cốc sao?
Liên tiếp từng tràng cười nhạo vang lên. Mọi người nhìn Lôi Cương đầy vẻ khinh thường, ngay đến bọn Hoang Huyền, Thất Đạo Tử cũng vậy. Khô Giác càng cười nhạt.
-Cho dù tông chủ có cho ngươi mượn thì cái thân già của ngươi liệu có cầm nổi thanh kiếm không đây?
Một gã đệ tử Trọng Kiếm tông cao giọng, cười nhạo nói.
-Đừng để thanh kiếm đè chết nhé. Ha ha.
-Ngay đến vũ khí còn không có mà còn muốn đi sao? Thế gian sao lại có người ngông cuồng như thế chứ?
Từng tràng đùa cợt không ngừng vang lên. Kiếm Tiêu nhìn chằm chằm Lôi Cương, cảm giác được hắn không phải là người kiêu ngạo nhưng y cũng không tin hắn có thể nhấc được thanh kiếm của y. Kiếm Tiêu nhìn Lôi Cương, trầm tư, nếu như Khô Giác thực sự có thể đánh chết Lôi Cương thì chẳng phải địa đồ sẽ rơi vào tay lão sao? Có điều, đã có Trọng Tài điện và Thất Hành tông ở đây, cho dù Khô Giác có chiếm được địa đồ cũng không thể mang đi được. Chưa kể, nếu giết người này rồi, cả bốn tông phái sẽ lại phải họp bàn xem năm tấm tàn đồ này sẽ thuộc về ai. Năm bản địa đồ này vốn dĩ không phải bất cứ thế lực nào cũng có được, bọn họ chỉ có cách cùng thảo luận xem ai có thể đi đến nơi trong tấm địa đồ mới có thể giải quyết sự việc trong an bình được. Nếu không, nhất định bọn họ sẽ phải chém giết nhau tiếp. Tất cả các tông phái đều dẫn toàn bộ các cao thủ giỏi nhất đến đây chính là vì lý do này. Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Khô Giác tươi cười nhìn Lôi Cương. Lão thật muốn xem thân thể một người phàm trần như Lôi Cương thì có thể mạnh đến cỡ nào, sao hắn dám tự tin đánh một trận với lão đây.
Suy nghĩ một hồi, Kiếm Tiêu ngước mắt nhìn, tay phải với ra sau, nắm chặt chuôi kiếm. Hít một hơi thật sâu, y tháo thanh cự kiếm xuống, nhìn Lôi Cương chăm chú, nói:
-Ngươi chắc chắn có thể đỡ được thanh kiếm này chứ?
Thấy Lôi Cương gật đầu, Kiếm Tiêu không nói gì nữa, vung thanh kiếm về phía hắn. Thanh kiếm vừa rời khỏi tay Kiếm Tiêu, đã rơi thấp xuống, xé rách không gian bay đi, tạo ra tiếng chấn động rền vang.
Ngay khi mọi người tưởng như Lôi Cương sẽ bị thanh kiếm này đánh cho tan xương nát thịt thì hắn bước chân phải lên trước một bước, giơ hai tay ra, chụp lấy chuôi kiếm.
Nhất thời, tất cả đều trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn đôi tay Lôi Cương tiếp lấy thanh cự kiếm đỏ ửng của Kiếm Tiêu!! Sao có thể như thế được? Một lão giả người trần chỉ dựa vào thân thể mà đỡ được thanh trọng kiếm của tông chủ Trọng Kiếm tông sao? Lẽ nào thanh trọng kiếm này là giả? Nháy mắt, tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn Kiếm Tiêu, ngay đến bọn Hoang Huyền và các đệ tử Trọng Kiếm tông cũng nghi hoặc.
Chỉ mình Kiếm Tiêu khiếp sợ chẳng khác nào sét đánh ngang tai nhìn hai cánh tay gầy guộc kia đỡ lấy thanh kiếm của y, cũng chỉ có mình y biết được trọng lượng của thanh kiếm này gần tám trăm vạn cân. Người này chỉ dựa vào sức mạnh bản thân mà đỡ được thanh kiếm thì thân thể hắn đã mạnh đến cỡ nào rồi? Vẻ mặt Kiếm Tiêu hết sức khó coi và nghiêm nghị. Thấy vẻ mặt y, tất cả mọi người cùng sửng sốt, người này thật sự đỡ được thanh trọng kiếm của tông chủ Trọng Kiếm tông sao?
Thanh kiếm của tông chủ Trọng Kiếm tông nặng đến cỡ nào vậy?? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tất cả các tu luyện giả đều thầm thắc mắc chuyện này.
Hai tay của Lôi Cương cầm lấy thanh kiếm, một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ trong bộ cốt hài tuôn ra. Lôi Cương đã hoàn toàn dung hợp với bộ cốt hài của đệ tử Thái Cổ, giờ tuy thân thể hắn bị thương nhưng cốt hài vẫn hoàn toàn không làm sao. Chỉ trong nháy mắt tiếp xúc với thanh kiếm này, sức mạnh từ trong cốt hài đã tuôn ra ồ ạt. Hai tay Lôi Cương khoa lên một hồi, cuối cùng, tay phải hắn nắm lấy chuôi kiếm, múa vài đường. Mỗi một động tác của hắn đều khiến không gian vang lên tiếng nổ. Cuối cùng, thanh kiếm nằm trong tay Lôi Cương chẳng khác nào một thanh kiếm gỗ, nhẹ nhàng mặc cho hắn vung lên hạ xuống.
Sử dụng thanh kiếm thành thạo rồi, Lôi Cương không khỏi thầm than trọng lượng của thanh kiếm này nặng hơn Hư kiếm ít nhất cũng phải tám lần. Có lẽ cũng chỉ có một thanh trọng kiếm như vậy mới có thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh của Khai Thiên. Lôi Cương rất muốn thử sử dụng một thanh trọng kiếm nặng nghìn vạn cân xem sao. Trước đây Cổ Đạo đã từng nói, thanh kiếm nặng nghìn vạn cân xưa nay mới chỉ có đệ tử Thái Cổ sau khi trưởng thành mới có thể sử dụng được, Lôi Cươgn rất muốn biết hắn có thể dễ dàng sử dụng thanh kiếm như vậy hay không. Nguồn: http://Trà Truyện
Kiếm Tiêu càng khiếp sợ hơn nhìn Lôi Cương vung thanh trọng kiếm của y như không. Sâu trong lòng y, y vừa khiếp sợ lại vừa đố kỵ. Kiếm Tiêu tuy có thể cầm lấy thanh kiếm này nhưng y vẫn phải dùng hai tay, muốn cầm một tay quả thực rất vất vả. Y không thể vung kiếm nhẹ nhàng như Lôi Cương được. Gương mặt của Kiếm Tiêu từ ngây dại dần trở nên đỏ hồng. Y vẫn luôn kiêu ngạo vì sức mạnh cơ thể của bản thân. Kiếm Tiêu cũng là người Thể Tu, y hiểu rõ từ khi đạt được mấy trăm nghìn cân, thì mỗi một cân nặng tăng thêm đều là thử thách đối với thân thể. Nếu đạt được khả năng "Tứ lạng bạt thiên cân" thì thân thể người đó đã vượt ngoài phạm vi người thường, không dễ dàng bị tổn thương nữa a.
Sự thay đổi trên gương mặt của Kiếm Tiêu làm cả mấy người Hoang Huyền, Thất Đạo Tử và Khô Giác cùng giật mình, đặc biệt là Khô Giác. Lão tuy đã từng giao chiến với Kiếm Tiêu, nhưng sức mạnh kinh khủng trong cơ thể y làm lão cũng phải khiếp sợ. Trúng một đòn của y chẳng khác nào bị cả một ngọn núi đè nặng xuống. Vậy mà người này lại thực sự có thể cầm lấy thanh trọng kiếm của Kiếm Tiêu sao? Thậm chí hắn còn có thể vung kiếm nhẹ như không nữa? Chẳng lẽ thân thể hắn đã cường đại ngang với Kiếm Tiêu ư?
Lôi Cương hai tay vuốt thanh trọng kiếm, sức mạnh cường đại từ trong cốt hài phát ra làm hắn một lần nữa cảm nhận được niềm vui sướng cùng thỏa mãn. Hắn bước lên trước, chăm chú nhìn Khô Giác, nói:
-Đạo hữu, ngươi có dám đánh một trận với ta không?
Khô Giác sửng sốt, cười khổ. Nhưng tính nết lão vốn quật cường, lão bay về phía trước. Một luồng kết giới năm màu bao bọc lấy toàn thân. Khô Giác rút ra một thanh hắc đao cuồn cuộn sát khí. Thân đao lớn hơn nửa thước, trên đó có một cái đầu đen sì dường như đang ngọ ngoạy. Thanh đao vừa xuất hiện không khí xung quanh như trầm xuống.
Lôi Cương cầm thanh trọng kiếm trong tay nhìn Khô Giác cảnh giác. Hắn giờ đã không còn tu vi, không thể bay nữa, nhưng sức mạnh từ thân thể hắn có thể lan ra ngoài cả trăm trượng. Lôi Cương mặc dù có thanh trọng kiếm nhưng vẫn không dám khinh xuất chút nào. Những gì hắn có thể làm là ra tay trước. Hắn vừa cử động đã nhảy về phía Khô Giác. Người Lôi Cương lơ lửng trong không trung, tay cầm cây cự kiếm dài một trượng, cộng với dáng người còng queo nhìn hết sức lệch lạc nhưng lực đạo toát ra từ thanh kiếm lại nổ rền vang như sấm sét. Khô Giác khiếp sợ, nhanh chóng lùi lại, bổ mấy đao xuống người Lôi Cương. Một luồng sát khí cực mạnh từ thân đao phát ra, tạo thành hàng loạt thanh đao tấn công Lôi Cương. Lưỡi dao do sát khí này tạo thành khá nhiều khuôn mặt méo mó, vặn vẹo, như thể các thần hồn bị phong ấn trong đó vậy.
-Tấn công thần hồn sao?
Lưỡi đao vừa xuất hiện, Lôi Cương đã giật mình. Bản năng mách bảo hắn thanh đao này đang đe dọa đến thần hồn của hắn. Thần hồn của Lôi Cương vốn đã bị thương nặng, mấy năm gần đây còn chưa bình phục được đến ba phần. Nếu giờ thần hồn lại bị thương, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Lôi Cương vẫn không hề lùi lại, đánh ra một kiếm mạnh mẽ ẩn chứa Khai Thiên thức thứ sáu mươi năm. Sức mạnh cực hạn của cốt hài đã giúp thanh trọng kiếm nặng tám trăm vạn cân đẩy uy lực của Khai Thiên lên mức cao nhất.
Lôi Cương không dám đánh lâu. Một lúc nữa thôi, thân thể già nua của hắn nhất định sẽ yếu đi. Đến lúc đó, hắn tất sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Chính vì thế, Lôi Cương chỉ còn cách tấn công thật mạnh để hạ gục Khô Giác.
-Ầm ầm rầm.
Từng tiếng chấn động vang lên như tiếng sấm nổ rền vang. Sức mạnh một kiếm của Lôi Cương phát ra khiến bọn Kiếm Tiêu cùng biến sắc, không kìm nổi phải vội vã rút lui lại, cách đó cả vạn thước mới dừng lại. Một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong cây trọng kiếm phát ra mạnh mẽ, ánh lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. Cây cự kiếm khổng lồ bổ về phía Khô Giác.
Khô Giác trừng mắt nhìn, thấy hơn mười lưỡi đao lão vừa đánh ra nháy mắt đã bị một mũi kiếm của Lôi Cương phá tan thành mà hoảng hốt. Uy lực của đòn tấn công này đã đạt đến mức đáng sợ như thế nào đây? Không kịp nghĩ nhiều, Khô Giác vội vã đánh vào chuôi thanh hắc đao. Cả thanh hắc đao hóa thành một luồng sáng màu đen bay về phía mũi kiếm.
-Ngao…
-A!!
Rất nhiều tiếng gào khóc thảm thiết từ trong thanh đao vang lên. Ngay khi xuất hiện trước mũi kiếm, thanh cự đao này hóa thành một cái đầu khổng lồ há mồm nuốt gọn mũi kiếm đáng sợ kia.
-Rầm rầm…
Một tiếng nổ ầm ĩ lan đến tận trời xanh vang lên. Cơn chấn động vừa hình thành lan ra khắp bốn phương tám hướng. Trấn Sơn Hà chẳng biết từ bao giờ đã được một kết giới bảy màu bao phủ lấy, nhờ vậy người dân trong trấn mới không bị làm sao. Nếu không, chỉ trong nháy mắt, cả thị trấn này đã bị phá hủy rồi.Vẻ mặt Khô Giác hết sức khó coi. Lão trợn trừng mắt nhìn cái đầu do thanh hắc đao biến thành bị chẻ làm hai, đồng nghĩa với chuyện thanh hắc đao đã hoàn toàn bị đánh bại.