Thể Tôn

Chương 839: Cường giả tập trung

Thần Táng Chi Địa nằm ở phía tây trong phạm vi thế lực của Kỳ Lân, là một tinh cầu nhỏ. Tinh cầu này không có điểm nào đặc biệt, nhưng là cấm địa của bộ tộc Kỳ Lân, là nghĩa địa của đệ tử bộ tộc Kỳ Lân sau khi chết.

Ở Thần Táng Chi Địa, số mộ mai táng người chết dài dằng dặc. Mấy năm nay, nơi này vốn là nơi yên tĩnh cho người chết, giờ vì thánh thú Huyền Độn xuất hiện mà xôn xao. Hiện giờ có hơn mười cường giả đang tập trung ở Thần Táng Chi Địa. Vốn dĩ chỉ có một vị cường giả trấn thủ, giờ đã tăng lên năm người, thực lực mỗi người đều hết sức mạnh mẽ.

-Ha ha, Kỳ Viễn Phong, ngươi đã nói thánh thú Huyền Độn tới đây bị ngươi đánh trọng thương mà giờ lại bảo y biến mất không thấy đâu. Không phải ngươi định lừa gạt ta đấy chứ? Bị ngươi đánh trọng thương mà ngươi lại không thể phát hiện ra hành tung của y đã biến mất sao? Ngươi nói vậy, hỏi có bao nhiêu người dám tin ngươi đây?

Một giọng nói vang lên ở trên không của Thần Táng Chi Địa.

Năm lão giả ngồi xếp bằng trên mấy ngôi mộ nghiêm nghị nhìn chăm chú vào hơn mười cường giả trước mặt. Những cường giả này đều phát ra khí tức hết sức cường đại, mỗi người trong đó đều là những cường giả danh chấn giới Huyền Độn.

-Thanh Ngân, chuyện đúng là như thế. Các ngươi cũng biết thánh thú Huyền Độn cường đại thế nào rồi. Dù y còn trẻ nhưng thực lực của y không hề thấp chút nào. Hơn nữa, khả năng khống chế bảy hành của y càng xuất thần nhập hóa.

Lão giả tên Kỳ Viễn Phong bình thản nói, có điều, gương mặt lão lại hết sức giận dữ.

-Chuyện đó có quan hệ gì đến việc hắn biến mất quỷ dị đây? Kỳ lão nhi, bộ tộc Kỳ Lân của ngươi dù mạnh, nhưng đừng nghĩ đến chuyện độc chiếm thánh thú Huyền Độn. Các ngươi quá tham lam rồi.

Một lão giả khác cười nhạt.

Những cường giả này xuất hiện ở đây cũng không ngoài một mục đích. Bọn họ gần như đã phái tất cả đệ tử tinh nhuệ đi tìm thánh thú Huyền Độn nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra chút đầu mối nào. Bọn họ đến Thần Táng Chi Địa thì thánh thú Huyền Độn đã biến mất. Tất cả đều cho rằng bộ tộc Kỳ Lân đã bắt được thánh thú Huyền Độn. Dĩ nhiên, bộ tộc Kỳ Lân có bắt được thực sự hay không cũng không phải là nguyên nhân chính bọn họ tới đây. Nguyên nhân chủ yếu chính là vì những năm gần đây, Kỳ Lân Nhất Mạch không ngừng lớn mạnh, khiến tất cả các thế lực đều phải e ngại. Lúc này, bọn họ đều muốn lấy cớ tìm thánh thú Huyền Độn để làm suy yếu thế lực Kỳ Lân Nhất Mạch, đương nhiên cũng không ai muốn nói thẳng ra.

-Các vị đạo hữu, hà tất phải ép người như vậy? Tính tình lão phu thế nào mọi người đều rõ. Dù ta đánh thánh thú Huyền Độn bị trọng thương, nhưng bộ tộc Kỳ Lân ta không hề bắt được y a.

Kỳ Viễn Phong lần nữa thanh minh.

-Hừ, tính tình ngươi thế nào, ai mà biết được? Kỳ Viễn Phong, hôm nay ngươi không giao ra thánh thú Huyền Độn thì đừng trách chúng ta không khách khí.

Một đại hán tay không bước lên trước, ngạo nghễ quát lên.

-Thật sao? Ngươi định không khách khí thế nào đây? Bằng vào tên Liệt Thiên Viêm Sư Nhất Mạch ngươi sao?

Vẻ mặt Kỳ Viễn Phong nháy mắt lạnh đi, lão lạnh lùng nói. Tuy phải đối mặt với hơn mười cường giả, nhưng Kỳ Viễn Phong và bốn vị cường giả còn lại của bộ tộc Kỳ Lân đều không hề biến sắc, cũng không chút sợ hãi. Bộ tộc Kỳ Lân đứng đầu mười đại thần thú vô số năm, uy vọng và thực lực vốn rất mạnh.

Đại hán tay không kia thấy thế, ngớ người, trầm ngâm một hồi, rồi xấu hổ cười nói:

-Kỳ Viễn Phong, Kỳ Lân Nhất Mạch của ngươi tuy mạnh nhưng ngươi nói như vậy thì chín đại thần thú chúng ta thật nuốt không trôi. Hy vọng hôm nay ngươi sẽ nói rõ cho chúng ta.

Tên đại hán này cũng biết bộ tộc Kỳ Lân cường đại như thế nào, bèn quyết lôi cả tám thế lực lớn còn lại vào.

Nếu là bình thường, tất sẽ có người đứng ra ngăn gã lại, nhưng lúc này cả gần năm mươi tên cường giả của các thế lực lớn kia đều không ra mặt, chỉ chăm chú nhìn Kỳ Viễn Phong, ánh mắt bất thiện.

-Nói cho rõ? Thánh thú Huyền Độn biến mất quỷ dị chính là nói cho các ngươi biết đấy. Các ngươi muốn liên thủ đối phó với bộ tộc Kỳ Lân của ta thì cứ nói thẳng, việc gì phải mất công lấy cớ thánh thú Huyền Độn làm gì?

Một vị lão giả đang ngồi xếp bằng khác không nhịn được cơn giận trong lòng nữa, đứng dậy, quát mắng.

-Ha ha, chứ không phải bộ tộc Kỳ Lân cậy mạnh muốn ép cả chín đại thần thú liên hợp lại đối phó đấy chứ? Nếu các người không giao thánh thú Huyền Độn ra, bộ tộc Thanh Long ta nhất quyết không bỏ qua. Lão phu thật muốn xem bộ tộc Kỳ Lân lúc đó còn tư cách ngồi vị trí đầu trong mười đại thần thú hay không?

Lão giả tên Thanh Ngân kia thản nhiên cười, nói. Lão nhìn chằm chằm vào năm vị cao thủ của Kỳ Lân, chiến ý trong mắt rực sáng, không chút giấu diếm. Bộ tộc Thanh Long vẫn luôn bị bộ tộc Kỳ Lân vượt trên. Những năm gần đây, bộ tộc Thanh Long không ai là không muốn thay đổi tình thế này, chuyện thánh thú Huyền Độn bộ tộc Thanh Long nhúng tay vào cũng là vì lý do đó.

-Các đạo hữu đều là các cường giả, trưởng lão của các thế lực lớn, đâu cần đứng đây tranh cãi thiệt hơn. Chuyện thánh thú Huyền Độn biến mất không liên quan đến bộ tộc Kỳ Lân ta. Nếu như các người nhất quyết buộc tội bộ tộc Kỳ Lân ta bắt giữ thánh thú Huyền Độn, thì dù có phải động binh, chúng ta cũng nhất định sẽ không lùi bước.

Kỳ Viễn Phong thấy thế, kiên định nói.

Mặc dù lực lượng chênh lệch nhưng năm mươi cường giả này vẫn không hề cỏ cảm giác chiếm được thế thượng phong, bởi bộ tộc Kỳ Lân đứng đầu mười đại thần thú, thực lực không thể tưởng tượng nổi. Lúc này, Kỳ Viễn Phong lại định đánh một trận, khiến không ít cường giả trong năm mươi người này cùng do dự. Có điều, Thanh Ngân đã cao giọng nói:

-Đã như thế thì đừng trách chúng ta không khách khí. Các vị đạo hữu, thánh thú Huyền Độn xuất hiện nhưng vẫn còn non, người có khả năng bắt được nó chắc chắn chính là bộ tộc Kỳ Lân này. Một khi bộ tộc Kỳ Lân bắt được, e rằng tương lai diệt vong của các vị không còn xa nữa đâu.

Các cường giả này vừa nghe thấy thế đã sáng rực đôi mắt, thầm đấu tranh trong lòng. Bọn họ không hề muốn thấy bộ tộc Kỳ Lân chiếm vị trí độc tôn bởi như vậy cũng đồng nghĩa với bộ tộc của bọn họ bị uy hiếp rất lớn. Một ngày nào đó, nếu bộ tộc Kỳ Lân thực sự bắt được thánh thú Huyền Độn, lại khống chế được y, thì lúc đó, bộ tộc này chắc chắn sẽ thống nhất được cả giới Huyền Độn, bởi thánh thú Huyền Độn đích thực là có khả năng ấy.

-A!! Ngươi đã nói không giết ta mà.

Đúng lúc này, từ trên hư không chợt vang lên một tiếng hét thảm thiết. Rất nhiều cường giả cùng biến sắc, nhìn lên trên. Một thân ảnh nhanh chóng hạ xuống, đứng giữa đám cường giả. Người này khôi ngô, thân thể tráng kiện, cực kỳ mạnh mẽ, dường như hắn có khả năng phá không vậy.

Người này chính là Lôi Cương. Hắn đảo mắt một lượt nhìn các cường giả, bình tĩnh, cuối cùng lại nhìn mấy người Kỳ Viễn Phong, lạnh lùng nói:

-Thánh thú Huyền Độn ở đâu?

-Cút! Một con Viêm Long nhỏ bé mà dám cuồng vọng vậy sao?!

Tên đại hán tay không kia thấy thế, mặt đầy sát khí, quát Lôi Cương. Một quyền ẩn chứa hỏa diễm màu trắng tấn công hắn.

Lôi Cương xoay người nhìn lại, ngưng thần, thản nhiên nói:

-Liệt Thiên Viêm Sư ư? Đừng ép ta. Nếu không phải ta có một bằng hữu là Liệt Thiên Viêm Sư thì ngươi chắc chắn chết rồi.

Sâu trong bàn tay phải của hắn hóa thành một bàn tay khổng lồ, chụp lấy một quyền của đại hán kia. Đại hán tay không kia bị đánh ngược lại, trợn trừng mắt nhìn bàn tay phải của Lôi Cương, dường như không tin nổi một đòn của gã lại bị hắn đỡ được như thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

-Là ngươi? Là con Viêm Long đã ăn cắp nguyên thạch của tộc Chu Tước ta sao?

Một lão giả đầu đầy tóc đỏ nhìn chằm chằm Lôi Cương, quát khẽ, sát khí lóe lên trong mắt lão.