Thể Tôn

Chương 83: Tụ Linh trận

Lôi Cương sửng sốt, nhìn người trung niên nhưng vẫn không nói gì. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc khi nghe thấy mấy chứ Lực chi nhất tộc? Lôi Cương chợt nhớ tới vị lão nhân cứ bắt hắn phải bái làm thầy. Từ từ sự đề phòng trong lòng hắn giảm xuống.

Người trung niên ăn mặc lôi thôi, thấy sự kinh ngạc của Lôi Cương mà vui vẻ, vội vàng xuất hiện bên cạnh hắn, cẩn thận nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Trước kia ta ở trong tộc sao chưa từng thấy ngươi?

Người trung niên đứng bên nhìn Lôi Cương rồi hỏi với giọng kinh ngạc.

- Ngươi là?

Lôi Cương nghi ngờ hỏi, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ xem mình có nên giả dạng thành tộc nhân của Lực chi nhất tộc hay không. Như thế ở trong một cái thế giới mà mình không biết sẽ tăng thêm phần bảo đảm.

- Ta tên Chiến Khí! Sáu năm trước đi vào cái nơi quỷ quái này rồi bị nhốt ở đây.

Người trung niên thở dài mà nói với một sự không cam lòng.

Lôi Cương cảm thấy căng thẳng, gương mặt hơi ngưng trọng, thấp giọng nói:

- Nơi này chẳng lẽ không thể đi ra ngoài?

Nhìn sắc mặt Lôi Cương sâu trong đáy mắt của người trung niên có chút cười cợt rồi chậm rãi nói:

- Trong vòng ba năm chỉ có một lần cơ hội để đi ra ngoài. Nhưng nơi đây lớn như vậy, muốn đi ra ngoài thì khó khăn tới mức nào?

Lôi Cương hỏi ra mới biết được rằng thì ra Cấm Cương rộng lớn tương đương với một châu. Hơn nữa, cứ ba năm đều có cơ hội để đi ra ngoài đồng thời lại có đệ tử mới đi vào. Mà đường ra duy nhất đó chính là tìm được truyền tống trận đưa đệ tử mới vào trong. Nếu muốn ra ngoài nhất định phải canh gác ở lối vào của Truyền Tống trận của một môn phái nào đó. Nhưng điều khó khăn ở đây đó là cứ ba năm làm sao có thể đoán được môn phái nào sẽ vào. Môn phái khác nhau thì vị trí của truyền tống trận cũng thay đổi. Vì vậy mới nói muốn đi ra ngoài thì không chỉ có thực lực mà cần phải có trí tuệ.

- Hơn nữa, đôi khi có môn phái lại không cho đệ tử đi vào nên từ từ vốn tìm được vị trí nhưng bên ngoài không có ai mở Truyền Tống trận thì cũng không thể đi ra. Như Luyện Khí tông và Luyện Đan tông đã lâu không có người mới đi vào.

Chiến Khí nói một cách bất đắc dĩ. Nhưng nhìn gương mặt đen thui của y lại không thể nhận ra được sự thay đổi.

Lôi Cương thầm nghĩ không ổn mà hỏi:

- Bị nhốt ở đây, tu vi có thể nâng cao hay sao?

Gương mặt đen thui của người trung niên hơi chuyển động để lộ hàm răng trắng nõn mà nói:

- Mặc dù bị nhốt ở đây nhưng tu vi cũng nhanh hơn bên ngoài vài lần. Nơi này, tu vi của mọi người đều bị áp chế xuống một tầng. Cho dù là Cương Tu giả hay người tu đạo thì cũng đều như vậy. Chẳng hạn như người có cảnh giới Cương Thể thì khi vào đây sẽ có cảnh giới Cương Sư. Mà cường giả vượt qua cảnh giới Cương Thể, chính là Cương Anh lại không thể đi vào. Nhưng nếu ở trong này có tu vi đạt tới Cương Anh sẽ tự động được đẩy ra ngoài. Rất nhiều đạo hữu đều cố gắng tu luyện tranh thủ đạt tới Cương Anh rồi đi ra.

Lôi Cương nghe thế mà cả kinh. Con đường tu luyện càng về sau càng khó. Như Kiếm Thần hai mươi tuổi đạt tới tu vi Cương Sư thiên cấp, cho dù đạt tới cảnh giới Cương Thể, nếu như không có sự kỳ ngộ thì mười năm, thậm chí là hai mươi năm cũng không thể đột phá cảnh giới Cương Thể mà đạt tới Cương Anh. Từ Cương Thể tới Cương Anh chính là một bước nhảy. Lôi Cương nghĩ tới điều gì đó rồi nói một cách kinh ngạc:

- Như vậy nếu ở trong này đột phá cảnh giới Cương Anh thì khi đi ra ngoài chẳng phải là đạt tới Cương Anh thiên cấp, thậm chí là có thể độ kiếp mà đạt tới Kiếp Cương hay sao?

Chiến Khí gật gật đầu, âm thanh trở nên bí hiểm, thấp giọng nói:

- Ngươi cho rằng ở trong này đột phá từ cảnh giới Cương Thể tới Cương Anh dễ như vậy sao? Hơn nữa ở trong này mà đạt tới Cương Anh thì sau này đi ra ngoài đạt tới mức độ nào thì còn phải xem vận may của người đó. Có lẽ là Cương Anh hoàng cấp, cũng có thể là Thiên cấp.

Lôi Cương sửng sốt. Ở bên ngoài khó khăn như thế nào thì ở trong này có lẽ cũng chẳng kém. Lập tức, Lôi Cương cầm lấy viên tinh thạch to bằng nắm tay mà nói:

- Đây là thượng phẩm linh thạch hay sao?

- A? Ngươi không biết? Ở vùng đất Cấm Cương, linh thạch là thứ quý nhất, liên quan tới tốc độ tu luyện. Một viên thượng phẩm linh thạch khiến cho không biết bao nhiêu người vì nó mà chết. Mà ngươi...cũng là một trong số đó.

Chiến Khí đang đứng sau lưng Lôi Cương đột nhiên cười nói một cách âm trầm. Hai tay gã nắm lại rồi đánh vào lưng Lôi Cương.

Chiến Khí nói nhiều như vậy cũng là để cho sự đề phòng của Lôi Cương thấp đi. Có thể nói y đã hoàn toàn thành công vì sức đề phòng của Lôi Cương gần như là bằng không.

- Tiểu tử! Ở trong vùng đất Cấm Cương, tin tưởng lời nói của người khác đó chính là tự tìm chết. Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng tới Cấm Cương có được thân thể mạnh mẽ thì là người cửa Lực chi nhất tộc hay sao?

Chiến Khí cười lạnh mà nói.

"Phanh...phanh..." Do không phòng bị nên Lôi Cương bị đánh bay ra chỗ khác. Nét mặt Chiến Khí dữ tợn nhìn Lôi Cương bay đi mà cười ha hả. Y nắm lấy thanh linh kiếm mà rít lên một tiếng, định dùng một đòn đánh gục Lôi Cương. Tốc độ của Chiến Khí có thể nói là cực nhanh, cực mạnh nhưng đột nhiên y lại cứng đờ người khi thấy trong tầm mắt của mình, tên tiểu tử đó đột nhiên biến mất. Chiến Khí run người, quay đầu lại, chợt phát hiện ra có một đôi mắt âm trầm đang nhìn mình chằm chằm. Y theo phản xạ liền đâm thẳng về phía đôi mắt đó. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Y chỉ cảm thấy bên tai chợt có tiếng gió rít lên rồi đột nhiên, thanh linh kiếm trong tay bị một vật gì đó rất nặng tấn công mà nát thành từng mảnh nhỏ. Cái cảm giác cuối cùng của Chiến Khí đó chính là có chết rồi mà vẫn không thể tin được bản thân mình lại bị bại ở đây. Tại sao? Tại sao ở trong Cấm Cương mà thực lực của đối phương còn mạnh như vậy?

"Oành..." Một tiếng nổ vang lên, thi thể của Chiến Khí nổ tung.

Lôi Cương thở ra một hơi, cố gắng đè khí huyết đang sôi lên trong người. Ánh mắt hắn hết sức âm trầm, nhưng vẫn có một chút gì đó xấu hổ như đang tự trách mình.

"Mình đúng là quá dễ tin người."

Lôi Cương thầm nghĩ như vậy. Sau khi thở dài một tiếng, vốn hắn định rời đi thì chợt nhớ tới câu nói của Chiến Khí rằng linh thạch có liên quan tới tốc độ tu luyện ở Cấm Cương. Lôi Cương trầm tư suy nghĩ một chút rồi đi tới cái giới chí sau khi Chiến Khí nổ tung để lại. Từ từ nhặt nó lên, thần thức của Lôi Cương chui vào mà thăm dò bên trong. Có một lớp màng mỏng xuất hiện, ngăn cản thần thức của hắn. Lôi Cương biết đó có khả năng là do Chiến Khí nhận chủ liền sinh ra. Hắn dùng thần thức đụng mạnh một cái, phá nát lớp màng đó. Ngay lâp tức, những đồ vật có trong giới chỉ liền hiện ra trong đầu Lôi Cương.

Trong đó có mấy quyển cương kỹ cùng với một viên thượng phẩm linh thạch giống như viên trong tay hắn. Mà trung phẩm linh thạch có mấy viên, linh thạch hạ phẩm có khoảng trăm viên. Lôi Cương đoán, Chiến Khí cố ý để linh thạch thượng phẩm ở đó mà dụ dỗ người khác. Mà mình là một trong số những người đó.

- A...

Lôi Cương hơi kinh ngạc khi thấy trong giới chỉ của Chiến Khí có một quyển sách màu đen. Lôi Cương lấy ra xem, trong đầu lại xuất hiện một suy nghĩ. Hắn nhìn quanh rồi cuối cùng nhìn về phía khu rừng rậm cách đó không xa mà chạy đi.

Trong quyển sách màu đen giới thiệu làm thế nào để dùng linh thạch mà bố trí Tụ Linh trận. Đây là trận pháp để nâng cao tu luyện. Lôi Cương liền tìm một chỗ hẻo lánh ở trong rừng rồi dựa theo những gì ghi trong sách mà lấy từ trong giới chỉ ra mười tám viên linh thạch hạ phẩm, một viên linh thạch trung phẩm rồi bố trí một cái Tụ Linh trận. Cuối cùng hắn thả viên linh thạch trung phẩm theo những gì ghi trong sách để làm mắt trận. Lôi Cương vui vẻ khi cảm nhận được trong trận pháp linh khí cuộn cuộn đổ tới. Mà hắn cũng không thể bỏ qua cái cơ hội như thế này nên vội vàng khoanh chân, ngồi xuống tu luyện.

Lúc này, tu vi của Lôi Cương cũng bị áp chế trở về lúc đầu của Cương Sư (Hoàng cấp). Lôi Cương hơi kinh ngạc khi thấy Ngũ Hành thể tu của mình cũng bị áp chế một tầng trở về Luyện Cốt sơ kỳ. Tuy nhiên nội kình trong kinh mạch cũng không giảm đi nhiều lắm. Lúc này, hắn có thể cảm nhận được mức độ đậm đặc của linh khí bên ngoài cùng với tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp ba lần khiến cho Lôi Cương mừng rỡ như điên.

Nhưng dùng mười tám viên linh thạch hạ phẩm và một viên linh thạch trung phẩm để bố trí Tụ Linh trận cũng chỉ duy trì được mười ngày.

Sau mười ngày, Lôi Cương từ từ mở hai mắt, cảm nhận tu vi của mình ổn định thêm một bước. Sau đó, nhìn những viên linh thạch bố trí quanh người đã biến mất, Lôi Cương có chút cảm thán. Chẳng trách mà linh thạch ở đây lại quý như vậy. Rất nhiều người vì mấy viên linh thạch mà ra tay. Trong vòng mười ngày mà dùng hết mười tám viên linh thạch hạ phẩm và một viên linh thạch trung phẩm có thể nói là mức độ tiêu hao quá khủng bố. Vì vậy mà chuyện giết người đoạt bảo chắc chắn là diễn ra như cơm bữa. Lôi Cương có gắng khiến cho lòng mình trở nên ngoan độc hơn một chút để thích ứng với vùng đất Cấm Cương.

Sau khi thở ra một hơi, Lôi Cương từ từ đứng lên, bay lên không trung mà tìm kiếm dấu vết. Nếu như linh thạch tiêu hao nhanh như vậy thì hắn không thể ngồi đó mà ăn không, cần phải đi tìm linh thạch mới. Trong mắt Lôi Cương chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Phi hành được nửa ngày, Lôi Cương chợt thấy một bóng người. Đồng thời có một tiếng động lớn vang lên, khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng, nhanh chóng bay về phía tiếng động.

Một gã trung niên đang chật vật giao chiến với một con sư tử cao chừng một trượng. Điều khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc đó là trán của con sư tử đó lại có màu đỏ. Chẳng lẽ là linh thú cấp bốn? Nghĩ tới đây, Lôi Cương trở nên vô cùng nghiêm túc. Tu vi của gã trung niên kia đã đạt tới cảnh giới Cương Thể? Lôi Cương run người khi nghĩ tới việc trong này áp chế một tầng tu vi vậy mà tu vi của người này còn đạt tới Cương Thể thì chẳng phải là tới Cương Anh rồi hay sao?

Lôi Cương nhẹ nhàng nấp trên một nhánh cây đại thú. Những tán lá rậm rạp che chở cho thân mình của hắn. Xuyên qua khe hở, Lôi Cương phát hiện ra sức mạnh cơ thể của người trung niên đó có thể nói là khủng bố. Một quyền đánh hụt của y không ngờ khiến cho không khí phải dao động.

"Graooo..." Con linh thú rống lên một tiếng thảm thiết. Nó bị đại hán đánh trúng một quyền vào trán mà mất mạng.

Nhìn con linh thú nằm trên mặt đất, đại hán cũng không lấy ngay thú hạch của nó mà thở ra một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Lôi Cương với ánh mắt sắc bén mà nói:

- Đã tới thì xuất hiện đi.