Chu Tước là thần thú hệ Hỏa, toàn thân vốn đã tràn đầy lực hệ Hỏa tinh thuần, chứ đừng nói đến Chu Tước đạt đến cấp bậc đại tôn. Thi thể Hỏa Dục như một suối nguồn hệ Hỏa nhỏ vậy, mặc cho Lôi Cương hấp thu. Lực hệ Hỏa tinh thuần không ngừng tuôn vào trong không gian tim của hắn, khiến không gian này lại lớn thêm vài phần.
Hấp thu liên tục gần một tháng, Lôi Cương mới hấp thu hết lực hệ Hỏa ẩn chứa trong thi thể Hỏa Dục. Sau khi hắn hấp thu xong chút lực hệ Hỏa cuối cùng, cả thi thể Chu Tước liền hiện lên vết nứt, tiếp đó toác ra rồi hóa thành tro bụi bay đầy trời, cuối cùng chỉ còn một chiếc giới chỉ rơi xuống. Lôi Cương không buồn nhìn liền vứt thẳng nó vào trong giới chỉ của mình.
Lôi Cương chầm chậm mở mắt ra, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, vui mừng. Hắn phát hiện, sau khi hấp thu lực lượng của Chu Tước, không gian hệ Hỏa của hắn không những lớn lên, mà còn hình thành một tia linh trí. Tuy linh trí này bé nhỏ đến gần như không có, nhưng hắn vẫn phát giác được. Không gian hệ Hỏa trong tim hắn lúc này lớn ngang với một tinh cầu nhỏ, trong đó tràn đầy lực hệ Hỏa cực kỳ kinh người.
- Nếu có thể nuốt được thần thú cấp bậc đại tôn mấy hệ khác nữa, liệu có thể giúp không gian sinh ra thể linh trí không nhỉ?
Lôi Cương thầm nghĩ. Tim hắn không khỏi đập nhanh lên. Ý nghĩ này khiến hắn nghĩ đến Thánh Sơn ở thánh địa của tộc Cổ Tu, nơi mà nghe đồn là thân xác của tiên tổ Thái Cổ, trong đó đã sinh ra thể linh trí, cuối cùng đã bị mấy người Hỏa Hoàng nuốt chửng. Nếu bản thân hắn cũng có thể sinh ra như thế, vậy thì liệu có thể giúp nhục thể đạt đến đẳng cấp như của tiên tổ Thái Cổ không?
Càng nghĩ, Lôi Cương càng cảm thấy có khả năng. Trong tim hắn hiện đã sinh ra linh trí rồi, tuy còn cần vô số năm để nuôi dưỡng, nhưng hắn tin rằng một khi hấp thu nhiều lực hệ Hỏa hơn nữa, thì thời gian thể linh trí đó thành hình hoàn toàn có thể được rút ngắn.
- Hơn nữa, thần thú có thiên phú bẩm sinh, đều lĩnh ngộ được một hệ mà mình sở trường. Nếu Chu Tước sở trường hệ Hỏa, lĩnh ngộ các hệ khác đều để bổ trợ cho hệ Hỏa, vậy có nghĩa là sáu hệ còn lại cũng có thần thú tương ứng. Dù thế nào, lần này đã đến giới Huyền Độn, trong lúc tìm kiếm giới hồn chiến cổ, hắn cũng buộc phải tăng cường thực lực của mình, chưa kể đến còn phải tìm Tiểu Giác. Tiểu Giác là thánh thú Huyền Độn, theo lý mà nói hiển nhiên y phải danh chấn giới Huyền Độn mới phải.
Lôi Cương thầm nghĩ.
Lập tức, hắn khuếch tán thần thức ra, thân người biến mất trong nháy mắt.
Hỏa Dục Tinh, tinh cầu nhánh của tộc Chu Tước.
Giới Huyền Độn kỳ thực không khác biệt mấy so với Thánh Giới Hồng Hoang. Nơi này có vô số tinh cầu, cũng đều bị các thần thú chiếm lĩnh. Có điều, nơi này khác với Thánh Giới Hồng Hoang ở chỗ, trên những tinh cầu bị các đại thần thú chiếm lĩnh này đều có nguyên thạch. Nguyên thạch khác với linh thạch ở chỗ, nguyên thạch còn phân thành nguyên thạch bảy hệ, lần lượt ẩn chứa linh lực bảy hệ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Hư. Điều này hết sức có lợi cho người tu luyện, rất nhiều thần thú đều trực tiếp nuốt nguyên thạch để nâng cao tu vi.
Tại giới Huyền Độn, việc tranh chấp mỏ nguyên thạch thường gây ra chiến đấu giữa các chủng tộc. Lôi Cương không biết rằng, lần này hắn giết chết Hỏa Dục đã dẫn đến chiến tranh giữa tộc Chu Tước và Toái Hư Vân Thú. Dĩ nhiên đó là việc sau này. Hiện Lôi Cương đang lơ lửng trên không, hai mắt nhìn chăm chú phía dưới, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Phía dưới đang có không ít thân ảnh phân rải rác khắp nơi. Những thân ảnh này đều do thần thú hóa thành, tu vi bọn họ không cao, đều chưa đạt đến cương thần hỗn độn hoàng giai. Điều làm Lôi Cương thấy quỷ dị là, bọn họ giống như thợ mỏ trong thế tục vậy, đều đang đào bới khoáng thạch. Hơn nữa, những khoáng thạch này đều tỏa ra cực nhiều linh lực. Trên không có mấy đầu thần thú hỗn độn huyền giai đang bay lơ lửng, giám sát những người đang đào bới này.
- Đây lẽ nào là mỏ khoáng thạch? Là mỏ khoáng ẩn chứa linh lực hệ Hỏa sao?
Lôi Cương thầm sửng sốt. Trong đầu hắn nhanh chóng hiện ra một suy nghĩ, thần tình liền trở nên vui mừng. Tức thì, hắn nhanh chóng hạ mình xuống, nín thở.
Sinh Phong là một thần thú, tu vi chẳng qua chỉ mới địa cấp. Vì nguyên nhân huyết mạch, gã tu luyện cực kỳ khó khăn, hơn nữa lại không có chỗ dựa, cũng không có đủ nguyên thạch cho gã hấp thụ, nên cả đời gã đều chỉ có thể trở thành thứ tồn tại thấp kém nhất ở giới Huyền Độn. Bởi các tinh cầu của giới Huyền Độn gần như đều đã bị chiếm lĩnh, mà tu vi của gã lại quá kém, căn bản không thể đứng vững tại đây được. Cho dù gã không chọc đến ai, thì cũng có khả năng sẽ bị người khác chọc đến. Cứ như vậy, giống như đông đảo các thần thú khác, gã không thể không trở thành công nhân khai quật cho các đại thần thú.
Công nhân khai quật có nghĩa là người chuyên đào bới mỏ nguyên thạch. Do mỏ khoáng cực kỳ cứng rắn, hơn nữa lại hết sức to lớn, thậm chí có tinh cầu vốn đã là một mỏ nguyên thạch khổng lồ, nếu dùng sức mạnh chấn vỡ, thì sẽ làm trôi mất lực lượng bên trong nguyên thạch. Đây là điều mà không một thần thú nào cho phép, vì vậy, các đại thế lực đều thu nhận công nhân khai thác đến đào bới.
Qua trình đào bới nguyên thạch hết sức tẻ nhạt, cũng cực kỳ tốn thời gian. Sinh Phong đã ở Hỏa Dục Tinh gần năm nghìn năm. Trong năm nghìn năm nay, không lúc nào gã không đào nguyên thạch. Đào khoét nguyên thạch gần như đã trở thành tất cả việc phải làm đối với gã. Có điều, thứ giúp gã còn kiên trì được đó là, mỏ khoáng sẽ tỏa ra linh khí đậm đặc. Trong lúc đào khoét, gã cũng không do dự, liên tục hấp thu, nhờ đó tu vi của gã tăng lên không ít. Cũng bởi vậy, gã mới từ thần thú hoàng giai tăng lên thần thú địa cấp. Và cũng vì lẽ đó mà vô số thần thú cấp thấp đã chấp nhận đào khoét nguyên thạch vô điều kiện.
Hôm đó, Sinh Phong đang đào nguyên thạch đến mất hết cảm giác. Mỏ nguyên thạch đặc biệt cứng, cứng đến mức gã đánh ra toàn lực cũng rất khó công phá. Muốn khoét nguyên thạch ra không còn cách nào khác, chỉ có thể từ từ khoét ra. Vào lúc gã đang chuyên tâm đào khoét, gã đột nhiên cảm thấy trước mặt mình tầm một trượng hình như có thêm cái gì đó. Không nhịn được, gã ngẩng lên nhìn, liền phát hiện một nam tử thân cao vạm vỡ đang xem xét xung quanh. Gã đánh giá cẩn thận mấy lượt, liền nhận ra người này có gương mặt hết sức rắn chắc, cho người ta một cảm giác trầm ổn, vững chãi.
- Người này lẽ nào là người ở trên sao?
Sinh Phong thầm suy đoán. Gã không hỏi gì, bởi nếu là người phía trên thật, thì gã không có tư cách hỏi. Gã cũng không nghĩ gì nhiều, lại chuyên tâm khai thác nguyên thạch. Nhưng rất nhanh sau đó, gã lại không kìm được, ngẩng lên thấy động tác của nam tử này, gã nhất thời thừ người ra.
- Người… Người này có thể trực tiếp moi nguyên thạch ra sao? Sao có thể như vậy được? Nguyên thạch quá cứng, hơn nữa nếu dụng lực quá mạnh sẽ khiến nguyên thạch hóa luôn thành bột vụn. Vậy mà người này lại có thể khống chế lực đạo thích đáng đến mức đó ư?
Sinh Phong thầm kinh hãi. Gã tròn mắt ngơ ngác nhìn nam tử cao ngất này không ngừng moi nguyên thạch từ dưới đất ra, trông như đang nhặt đá dưới đất lên vậy.
Sinh Phong há hốc miệng, nhìn thần thú đang đi lại trên không một cái, rồi lại nhìn nam tử cao lớn sừng sững này. Bỗng nhiên, gã phát hiện nam tử đó đang nhìn mình chăm chú. Tuy không thể nhìn thấu được nam tử này, nhưng khoảng khắc khi hắn nhìn chằm chằm vào gã, gã liền có chút hốt hoảng, giống như, người trước mặt này không phải người, mà là một ngọn núi cổ xưa vậy. Gã mở miệng nói:
- Ngươi… Ngươi thật lợi hại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Ồ? Lợi hại thế nào?
Nam tử cao lớn mỉm cười hỏi. Người này chính là Lôi Cương.
- Khai thác nguyên thạch như ngươi, ta mới thấy lần đầu tiên.
Sinh Phong nuốt nước bọt, vẻ mặt sợ hãi đáp. Trong lòng gã đã coi người trước mắt là cao thủ, dù sao gã cũng chỉ là thần thú cấp thấp nhất.
- Cái này gọi là nguyên thạch sao? Chẳng lẽ trong nguyên thạch đều ẩn chứa lực hệ Hỏa?
Lôi Cương nhìn thần thú có gương mặt tuy bình thường, nhưng lại cho người ta một cảm giác chất phác trước mắt, nói.
- Đương nhiên không phải, Hỏa Dục Tinh là mỏ khoáng thạch hệ Hỏa, dĩ nhiên là chỉ có nguyên thạch hệ Hỏa thôi.
Sinh Phong lắc đầu. Gã nghi hoặc đánh giá lại nam tử trước mặt này. Đây là lần đầu tiên gã thấy có người hỏi câu hỏi như vậy.
- Ý ngươi là, nguyên thạch còn chia làm bảy hệ?
Mắt Lôi Cương sáng lên, thấp giọng hỏi. Nếu thật như vậy, thì chỉ cần hấp thu đủ linh lực ẩn chứa trong nguyên thạch, cũng đủ để không gian nội tạng của hắn trưởng thành.
- Phải! Có điều, ta chưa từng nghe nói đến nguyên thạch hệ Hư, không biết có hay không.
Sinh Phong gật đầu đáp, vẻ nghi hoặc trong mắt càng rõ ràng hơn.
- Ngươi khai thác ở đây bao lâu rồi? Nguyên thạch đào được ở đâu?
Lôi Cương cười hỏi.
- Nguyên thạch đều nộp lên trên rồi. Ngươi không phải người ở trên sao?
Sinh Phong bắt đầu thoáng ngập ngừng, nhìn Lôi Cương cảnh giác hơn.
- Ở trên?
Lôi Cương khẽ cau mày. Hắn lờ mờ đoán ra cái mà Sinh Phong nói là tầng trên. Thần thức của hắn đủ bao trùm toàn bộ tinh cầu, trừ Hỏa Dục đã bị giết trước đó ra, thì căn bản không còn thần thú hùng mạnh nào khác. Chẳng lẽ, Hỏa Dục đó là người cai quản tinh cầu này? Bỗng nhiên, hắn nhớ lại giới chỉ rơi ra từ thi thể Hỏa Dục trước đó, liền vội vàng lấy ra.