Thể Tôn

Chương 825: Chu Tước

Một chưởng này của Lôi Cương không ngờ đã bộc phát ra hai mươi sáu trọng kình. Hài cốt của đệ tử Thái Cổ này giống như cội nguồn năng lượng bất tận, mặc cho hắn sử dụng. Tộc Thái Cổ được xưng là chủng tộc vô địch hỗn độn, mức độ nhục thể của họ có thể nói là kinh người. Đây không phải đẳng cấp mà hậu thiên cố gắng là đạt đến được. Nếu không có gì ngoài dự đoán, thì kể cả Lôi Cương có nỗ lực hơn nữa, nhục thể của hắn cũng không cách nào đạt đến được đẳng cấp của tộc Thái Cổ. Đương nhiên, nếu hắn có thể khiến không gian của các bộ phận tương ứng với bảy hệ trong nội thể trở nên mạnh mẽ, thì từ một phương diện nào đó mà nói, nhục thể của hắn sẽ có khả năng vượt qua tộc Thái Cổ. Có điều, việc này vô cùng khó khăn, thậm chí có thể coi là hết sức hoang đường. Đến cả vua của Thái Cổ cũng không thể làm được mà hắn lại muốn làm, độ khó là không thể tưởng tượng được.

Thân thể đắp đầy lần giáp của Toái Hư Vân Thú bắt đầu lăn lộn. Cơ thể khổng lồ đó rung lên như sóng gợn, trông giống như một hồ nước đang rung chuyển.

- U…

Tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh. Thân thể Toái Hư Vân Thú không ngờ giờ đã mềm oặt trên đất, trong mắt tràn đầy vẻ kinh sợ và chấn động. Gã nhìn Lôi Cương với vẻ kinh hãi, lực lượng nhục thể hùng mạnh của hắn đã đánh cho gã sợ chết khiếp. Toái Hư Vân Thú tuy là thần thú cấp bậc đại tôn hoàng giai, nhưng phòng ngự nhục thể của gã cũng không mạnh, sao chịu nổi lực dung hợp hai mươi sáu trọng kình của Lôi Cương.

- Nói ta biết, làm thế nào để vào Huyền Độn Giới?

Lôi Cương từ từ hiện ra trên đầu Toái Hư Vân Thú. Hắn ngồi xổm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Toái Hư Vân Thú, nhẹ giọng hỏi. Hắn tin rằng hai mươi sáu trọng kình của mình tuy không thể tạo thành đòn trí mạng cho Toái Hư Vân Thú, nhưng nhục thể của gã chắc chắn không thể chịu nổi.

- Ta… dẫn ngươi đi!

Toái Hư Vân Thú đáp một cách yếu ớt. Hai mắt tràn đầy kinh hãi của gã đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ.

Lôi Cương cau mày, lạnh lùng nhìn Toái Hư Vân Thú, nói:

- Đừng có giở trò gì. Ta đã có thể khiến ngươi bị trọng thương, thì cũng có thể giết chết ngươi!

- Không! Ta đảm bảo sau khi vào Huyền Độn Giới, ta chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho ngươi!

Toái Hư Vân Thú run lên, vội vàng đáp. Gã tưởng rằng Lôi Cương hiểu lầm dụng ý của mình. Gã không muốn đối địch với Lôi Cương. Lực lượng nhục thể của hắn quá sức mạnh mẽ, nhất thời gã không cách nào giết chết được hắn, trừ phi sử dụng chiến kỹ truyền thừa. Nhưng tốc độ của Lôi Cương quá nhanh, trong khi chiến kỹ truyền thừa lại không thể bộc phát trong phút chốc được. Sở dĩ gã muốn dẫn Lôi Cương vào Huyền Độn Giới, nguyên do rất lớn là vì sợ Lôi Cương sẽ giam cầm gã tại nơi này lần nữa. Gã không biết rằng, ý nghĩ này đã cứu gã một mạng.

Hai mắt Lôi Cương hơi ngưng lại, nhìn chằm chằm Toái Hư Vân Thú, trong đầu thầm suy tính. Hắn đã đạt được mục đích của mình. Hắn có lòng tin mình có khả năng chiến thắng cường giả đại tôn hoàng giai, hơn nữa, hài cốt của đệ tử Thái Cổ cũng đang không ngừng dung hợp, càng làm hắn thêm tự tin bội phần. Lập tức, hắn chậm rãi nói:

- Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời mình nói, nếu không, ngươi buộc phải chết!

Trong mắt Toái Hư Vân Thú lóe lên một tia phẫn nộ, rồi biến mất rất nhanh. Gã biến thành hình người, ngồi xuống bàn tọa, linh khí xung quanh điên cuồng tuôn vào nội thể. Gã ho khan mấy tiếng, rồi mở hai mắt, nhìn Lôi Cương, nói:

- Viêm Long, tuy không biết nhục thể của ngươi sao lại hùng mạnh như vậy, nhưng nghe đồn thánh thú đã diệt Viêm Long nhất mạch của ngươi ở trong Huyền Độn Giới. Lần này ngươi đi là không khôn ngoan!

- Không cần ngươi nhiều chuyện!

Lôi Cương khẽ nheo mắt, lạnh giọng đáp. Mặt Toái Hư Vân Thú giật giật, đáp:

- Đi thôi, cổng giới ở bên này.

Huyền Độn Giới, giới trong giới bị thần thú chiếm cứ, cũng là một giới cực kỳ thần bí. Tương truyền rất ít kẻ tu luyện là nhân loại vào trong đó. Bao nhiêu năm nay, không ít cường giả đại tôn muốn vào Huyền Độn Giới, nhưng rất ít người có thể ra khỏi đó. Lâu dần, Huyền Độn Giới trở thành cấm đia của cường giả đại tôn.

- Đồ nhi, Huyền Độn Giới có một cấm chế đặc biệt, có thể khiến tu vi của con người vào đó chịu trói buộc trong nháy mắt, nhưng thần thú thì lại không bị hạn chế. Trước kia có tin đồn rằng, cường giả đại tôn sau khi vào Thú Hoàng Tinh liền mất tăm mất tích, sợ rằng chính là vì lẽ này. Ngươi phải đề phòng cẩn thận.

Ở một nơi nào đó trong Thú Hoàng Tinh, trước một cổng đá cao tới mười trượng, trên khắc vô số họa đồ, Lôi Cương cùng Toái Hư Vân Thú đang đứng đây, trong đầu Lôi Cương vang lên thanh âm của Hạo Huyền.

- Cấm chế? Không vấn đề gì, tu vi của con cũng không bộc phát được mấy lực lượng. Thực lực của con chủ yếu dựa vào lực lượng nhục thể. Cấm chế có mạnh hơn nữa thì cũng không thể phong ấn lực lượng nhục thể của con được. Có điều sư tôn thì sao, người có định vào trong không?

Lôi Cương thầm hỏi.

- Vào chứ, sao lại không vào? Không phải lo cho vi sư. Cấm chế đó tuy mạnh, nhưng vi sư không bị hạn chế.

Tiếng nói tự tin của Hạo Huyền vang lên. Lôi Cương nghe vậy mới an tâm. Nhìn cổng lớn, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác trang nghiêm. Bất chợt, hai mắt hắn dán chặt lên một cái đầu tượng lồi ra trên cổng lớn. Cái đầu tượng này sống động như thật, trông như vật sống, được điêu khắc vô cùng tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt, đang tỏa ra hào quang bảy sắc. Điều khiến hắn chấn động là, đầu tượng này không ngờ hơi giống Tiểu Giác, không, phải nói là giống y như đúc.

Nhận thấy ánh mắt của Lôi Cương, Toái Hư Vân Thú liền ngẩng đầu nhìn lên, mắt hơi nheo lại, thân người bất giác run rẩy.

- Đây là ai?

Lôi Cương chậm rãi hỏi.

Toái Hư Vân Thú khẽ biến sắc, tiếp đó như thể nghĩ ra cái gì, liền đáp:

- Hẳn ngươi còn chưa có được truyền thừa của Viêm Long nhất mạch. Trước khi thần thú chúng ta tiến vào Huyền Độn Giới, thì Viêm Long nhất mạch đã bị diệt rồi. Thánh thú này chính là thánh thú Huyền Độn, là chủ của Huyền Độn Giới, là thánh thú hùng mạnh hơn cả kẻ đã hủy diệt Viêm Long nhất mạch các ngươi, được xưng tụng là vua trong thần thú, nhưng hiện cũng đã biến mất, hình như là bị diệt tộc rồi.

- Thánh thú Huyền Độn? Là Tiểu Giác! Đang nói về Tiểu Giác sao? Không ngờ thân phận Tiểu Giác lại cao quý như vậy? Là thánh thú hùng mạnh hơn cả thánh thú đã tiêu diệt Viêm Long nhất mạch?

Lôi Cương hít sâu một hơi, nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, thấp giọng nói:

- Đi, vào thôi!

Hai người đi vào trong cổng lớn, hào quang rực rỡ hiện lên, rồi biến mất khỏi chỗ cũ.

Huyền Độn Giới. Đây giống như một hỗn độn độc lập, các tinh cầu phân bố dày đặc cả Huyền Độn Giới. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tại một tinh cầu nào đó ở phía Đông Huyền Độn Giới, Lôi Cương và Toái Hư Vân Thú hiện ra dưới một cánh cổng lớn. Lôi Cương còn chưa kịp đánh giá xung quanh, thì đã cảm thấy một khí tức không yếu đang đến.

- Kẻ nào xông vào Huyền Độn Giới!

Một tiếng nói hùng hậu vang bên tai Lôi Cương.

Hai thân ảnh màu đỏ hiện ra phía trước. Lôi Cương định thần nhìn qua, phát hiện ra đó là hai thanh niên tóc đỏ, cả người tỏa ra khí nóng rực, mơ hồ có thể thấy được không gian bốc hơi xung quanh họ. Toái Hư Vân Thú chăm chú nhìn hai ngươi này, lãnh đạm nói:

- Tiểu bối tộc Chu Tước, lão phu là Niết Tranh, cửu trưởng lão của tộc Toái Hư Vân Thú.

Hai thanh niên đó khẽ cau mày, đánh giá kỹ lưỡng Toái Hư Vân Thú. Một lát sau, họ thong dong nói:

- Hóa ra là tiền bối của Toái Hư Vân Thú. Không biết cửu trưởng lão có lệnh bài thông hành hay không? Nếu không, những ai tự ý tiến vào Huyền Độn Giới đều bị coi là xông vào.

Vẻ mặt Niết Tranh trở nên lạnh lẽo. Gã nhìn chằm chằm hai thanh niên kia, lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ mấy năm nay tộc Chu Tước đã vượt qua cả tộc Kỳ Lân rồi chắc? Hai tiểu bối lại dám ngông cuồng như vậy?

Thân là thần thú cấp bậc đại tôn, lại là cửu trưởng lão của Toái Hư Vân Thú như Niết Tranh, tâm tính vốn cao ngạo, sao có thể để cho hai tên tiểu bối coi thường được? Gã bước một bước, khí thế toàn thân bộc phát, một thân ảnh khổng lồ lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu gã. Ngay lập tức bão táp nổi lên cuồn cuồn, không khí trong cả không gian nhất thời đông cứng lại.

U…

Từ chân trời phía trước chợt vang lên một tiếng chim hót thấu tận trời xanh.

- Ha ha, Tranh lão quái, chỉ là hai tiểu bối mà thôi, việc gì phải so đo? Có điều, lão phu thật sự rất ngạc nhiên, Niết Tranh lão quái ngươi không phải đã bị trục xuất ra ngoài rồi hay sao? Hơn nữa, sao ngươi có thể thoát khỏi cấm chế của người thủ giới được?

Một tiếng nói cứng rắn hữu lực vang lên trong không gian. Lôi Cương chỉ thấy một con chim khổng lồ từ phía trước bay đến, toàn thân nó phát ra lửa màu trắng, như muốn thiêu đốt cả không gian vậy. Lôi Cương thầm chấn động, là cao thủ tộc Chu Tước!

- Hừ, lão Điểu, tộc Chu Tước của ngươi thật đúng là càng ngày càng mạnh rồi, đến hai tên tiểu bối cũng dám ngông cuồng như vậy. Hay các ngươi cho rằng Huyền Độn Giới là của tộc Chu Tước các ngươi chắc?

Niết Tranh khẽ biến sắc, nhưng ngữ khí thì vẫn hết sức lạnh lẽo.

Chu Tước khổng lồ vừa bay đến liền nhanh chóng hóa thành hình người, là một lão già tóc màu đỏ lửa. Lão già này thần thái ôn hòa, lại không có chút vẻ thô bạo nào. Lão chăm chú nhìn Niết Tranh, lãnh đạm nói:

- Tranh lão quái, ta thấy tính tình lão mấy năm nay vẫn không thu liễm được chút nào. Ngược lại, lâu năm bị giam cầm như vậy hình như đã làm lão mất hết nhuệ khí rồi, nếu không, cũng sẽ chẳng dẫn theo một tiểu tử Viêm Long vào Huyền Độn Giới thế này.

Hai mắt lão nhìn Lôi Cương, lộ ra một vẻ ham muốn quỷ dị.