Thần thức của Lôi Cương chìm vào trong kinh mạch. Lúc này trong kinh mạch to bằng ngón cái của hắn đã được lấp đầy bởi nội kình và cương khí. Cả hai thứ quấn lấy nhau tạo thành một thứ xoắn ốc màu vàng nhạt và màu xanh nhạt ở trong kinh mạch. Lôi Cương nhìn cương khí và nội kình, trong đầu có vô vàn suy nghĩ. Lôi Cương nhớ rõ trước kia cơ bản không phải như thế này, cả hai thứ tồn tại song song với nhau. Vậy mà lúc này... Thần thức của Lôi Cương từ từ tiến vào trong kinh mạch, chậm rãi tách hai thứ ra.
Không biết bao nhiêu lâu, Lôi Cương thở ra một hơi rồi mở mắt. Cuối cùng thì cương khí và nội kình trong kinh mạch của hắn cũng được tách ra. Lập tức, Lôi Cương lấy Hư Kiếm sử dụng cương khí chém một kiếm về phía trước. Nhìn cái hố to trước mặt, Lôi Cương cảm thấy vui vẻ. Sau đó, hắn lại dồn nội kình vào bên trong Hư Kiếm rồi đánh tiếp một kiếm. Lực hủy diệt cũng chẳng hề thua kém cương khí. Chẳng lẽ...nội kình cũng có đặc hiệu của cương khí? Lôi Cương hơi suy nghĩ một chút.
Đột nhiên, Lôi Cương quát lớn:
- Khai Thiên! Thức thứ mười bốn.
Hư Kiếm sáng rực lên ánh sáng màu xanh, chém thẳng về phía trước. Ngay sau đó, hắn lại vung kiếm lên đầu, tiếp tục phát ra kích thứ hai.
Liên tục năm lần, gương mặt hồng hào của Lôi Cương hơi tái. Thần thức của hắn chìm vào trong kinh mạch thì phát hiện được nội kình vẫn còn nguyên vẹn, tràn trề trong kinh mạch. Lôi Cương mừng như điên mà quát lên một tiếng. Nội kình chuyển động dồn vào Hư Kiếm tiếp tục chém về phía trước.
Núi rừng yên tĩnh liên tục vang lên những tiếng động ầm ầm cũng với tiếng nổ.
Lôi Cương mở to mắt mà nhìn về phía trước, gương mặt hơi giật giật. Từ từ hắn nở một nụ cười kích động. Lôi Cương nhận ra, sử dụng nội kình để phát ra Khai Thiên không ngờ uy lực còn mạnh hơn cả Cương khí. Dường như Khai Thiên sinh ra là để cho nội kình. Đột nhiên, nét mặt Lôi Cương thay đổi. Chẳng lẽ người sáng tạo ra Khai Thiên lại là người tu luyện thân thể? Trong lòng Lôi Cương liên tục run rẩy, vội vàng ngồi xuống mà lẳng lặng tìm hiểu thức thứ mười lăm của Khai Thiên.
Thức thứ mười lăm của Khai Thiên và thức thứ mười bốn có động tác khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau một cách kỳ diệu. Hơn nữa, Lôi Cương phát hiện ra rằng chiêu thức công kích của Khai Thiên hết sức đơn giản. Chỉ bao gồm bổ, chém, đâm... Nhưng mỗi một thức phát ra thì cho dù cũng là một kiếm bổ xuống nhưng uy lực lại có sự khác biệt. Điều đó khiến cho Lôi Cương cảm thấy kinh ngạc, đồng thời càng thêm mong đợi đối với những thức sau của Khai Thiên. Không biết người trong mộng nói có đúng không. Y nói rằng...từ sau thức thứ mười sáu, tất cả các thức đều được khắc trên một loại đá nào đó. Hơn nữa, chỉ có được nó thì hắn mới có thể thực sự tìm hiểu những chiêu thức sau của Khai Thiên.
Suy nghĩ lại thức thứ mười lăm, cương khí trong kinh mạch của Lôi Cương từ từ sôi lên, dồn tới hai tay. Đột nhiên, Lôi Cương mở mắt, nhanh chóng cầm lấy Hư Kiếm đang cắm trên mặt đất mà đánh ra một kiếm.
- Khai Thiên! Thức thứ mười lăm.
"Rầm...rầm...rầm..." Mặt đất ầm ầm nổ tung. Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Một cây đại thụ ở trước mặt hắn bị chẻ làm hai. Những vụn gỗ từ từ bay ra xung quanh chẳng khác nào những bông tuyết. Trên đầu Lôi Cương phủ kín những vụn gỗ và đất cát nhưng nét mặt thì lại ửng hồng. Cuối cùng thì hắn cũng có thể sử dụng được thức thứ mười lăm của Khai Thiên. Có thể phát ra được một thức đó, cũng đồng nghĩa với việc chiêu thức mạnh nhất của hắn lại tăng lên. Hắn từ từ nhìn lên không trung mà trong lòng vô vàn cảm xúc.
Sau khi gầm lên một tiếng, giải phóng cảm xúc trong lòng, Lôi Cương giống như một mũi tên mà lao đi. Text được lấy tại http://Trà Truyện
Ở nơi giao nhau giữa Lôi châu và Cương châu có địa hình hiểm trở, người bình thường khó có thể qua được. Lôi Cương đi thẳng về phía Đông, không ngờ vượt qua Lôi châu mà tới được vị trí giao nhau. Đứng trên đỉnh của một vách núi nhìn ra biển mây, Lôi Cương nhớ tới một bóng hồng xinh xắn.
- Nàng...bây giờ thế nào? Nàng có nghĩ tới ta không?
Lôi Cương nhìn biển mây mà lẩm bẩm nói.
Tới lúc này, Lôi Cương đã qua mười tám tuổi, từ từ trưởng thành hơn. Sau trận chiến ở Bắc Phệ, Lôi Cương từ từ hiểu ra tại sao mà vô số người tu luyện có thể chịu đựng được sự cô độc. Điều đó hoàn toàn là để cho thực lực đạt tới đỉnh cao, có được sự tôn kính của người khác. Mà cũng chỉ như vậy thì bản thân mới có thể nắm được vận mệnh của mình trong tay.
- Cái tâm của cường giả. Mặc dù bây giờ ta chưa hiểu nhiều lắm, nhưng ta sẽ nỗ lực cố gắng cho mục tiêu đó. Một ngày nào đó, Lôi Cương ta cũng phải đứng trên đỉnh cao của con đường tu luyện.
Lôi Cương nắm chặt hai tay mà lẩm bẩm.
- Có nghe nói không? Môn phái đứng đầu Cương châu là Cương Chân môn đưa đệ tử tới một trong hai đại cấm địa trên Trung Xu giới để rèn luyện.
Một âm thanh thoảng qua chợt lan tới vị trí của Lôi Cương.
- Ôi chao! Vùng đất Cấm Cương cũng chỉ có Cương Chân môn mới có khả năng tiếp xúc. Nghe nói rằng người đi vào đó rất nhiều nhưng đi ra cũng không được bao nhiêu người. Không biết lần này Cương Chân môn có được bao nhiêu người quay về.
- Hừ! Cương Chân môn có vô số cao thủ. Nếu không bảo đảm được cho đám đệ tử thì làm sao lại để cho họ đi vào đó? Hơn nữa, người đứng đầu trong thế hệ thanh niên của Cương Chân môn có thể chen chân vào một trong số mười người đứng đầu trong đại hội giao lưu của Trung Xu giới có tu vi sâu không thể lường được.
- Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy hay sao? Vùng đất Cấm Cương đúng như cái tên của nó đó là cương khí không thể dùng được. Hơn nữa ở đó có rất nhiều linh thú và hung thú. Cương Chân môn có thể trở thành thế lực mạnh nhất ở Cương Châu nếu không trải qua rèn luyện tàn khóc thì làm sao có thể đứng vững nhiều năm như vậy? Nghe đồn, mỗi lần số đệ tử của Cương Chân môn chết rất nhiều. Chỉ có những người tài giỏi mới có khả năng sống sót. Bọn họ đâu có giống như chúng ta cả đời chỉ biết chạy trốn không đâu.
Lôi Cương sửng sốt ngẩng lên nhìn một thanh phi kiếm đang từ từ bay qua. Cương Chân môn? Mảnh đất Cấm Cương? Nơi đây là Cương châu? Mình có nên tới Câm Cương rèn luyện hay không? Lôi Cương thầm suy nghĩ.
Ở xa trong thế giới Hỗn Độn, trong một thế giới khác...
Trong một thế lực cực mạnh, một thiếu nữ tuyệt sắc mặc váy màu vàng tím đang ngồi một mình trong hoa viên. Nàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, dường như trên đó có một thứ gì đó thu hút sự chú ý cả nàng.
- Lôi Cương...ta nhớ ngươi.
Thiếu nữ xinh xắn từ từ mở miệng mà nói.
- Tử Vận muội muội. Lôi Cương là ai?
Đúng lúc này, một gã nam tử tuấn tú mặc trang phục trắng xuất hiện bên cạnh thiếu nữ. Từ người của y tản ra một thứ khí chất khiến cho người khác không dám nhìn thẳng. Đây chính là do bao nhiêu năm đứng ở vị trí rất cao hoặc là sống trong một đại gia tộc mà có được thứ khí chất đó. Gương mặt tuấn tú của người thanh niên nở một nụ cười ấm áp khiến cho người ta có cảm giác như đang hứng một làn gió xuân. Nhưng sâu trong đôi mắt sáng ngời của y lại có một chút địch ý.
Tử Vận giật mình, gương mặt ửng hồng chợt biến mất, trở nên lạnh như băng mà nói:
- Đạo Hồn! Lôi Cương là ai thì ngươi có tư cách gì để biết?
Người thanh niên tuấn tú cũng không vì sự lạnh lùng của Tử Vận mà tức giận. Gương mặt y vẫn nở nụ cười như trước, bước lên vài bước. Đôi mắt sáng ngời của y nhìn Tử Vận chằm chằm có chút si mê mà nói:
- Tử Vận muội muội! Muội quên rồi sao? Chúng ta từ bé đến lớn từng nói lớn lên sẽ sống bên nhau? Kết hôn với nhau hay sao?
Gương mặt Tử Vận trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm người thanh niên trước mặt mà nói:
- Đạo Hồn! Đó là trước đây.
- Ha ha! Tử Vận muội muội. Chuyện đó cũng không quan trọng. Mấy ngày nữa, ta sẽ tới gặp bá phụ để cầu hôn. Ha ha! Tử gia và Đạo gia kết hợp với nhau thì toàn bộ Vô Thượng giới sẽ là của chúng ta.
Đôi mắt sáng của người thanh niên trong nháy mắt bốc lên một ngọn lửa nóng bỏng.
Tử Vận biến sắc, tức giận mà nói:
- Đạo Hồn! Ta vẫn coi ngươi như ca ca. Đối với ngươi ngoại trừ tình huynh muội ra không còn có tình cảm nào khác. Ngươi đừng có mà nghĩ linh tinh.
Nụ cười trên gương mặt Đạo Hồn hơi cứng lại nhưng nhanh chóng trở lại bình thường:
- Tử Vận muội muội. Tình cảm lâu ngày. Ta tin rằng, chúng ta ở với nhau một thời gian chắc chắn sẽ có cảm tình. Đó chính là thời điểm mà Đạo gia và Tử gia liên kết.
- Ngươi...
Gương mặt lạnh như băng của Tử Vận chợt đỏ lên vì giận. Nàng nhìn Đạo Hồn chằm chằm mà không biết nói thế nào. Cuối cùng nàng lạnh lùng nói:
- Cho dù ta có chết thì cũng không gả cho ngươi.
Nói xong, Tử Vận hóa thành một tia sáng rồi biến mất.
Nụ cười trên gương mặt Đạo Hồn từ từ biến mất. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía hướng Tử Vận rồi lẩm bẩm nói:
- Tử Vận muội muội! Chẳng lẽ, muội không hiểu được lòng của ta sao?
Đột nhiên, trong mắt Đạo Hồn xuất hiện đầy sát khí. Y quát lên:
- Đạo Ảnh.
- Thiếu chủ!
Một người dường như chỉ có cái bóng xuất hiện bên cạnh Đạo Hồn, cung kính nói.
- Đi xem cho ta ai là Lôi Cương. Từ nay về sau ta không muốn nghe thấy cái tên đó nữa.
Đạo Hồn nói một cách lạnh lùng.
- Vâng...thiếu chủ.