- Ca ca, mang Thải Nhi đi ra ngoài, Thải Nhi ở ......
Lôi Thải vội vàng nói, nhưng lời của nàng đột nhiên dừng lại, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn chằm chằm Lôi Cương khôi ngô cao lớn bên cạnh Lôi Hư, thấy hình dạng của Lôi Cương, Lôi Thải trừng mắt nhìn lại Lôi Hư một chút, ngạc nhiên nói:
- Làm sao lại có hai ca ca ......
Thải Nhi, chớ có làm loạn.
Lôi Hư nghe vậy sắc mặt hơi đanh lại, nạt nhỏ.
Lôi Cương sắc mặt cứng ngắc nhưng ẩn chứa sự vui sướng vô tận cùng kích động nhìn chăm chú vào Tử Vận đang đứng nhìn hắn một cách mông lung, hắn từng bước từng bước đi về phía Tử Vận.
- Ca ca, hắn là ..............
Lôi Thải le lưỡi, thấy hình dạng của Lôi Cương, đành đi tới bên cạnh Lôi Hư hỏi.
- Người là .............. Phụ thân.
Lôi Hư hạ thấp giọng nói. Thân hình mềm mại của Lôi Thải tựa như bị sét đánh đứng sững lại, đôi mắt đẹp của nàng nhìn Lôi Cương, đỏ ửng lên, nước mắt đoanh tròn, run rẩy nói:
- Người đó ............ người đó chính là ........... phụ thân sao?
Nhìn Lôi Cương đang từng bước từng bước đi tới, Tử Vận chậm rãi lùi lại mấy bước, nước mắt không ngừng được cứ thế rơi xuống, nàng lắc đầu, mặt lộ vẻ thống khổ, phảng phất là mạnh mẽ muốn nhớ lại những chuyện trước kia, nhìn Lôi Cương lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng Tử Vận không khỏi mừng rỡ, nhưng lại cũng không tránh khỏi thống khổ, đau lòng.
- Vận nhi ............
Lôi Cương dừng lại trước mặt Tử Vận, hai mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào Tử Vận, nhẹ nhàng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Lôi Cương
Tử Vận bật thốt lên, nhưng sau đó, vẻ mê mang trong mắt nàng càng đậm, cõi lòng càng thêm thống khổ, nàng lắc đầu một cái thống khổ nói:
- Tại sao, tại sao ta không nhớ rõ chàng?
- Không sao, chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi.
Một giọt nước mắt lăn xuống, Lôi Cương ôm chặt lấy Tử Vận, phảng phất như cực kỳ lo lắng Tử Vận còn có thể bỏ hắn mà đi, đã trải qua sinh tử ly biệt, Lôi Cương càng hiểu được điều gì là quý trọng.
Tử Vận bật khóc nức nở, gương mặt dán chặt lên trên lồng ngực của Lôi Cương, chẳng biết tại sao, vẻ thống khổ trên khuôn mặt Tử Vận dần dần biến mất, phảng phất như được Lôi Cương ôm như vậy làm cho nàng cực kỳ buông lỏng cùng hưởng thụ, một cỗ khí tức thân thiết, quen thuộc làm Tử Vận không kềm được khẽ buông tiếng thở ra đầy thoải mái, hai mắt nàng khẽ nhắm lại, đôi lông mi đang run rẩy cũng ngừng lại, tiếng hít thở đều đều của Tử Vận dần dần truyền ra.
Tử Vận, hẳn là ngủ thiếp đi rồi, những năm gần đây, Tử Vận vẫn sống trong thống khổ, mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng tâm luôn có một cổ lo lắng, đau lòng, làm Tử Vận trắng đêm khó ngủ, vẫn luôn muốn hồi tưởng lại trước kia, nhớ lại bóng người vẫn luôn hiện lên trong lòng, hôm nay, cảm nhận được người mà nàng thấy thân cận nhất, quen thuộc nhất, thích nhất, sự lo lắng, thống khổ trong lòng Tử Vận cũng dần dần tản đi, khiến nàng chìm vào giấc ngủ.
Lôi Cương chậm rãi bế Tử Vận lên, lực đạo khống chế vô cùng hoàn hảo, hắn chậm rãi ngồi xuống, để cho Tử Vận nằm trên lồng ngực, hắn cũng không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Tử Vận, nội tâm phức tạp cùng tình cảm không nói ra lời luất quất toàn thân, khiến Lôi Cương không kềm được, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Tử Vận.
Lôi Hư cùng Lôi Thải đứng ở sau lưng, hai người nhìn Lôi Cương cùng Tử Vận đang ngồi xếp bằng phía trước nhất thời ngây dại, ánh mắt Lôi Thải lóe lên, hàm chứa sự vui mừng vô cùng tận, còn khuôn mặt lãnh khốc của Lôi Hư cũng dần dần dãn ra, lộ ra một nụ cười se sẽ.
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu, đồng thời tiến vào gian phòng sau lưng, trong một gian phòng khác, một nữ tử xinh đẹp đứng ở cửa sổ nhìn hai người bên bờ hồ, lộ ra một chút phức tạp, nhưng sau đó liền biến chuyển thành mừng rỡ.
Cả thiên địa tựa như chỉ còn lại hai người, Lôi Cương lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tử Vận, cho đến vĩnh viễn.
Ba ngày trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ, trong ba ngày này, thân hình Lôi Cương thậm chí không hề nhúc nhích, ánh mắt của hắn vẫn rơi trên gương mặt đang say ngủ của Tử Vận, nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt vẫn luôn hiện hữu suốt ba ngày vừa rồi.
- Ưmmmmmmmm.
Thân hình mềm mại của Tử Vận đột nhiên động một chút, nàng chậm rãi mở hai mắt ra, khi thấy lồng ngực chắc nịch, ánh mắt của nàng đầu tiên là sửng sốt, liếc nhìn ánh mắt dịu dàng của Lôi Cương, Tử Vận đỏ mặt, vội vàng nhắm hai mắt lại, lông mi khẽ run lên, nhịp đập của trái tim cũng không khỏi nhanh hơn, sau khi hít sâu vào vài hơi, Tử Vận cắn cắn đôi môi đỏ mọng, muốn tránh thoát khỏi Lôi Cương, nhưng sức mạnh của đôi bàn tay Lôi Cương khiến nàng không cách nào nhúc nhích được, Tử Vận xấu hổ cúi đầu, không dám cùng Lôi Cương nhìn nhau.
- Vận nhi, nàng còn nhớ không? Ban đầu chúng ta gặp nhau cũng là ở bên cạnh hồ đó.
Lôi Cương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tử Vận, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Tử Vận dần dần trở nên mông lung, nàng đang cực lực nhớ lại, nhưng đầu óc thì trống rỗng, chẳng biết tại sao, nàng nhìn thấy ánh mắt của Lôi Cương, cảm nhận được tình ý của Lôi Cương, nàng có chút sợ, sợ mình không nhớ lại, sẽ mất đi hết thảy những điều này, nhưng nàng càng muốn nhớ lại, đầu óc lại càng loạn, chỉ chốc lát sau, trên gương mặt kiều diễm lại hiện lên vẻ thống khổ, đầu óc phảng phất như bị ngàn mũi kim châm.
- Vận nhi, không nhớ ra cũng không sao, một ngày nào đó nàng sẽ biết thôi.
Lôi Cương hơi mỉm cười nói.
- Chàng ........ chàng có thể kể lại chuyện trước kia của ........... chúng ta không?
Tử Vận cắn cắn đôi môi đỏ mọng, trầm ngâm chốc lát, thật giống như hạ quyết tâm nào đó, nói.
- Ừ, ban đầu khi ta còn là một tiểu tử mới vừa vào con đường tu luyện, ở Trung Xu giới, Kiếm Cương Môn ..............
Lôi Cương chậm rãi kể lại chuyện cũ, ánh mắt Tử Vận dần dần trở nên mông lung, lẳng lặng lắng nghe lời kể của Lôi Cương, dần dần, ánh mắt của nàng nhìn về phía Lôi Cương đã nhiều thêm vài phần phức tạp.
- Nàng biết không? Lúc ấy, chêng lệch giữa chúng ta quá xa, đúng như như lời nàng nói, chúng ta là người của hai thế giới, thời gian trôi qua, thêm vào việc ta cũng mơ hồ đoán được thân phận của nàng, ta cơ hồ đã chôn chặt tình yêu đối với nàng rồi, nhưng, nàng lại vì ta mà gây chuyện với phụ thân, thậm chí không ngại đoạn tuyệt cả tình cha con, đợi đến khi ta biết được mọi chuyện thì đã muộn, hư hỏa bên trong cơ thể nàng đã đại thành, căn bản không cách nào áp chế, hai chúng ta lẳng lặng vượt qua khoảng thời gian cuối cùng đó của nàng, cuối cùng, tại nơi mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, nàng ...........
Thanh âm Lôi Cương khẽ run, kể lại mọi chuyện, nói đến câu cuối cùng, hai mắt Lôi Cương đã ngập nước mắt, cố hết sức để đè nén lại.
Tử Vận sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy khẽ đưa lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lôi Cương, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, nội tâm đau đớn làm nàng cơ hồ hít thở không thông, nàng tuy là nhớ không nổi chuyện trước kia, nhưng thấy dáng vẻ đau đớn của Lôi Cương, lòng của nàng cơ hồ tan nát.
- Lúc ấy nàng bị hư hỏa cắn nuốt, ta tuyệt vọng, hận mình tu vi không cao, vô năng vô lực cứu nàng. Cũng may Vân lão nói nàng được cao thủ của Hồng Hoang Thánh Giới cao thủ cứu đi, cũng may, Vân lão cũng không gạt ta, nàng quả thật còn sống, mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng chỉ cần nàng còn sống thì so với cái gì cũng tốt hơn?
Lôi Cương cười rất vui vẻ, nhưng nước mắt không ngừng được cứ thế rơi xuống.
- Lôi Cương, ta hứa với chàng, ta sẽ khôi phục trí nhớ, được không?
Gương mặt Tử Vận đầm đìa nước mắt, ôm chặt Lôi Cương, nội tâm đau xé làm nàng không nhịn được lớn tiếng bật khóc lên.
Trong phòng, Lôi Thải đã sớm khóc như mưa, còn khuôn mặt Lôi Hư thì cũng co quắp lại, đang cố đè nén những đau đớn trong lòng, trong một gian phòng khác, Thiên Tuyết cũng đang không ngừng rơi lệ.
- Cũng may, trời cao cũng không phụ ta. Để nàng còn sống.
Lôi Cương chặc ôm lấy Tử Vận, ánh mắt nhìn về phía trước lẩm bẩm nói.
Thái Cổ Giới.
Mấy ngàn năm qua, Thái Cổ Giới có thể nói là phong ba này chưa qua, sóng gió khác đã đến, ở một giới tràn đầy giết chóc này, tên của một người thanh niên thiên tài đã khắc sâu vào nội tâm của các đệ tử trẻ của các thể lực cổ xưa to lớn nhất của Thái Cổ Giới, tên của hắn chỉ có một chữ "Ma ".
Dùng thời gian không tới vạn năm hoành hành tám trong chín đại hung tinh củaThái Cổ Giới, Ma, hắn lấy tốc độ bất khả tư nghị quật khởi ở Thái Cổ Giới, gây khiếp sợ cả Thái Cổ Giới, không ít thanh niên cao thủ lại càng lấy việc có thể đánh bại Ma làm vinh quang, nhưng lại chưa từng nghe nói qua, đã có ai đánh bại được Ma, ngược lại thanh niên cao thủ của các thế lực lớn cứ thế lần lượt ra đi trong tay Ma. Điều này không thể nghi ngờ là đã biến Ma thành mục tiêu chung của các thế lực lớn, nhưng những thế lực lớn đó cũng chỉ có thể thầm ôm hận mà thôi chứ cũng không dám ra tay với Ma.
Tương truyền, Ma là đệ tử thân truyền của Thiên Diệu lão tổ, một môn Hóa Ma Chưởng không biết đã cướp lấy bao nhiêu mạng người, tên của Thiên Diệu lão tổ đủ để uy hiếp các thế lực lớn của Thái Cổ Giới, xưa kia, cường giả của Thái Cổ Giới chỉ cần nghe thấy tên Thiên Diệu lão tổ là kinh tâm táng đảm, cái tên Thiên Diệu là được gây dựng nên trên hàng hà vô số những cái tháp làm bằng xương người, không biết là đã giết chết bao nhiêu gia tộc được truyền thừa lâu năm, cho đến khi Thiên Diệu lão tổ chọc giận Vạn Ma Chi Tổ của Thái Cổ Giới, cuối cùng hai người đánh một trận long trời lở đất, sau cùng Thiên Diệu lão tổ mới biến mất ở trên vũ đài của Thái Cổ Giới.
Đến hôm nay, đệ tử của Thiên Diệu lần nữa quật khởi, điều này làm các thế lực lớn không khỏi nhớ tới cảnh hài cốt chất chồng xưa kia, đối với Ma cực kỳ kiêng kỵ.
Thái Cổ Giới, hành tinh liệt danh thứ tám trong chín đại hung tinh, Thánh Ngục Tinh.
Ở nơi này khắp nơi đều là hài cốt, cả vùng đất cũng bị nhuộm thành màu đỏ đen, một thanh niên ngồi xếp bằng trên đống hài cốt, thanh niên đó lúc này đang khẽ nhắm mắt, phảng phất như đang nhập định, nếu như có người ở đây hẳn sẽ sẽ cười mỉa mai, kẻ dám tiến vào hung tinh này hẳn là muốn chết không thể nghi ngờ, nhưng trong phương viên trăm dặm xung quanh thanh niên này lại không hề có người nào cả.
Sát khí mà hắn tán ra bốc lên cao, bao trùm nửa bầu trời, tựa như một Ma thần ở chỗ này vậy, khuôn mặt lãnh khốc đầy dẫy sát cơ vô hạn, phảng phất, người này trời sinh là vì giết chóc mà sống, phảng phất như người này là một ma đầu đã đoạn tuyệt thất tình lục dục.
- Uỳnh uỳnh ...........
Bầu trời đột nhiên vang lên trận trận tiếng sấm, thanh niên chợt trừng mở hai mắt, song nhãn lạnh như băng vô tình bắn ra hàn mang, hắn vẫn ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, hai mắt thoáng ngưng, sát khí nồng nặc tán ra tạo thành một bàn tay khổng lồ, hướng về phía trước đẩy đi, hài cốt trên mặt đất bay múa, bàn tay khổng lồ này tựa như ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại, trực tiếp đẩy về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt.
- Uỳnh.
- Aaaaaaaaaaaaa!
Một tiếng vang thật lớn kèm theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên lần nữa nhắm hai mắt lại.
- Ma nhi.
Đang lúc này, trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng tang thương, thanh niên cứ như không nghe thấy, vẫn nhắm hai mắt, một đạo hắc ảnh chậm rãi hiện lên ở trước mặt thanh niên, ánh mắt đỏ rực lộ ra vẻ bình thản, nhìn chăm chú vào thanh niên.
- Chuyện gì!
Thanh niên khẽ mở đôi môi thâm đen, lạnh lùng nói.
- Chuẩn bị đi đệ nhất hung tinh, Thiên Thánh Tinh đi.
Bóng đen chậm rãi nói.
Thanh niên chậm rãi mở đôi mắt lạnh lùng ra, nhìn chăm chú vào bóng đen, nói:
- Vì sao? Không phải là theo kế hoạch thì vẫn còn cần ở hành tinh này lịch lãm trăm năm nữa sao?
- Không còn kịp nữa rồi, trong năm trăm năm, con phải đạt tới hỗn độn Thiên cấp, hoành hành Thiên Thánh Tinh.
Bóng đen lắc đầu.
- Vì sao?
Thanh âm lạnh như băng vang lên, thanh niên phảng phất như đang nói chuyện gì đó chẳng có chút liên hệ nào với hắn vậy.
- Phủ đệ của Đạo Hoang, Hồng hoang chi thần, năm trăm năm nữa sẽ mở ra, trước đó con phải tới Hồng Hoang Thánh Giới.
Bóng đen trầm giọng nói, ánh mắt đỏ rực lóe lên tinh mang.
- Liên quan gì đến ta?
Thanh niên nhìn thẳng bóng đen, nói.
- Truyền thừa của Đạo Hoang, tương truyền, Đạo Hoang đã đột phá trình độ Đại Tôn đạt tới một trình độ cường đại khác, nếu như có thể lấy được truyền thừa của hắn, không thể nghi ngờ là sẽ khiến tu vi của con tăng vọt, hơn nữa còn có thể trở thành đệ tử của Đạo Hoang.
Bóng đen tang thương nói.
Thanh niên lạnh lùng nhìn bóng đen, cũng không nói gì liền nhắm hai mắt lại.
- Còn nữa, Hồng Hoang Thánh Giới gần đây cũng không được tĩnh lặng, Tây Tháp Tinh mới truyền ra một gã thanh niên cường giả, với tu vi hỗn độn Cương Thần Hoàng cấp, một quyền đánh bại cường giả hỗn độn Địa cấp.
Bóng đen trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên nói, đôi mắt đỏ rực của hắn lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thân hình thanh niên vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không hề nghe được gì cả vậy.
- Tên của hắn là Lôi Cương.
- Cái gì!
Thanh niên chợt mở bừng hai mắt, song nhãn lạnh như băng kia bỗng trở nên run rẩy, sát khí toàn thân tựa như chuông rung kịch liệt chuyển động.
- Hắn tên Lôi Cương.
Bóng đen lần nữa nói.
Thanh niên hít một hơi thật sâu, ánh mắt bắn ra quang mang, thân thể hắn khẽ run, tay nắm chặt thần kiếm, nhìn bầu trời hồi lâu rồi hắn kiên định nói:
- Đi Thiên Thánh Tinh, ngay lập tức!