Lôi Cương đang chuẩn bị cho một trận chiến thì nghe thấy Tiên Linh nói vậy mà sững sờ. "Hắn biết Trọng Diên ở trên người mình?" Hơi thở của Lôi Cương trở nên dồn dập. Trọng Diên là thứ mà hắn tìm được ở Thất giới, ngoại trừ hắn ra, không có ai biết nó ở trên người mình. Mặc dù không biết Trọng Diên mạnh tới đâu, là thần khí cấp bậc gì nhưng sự thần bí của nó cũng với ánh sáng sáu màu ẩn chứa trong đó khiến cho Lôi Cương vô cùng mong đợi đối với Trọng Diên. Hơn nữa, Lôi Cương còn nhớ rõ tình cảnh khi người thanh niên kia luyện chế Trọng Diên, hắn vẫn nghĩ nó là thần khí thiên giai. Nhưng Lôi Cương vẫn không thể bắt tay vài dung hợp, chỉ đành để cho nó mai một trong U Giới. Vậy mà bây giờ, người thanh niên đầy sát khí trước mặt lại biết Trọng Diên ở trong tay hắn? Làm sao mà y biết được?
Tiên Linh thấy Lôi Cương như vậy thì cười lạnh trong lòng mà nios:
- Trọng Diên không phải là thứ mà kẻ có tu vi thấp như ngươi có được. Giao ra đây! Nếu không ta giết ngươi. - Trong suy nghĩ của Tiên Linh, Lôi Cương chẳng khác gì một con kiến, cơ bản chẳng có tư cách chết trong tay y. Một tên Cương thần huyền giai không ngờ lại mang bảo vật trên người. Điều này khiến cho Tiên Linh càng cười tươi.
Lôi Cương đánh giá Tiên Linh, thấy y có tu vi Hỗn độn Hoàng giai. Nhưng bộ chiến giáp màu hồng lại khiến cho Lôi Cương có một cảm giác không thể công phá. Mà thanh kiếm bốn màu càng khiến cho hắn có cảm giác không địch nổi. Tu vi của người này bình thương nhưng cầm hai thanh thần khí thiên giai có lẽ là đệ tử của một thế lực lớn nào đó. Nhưng cho dù thế nào thì Lôi Cương cũng không thể giao được Trọng Diên. Lúc này, hắn chỉ cười lạnh mà nói: Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
- Ta có tư cách hay không, ngươi cứ thử sẽ biết. Nếu ngươi không có thần khí thiên giai, ngươi có tin ta sẽ hành hạ ngươi tới chết hay không?
Tiên Linh cứng đờ người, gương mặt trở nên dữ tợn. "Hành hạ mình tới chết?" Tiên Linh tu luyện một vạn năm, tu vi đã đạt tới Cương thần hỗn độn hoàng giai, lĩnh ngộ lực hỗn độn hỏa long, cùng với long lực ba thuộc tính Thổ, Kim và Mộc. Tư chất như vậy đủ để ngạo mạn cả thánh giới Hồng Hoang, hơn nữa y còn được Vạn Tiên chi tổ ưu ái, được đại tôn chỉ điểm. Điều này khiến cho Tiên Linh rất kiêu ngạo.
Lúc này, bị một tên tiểu tử Cương Thần huyền giai khiêu khích, gần như khiến cho Tiên Linh thu hồi thần khí. Nhưng y cố gắng kìm chế sự xúc động của mình, làm cho bản thân tỉnh táo lại mà nhìn Lôi Cương một cách chăm chú. Ngươi này có thể có được Trọng Diên, chứng tỏ hắn không hề đơn giản. Ngay trong khảo hạch, với tu vi đó mà hắn còn sống sót tới bây giờ, chẳng lẽ vận may của hắn tốt đến thế? Tiên Linh không tin vào điều đó mà thầm kết luận rằng người này ẩn giấu tu vi. Ngay lập tức, Tiên Linh giật mình, suýt chút nữa thì bị hắn lừa. Một cơn tức giận bốc lên trong đầu Tiên Linh, cương khí trong cơ thể dũng mãnh tràn vào trong thanh thần khí thiên giai khiến cho nó tỏa ra ánh sáng bốn màu, hóa thành bốn con mãnh thú tuyệt thế. Bốn cặp mắt hung dữ nhìn Lôi Cương chằm chằm, rồi gầm lên một tiếng mà lao về phía hắn.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, chẳng hề do dự liền xoay người rời khỏi đây với tốc độ cao nhất. Thần khí phong ấn bốn con thần thú mạnh mẽ làm sao hắn có thể chống lại? Tiên Linh nhìn Lôi Cương với ánh mắt khinh thường, vẫn giữ bốn con thần thú do thần khí biến thành ở phía sau lưng mà nhìn Lôi Cương đang chạy như điên. Một suy nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu Tiên Linh, bốn con thần thú đột nhiên gầm lên một tiếng phẫn nộ rồi lao đi với một tốc độ như tia chớp, đuổi theo Lôi Cương.
Tốc độ của Lôi Cương đã được nâng lên tới mức cao nhất. Nhưng bốn con thần thú do thần kiếm biến thành còn nhanh hơn so với hắn. Trong lòng Lôi Cương hết sức nặng nề, bốn con thần thú mặc dù chỉ ở trạng thái thần hồn nhưng cũng đủ tiêu diệt cao thủ hỗn độn Địa giai, cơ bản hắn không thể chống lại. Đột nhiên, ánh mắt của Lôi Cương ngời sáng, rồi dừng lại, quay đầu nhìn bốn con thần thú đang đuổi theo mà nở nụ cười lạnh. Một hạt châu đen xì, tràn ngập hơi thở hủy diệt xuất hiện trong tay Lôi Cương. Đây chính là hạt châu lúc trước Mạc Ngôn đưa cho hắn có tên là Thôn Thiên đan, nó là đan dược có thể khiến cho cao thủ hỗn độn Địa Giai bị thương nặng nếu bóp đúng thời điểm. Lôi Cương chẳng hề do dự, bóp nát Thôn Thiên đan, cùng lúc đó hắn xuất hiện cách đó cả cây cố.
"Rầm...rầm...rầm....!" Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, không gian chấn động mạnh. Lực lượng hủy diệt khiến cho mặt đất xuất hiện gợn sóng tản ra xung quanh. Mà Tiên Linh đang bám sát theo bốn con thần thú đột nhiên cảm thấy có một lực xung kích đánh mạnh lên chiến giáp. Lực xung kích quá mạnh khiến cho khí huyết của Tiên Linh sôi trào, phun ra một ngụm máu, đồng thời bay ngược trở lại.
"Phụt!" Lôi Cương bay thẳng về phía trước. Sóng chấn động của Thôn Thiên đan khiến cho lớp bàn thạch, chiến giáp màu vàng của hắn bị phá hủy, còn cốt lân giáp cũng chui vào trong cơ thể. Có điều, Lôi Cương vẫn chưa bị thương nặng. Sau khi điều tức một chút, hắn nhìn về phía sau mà cười lạnh. Cho dù không thể hủy diệt được bốn con thần thú nhưng cũng làm cho chúng bị thương nặng, có lẽ không thể phát huy được uy lực của thần khí thiên giai.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lôi Cương không dám ở lâu mà nhanh chóng chạy như điên. Mặc dù làm cho thần khí thiên giai bị thương nặng nhưng ai biết được có còn thần khí khác hay không? Lôi Cương đoán khảo hạch chấm dứt cũng tới gần, chỉ cần duy trì được một thời gian, là ra khỏi đây.
Tiên Linh bị dược lực của Thôn Thiên đan đánh bay, âm trầm đứng trên không trung. Mặc dù lực phá hủy của nó tuy mạnh nhưng không thể xóa bỏ được uy lực chiến giáp thiên giai của Tiên Linh. Nhưng điều khiến cho Tiên Linh nổi giận đó là thanh thần khí Thiên giai bị thương nặng. Nhìn ánh sáng bốn màu tỏa ra từ thân kiếm mà Vạn Tiên chi tổ đã tặng cho mình, nội tâm Tiên Linh gần như chảy máu. Y coi nó gần như là tính mạng của bản thân, hơn nữa nếu không có thanh thần kiếm này, thực lực của Tiên Linh giảm mạnh. Sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt Tiên Linh tràn ngập lửa giận nhìn về phía trước mà nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không chết không thôi.
Lôi Cương phi hành được một lúc đột nhiên phát hiện cảnh tượng trước mặt mình thay đổi, thoát ra khỏi không gian kia. Hắn biết bản thân đã vượt qua khảo hạch. Đột nhiên, Lôi Cương cảm nhận được một ánh mắt nóng chạy liền nghiêng đầu, phát hiện nét mặt Tiên Linh xanh mét đang nhìn mình đầy oán hận. Lôi Cương cười nhạt một tiếng, chẳng hề để ý. Chỉ cần đi ra khỏi không gian kia, người này muốn giết mình rất khó.
Những người vượt qua khảo hạch vẫn chưa rời đi hết, mà dừng ở trong kết giới. Lúc này, số lượng người trong kết giới hết sức tấp nập. Lôi Cương nhìn một ngàn người trong kết giới thì phát hiện Tinh Thiên Sát, Long U Nhi đã ngồi xuống, chìm vào trong tu luyện. Còn rất nhiều người thì sắc mặt ửng hồng, thân mình hơi run run. Chẳng cần phải nghi ngờ, những người này nhờ may mắn mà vượt qua được khảo hạch. Tổ sáu xuất hiện, khiến cho những người tu luyện khác đều quay sang nhìn. Sau khi nhìn thấy Lôi Cương, không biết có ai đó mắng một câu:
- Cứ tưởng mình may mắn, không ngờ còn có kẻ may mắn hơn. Một tên tiểu tử Cương thần huyền giai mà cũng vượt qua được.
Thanh âm đó tuy nhỏ nhưng ngoại trừ Lôi Cương ra có ai ở đây mà không phải là cường giả Hỗn độn hoàng giai? Cho dù con muỗi kêu cũng không thể thoát khỏi lỗ tai của họ. Bọn họ đều nhìn về phía Lôi Cương. Ngay cả Tinh Thiên Sát và Long U Nhi cũng vậy, dường như ngạc nhiên khi thấy một tên tiểu tử Cương thần Huyền giai lại có thể vượt qua khảo hạch.
Long U Nhi nhìn thấy Lôi Cương, đôi mắt trong suốt có chút kinh ngạc. Mà Tinh Thiên Sát cũng hơi nhíu mày, nhìn cơ bắp của Lôi Cương mà trầm tư. Trong đám người cũng có rất nhiều cao thủ thanh niên nhìn Lôi Cương chằm chằm. Điều khiến cho bọn họ khó hiểu đó là trên người Lôi Cương tản ra hơi thở khiến cho họ cảm nhận được sự nguy hiểm.