Thể Tôn

Chương 722: Động phủ

Công kích của bốn người Lý Long với tu vi hỗn độn Địa Giai đỉnh tựa như nộ long gầm lên khiến cho cả viễn cổ chấn động. Có điều, công kích có mạnh tới mấy cũng chẳng hề có tác dụng với ngọn núi.

- Tiểu bối! Ngươi còn đứng đó làm gì? - Dã Tri thấy công kích không thể phá được cấm chế, lại thấy Lôi Cương đứng đó liền nổi giận, quát to. Lôi Cương liếc mắt nhìn Dã Tri, không nói gì, lấy ra Hư Kiếm rồi vận dụng hết sức mạnh toàn thân. Trọng lực khủng bố của Hư Kiếm vẫn khiến cho Lôi Cương vất vả như trước, có điều cũng đủ để hắn phát ra công kích. Trong đầu Lôi Cương hiện lên thức thứ bốn mươi ba của Khai Thiên. Cơn giận của hắn tản ra xung quanh rồi cả người vọt lên không trung phát ra uy lực của thức thứ bốn mươi ba mà giáng xuống ngọn núi trước mặt.

"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho bốn người Lý Long giật mình, dừng công kích nhìn những đồ án quái dị hiện lên trước mặt mà kinh ngạc. Sau đó bọn họ quay người nhìn Lôi Cương. Lúc này, hắn cũng kinh ngạc. Công kích của bốn người Lý Long làm cho cấm chế không có chút rung chuyển vậy mà một kiếm của mình tại sao lại làm cho nó hiện lên những đồ án này? Thế này là thế nào? Lôi Cương cũng không nghĩ công kích của mình mạnh hơn so với mấy người Lý Long. Dù sao thì bọn họ sử dụng lực dung hợp của ba long lực hỗn độn. Còn lực lượng thân thể của Lôi Cương lúc này không thể đạt được tới mức đó.

Cả bốn người Lý Long đều dừng công kích nhìn Lôi Cương chằm chằm mà thấp giọng nói:

- Lưu tiểu hữu! Ngươi tiếp tục công kích một chút. - Lúc này, những đồ hình đã bắt đầu mở ảo, cho tới khi biến mất.

Lôi Cương gật đầu, hai tay cử động, cố hết sức giơ Hư Kiếm tiếp tục bổ ra một kiếm.

Thức thứ bốn mươi bốn của Khai Thiên. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

"Oành!" Cả vạn dặm không trung đột nhiên vang lên một tiếng sét giống như ông trời nổi giận. Thanh Hư Kiếm ngăm đen tỏa ra ánh kiếm mãnh liệt đánh về phía trước. Vô số những đồ án chất chồng lại hiện lên.

- Có thể làm cho cấm chế hiện hình? Tiểu hữu tiếp tục công kích. Các vị đạo hữu nhân lúc cấm chế còn chưa biến mất mà đánh tan. Đây là cơ hội duy nhất có thể đánh vỡ được cấm chế. - Diệc Mặc quát khẽ, hai tay y cũng động. Một con nộ long ba màu, từ thanh thần khí trong tay điên cồng công kích đồ án. Còn mấy người Lý Long đang kinh ngạc nhìn Lôi Cương cũng không nhiều lời, lập tức công kích.

Công kích của bốn người bây giờ không biến mất giống như lúc trước mà oanh kích không ngờ đánh tan được mấy đồ án. Mỗi khi hình ảnh sắp biến mất, Lôi Cương lại phát ra một đòn công kích khiến cho nó lại xuất hiện. Dường như công kích của Lôi Cương ẩn chứa ảo diệu nào đó khiến cho cấm chế hiện lên. Cho dù với hiểu biết của Diệc Mặc, để cấm chế hiện lên cần phải công kích tới mấy ngày mới có thể làm được. Vậy mà bây giờ, Lôi Cương mới chỉ công kích có một đòn đã làm cho cấm chế xuất hiện, đúng là khiến cho bọn họ không ngờ. Có điều bây giờ cũng không phải là lúc để hỏi, công phá cấm chế quan trọng hơn.

Dưới sự phối hợp của Lôi Cương, công kích của bốn người từ từ làm cho cấm chế tan rã.

Một tiếng động vang lên, vô số đồ án quái dị dưới sự công kích của bốn người biến mất. Một cái hang động đen thui xuất hiện trước mặt bốn người. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa tiến vào ngay mà đứng ở cửa động, đưa mắt nhìn Lôi Cương nói:

- Lưu tiểu hữu! Không ngờ ngươi lại có thể làm cho cấm chế xuất hiện. Xem ra lần này sự có mặt của ngươi là chính xác.

Lý Long cũng vô cùng kinh ngạc:

- Lưu lão đệ! Dường như ngươi còn che giấu a. Cái cấm chế này vô cùng huyền ảo, ngay cả Diệc Mặc cũng không thể nào làm được gì hết.

Bạch Vân Tử, Dã Tri cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lôi Cương. Lúc này, nét mặt của Dã Tri có chút xấu hổ. Y vẫn cho Lôi Cương là một gánh nặng nhưng không ngờ bây giờ công kích của Lôi Cương lại làm cho cấm chế xuất hiện đúng là ngoài suy nghĩ của họ.

Lôi Cương cười cười một cách thản nhiên tuy nhiên trong lòng chỉ biết cười khổ. Chính hắn cũng không biết tại sao lại như vậy. Chẳng lẽ là do Khai Thiên viễn cổ? Khai Thiên ẩn chứa chân lý của hỗn độn vì vậy Lôi Cương nghĩ Khai Thiên khiến cho cấm chế xuất hiện.

- Được rồi! Lần này có Lưu tiểu hữu ở đây, có phần chắc hơn một chút. Đi! Vào xem rốt cuộc đây là động phủ của ai mà có được khả năng như vậy. - Diệc Mặc nhìn hang động tối đen rồi lên tiếng. Sau đó, y đi vào đầu tiên. Theo sau là Dã Tri, Bạch Vân Tử. Còn Lý Long nhìn Lôi Cương rồi nói:

- Lưu lão đệ! Ngươi đi vào trước. Ta cảm thấy cái động phủ này không phải đơn giản. Nói chung, người có đại thần thông từ thời cổ thì động phủ đều ẩn chứa uy hiếp kinh người.

Lôi Cương gật đầu cảm kích rồi tiến vào, còn Lý long thì đi theo sau. Không biết cái động này sâu thế nào nhưng Lôi Cương kinh ngạc khi phát hiện ra sau khi tiến vào bên trong, thần thức không thể sử dụng. Còn hai mắt thì không thể nhìn thấy được hang động như thế nào, giống như rơi vào một không gian tối đen.

Không biết trải qua bao lâu, Lôi Cương cao giọng gọi:

- Lý lão ca.

- Lý lão ca

- Lý lão ca...

Đáp lại lời của Lôi Cương chỉ có những tiếng vang khiến cho Lôi Cương cảm thấy ngưng trọng. Rõ ràng là Lý Long đi theo ngay đằng sau. Lôi Cương có một cảm giác xấu nên lại gọi:

- Diệc Mặc lão ca.

- Diệc Mặc lão ca.

- Diệc Mặc lão ca.

Những tiếng vang vẫn tiếp tục vang lên, từ từ yếu dần cho tới khi trở lại yên tĩnh. Lôi Cương cảm thấy kinh hãi, tăng tốc độ tiến về phía trước.

Cái hang này giống như một cái động không đáy. Lôi Cương đi gần một canh giờ, vẫn không hề nhìn thấy một tia sáng. Điều này khiến cho hắn phải suy tư. "Chẳng lẽ mình rơi vào ảo trận?" Nghĩ tới đây, Lôi Cương vội vàng ngồi xuống. Nếu là ảo trận thật thì cho dù có đi bao nhiêu năm vẫn dậm chân tại chỗ.

Cảm nhận chung quanh một cách cẩn thận, trong đầu Lôi Cương mở ra ý cảnh trận pháp của Trận Uy Cổ Quân. Lúc hắn mở mắt ra, xung quanh mình liền hiện lên vô số những đồ hình phức tạp, giống như là thủ ấn mà cũng giống như không gian biến dạng mà thành. Lôi Cương cảm thấy khiếp sợ. Hắn biết đây không phải chỉ đơn thuần là trận pháp mà còn ẩn chứa cấm chế.

Lúc này, Lôi Cương chẳng hề do dự, đứng dậy công thẳng về phía đồ án che kín người. Một quyền ẩn chứa nội kình và lực lượng điên cuồng giáng thẳng vào đồ hình.

Sau mười quyền, Lôi Cương phá vỡ một cái đồ hình quái dị. Nhưng điều khiến cho Lôi Cương khiếp sợ đó là sau khi đồ hình biến mất lại xuất hiện.

"Đây rốt cuộc là cái gì?" Trong lòng Lôi Cương cảm thấy kinh hãi. Suy nghĩ một lát, hắn lấy Hư Kiếm vận dụng Khai Thiên lần lượt từ thức thứ nhất tới thức thứ bốn mươi bốn đánh lên cấm chế.

"Rầm rầm rầm!"

Công kích của Khai Thiên giang lên đồ án khiến cho nó rung chuyển kịch liệt dường như sắp bị phá nát.

- Thức thứ bốn mươi bốn. - Sau khi phát ra thức thứ bốn mươi bốn, đồ hình bên người Lôi Cương hiện lên những đường nứt rồi nhanh chóng khuếch tán. Sau đó, tất cả bị vỡ nát. Tầm mắt của Lôi Cương đột nhiên sáng ngời. Trước mắt hắn lúc này là một cái động đủ chứa cả trăm người, còn Diệc Mặc, Bạch Vân Tử, Dã Tri đứng ở phía trước, Lý Long đứng ở phía sau. Ánh mắt của tất cả bọn họ đều dại ra, hai mắt không có hồn nhìn về phía trước. Lôi Cương biết được, bọn họ rơi vào ảo trận của mình lúc trước. Lôi Cương thử gọi bọn họ nhưng không hề có tiếng đáp lại. Tới lúc này, Lôi Cương nhìn xung quanh thì thấy cả cái động phủ kín bằng những điểm sáng giống như biển sao trên trời, chiếu sáng cả cái động như ban ngày. Lôi Cương quan sát những điểm sáng đó một cách cẩn thận rồi từ từ cảm thấy tê dại.

Trận pháp thật khủng khiếp. Trước mắt Lôi Cương những điểm sáng tạo thành một trận pháp phức tạp. Linh khí dầy đặc bên trong động. Lôi Cương kinh ngạc "chẳng lẽ toàn bộ linh khí của tinh cầu tập trung vào trong cái trận này?" Ánh mắt của Lôi Cương tập trung vào tâm của trận pháp, ở đó có một chỗ đất trống có thể ngồi được một người. Lôi Lôi Cương thầm than, người này đúng là khủng bố, tập trung linh khí của cả tinh cầu để cho y sử dụng. Như vậy tốc độ tu luyện sẽ nhanh tới một mức khủng bố.

Lôi Cương nhìn xung quanh, rồi dừng lại ở một cánh cửa duy nhất trong động. Cánh cửa này có màu sắc giống hệt với hang động. Lôi Cương trầm ngâm một lát rồi đi vòng qua những điểm sáng tới bên cánh cửa đó. Hắn thầm nhủ cái động này là để cho người kia tu luyện vậy còn cánh cửa này sẽ như thế nào? Lôi Cương có chút gì đó mong đợi.