- Ca ca! Chúng ta đi vào thôi. Ta có thể thấy được có rất nhiều hơi thở của linh thú.
Tiểu Phần nhìn Lôi Cương đang ngây người nhìn mình mà kéo tay hắn.
Lôi Cương lắc đầu, dường như muốn cho bản thân tỉnh táo rồi kéo tiểu Phần lại mà nói:
- Tiểu Phần! Linh thú ở đây rất mạnh. Hai chúng ta mạo muội đi vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Không sao đâu. Ca ca! Tiểu Phần sẽ bảo vệ ngươi.
Tiểu Phần cười nhạt một tiếng rồi nói hết sức tự tin.
Lôi Cương sửng sốt. Bản thân hắn là người đứng đầu trong đại hội giao lưu còn cần một đứa bé bảo vệ hay sao? Có điều Lôi Cương vẫn cảm thấy ấm áp, nói:
- Tiểu Phần! Đi theo phía sau. Ca ca sẽ bảo vệ cho ngươi.
Tiểu Phần sửng sốt. Đôi mắt sáng của y nhìn Lôi Cương rồi chợt cười nói:
- Nếu ca ca sợ nguy hiểm, vậy thì đi trước chúng ta có mấy người với tu vi Luyện Thần phản hư. Chúng ta đi theo chân họ mà vào chắc chắn sẽ không bị nguy hiểm.
Lôi Cương nhận ra, bản thân mình không thể nhìn thấu được thiếu niên mới chỉ có mười một tuổi này. Làm sao mà y biết được phía trước có người?
- Tiểu Phần! Đệ bao nhiêu tuổi.
- Không lâu nữa là tròn mười một tuổi.
Tiểu Phần ưỡn ngực như để chứng mình rằng mình không còn nhỏ.
Lôi Cương hơi sững sờ. Mười một tuổi? Lôi Cương không khỏi nhớ tới khi mình mới mười một tuổi vẫn còn đang xếp bằng ngồi dưới thác nước, cố gắng tu luyện. Tới lúc này, hắn mới có thể coi như là một cao thủ.
Lôi Cương kéo tiểu Phần chầm chậm bước đi. Bên ngoài Bắc Phệ là một khoảng rừng rậm, có những cây cổ thụ lâu đời. Mặt đất qua thời gian được phủ dầy một lớp lá mục. Có một lối đi nhỏ vào sâu trong Bắc Phệ. Lôi Cương và tiểu Phần đi theo con đường nhỏ đó, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh. Nhìn gương mặt mộc mạc của tiểu Phần, Lôi Cương xúc động, thầm nghĩ phải bảo vệ y cho thật tốt. Cuộc sống thời niên thiếu của Lôi Cương quá thê thảm nên hắn không muốn y cũng giống như mình. Mặc dù, hắn và tiểu Phần quen nhau chưa được một ngày.
Nhìn hai bóng người một cao một thấp đi vào trong Bắc Phệ, gia gia của tiểu Phần đứng trên không trung lẩm bẩm nói:
- Tiểu Phần! Tu luyện cho tốt. Ngươi là niềm hy vọng của Diễn gia chúng ta. Còn tiểu tử kia có tu vi Cương Sư thiên cấp lại có được lực tứ hành long...mặc dù hơi mỏng nhưng tiền đồ ngày sau có thể nói là vô lượng a.
Đi trong không gian âm u, ánh mắt của Lôi Cương sắc như ưng nhìn xung quanh. Còn tiểu Phần thì lại như bất cần, không biết là thật hay giả.
- Ca ca xem kìa. Phía trước có bốn người. Nếu ngươi sợ gặp chuyện không may thì chúng ta cẩn thận đi theo chân họ được chứ?
Trong lúc Lôi Cương đang cảnh giác thì tiểu Phần mở miệng nói. Âm thanh trong trẻo của y vang lên trong rừng rậm rất dễ nghe. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Lôi Cương ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bốn bóng người phía trước cũng đang ngẩng đàu nhìn về phía mình và tiểu Phần. Lôi Cương sửng sốt khi thấy bốn người đó chính là nhóm ba nam một nữ ngự không phi hành lúc trước.
Lôi Cương kéo tiểu Phần đi nhanh hơn. Lôi Cương biết, ở trong này có thêm người chính là tăng thêm một phần lực lượng.
- Không biết sống chết. Hai tên tiểu tử còn chưa dứt hơi sữa mà cũng dám đi vào Bắc Phệ.
Một người thanh niên tuấn tú trong số bốn người lạnh lùng nhìn Lôi Cương và tiểu Phần rồi lên tiếng châm chọc.
Lôi Cương nghiêm túc nhìn về phía người thanh niên tuấn tú. Mặc dù hơi tức giận nhưng Lôi Cương vẫn cố gắng áp chế xuống, chỉ nói:
- Mấy vị đạo hữu. Ta và đệ đệ tới đây để rèn luyện. Hy vọng có thể đồng hành với các vị.
- Cút!
Gã thanh niên tuấn tú thấy Lôi Cương không để ý tới câu nói của mình liền nhướng mày, trong mắt hiện lên sát khí rồi quát.
- Ngươi bảo ai cút?
Tiểu Phần trừng mắt nhìn chằm chằm về phía người thanh niên tuấn tú. Có điều, âm thanh của nó chỉ có một chút gì đó đáng yêu chứ không có được sự uy nghiêm.
- Ngươi...
Tên thanh niên tuấn tú đằng đằng sát khí nhìn tiểu Phần chằm chằm. Y rút thanh linh khí định giết chết tiểu Phần nhưng bị thiếu nữ mặc chiếc váy lụa màu trắng phía sau giữ lại.
- Khải Thiên! Chỉ là một hài tử mà thôi. Chẳng lẽ ngươi định ra tay với một hài tử?
Thiếu nữ hơi nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt của thiếu nữ được che phủ bởi một chiếc khăn màu đỏ nên không thể nhìn thấy rõ mặt, chỉ có thể thấy một đôi mắt trong veo, cùng với vóc người quyến rũ đủ chứng tỏ đó là một mỹ nữ.
Lôi Cương cảm nhận được sát khí của người thanh niên tuấn tú, liền kéo tiểu Phần rồi nói:
- Xin các vị đạo hữu thứ lỗi. Tiểu Phần còn chưa hiểu chuyện.
Tiểu Phần đang định nói gì đó thì bị Lôi Cương che miệng lại.
- Bỏ đi. Bắc Phệ là cấm địa của Lôi châu. Tu vi của các ngươi quá thấp hãy trở về đi. Đừng để phải bị mất mạng.
Thiếu nữ liếc nhìn Lôi Cương một cái rồi nói.
Khải Thiên thấy thiếu nữ nói vậy nhìn chằm chằm về phía Lôi Cương và tiểu Phần rồi lạnh lùng đứng đó. Một người trung niên nam tử khác có vẻ mặt uy nghiêm lên tiếng:
- Kim Linh! Chúng ta làm việc của mình. Sống chết của họ không liên quan gì tới chúng ta.
- Đi thôi.
Một lão nhân tóc bạc duy nhất trong số bốn người liếc đôi mắt đục ngầu nhìn Lôi Cương và tiểu Phần rồi lên tiếng nói. Sau đó lão tiếp tục đi về phía trước.
Thấy lão nhân lên tiếng, Kim Linh cũng không nói gì, đi theo sau. Khải Thiên nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Đừng để cho Khải Thiên ta gặp được. Nếu không...
Khải Thiên làm một động tác cắt cổ rồi xoay ngời đi.
Cả bốn người nghênh ngang tiếp tục đi tiếp.
Cơ mặt Lôi Cương khẽ giật giật, thở dài, nói:
- Tiểu Phần! Chúng ta đi thôi.
Tiểu Phần nhìn bốn người chằm chằm, ánh mắt có chút gì đó hung ác, nhỏ giọng nói:
- Ca ca! Vì sao vừa rồi lại ngăn ta mắng họ?
Lôi Cương khe khẽ thở dài. Tiểu hài tử vẫn chỉ là một tiểu hài tử. Cả bốn người đó ít nhất cũng đều là cường giả Luyện Thần phản hư, cơ bản không phải là người mà hắn có thể đối phó. Lôi Cương chợt nói:
- Tiểu Phần! Bốn người bọn họ quá mạnh. Trêu vào họ đối với chúng ta không có gì hay. Tiểu Phần! Hãy nhớ kỹ, trên thế giới này cường giả làm vua. Nếu như không có thực lực tuyệt đối thì không nên chọc giận người khác. Ta tên là Lôi Cương! Đệ gọi ta là Lôi Cương ca ca đi.
Tiểu Phần cứ một câu ca ca, hai câu ca ca khiến cho Lôi Cương cảm thấy không quen.
- Không! Ta chỉ thích gọi ca ca. Ca ca! Tiểu Phần hiểu rồi.
Tiểu Phần hé cái miệng nhỏ nhắn ra mà cười.
Lôi Cương nhìn chăm chú tiểu Phần một lúc rồi gật đầu, nói:
- Đi! Chúng ta bám theo. Mặc dù họ không đồng ý cho chúng ta đi cùng nhưng chúng ta đi theo sau lưng họ cũng an toàn hơn rất nhiều.
- Ca ca... Nơi này không có nhiều linh thú nguy hiểm. Không cần phải e ngại như vậy.
Âm thanh trong trẻo của trẻ con vang lên trong rừng rậm.
- Tiểu Phần! Nơi này thường có linh thú cấp bốn qua lại, có thể sánh với cường giả Cương Thể. Cc ca chống lại linh thú cấp bốn cũng không chắc chắn. Nhớ kỹ! Nếu gặp linh thú cấp bốn, đệ không cần phải để ý tới ta, cứ chạy trước đi.
Lôi Cương nói hết sức nghiêm túc.
Tiểu Phần chợt dừng lại, nhìn Lôi Cương rồi nói:
- Ca ca! Tiểu Phần sẽ bảo vệ ca.
Lôi Cương nở nụ cười, xoa đầu tiểu Phần:
- Tiểu Phần coi thường ca ca quá.
Nói xong, hắn liền kéo tiểu Phần đi về phía trước.
"Oành..." Một tiếng động lớn ở phía trước chợt vang lên. Lôi Cương vội vàng kéo tay tiểu Phần, gương mặt có phần nghiêm túc mà nói:
- Tiểu Phần! Ngươi đi chậm một chút. Bọn họ gặp phải linh thú.
Lôi Cương lấy Hư Kiếm, nghiêm túc nhìn xung quanh. Hiển nhiên là hắn không thấy được ánh mắt kinh ngạc của tiểu Phần.
- Ca ca...thanh kiếm của ngươi to thật đấy.
Tiểu Phần ngạc nhiên nói.
Gương mặt Lôi Cương vô cùng nghiêm túc. Nghe thấy tiểu Phần nói vậy, Lôi Cương cũng chỉ gật đầu. Đột nhiên, Lôi Cương nhảy lên, Hư Kiếm hóa thành một làn ánh sáng....
"Uỳnh!" Một kiếm của hắn chém xuống đất khiến cho mặt đất nổ tung.
Trên mặt đất chồi lên một con thú dài chừng hai thước, toàn thân đầy vẩy. Trên lưng nó có một vết thương lớn do kiếm của Lôi Cương gây ra. Hai cái vẩy đen xì của nó che khuất đôi mắ hung dữ. Trong con mắt của nó có một thứ ấn ký màu đâu đặc trưng của linh thú cấp hai.
"Graooo..." Con linh thú bò sát đột nhiên há miệng rống lên một tiếng rồi táp về phía tiểu Phần ở bên cạnh Lôi Cương.
- Muốn chết.
Hai mắt Lôi Cương lóe lên sát khí, quát khẽ.
- Khai Thiên! Thức thứ năm.
"Oành..." Mặt đất xuất hiện một cái hố to. Con linh thú kia thị bị chém thành hai nửa rồi nổ tung. Máu thịt của nó bắn tung tóe ra xung quanh.
Lôi Cương thu Hư Kiếm lại rồi kéo tay tiểu Phần đi nhanh về phía trước. Lôi Cương cảm nhận được rằng Bắc Phệ cũng không chỉ đơn giản như vậy. Cho dù trước đó người ở thành Vạn Đạo nói về Bắc Phệ rất nhiều. Nhưng khi hắn tới đây lại chỉ thấy được bốn người tu luyện còn lại không thấy một bóng người nào khác.
"Chẳng lẽ bọn họ cũng không đi vào theo lối này? Hay chỉ quanh quẩn ở bên Ngoài?" Lôi Cương thầm nghĩ.
- Ca ca.. Ngươi thích thanh kiếm lớn như vậy à?
Tiểu phần bước nhanh theo Lôi Cương. Mắt nó nhìn chăm chú vào thanh Hư Kiếm mà nói.
Lôi Cương quay đầu lại nói:
- Đúng vậy! Đệ đã gặp người khác dùng thanh kiếm to như thế này sao?
- Ừm! Có điều nó to hơn của ngươi một chút. Người đó rất mạnh. Một kiếm có thể bổ đôi một quả núi cao.
Tiểu Phần nói một cách hồn nhiên.
Lôi Cương gật đầu cũng không nghĩ nhiều. Ngọn núi cao trong suy nghĩ của một thiếu niên thì cao bao nhiêu? Lôi Cương nghĩ chắc chỉ tới mười thước là cùng.