Nhóm Sau khi không còn cảm nhận hơi thở của lão già, Lôi Cương dừng lại, ra khỏi Xuyên Tinh toa. Hắn đứng trong không trung mà trầm tư. Lôi Cương hiểu tu vi của mình ở thánh giới Hồng Hoang còn chưa phải là cao thủ hạng nhất. Mặc dù thân thể có mạnh, có thêm hài cốt thần bí nhưng đối mặt với cao thủ cực mạnh thì đủ diệt thần hồn của hắn. Cho dù hài cốt có mạnh tới mấy cũng không có tác dụng gì cả. Ngay lập tức, Lôi Cương nhận định bản thân trước tiên phải nâng cao lực Hỏa Long tới lực hỗn độn Hỏa Long có như vậy mới đủ thực lực bảo vệ mình ở thánh giới Hồng Hoang. Nhìn xuống tinh cầu bên dưới, Lôi Cương qua Xuyên Tinh toa có thể biết được đây là một tinh cầu hoang vắng, thích hợp cho hắn tu luyện. Vì vậy mà Lôi Cương mới đi tới tinh cầu này.
Đứng trên Hoang Loạn tinh, Lôi Cương nhìn quanh thấy một quả núi cao liền bay tới rồi ngồi xuống, tiến vào trong tu luyện. Lôi Cương dự định để cho lực Hỏa long đột phá tới hỗn độn Hỏa long mới ra khỏi tinh cầu này.
Trong bảy hệ của hỗn độn thì Hỏa là cực đoan, khi đạt tới mức cao nhất đủ để đốt cháy vạn vật. Lôi Cương chìm vào trong lĩnh ngộ, thần hồn bay ra khỏi cơ thể khuếch tán ra xung quanh, cảm thụ tràn ngập linh khí thuộc tính Hỏa xung quanh. Quá trình đột phá là cả một câu chuyện dài.
Trong nháy mắt đã mười năm trôi qua. Lôi Cương mở mắt ra mà chỉ biết cười khổ. Mười năm lĩnh ngộ, hắn không làm cho lực Hỏa Long tăng tiến được chút nào. Điều đó khiến cho Lôi Cương buồn bực. Chẳng lẽ bản thân cần phải tìm một nơi an toàn để bế quan vài ngàn năm cho đột phá? Quá trình tu luyện buồn tẻ không phải là chuyện mà Lôi Cương phải suy nghĩ.
Thở hắt một cái, Lôi Cương nhìn lên trời. Vô số tinh cầu chẳng khác nào những hạt châu dính trên không trung. Hắn nhìn một lúc, trong lòng suy nghĩ cực nhanh. Sư tôn lĩnh ngộ Khai Thiên là xem hỗn độn để lĩnh ngộ. Mặc dù bây giờ hắn cũng lĩnh ngộ được thức thứ bốn mươi ba nhưng những chiêu thức phía sau chẳng khác nào những hòn núi to đè nặng trong lòng Lôi Cương.
- Thôi! Nếu thực sự không thể nâng cao được tu vi thì chỉ có thể hấp thu thần hồn của những người khác để làm cho mình mạnh hơn. - Lôi Cương thầm nghĩ. Đây là biện pháp bất đắc dĩ. Có điều, hắn cũng không phải là một người bác ái, chỉ vì sự sống của mình mà cố gắng thôi.
- A? - Thần thức của Lôi Cương đột nhiên cảm nhận được chút dao động ở phía Tây lan tới. Theo lý thuyết thì tinh cầu này là một tinh cầu bỏ hoang, có rất ít người qua lại. Dù sao thì linh khí ở đây so với Đại Ngộ tinh là quá ít. Còn Lôi Cương tu luyện không liên quan quá nhiều tới linh khí. Trầm ngâm một lát, Lôi Cương liền biến mất.
- Đúng là mỏ quặng thần thạch. Không ngờ ở cái tinh cầu hoang phế này lại có mỏ quặng thần thạch. Lộ Minh! Tiểu tử ngươi có công lớn. Nếu báo cáo quặng mỏ này lên, thân phận của chúng ta sẽ trở thành đệ tử tinh anh. Tới khi đó, chúng ta sẽ nhận được vô số thần thạch để tu luyện. Ha ha. - Một âm thanh khàn khàn vang lên, ẩn chứa một sự hưng phấn.
- Đúng! Nhìn cái mỏ này, không biết thần thạch ở đây có bao nhiêu? Lộ Thân! Ngươi định làm gì? - Nam tử trung niên nhìn một gã đang đào móc dưới đất.
- Lộ Hiếu đại ca! Chúng ta lấy một chút thần thạch đi. Dù sao cũng phải báo lên, tới lúc đó, chúng ta cũng chẳng được. - Người thanh niên đó nhìn nam tử trung niên cao giọng nói.
- Lộ Thân! Ngươi dám lấy một chút, ta sẽ giết ngươi. - Nam tử trung niên quát lớn.
Nam tử có tên Lộ Thân sửng sốt, sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó nhìn Lộ Minh mà cười đùa nói:
- Lộ Hiếu đại ca! Ngươi không nói đùa đấy chứ? Trong bao nhiêu năm qua, chúng ta vì nhà họ Lộ tìm kiếm quặng mỏ thần thạch nhưng chúng ta chẳng được phân lấy một chút...
- Câm mồm! - Lộ Hiếu tức giận quát, lạnh lùng nhìn Lộ Thân rồi nói:
- Xem ra tâm hồn của ngươi tham tiền. Chẳng lẽ ngươi có thể giấu được con mắt của chấp pháp hay sao? Chẳng lẽ hắn không nhìn được đã bị đào bới? Một khi xét xử, ngươi chỉ có được hồn bay phách lạc, tới lúc đó ta cũng không giữ được ngươi.
Lộ Thân nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt. Nghe tới hai chữ chấp pháp, y chỉ biết lắc đầu sợ hãi đứng ở đó nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống dưới.
Lộ Hiếu lấy một viên tinh thạch bóp nát rồi nói:
- Chờ khi chấp pháp tới. Mặc dù thần thạch là thứ tốt nhưng còn sống tốt hơn. Cái mỏ quặng thần thạch này không phải nhỏ, một khi báo lên, chúng ta đủ lọt vào trong số đệ tử tinh anh, khi đó còn lo không có thần thạch hay sao?
Lôi Cương đứng trên không trung nhìn xuống bên dưới. Một gã Cương thần huyền giai, hai gã cương thần hoàng giai. Nghe bọn họ nói chuyện, Lôi Cương nhếch miệng cười. Lại là nhà họ Lộ? Cái mỏ quặng thần thạch này đúng là thứ mà hắn cần. Ngay lập tức Lôi Cương biến mất, mà ba người bên dưới cũng bị nổ tung thân thể. Cương anh của hai người Lộ Minh và Lộ Thân bị nghiền nát, còn người tên là Lộ Hiếu thì cương anh kịp bay ra, đang định thoát đi. Y vẫn còn kêu lên:
- Đạo hữu! Chúng ta là đệ tử của nhà họ Lộ. Mời...
Nhưng mà ngay lập tức một đạo quyền kình ập đến khiến cho y hồn bay phách lạc. Lôi Cương nhìn xuống dưới, thần thức có thể cảm nhận được linh khí dầy đặc mà vui vẻ, bắt đầu đào móc. Thân thể của Lôi Cương thì người bình thường làm sao có thể sánh vì vậy tốc độ của hắn khiến cho người ta sợ hãi.
Ở một tinh cầu cách Hoang Loạn tinh không xa, trong một cái đại điện huy hoàng, một lão giờ chợt mở mắt ra nhìn viên tinh thạch bị vỡ trước mặt. Sắc mặt lão chợt tháy đổi, thấp giọng nói:
- Hoang Loạn tinh? Mỏ quặng thần thạch?
Ngay lập tức lão biến mất.
Trên mặt đất còn bằng phẳng lúc trước thì bây giờ đã xuất hiện một cái hố rộng tới mười trượng. Lôi Lôi Cương di chuyển liên tục trong hố. Chưa tới một canh giờ, Lôi Cương đã đào móc sạch sẽ cả mỏ quặng. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng sung sướng. Lần này hắn thu được khá lớn, trong giới chỉ, thần thạch đã chất đống như núi, đủ cho hắn dùng. Liếc mắt về phía sau, Lôi Cương có thể cảm nhận được cách đó chừng trăm vạn dặm có người đang tới đây cực nhanh. Hắn liền lấy Xuyên Tinh toa ra rồi rời đi.
Sau khi Lôi Cương rời đi chừng nửa khắc, mười người tu luyện đi tới cái hố to. Lão già đầu lĩnh nhìn cái hố to bên dưới và mấy thi thể bên cạnh mà sắc mặt trở nên xanh mét, mắt lộ sát khí nói:
- Ai dám đoạt thần thạch của nhà họ Lộ ta? Tìm.
Chín tên tu luyện giả còn lại nhanh chóng tản ra xung quanh. Lão già đi tới bên cạnh thi thể của Lộ Thân, hai tay hiện lên ánh sáng đen thui bao phủ thân thể của y. Sau một lát, sắc mặt lão nghiêm trọng, thấp giọng nói:
- Tu vi của người này sâu không thể lường được khiến cho tên đệ tử kia không nhìn được đã hồn bay phách lạc?
Lúc này, hai tay của lão chợt sáng rực lên, bao phủ xung quanh. Bên trong ánh sáng hiện lên hình ảnh của Lôi Cương. Lão già nở nụ cười rồi thu hình ảnh của Lôi Cương vào trong tinh thạch, sau đó rời đi.
Lúc này, Lôi Cương đang tu luyện trong Xuyên Tinh toa mà không biết rằng cả Lộ gia tràn ngập một bầu không khí u ám.
Lộ Tinh Không chết khiến cho tầng lớp cao của Lộ gia dấy lên sóng gió. Lộ Tinh Không là con trai của gia chủ có thân phận cao quý lại bị người khác giết chết. Trong tinh vực Đỉnh Thiên, Lộ gia đủ sức đứng trong năm thế lực lớn nhất vậy mà kẻ đó dám ở đây giết chết thiếu chủ của họ? Việc này khiến cho Lộ gia tức giận. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
Lúc này, sắc mặt của gia chủ Lộ Thiên Diệu âm trầm nhìn chằm chằm lão già hạc phát đồng nhan bên dưới mà cất giọng lạnh như băng:
- Nói! Là ai?
- Gia chủ! Thiếu chủ bị một gã cường giả thần bí ở Thiên Hành tinh giết chết. Tu vi của người nọ mặc dù chỉ là Cương thần huyền giai nhưng thân thể cực kỳ quái dị, không sợ Cửu Thiên Huyền Hỏa của ta. Lão phu định bắt lấy hắn nhưng hắn... - Lão già còn chưa nói dứt, một đạo lực lượng khủng bố đá đánh lên trán lão khiến cho bay ngược về phía sau mà phun ra một ngụm máu.
- Cương thần Huyền giai vậy mà ngươi là Cương thần hỗn độn Hoàng giai lại để cho y giết chết thiếu chủ ngay trong mắt thì còn mặt mũi nào mà trở về? - Một lão già lạnh lùng quát.
- Khoan đã! Lão tam! Cứ để cho y nói xong. - Nam tử uy nghiêm ngồi phía trên Lộ Thiên Diệu lạnh lùng nói.
- Gia chủ! Tại hạ đoán là người nọ che giấu tu vi. - Lão già kia bò dậy, vừa run rẩy vừa nói. Cho dù tu vi cương thần hoàng giai hỗn độn nhưng đối mặt với gia chủ Lộ gia, cho dù y có can đảm thế nào cũng không dám lỗ mãng.
- Tại sao Tinh Không lại chọc vào kẻ đó? - Lộ Thiên Diệu nheo mắt nhìn lão già.
- Gia chủ! Tại hạ qua thiếu chủ biết được người đó có một con thuyền nhỏ bằng ngón tay cái, lại đi ra từ trong đó. Thiếu chủ muốn xem nó là cái gì không ngờ lại bị người đó từ chối. Cuối cùng xảy ra tranh chấp, người đó đánh gục thiếu chủ với tốc độ quá nhanh khiến cho tại hạ không kịp phản ứng. - Lão già vội vàng nói.
- Con thuyền nhỏ? - Không chỉ Lộ Thiên Diệu mà ngay cả mười vị trưởng lão có mặt trong điện đều biến sắc. Một lão già mở mắt nói:
- Lộ Minh! Kể lại chi tiết từng chữ một. Nếu không lão phu cho ngươi hồn bay phách lạc.
- Vâng vâng! Thưa đại trưởng lão... - Lộ Minh vội vàng kể lại ngọn ngành.
- Ngươi nói là con thuyền nhỏ đó có thể là Xuyên Tinh toa trong truyền thuyết? - Đại trưởng lão nhìn Lộ Minh chằm chằm rồi thấp giọng nói.
- Khi hắn tiến vào trong con thuyền nhỏ đó liền biến mất nên tại hạ không thể xác định. - Lộ Minh run rẩy, còn bên cạnh hắn xuất hiện hình ảnh của Lôi Cương.
- Oành! - Một tia sáng ba màu xuyên thẳng vào cơ thể của lão khiến cho y nổ tung người mà chết, ngay cả cương anh cũng vậy.
- Xuyên Tinh toa là vật của đại tôn, người đó tại sao lại có? Cho dù như thế nào thì vì Xuyên Tinh toa chúng ta phải bắt được người đó xem có đúng hay không. - Đại trưởng lão nói một cách lãnh đạm.
Lộ Thiên Diệu cung kính nhìn đại trưởng lão rồi gật đầu quát khẽ:
- Người đâu?