Thể Tôn

Chương 591: Quỷ dị

Lôi Cương không ngờ con thần thú hệ Kim này lại đã thật sự có được chiến kỹ truyền thừa. Phân thân hệ Hỏa của Lôi Cương là thần thú, đương nhiên hiểu được sự mạnh mẽ của chiến kỹ truyền thừa, tuy không biết con Kim Long này là thần thú mạch gì, nhưng chiến kỹ của nó là không thể coi thường, không phải thứ mà bản tôn lúc này có thể đối địch lại được. Lôi Cương nhanh chóng bay về phía kết giới, con Kim Long này nếu đã ở đây, thì chắc chắn phải chịu sự trói buộc của kết giới này. Tuy không rõ vì sao mình lại có thể dễ dàng xuyên qua, nhưng lúc này bắt buộc phải dựa vào kết giới để chống lại. Lôi Cương nhanh như chớp bay về kết giới, còn con Kim Long khổng lồ ngưng tụ, vội vàng kia gầm lên một tiếng, há cái miệng lớn ra, vô số những tia sáng màu vàng giống như những thanh kiếm sắc bén ẩn chứa uy lực cực mạnh như mưa rào bắn về phía Lôi Cương.

Tốc độ Lôi Cương tuy nhanh, nhưng những thanh kiếm sắc đó lại còn nhanh hơn hắn. Lôi Cương vừa đến giáp ranh với kết giới, thì đã có rất nhiều thanh đâm về phía hắn. Lớp bàn thạch vỡ tan trong phút chốc, mà những tia sáng màu vàng kim sắc bén đó đã khiến cốt lân giáp của Lôi Cương thủng lõm vào, trong người Lôi Cương càng thêm điên cuồng chao đảo. Lôi Cương kinh hãi, bước ra khỏi kết giới.

Ra khỏi kết giới, kiểm tra lại cốt lân giáp lúc này như muốn vỡ vụn, Lôi Cương không khỏi cười khổ. Thực lực bản thân tuy mạnh, nhưng đối diện với chiến kỹ của thần thú, phòng ngự bản thân vẫn không chịu nổi một đòn. Không biết bản thân lúc nào mới có thể đạt đến trình độ tương đương với xương cốt phân thân hệ Thổ. Thở ra một hơi khí độc, nhìn kết giới đang chấn động, Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng nghi hoặc, vì sao mình có thể dễ dàng xuyên qua kết giới như vậy? Ở đại địa chi nguyên và chân hỏa chi nguyên, bản thân vốn không thể à, tại sao hỗn kim chi nguyên lại có thể?

Lôi Cương bắt đầu trầm tư.

Không lâu sau, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lôi Cương, hắn đột nhiên nghĩ đến Tiểu Giác, lẽ nào là vì Tiểu Giác? Lôi Cương càng nghĩ càng cảm thấy là có thể, Tiểu Giác đã có được năm hạt châu, chắc chắn có thể khống chế được kết giới này, hơn nữa trước đó cũng không thấy lục huyền cực phủ, không biết hỗn kim chi nguyên có còn ở đây không. Lôi Cương đột nhiên nghĩ đến Tiểu Giác lúc đầu rời đi đã nói là hắn chỉ lấy ngũ châu, chứ không lấy thứ mà ngũ châu đã sinh ra, nói cách khác hỗn kim chi nguyên vẫn ở trong kết giới, vậy mà kim long này lại… Text được lấy tại http://Trà Truyện

Lôi Cương không khỏi cười khổ liên tục, thầm nhủ: "Tiểu Giác, đây chính là mục đích của ngươi sao? Muốn mượn sức Kim Long giúp phụ thân rèn luyện? " Mục quang Lôi Cương nhìn về phía trước, trong lòng thầm than: "Tiểu Giác, không biết ngươi lúc này đã tìm ra nơi thuộc về mình chưa, hy vọng ở thế giới đó ngươi sẽ trở thành một cường giả đầu đội trời, chân đạp đất. "

"Thánh giới Hồng Hoang, Lôi Cương ta cũng sẽ có một ngày đi đến thế giới đó, không phải sao? " Lôi Cương bất chợt lẩm bẩm nói. Lúc này, ánh mắt Lôi Cương nhìn về kết giới, trong tay xuất ra trọng diện, bay vào trong kết giới, vừa tiến vào, hắn liền nghe thấy tiếng gầm của kim long. Con Kim Long đó đang điên cuồng công kích kết giới, khi nhìn thấy Lôi Cương lần nữa bay vào, Kim Long nổi giận gầm lên một tiếng, cái miệng rồng khổng lồ cắn về phía Lôi Cương, cái đuôi rồng vĩ đại quét ngang qua người hắn.

Đồng tử Lôi Cương chợt co lại, vội vàng huy động trọng diên, trọng diên nhanh chóng biến lớn, phút chốc đã đạt đến trăm trượng, giống như một ngọn núi khổng lồ chặn lại công kích của Kim Long, còn tâm thức Lôi Cương khống chế trọng diên đè lên Kim Long. Trọng diên này trong tay Lôi Cương trông nhẹ như lông ngỗng, nhưng trọng lượng thực tế của nó lại cực kỳ kinh người, trong khoảnh khắc lúc đè lên Kim Long lại biến từ trăm trượng lên nghìn trượng, nặng nề đè lên trên phần trán Kim Long, song cái đuôi rồng khổng lồ của nó đã quệt ngang vào Lôi Cương, hất ngang hắn bay đi. Lớp bàn thạch nát vụn, cốt lân giáp cũng bị phá mất phòng ngự thu hồi về nội thể. Lôi Cương kinh hoàng, vội vàng định lần nữa gọi ra lớp bàn thạch thì phát hiện con Kim Long khổng lồ đó tuy đang đập đuôi điên cuồng, nhưng cái đầu rồng to lớn bị trọng diên đè xuống bên dưới kia giờ lại không động đậy nổi.

Lôi Cương thấy cảnh này, bất chấp thương tích trong nội thể, ngẩn người ra nhìn. Trọng diên lại còn có hiệu quả như vậy nữa? Có thể đè thần thú Kim Long khiến nó không động đậy được? Trong phút chốc Lôi Cương chợt phát hiện bản thân hiểu quá ít về trọng diên. Cũng khó trách, Lôi Cương vốn không đi sâu nghiên cứu nhiều về trọng diên, ban đầu Viên Vũ có được trọng diên cũng chưa thật sự khống chế được, còn Lôi Cương kể từ lần trước tiến vào không gian trọng diên, và sau khi trọng diên rực rỡ đó nhập vào nội thể Lôi Cương, thì trọng diên đã thật sự trở thành vật sở hữu trong tay hắn. Trọng diên này đè Kim Long, trên thân tản ra ánh sáng màu đen sậm, cùng với một luồng khí dồi dào, mạnh mẽ, bá đạo tản ra, mà trong luồng khí tức này lại ẩn chứa ý huyết tinh vô thượng. Lôi Cương cảm nhận được ý huyết tinh này, thần hồn bất chợt run lên, chất lỏng đen sẫm đó như thể sống lại, lan dần đến thần hồn hắn. Lúc Lôi Cương luyện phân thân hệ Thổ, giọt huyết dịch này cũng có không trong thần hồn phân thân hệ Thổ, trong bản tôn cũng có, chỉ là không biết thứ huyết dịch thần bí này là phúc hay là họa.

Kim Long bị đè dưới trọng diên không ngờ không cách nào thoát được ra khỏi trọng diên, linh khí thuộc tính kim trong không trung trở nên vô cùng cuồng bạo, tụ tập vào Kim Long nhằm đánh tan trọng diên, cái đuôi rồng khổng lồ không ngừng đập vào trọng diên, nhưng trọng diên vẫn vững vàng ở đó, bất động không ai lay chuyển được.

"U…" Không biết có phải công kích của Kim Long khiến trọng diên nổi giận hay không, mà ánh sáng đen nhánh tản ra từ trọng diên lại đột nhiên nhanh chóng bao phủ lấy Kim Long, linh khí thuộc tính kim trong không gian cũng ngừng bạo động, Lôi Cương nhìn chằm chằm vào đồng từ đang liên tục co rút lại của Kim Long, hắn phát hiện thân thể Kim Long này đang thu nhỏ lại, không, nói đúng hơn là bị lõm vào, hơn nữa từng luồng ánh sáng màu vàng kim tản ra từ nội thể Kim Long cũng đang bị trọng diên hút vào trong nó.

Chưa đầy nửa khắc sau, Kim Long khổng lồ đã ngừng giãy dụa, thân nằm rạp bất động trên mặt đất. Lôi Cương kinh hãi, hắn đã không còn cảm nhận được lực sinh mệnh của Kim Long nữa. Đầu óc Lôi Cương chợt trống rỗng, đồng tử giãn ra, nội thể cũng tản ra hào quang màu đen, từ từ đi đến trọng diên, hữu thủ giơ lên, chạm vào trọng diên lạnh băng. Một luồng ánh sáng màu vàng đên theo cánh tay của Lôi Cương chảy vào nội thể, mà trong hắc quang Lôi Cương tản ra cũng dần có một tia ánh sáng màu vàng kim.

Lúc này, nếu có người ở đây thì khẳng định sẽ phát hiện ra đôi mắt của Lôi Cương đang trở nên vô cùng đen nhánh, ngay cả lòng trắng mắt cũng là một màu đen nhánh, cả cặp mắt giống như mực, tản mát ra sắc thái yêu dị. Trọng diên nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn một trượng bay bổng trước mặt Lôi Cương, mà con Kim Long phía dưới giờ đã lõm xẹp xuống, thân rồng khổng lồ lúc này chỉ còn lại một lớp lân giáp.

Từng luồng hào quang đen nhánh tản ra từ trong trọng diên, chảy vào trong nội thể Lôi Cương, còn hắc quang tỏa ra từ Lôi Cương lại đang mãnh liệt bành trướng, Lôi Cương cũng dần trở nên đen nhánh, có điều trán hắn vẫn như ban đầu, mà cùng lúc này, thần hồn ngũ sắc vốn có của Lôi Cương lại cũng biến thành một màu đen nhánh, chỉ có phần trán là ngũ sắc. Tất cả thật vô cùng kỳ diệu.

Khi màu đen nhánh ở da thịt Lôi Cương lan tỏa đến phần trán, một luồng hào quang lục sắc thanh khiết đột nhiên sáng chói lên, một ấn ký hình ngọn núi nhỏ bằng đầu ngón tay cái bay bổng chỗ trán của Lôi Cương, hào quang lục sắc tản phát ra chính từ ấn ký này. Hào quang này phát ra mạnh mẽ không ngờ đã chiếu rọi toàn bộ màu da vốn đen nhánh của Lôi Cương thành lục sắc.

"Bang! Bang! Bang! " Một loạt tiếng va chạm chợt xuất hiện trên không, mà trọng diên nhỏ bằng ngón tay bay bổng trước mặt Lôi Cương lúc này lại đang run rẩy, cuối cùng, toàn bộ ánh sáng đen kịt đều thu hồi vào trong trọng diên, còn trọng diên cũng đã ngừng tản ra áng sáng. Hào quang tỏa ra từ ngọn núi nhỏ giữa trán Lôi Cương cũng dần tiêu biến, không lâu sau, ngọn núi nhỏ này dung nhập vào trong trán Lôi Cương rồi biến mất, mọi thứ lại hồi phục nguyên trạng.

Lôi Cương đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, sau khi tất cả đã khôi phục lại nguyên trạng, thân thể Lôi Cương chầm chậm đổ xuống, có điều cặp mắt hắn lại vẫn đang mở to tròn xoe, như thể chết không nhắm mắt vậy.

Cách đó không xa đang có một luồng linh khí thuộc tính kim dày đặc, luồng ánh sáng kim sắc này khẽ rung động, một con rồng nhỏ kim sắc chợt run lên rồi chui ra từ trong hào quang kim sắc, trong cặp mắt nó ẩn chứa thần sắc bất đắc dĩ, không cam lòng, như thể đang bị thứ gì đó chèn ép, cuối cùng, con rồng nhỏ kim sắc phá hư không bắn vào trong nội thể Lôi Cương.

Tất cả trở nên tĩnh lặng vô cùng, phảng phất như thời gian đang ngưng lại vậy.