Thể Tôn

Chương 558: Tiểu giác tới

Sư Đề nhìn Lôi Cương cau mặt lại, thì thầm thở dài, cũng không tiếp tục nói nữa. Gã cho rằng lúc này, Lôi Cương đang lo lắng, dù sao nhất mạch viêm long đã trêu chọc thánh thú hồng hoang, đủ để khiến cho mỗi một mạch thần thú viêm long lo lắng.

Sư Đề cũng không biết, lúc này, mặt Lôi Cương cau lại là do câu nói của Sư Đề rằng, Hỏa Phần là tiền bối Viêm Long dùng chiến kỹ mà thành. . Nhìn dưới mặt đất toát ra huyền hỏa mãnh liệt, trong lòng Lôi Cương kinh hãi, không biết dùng ngôn ngữ nào để giãy bày. Một chiến kỹ mà khiến trong nhiều năm qua Hỏa Phần tỏa ra huyền hỏa, tạo ra thêm mấy trăm đầu thần thú. Quả thật theo như lời Sư Đề nói, thì sức mạnh của vị tiền bối Viêm Long kia đã đạt tới mức độ nào rồi?

Về việc nhất mạch Viêm Long trêu chọc thánh thú, Lôi Cương cũng không để trong lòng. Hắn tuy là nhất mạch Viêm Long, nhưng trong xương cốt lại là một người tu luyện, còn về phần làm thế nào với nhất mạch Viêm Long, thì đó cũng không phải là chuyện đơn giản. Lại càng không biết nói thế nào về việc nhất mạch Viêm Long có một cường địch là thánh thú hồng hoang, còn như nó rất mạnh, thì Lôi Cương lại càng không có cách nào tưởng tượng đươc. Đối mặt với cường giả như vậy, cho dù Lôi Cương có tâm phục thù thì cũng chỉ là tự tìm đến chỗ chết.

Nhưng, việc cấp thiết nhất lúc này là lĩnh ngộ chiến kỹ sấm sét. Mặc dù đã đạt tới cấp thần thú, nhưng nếu thần thú không có chiến kỹ đặc biệt sẽ khiến cho lực công kích giảm mạnh. Dù sao thì phân thân cũng sẽ khác với bản tôn.

Ngay sau đó, Lôi Cương nhìn Sư Đề, hỏi:

- Sư Đề đại ca, huyền hỏa ở sâu bên trong Hỏa Phần có tinh thuần hơn không?

Nơi đây tuy có huyền hỏa, nhưng theo tu vi được nâng cao của Lôi Cương, thì hắn không được thỏa mãn.

Sư Đề nghe vậy thì sửng sốt, gật đầu nói:

- Đương nhiên, nhưng, thần thú nơi ấy lại mạnh mẽ hơn, ngươi hãy cứ tập trung tu luyện ở nơi này đi. Lúc trước, ta vào sâu đến nghìn dặm, thì bị thương nặng, đành quay lại đây. Nơi ấy không phải là chỗ để người ta có thể chống lại được. Hãy cứ tu luyện ở đây đi, sau khi sức mạnh được nâng cao rồi, thì hãy đi vào chỗ sâu ấy.

Lôi Cương chần chừ trong giây lát, rồi gật đầu, nhìn vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt Sư Đề, hắn đoán, thần thú ở sâu bên trong ấy có lẽ rất mạnh mẽ, và Sư Đề đã phải vận dụng chiến kỹ truyền thừa thứ ba của liệt thiên viêm sư mà không thể thắng được. Có thể thấy rõ, ngoài sự kinh khủng ra, chỉ cần nghĩ đến chiến kỹ thứ ba của Sư Đề, Lôi Cương đã lạnh cả người.

Ngay sau đó, Lôi Cương ngồi xếp bằng và đi vào trong tu luyện. Sư Đề cũng đi vào trong tu luyện.

Hỏa Phần lại trở lại vẻ bình yên trước kia, chỉ có huyền hỏa vẫn điên cuồng toát ra từ mặt đất.

Không lâu sau khi Lôi Cương chìm vào trong tu luyện, thần hồn hắn chợt cảm thụ được chuyển động bất thường chỗ bản tôn. Ngay lập tức, hắn để cho phân thân tự động tu luyện, thần trí Lôi Cương trở lại trong bản tôn.

Cửu U giới, trong kết giới trên một dãy núi ở mảnh đất Cấm Lục.

Thần hồn bản tôn của Lôi Cương ngồi xếp bằng đơn giản, rồi chìm trong tu luyện trọn bảy năm. Khi thần trí hắn trở lại thần hồn bản tôn, thì kiểm tra một hồi, hắn khẽ rùng mình. Sau khi phản ứng xong, thì hắn mở cờ trong bụng. Hai mắt thần hồn của Lôi Cương lóe sáng, hắn nhìn chằm chằm một người mặc áo đen đang ngồi xếp bằng. Thần hồn của Lôi Cương vốn nhỏ bé, vậy mà lúc này lại cao tới sáu thước gần như không kém so với kích cỡ của bản tôn. Hơn nữa, hắn còn cảm thấy người áo đen này đã tu luyện một thời gian dài ở đây khiến cho thần hồn trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ là phòng ngự, mà là cả tấn công. Thử nghiệm một hồi, thần hồn của Lôi Cương biến hóa tự do, cũng chắc chắc ẩn chứa khả năng tấn công. Lôi Cương không chú ý, trên ấn đường của thần hồn có một dịch thể màu đen cỡ ngón tay, khi thì lóe lên, khi thì lại nhập vào trong thần hồn, để lộ ra vẻ cực kỳ kỳ dị.

Hai mắt Lôi Cương tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm người áo đen, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ rằng, người áo đen này nhất định phải mang đi, để ở đây chẳng phải là phung phí sao?

Ầm…

Ở ngoài phòng xá vang đến một âm thanh, khiến cho Lôi Cương đang chìm trong sự ngạc nhiên vui mừng thì tỉnh lại. Sau khi tha thiết nhìn người mặc áo đen, thần hồn của Lôi Cương hướng ra chỗ cổng để thăm dò, rồi lại xuyên thấu qua cảnh cửa nhìn ra bên ngoài. Lôi Cương lơ đãng nhìn một con mãnh thú cao tới nghìn trượng đang nổi giận, như thể đang tấn công về một nơi nào đó. Nhưng, cánh cửa quá nhỏ, mà hình dáng của mãnh thú lại quá lớn, khiến cho hắn nhất thời không có cách nào thấy rõ. Rốt cuộc là ai vào trong kết giới, với lại ai đang trêu chọc mãnh thú này?

Nếu mà Lôi Cương ở ngoài căn phòng, sau khi thấy mãnh thú vật lộn, thì hắn sẽ vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Text được lấy tại http://Trà Truyện

Ở phía trước mãnh thú đột nhiên xuất hiện một con vật dài khoảng mười trượng, trông giống như một con chó, lại trông giống như lộc thú. Nếu thấy dáng dấp bên ngoài của nó, chắc chắn Lôi Cương sẽ vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ. Đó chính là Tiểu Giác, hình dáng nó cao tới mười trượng nếu đứng trước con người có thể nói là khổng lồ, nhưng trước mặt mãnh thú dài tớn cả nghìn trược này thì nó chỉ bằng một cái vẩy mà thôi. Mãnh thú ở đây tu luyện không biết bao nhiêu năm, có lẽ đã đạt đến phạm trù thần thú, lại ngâm mình trong dịch thể mà Vạn Niên căn chảy ra, khiến cho sự phòng ngự của nó đạt đến trình độ kinh khủng. Nhưng, điều làm cho kẻ khác ngạc nhiên chính là, Tiểu Giác đối với mãnh thú trước mặt lại thành thạo, mặc dù mãnh thú tấn công điên cuồng, nhưng thật sự đánh được tới Tiểu Giác lại không hề có.

Sau khi một mình đi tới Ngũ Hành giới chỉ chiếm được mấy hạt châu còn lại, Tiểu Giạc lại một mực đi tìm Lôi Cương. Cuối cùng cũng tìm được đến chỗ mảnh đất cấm lục, càng đi vào trong kết giới, lại càng phải đánh nhau nhiều hơn với mãnh thú.

Ngao ngao…

Mãnh thú liên tục phát ra tiếng gào phẫn nộ, điên cuồng đánh úp Tiểu Giác. Nhưng tốc độ kinh khủng của Tiểu Giác cứ né tránh từng đợt. Mỗi khi Tiểu Giác phát ra đòn tấn công, thì đều làm cho mãnh thú liên tục kêu lên thảm thiết. Thực ra, trong lòng mãnh thú này không chỉ căm phẫn, mà còn càng không cam lòng. Đối mặt với mình chỉ là tiểu tử cỡ cái vảy của nó, trong lòng mãnh thú lại càng có cảm giác sợ hãi. Rốt cuộc tại sao lại có cảm giác này, mãnh thú cũng không biết, nó đã tu luyện ở đây lâu năm, đã quên rất nhiều thứ. Nhưng đối mặt với Tiểu Giác, bản năng nó lại có cảm giác sợ hãi. Chính cảm giác sợ hãi, khơi dậy trong nó sự căm phẫn và không cam lòng.

Trong chốc lát, thần hồn của Lôi Cương tỉnh lại khiến Tiểu Giác cảm thấy hắn, trong lòng nó vô cùng mừng rỡ. Tiểu Giác nhìn cái đầu của con mãnh thú lớn, trong mắt nó chỉ có sự xem thường. Sau khi Tiểu Giác mở một phần truyền thừa, nó đã hiểu rõ thân phận của mình, cái loại thần thú thì làm sao đáng cho nó để mắt? Chưa nói tới Huyết mạch trong người cũng không tinh khiết, trong mắt Tiểu Giác, con thần thú ngoại trừ hình thể to ra, thì còn lại đều không chịu được một kích.

Ngay lập tức, Tiểu Giác cũng không có tâm tình chọc ghẹo con mãnh thú này nữa, khí tức toàn thân nó bùng nổ, ánh sáng sáu màu từ trong người Tiểu Giác phát ra, vốn chỉ là bề mặt có màu nâu nhạt vậy mà khi sáu máu sặc sỡ hiện ra. Hai mắt Tiểu Giác cũng trở nên vô cùng kỳ dị.

Sau khi khí tức của Tiểu Giác tỏa ra, thì trong lòng mãnh thú đã sợ lại càng thêm sợ hơn. Hai mắt nó nhìn ánh sáng sáu màu sặc sỡ kinh khủng của Tiểu Giác, gầm nhẹ một tiếng, rồi cũng không dám công kích nữa.

Tiểu Giác cười nhạt, sừng trên đỉnh đầu nó đã to ra cỡ nắm tay đột nhiên tỏa ra ánh sáng sáu màu. Sau khi tỏa ra ánh sáng sáu màu này, thì lại ngưng tụ ra thành một mãnh thú to lớn. Hình dáng bên ngoài của nó mặc dù lớn hơn nhiều so với Tiểu Giác nhưng lại giống với Tiểu Giác. Sau khi mãnh thú xuất hiện, hai mắt nó tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm vào con mãnh thú kia. Nó gầm nhẹ một tiếng, mở rộng miệng ra, nuốt lấy con mãnh thú kia, từ đầu tới cuối, con mãnh thú kia không còn chút phản kháng nào nữa, chỉ còn sự sợ hãi ở trong lòng.

Sau khi con mãnh thú bị ánh sáng sáu màu kia nuốt, thì cơ thể nghìn trượng của nó hoàn toàn biến mất. Còn ánh sáng sáu màu cũng từ từ nhập vào trong sừng trên trán của Tiểu Giác.

Lôi Cương ở trong phòng xá quan sát tất cả những việc này, đến đó thì hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn đã thấy rõ Tiểu Giác, cũng nhận ra Tiểu Giác, nhưng điều làm cho hắn khiếp sợ chính là, cái sừng nhọn của Tiểu Giác tỏa ra ánh sáng sáu màu lại ngưng tụ thành một mãnh thú. Mặc dù là ngưng tụ ra, nhưng lại làm cho Lôi Cương có cảm giác nặng nề.

Khi Lôi Cương còn đang kinh ngạc, thì Tiểu Giác xuất hiện ở cửa phòng, sau đó nó biến thành một người thanh niên mặc áo đen. Tiểu Giác mừng rỡ nhìn Lôi Cương đang thừ ra, cười nói:

- Phụ thân!

Lúc này thần hồn Lôi Cương mới bắt đầu phản ứng lại. Hắn đánh giá Tiểu Giác cẩn thận, thì trong lòng lại ngạc nhiên nghi ngờ, rốt cuộc thân phận của Tiểu Giác là thần thú gì? Chẳng nhẽ cũng là một trong mười đại thần thú?

- Tiểu Giác, ta không nghĩ tới ngươi…đã mạnh mẽ thế này rồi.

Lôi Cương thầm than, nói. Lúc trước từ lúc ở trong huyệt động thú vương, đến rừng rậm thôn ma, mình đã ấp trứng Tiểu Giác, cho đến lúc này nó có thể tiêu diệt thần thú mạnh mẽ một cách dễ dàng. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, Tiểu Giác đều là một điều bí ẩn.

- Phụ thân, sau này người cũng sẽ mạnh mẽ. Tiểu giác đã tìm người rất lâu rồi, làm sao người lại tới đây? A, phụ thân, thần hồn của người sao lại khiến cho khí tức của Tiểu Giác khó chịu vậy?

Tiểu Giác nhìn chằm chằm thần hồn của Lôi Cương hỏi. Hai mắt nó chăm chú nhìn lên trán của Lôi Cương.

Lôi Cương sửng sốt, không giải thích được, nhìn Tiểu Giác, nhưng sau khi phát hiện ra sắc mặt của Tiểu Giác khẽ biến, thì hắn lấy lại vẻ tươi cười ban đầu. Tiểu Giác lại nhìn Lôi Cương nói:

- Phụ thân, không nghĩ tới người lại chiếm được huyết mạch của bộ tộc kia. Mặc dù huyết mạch khiến cho Tiểu Giác khó chịu, nhưng đúng là nó là có lợi cho phụ thân.

Sau khi Lôi Cương nghe thì càng khó hiểu, nhưng Tiểu Giác cũng không giải thích gì thêm, mà lại nói:

- Phụ thân, hãy dời khỏi đây đi. Đây không phải là nơi người có thể đến, thật may là Tiểu Giác đã đến đây rồi, nếu không thì không biết người sẽ phải ở lại đây bao lâu.

Lôi Cương gật đầu, trầm ngâm chốc lát, rồi nói:

- Ngươi có thể dẫn ta ra khỏi kết giới này không? Hơn nữa, cũng phải mang theo bọn chúng.

Lôi Cương chỉ về phía thiên tài địa bảo trên mặt đất, cùng với người mặc áo đen.

Tiểu Giác thản nhiên cười, gật đầu.