Thể Tôn

Chương 475: Người thủ giới xuất hiện

Một thứ lực lượng tràn ngập sức sống tản ra xung quanh. Lồng ngực của Lôi Cương nhanh chóng hồi phục. Có điều, nội thương của Lôi Cương cũng không thể khôi phục nhanh như vậy. Trái tim bị hút ra. Cũng may là Lôi Cương sử dụng pháp quyết do Thái Huyền để lại, tập trung cương khí và nội kình tập trung tại vị trí trái tim. Nên khi trái tim bị rút ra, nó ngưng tụ thanh một quả cầu năng lượng duy trì sự tuần hoàn của máu.

Mỗi một người tu luyện cho dù tu vi có hùng mạnh đến mấy nhưng một khi trái tim ngưng đập thì cũng đồng nghĩa với việc người đó cũng chết. Nhưng lúc này, Lôi Cương sử dụng pháp quyết của Thái Huyền khiến cho cương khí và nội kình trong kinh mạch ngưng tụ lại thành một dạng nặng lượng có tác dụng giống như trái tim. Không biết có phải do dự kỳ tai và trình độ cực cao về y thuật của Thái Huyền hay không, hay do Lôi Cương may mắn mà khi trái tim bị dứt ra không ngờ nó lại có thể thay thế được tác dụng của trái tim. Chẳng qua lúc này, toàn bộ lực hệ Hỏa ẩn chứa trong người của bản tôn biến mất, đúng vào lúc Hỏa Hoàng chuyển sang Hỏa Giao vương liền bị chia lìa.

Lúc này, Lôi Cương đang chìm trong hôn mê. Trái tim do năng lượng ngưng tụ cũng từ từ điều tiết rồi xuất hiện nhịp đập đồng nhất với trái tim thật của hắn. Tới lúc này, Hỏa Hoàng chính thức trở thành phân thân của Lôi Cương có nhịp đập trái tim hòa chung với nhau.

Sắc mặt tiểu giác hết sức nặng nề nhìn Lôi Cương đang hôn mê và Hỏa Hoàng đang ngồi xếp bằng. Mặc dù nó không biết tại sao Lôi Cương lại làm như vậy nhưng nó vẫn tin hành động đó của hắn là có dụng ý. Lúc này, tiểu Giác nhìn đám kiến lửa và Hỏa Giao xung quanh với một sự uy nghiêm.

Năm tháng trôi qua, trong nháy mắt đã được mười năm. Trong mười năm qua, tiểu Giác không hề cử động, còn đám Hỏa Giao và kiến lửa vẫn nằm bẹp trên mặt đất, thân mình liên tục run rẩy nhưng không một con nào dám tự ý bỏ đi. Tiểu Giác chẳng khác nào một vị vua đối với chúng. Còn Lôi Cương và Hỏa Hoàng cũng chưa bao giờ nhúc nhích.

Trong mười năm qua, mặc dù chỉ nói là một cái nháy mắt, nhưng đối với Hỏa Hoàng lại vô cùng quan trọng. Trong mười năm đó, Hỏa hoàng khống chế thành công thú hồn của Hỏa Giao vương, thực sự biến nó trở thành bản thân, đồng thời cũng trở thành phân thân của Lôi Cương. Hỏa Hoàng vốn được sinh ra vì Lôi Cương vì vậy mà trở thành phân thân của hắn, nó không hề phản kháng mà ngược lại cảm thấy đó là chuyện được nhiên. Từ đó về sau, Hỏa Hoàng không còn là con rối mà là một thứ không phải người cũng chẳng phải thú. Giữa nó và Lôi Cương có một sự liên hệ rất huyền ào. Bất cứ lúc nào Lôi Cương cũng có thể liên hệ và khống chế được phân thân.

Thái Huyền sáng tạo Ngũ Hành thể tu, tách Lục phủ ngũ tạng của mình chuyển hóa thành phân thân. Sáng tạo đó có thể khiến cho tất cả mọi người phải than thở. Sau này khi phân thân và bản tôn dung hợp với nhau thực ra chính là hai người tổng hợp, thậm chí càng mạnh. Phân thân càng nhiều thì thực lực lại càng cao. Có thời gian để cho phân thân nâng cao thực lực của nó cũng chính là nâng cao thực lực của bản thân. Lúc trước, Thái Huyền cũng do rất khó đột phá nên mới phải mở ra con đường phân thân.

Lúc này, Lôi Cương đã tĩnh lại nhưng vẫn ngồi im, quan sát tình trạng trong cơ thể mình. Hắn phát hiện, nơi ngực trái của mình trái tim đã biến mất, thay vào đó là một thể năng lượng giống như trái tim. Từ đó liên tục có cương khí và nội kình tản ra chui vào trong kinh mạch. Trái tim mất đi cũng không làm cho sức mạnh thân thể của Lôi Cương giảm đi. Có điều, Lôi Cương nhanh chóng phát hiện ra một điều không ổn đó là bản thân không thể vận hành được lực Hỏa Long. Nghĩ đi nghĩ lại, Lôi Cương liền hiểu được bản thân mình đi theo con đường thể tu, hoàn toàn khác với Cương Tu giả và người tu đạo. Lực lượng ngũ hành của hắn là lấy từ thân thể chứ không phải đi mượn. Bây giờ trái tim đã mất cũng đồng nghĩa lực hỏa long bị tách ra.

Sau khi trầm tư suy nghĩ, Lôi Cương giạt mình. Nếu như vậy thì sau này khi làm cho mấy hệ Mộc, thổ, Lôi tách ra thì bản thân mình không còn dựa vào lực lượng của ngũ hành để đánh bại kẻ địch mà chỉ dựa vào lực lượng của thân thể. Mặc dù chưa thử, nhưng Lôi Cương nghĩ tới sau khi bản tôn và phân thân kết hợp cũng không hề lo lắng. Hơn nữa, lực lượng thân thể của hắn lúc này, cho dù là cường giả Cương thánh, Đạo thành cũng không thể chịu nổi một đòn. Nghĩ tới đây, Lôi Cương mở mắt thì đồng thời cũng thấy nam tử đỏ như lửa trước mặt cũng mở mắt theo. Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Lôi Cương, Hỏa Hoàng cũng gật đầu.

Lúc này, do Hỏa Hoàng đã trở thành phân thân của Lôi Cương nên chỉ cần một suy nghĩ của phân thân hay bản tôn, cả hai đều có thể hiểu được. Lúc này, suy nghĩ của Hỏa Hoàng đó là để cho Lôi Cương phong ấn hắn lại. Mà biện pháp phong ấn đã khắc sâu vào trong đầu của Lôi Cương. Mặc dù hắn không biết tại sao Hỏa Hoàng lại như vậy nhưng Lôi Cương cũng không hề do dự. Bởi vì, Lôi Cương đã cảm thấy một thứ nguy hiểm đang tới gần. Lúc này, Lôi Cương đứng dậy tới trước mặt Hỏa Hoàng liên tục bắt các thủ quyết khó hiểu, trong miệng thì lẩm bẩm. Từng gợn sóng trong suốt từ môi của Lôi Cương tản ra, bao phủ lấy Hỏa Hoàng.

- Hợp. - Lôi Cương quát khẽ một tiếng. Từ trong mắt hắn lóe ra một tia sáng. Nhưng gợn sóng trong suốt đang bao phủ Hỏa Hoàng đột nhiên trở nên quay cuồng chẳng khác nào những con sóng dữ nhanh chóng biến thành màu đen rồi chui vào trong đầu Hỏa Hoàng.

Sau khi ấn ký màu đen chui vào, toàn bộ màu đỏ trên người Hỏa Hoàng tan đi cuối cùng hóa thành một màu đồng cổ. Mà lúc này, bộ dạng của Hỏa Hoàng giống Lôi Cương lúc trước tới chín phần. Ánh mắt sáng ngời của gã sau khi phong ấn dung nhập liền trở nên ảm đạm. Lôi Cương nhìn phân thân của mình, trong lòng trở nên phức tạp. Vốn tu vi của Hỏa Hoàng đủ sánh với Lôi Cương nhưng lúc này sau khi bị phong ấn, phân thân lại chẳng khác gì một người bình thường.

Bản tôn Lôi Cương khoanh chân ngồi xuống. Cùng lúc đó, ánh mắt ảm đạm của phân thân lại đột nhiên sáng ngời, nhìn bản tôn đang ngồi mà hơi nhếch miệng, thầm than sự kỳ diệu của phân thân. Lúc này, phân thân quay sang nhìn tiểu giác rồi nói:

- Tiểu Giác! Con có cách nào làm cho đám tiên thú này thần phục hay không?

Lôi Cương đã không chế được phân thân. Lúc này, phân thân là Lôi Cương còn Lôi Cương là phân thân. Còn bản thân đã trở thành một thứ lúc nào cũng tự tu luyện thân thể. Cứ như vậy, trong lúc Lôi Cương tự tư luyện phân thân thì không để cho tu vi của bản tôn bị dừng lại.

Tiểu Giác nhìn Lôi Cương rồi lại nhìn bản tôn của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù nó có sự thừa kế nhưng cũng không hiểu chuyện này là như thế nào. Tuy nhiên, tiểu Giác là người thông mình vì vậy mặc dù không hiểu được nhưng cũng không suy nghĩ nhiều lắm, chỉ nói:

- Phụ thân muốn thu phục bọn chúng hay sao?

Lôi Cương gật đầu. Hơn mười vạn con kiến lửa. Mặc dù tu vi của chúng chỉ là Cương Đế, đạo đế nhưng với số lượng quá mức khổng lồ có thể một thứ trợ lực cho hắn. Nếu thản ra mười vạn con kiến lửa này, cho dù cường giả cương thánh, đạo thành cũng phải lui bước. Hơn nữa, nếu chăn nuôi đám tiên thú này làm cho tu vi của chúng nâng lên một bậc thì trong ngũ giới có thể dựa vào đám tiên thú này để hoành hành mà không hề bị ngăn trở.

Tiểu Giác trầm ngâm một lúc rồi thét lên một tiếng. Từng làn hơi thở trong suốt từ cái sừng của nó tản ra như những gợn sóng tản về bốn phía. Khi chúng chạm vào đám kiến lửa và Hỏa giao, thân mình chúng liền run rẩy, trong mắt xuất hiện một sự không cam lòng và sợ hãi. Nhưng chỉ sau chừng ba lần hô hấp, mỗi một con Hỏa Giao và kiến lửa lại tách ra một chút sương màu hồng. Tiểu Giác duỗi tay phải, những làn sương từ trên trán những con kiến và Hỏa giao nhanh chóng tràn vào trong tay của tiểu Giác. Tiểu Giác khép hai tay lại, lớp sương đó lập tức ngưng tụ thành một vật to chừng ngón tay cái, tản ra những làn hơi thở quỷ dị.

Tiểu Giác nhìn Lôi Cương rồi đưa hạt châu đó cho hắn:

- Phụ thân! Đây là do thần hồn của chúng ngưng tụ lại mà thành. Sau khi hấp thu, sống hay chết phụ thân chỉ cần một suy nghĩ.

Lôi Cương gật đầu rồi đón lấy hạt châu sau đó nuốt vào miệng. Sau một lát, trong đầu Lôi Cương có rất nhiều điểm sáng. Hắn nhìn đám kiến lửa và Hỏa giao. Dưới ánh mắt của Lôi Cương tất cả chúng đều giệt mình. Sau đó, Lôi Cương vung tay phải lên, U giới lập tức mở ra, đám kiến lửa và Hỏa giao liền bay vào trong giới chỉ. Sau khi thu dọn xong, Lôi Cương nhìn bản tôn một chút mà suy nghĩ. Sau đó, hắn nhìn sang tiểu Giác rồi nói:

- Chúng ta đi thôi.

Trong biển dung nham vô cùng vô tận tản ra những cơn sóng nhiệt khiến cho người tu luyện bình thường không dám tới đây.

Ngày hôm đó, ở trung tâm của biển dung nham đột nhiên từ trong một cái khe tối đen có hai bóng người bay ra. Một gã thanh niên mặc áo trắng còn một gã lại mặc áo đen. Trên người thanh niên đó không hề có linh khí dao động chẳng khác gì một người bình thường. Có điều, ánh mắt của người đó thì sáng ngời. Người thanh niên áo đen có thể lơ lửng được là do được người thanh niên áo trắng đỡ lấy. Dường như người thanh niên áo trắng chỉ cần lòng tay là người kia sẽ rơi xuống.

Hai người này đúng là tiểu Giác và Lôi Cương. Bản tôn của Lôi Cương vẫn ở lại không gian Chân Hỏa để tu luyện. Hành động lần này của Lôi Cương đều có mục đích. Sau khi nhìn xung quanh, Lôi Cương nhìn về phía Bắc rồi thấp giọng nói:

- Đi về phía bên này.

Lôi Cương không biết rằng sau khi bọn họ rời khỏi nửa canh giờ, một gã nam tử to béo xuất hiện bên cạnh cái khe đen thui trên dòng dong nham. Sau khi nhìn quanh, ánh mắt gã nam tử chợt lóe lên rồi chui vào bên trong. Nguồn truyện: Trà Truyện

Không gian chân hỏa...

Bản tôn của Lôi Cương vẫn lơ lửng ở phía Bắc của không gian. Do Hỗn Hỏa châu bị tiểu Giác lấy đi nên không gian Chân Hỏa vô cùng yên tĩnh. Ở phía xa, thi thoảng lại vang lên vài tiếng gầm non nớt. Trong không gian Chân Hỏa, đám Hỏa Giao và Kiến Lửa là kẻ thống trị. Còn đám tiên thú khác đã bị chúng nuốt hết. Lúc trước, Kiến Lửa vương và Hỏa Giao vương triệu tập khiến cho toàn bộ tiên thú trên cấp tám trong không gian hóa thành vũ khí sắc bén của Lôi Cương. Bây giờ còn lại chỉ là đám Hỏa giao và Kiến Lửa chưa trưởng thành.

Lúc này, trên đỉnh đầu bản tôn của Lôi Cương đột nhiên xuất hiện một nam tử béo tốt. Ánh mắt của nam tử đó lạnh lùng, mặt trắng như ngọc, mái tóc dài không có gió vẫn phất phơ khiến cho người khác cảm nhận được một sự uy nghiêm. Gã nam tử béo tốt nhìn bản tôn của Lôi Cương chằm chằm. Rất lâu sau, gương mặt của gã nam tử mới hơi thay đổi, lẩm bẩm nói:

- Không ngờ trong thất giới vẫn còn có cổ tu. Không đúng. Thân thể của kẻ này mặc dù có thể sánh với cô tu lúc trước nhưng tại sao lại có cảm giác quái dị?

- Thôi! Chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới mình. Có điều, tại sao trong không gian này, ngoại trừ gã ra lại không còn người nào khác? Chẳng lẽ chạy hay bị giết chết? Nhưng nếu như bị giết chết thị bản mệnh châu phải nát? Xem ra trong này chắc chắn có nguyên nhân. - Gã nam tử béo tốt nhìn Lôi Cương ròi lẩm bẩm nói. Sau đó quan sát Lôi Cương một lúc mới từ từ biến mất.

Khi nam tử đó rời đi chừng một canh giờ, bản tôn của Lôi Cương chợt mở mắt, trong ánh mắt tràn ngập một sự sợ hãi.