Thể Tôn

Chương 461: Hỏa long chi lực

Khi Lôi Cương đang chìm ngập vào việc cảm ngộ hỏa diễm do hỏa hoàng hóa thành thì hai mươi mốt người công kích kết giới lúc này đã bắt đầu trở nên mệt mỏi. Ròng ra hai mươi năm trời không ngừng công kích, cho dù đều là cường giả cương thánh, đạo thánh thì cũng đã có chút chịu không nổi rồi, chỉ có duy nhất Chấn Mang là vẫn vậy, không ngừng công kích, liếc nhìn sắc mặt của hai mươi mốt người còn lại, Chấn Mang cao giọng nói:

- Nghỉ ngơi một thời thần, một thời thần nữa ai mà không toàn lực công kích thì bản tông sẽ không tha cho kẻ đó.

Hai mươi mốt người nghe xong thì nhìn nhau một cái, rồi đều ngồi chắp bằng trong không trung, bắt đầu quá trình hồi phục. Hai mươi năm nay, bọn họ công kích kết giới bất kể ngày đêm, khiến toàn thân vô cùng mệt mỏi, mặc dù chỉ có một thời thần nhưng cũng đủ rồi, lúc này trong lòng bọn họ có phần lo lắng, ngược lại có chút không muốn kích vỡ kết giới, bọn họ hiểu rõ sau khi kết giới bị kích vỡ thì không biết Chấn Mang sẽ thế nào, có lẽ ngoại trừ mười hai trưởng lão của liên minh Chân Hỏa và Thiết Kiếm Vương ra thì tất cả bọn họ sẽ đều hồn phi phách tán, hành động lần này của Chân Hỏa khiến kế hoạch của bọn họ hoàn toàn sụp đổ, càng không ngờ được Chấn Mang lại may mắn đột phá được cương thánh thiên giai đạt đến cương thần, nghĩ đến đây bọn họ không một ai là không dâng lên lòng đố kị, bọn họ tu luyện vô số năm nhưng lại không hề có được cơ duyên như thế để đột phá, có lẽ bọn họ cả đời này chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn hiện giờ mà thôi, cũng có thể nếu ngộ ra thì bọn họ cũng sẽ đột phá được đến cương thần nhưng hi vọng đó là cực kì mỏng manh.

Cương thần kì, đây là một cản trở không thể vượt qua, như một ngọn núi lớn đè chặt trái tim bọn họ, thế nên bọn họ không hề có lấy một chút ý nghĩ chống lại ý của Chấn Mang.

Chấn Mang liếc nhìn Hắc Kiếm vẫn đang không ngừng công kích kết giới, đột nhiên khí thế của Hắc Kiếm trở nên cuồng mãnh, tuy nhiên Chấn Mang vẫn thấy là Thiết Kiếm Vương vẫn chưa dốc hết sức nhưng do vẫn còn cố kị Thiết Kiếm Vương cho nên hắn cũng chẳng dám nói nhiều, lúc này Thiết Kiếm Vương đang chìm vào trong tu luyện, điều này khiến cho Chấn Mang có cảm giác vô cùng ngụy dị, lẽ nào ở trước chân hỏa chi nguyên mà Thiết Kiếm Vương lại thật sự chân thành nhường cho hắn sao? suy nghĩ một lượt Chấn Mang bỗng trở nên cuống quýt, sớm biết thế này thì đã không đáp ứng hắn rồi. Nghĩ đến đây, Chấn Mang quét nhìn bọn người Hỏa Huyền một lượt rồi cao giọng:

- Đến lúc rồi! Công kích!

Bọn người Hỏa Huyền đồng thời mở bừng đôi mắt, mặc dù biết rằng thời gian chưa hết nhưng nhìn thấy một tia sát cơ trong mắt Chấn Mang thì chỉ biết thầm thở dài, lần lượt đứng lên, tiếp tục công kích. Lúc này cao thủ số một của Dung Luyện giới lại trở thành khổ sai của Chấn Mang. Điều khiến cho bọn họ bất an chính là nếu Chân Mang thực sự lấy được chân hỏa chi nguyên, rời khỏi không gian chân hỏa thì e rằng lúc đó khắp Dung Luyện giới sẽ chẳng có ai là không thần phục hắn cả. Đến lúc đó Chấn Mang sẽ trở thành vua của Dung Luyện giới.

Đúng lúc này trong không gian đột nhiên quét qua một luồng khí nóng, đầu tiên thì cũng chẳng hề thu hút được sự chú ý của bọn họ, nhưng khi cảm nhận được linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm trong không gian đang điên cuồng tập kết lại phía đó thì Chấn Mang nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về hướng Tây nam, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Nửa khắc sau thì toàn bộ đám người Hỏa Huyền đều cảm nhận được dị biến trong không gian, lần lượt ngẩng đầu nhìn lên.

- Tiếp tục công kích kết giới.

Chấn Mang mãnh nhiên bạo nộ quát, ánh mắt ngập tràn sát cơ khiến bọn Hỏa Huyền phát run trong lòng, cố nén phẫn nộ trong lòng, tiếp tục công kích.

Chấn Mang ngẩng đầu nhìn linh khí đang không ngừng tập kết về phía trước, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhưng lại không hề có hành động gì mà tiếp tục quay lại công kích.

- Graoooooooooo ............

Trong không gian ngập tràn màu đỏ lửa nhàn nhạt bỗng nhiên truyền ra tiếng rồng ngâm, khiến Chấn Mang lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, trầm giọng hừ một tiếng rồi lẩm bẩm nói:

- Có người trong không gian này lĩnh ngộ hỏa long chi lực?

Âm thanh vừa rơi xuống thì linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm trong không gian đột nhiên trống rỗng khiến không gian một màu đỏ lửa nhàn nhạt chớp mắt sáng hẳn lên.

Sắc mặt Chấn Mang đầy vẻ nhăn nhó, đột nhiên nghĩ đến điều gì, sau khi nhìn Thiết Kiếm Vương một cái thì thân hình liền biến mất, còn Thiết Kiếm Vương đang ngồi chắp bằng cũng mở bừng hai mắt rồi thân hình biến mất tại chỗ. Bọn Hỏa Huyền đang công kích kết giới nhìn nhau một cái rồi Hỏa Lê lẩm bẩm:

- Lẽ nào là hắn lĩnh ngộ được hỏa long chi lực? Trong không gian chân hỏa sao?

Bọn Hỏa Huyền nghe xong thì mục quang hơi biến, còn Diệm Chính thì đuôi mắt nheo lại rồi ánh mắt trở nên nghi trọng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hỏa Lê nhìn về phía mà Chấn Mang và Thiết Kiếm Vương biết mất, rất lâu sau đó, ánh mắt lóe lên, quay đầu nhìn bốn người bọn Diêm Lại, rồi lại quay đầu nhìn về phía Hỏa Huyền, truyền âm nói:

- Bây giờ còn không đi, đợi đến khi kết giới bị kích vỡ thì chúng ta chỉ có thể táng mạng ở đây mà thôi. Nếu chúng ta liên kết lại đấu với mười hai người bọn họ thì vẫn còn một tia sinh cơ.

Hỏa Huyền nghe xong thì ngẩn người, sắc mặt không đổi nhìn ba người bọn Vẫn Phác, sau đó chỉ thấy ba người bọn họ hơi gật đầu, ánh mắt liếc nhìn cung điện bên trong kết giới một cái, đột nhiên bay đến một hướng, còn bọn người Hỏa Lê thì cũng chớp mắt đuổi đến. Mười hai trưởng lão của liên minh Chân Hỏa nhìn thấy thế thì ngẩn người, sau đó một trưởng lão cao giọng quát:

- Ngăn bọn họ lại!!

Mười một người kia nghe xong thì đống thời đuổi theo bọn Hỏa Lê, một đạo công kích lăng lệ đuổi sát Hỏa Lê.

- Các ngươi đi trước đi.

Hỏa Lê cao giọng quát một câu. Toàn thân phát ra quang mang đỏ rực, trên đầu ngưng kết thành một long đầu cực đại phun ra một đoàn hỏa diễm về phía mười hai trưởng lão đang đuổi tới ngăn cản bước chân của mười hai trưởng lão, cũng cùng lúc đó Hỏa Lê ném ra một tiên kiếm đỏ lửa về phía long đầu, long đầu ngâm lên một tiếng dài rồi như một vật sống, tiến hành công kích mười hai trưởng lão, còn Hỏa Lê thì cũng nhanh chóng đuổi theo bọn Hỏa Huyền.

Mười hai trưởng lão này đại đa số đều là cương thánh địa giai, mà công kích của Hỏa Lê lúc này thì cường mãnh vô cùng lại còn chịu tổn thất một thanh tiên kiếm để ngăn bước mười hai trưởng lão nữa. Năm người bọn Hỏa Lê cùng bốn người Hỏa Huyền đều tận lực điên cuồng bay về hướng đông, tốc độ nhanh như điện xẹt, đợi đến khi mười hai trưởng lão kích nát được long đầu và tiên kiếm do cương khí của Hỏa Lê ngưng tụ mà thành thì phát hiện ra đã chẳng còn thấy tung tích của chín người bọn họ đâu nữa rồi. Mười hai trưởng lão ai nấy mặt mày tái xanh, càng thêm vẻ âm trầm đáng sợ, đợi lát nữa Chấn Mang quay về mà phát hiện ra bọn Hỏa Lê đã chạy thoát thì nhất định sẽ không tha cho mười hai người bọn họ. Mười hai trưởng lão nhìn nhau, trong đó có một người nói:

- Quay lại thôi, chúng ta không có địa đồ, nếu không may chạy vào chỗ tiên thú quần cư nào đó thì chỉ có một con đường chết mà thôi, chỉ có thể cầu cho tông chủ không phát tiết nộ hỏa lên đầu chúng ta mà thôi.

Mười một người còn lại sắc mặt biến hóa liên tục, sau đó cùng thở dài một tiếng quay lại công kích kết giới.

Tiểu Giác lúc này đã mở bừng hai mắt, kinh ngạc nhìn Lôi Cương, Lôi Cương lúc này toàn thân một màu đỏ lửa, phát ra quang mang đỏ rực. Nhìn bề ngoài thì chẳng khác nào Hỏa hoàng, trên đầu Lôi Cương đã hình thành một vòng xoáy cực đại, linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm không ngừng chảy vào đỉnh đầu Lôi Cương, hơn nữa bên trong vòng xoáy còn ẩn ước nhìn thấy một long thân đỏ lửa đang uốn lượn bên trong.

- Phụ thân người lĩnh ngộ được hỏa hành rồi sao?

Tiểu Giác âm thầm lẩm bẩm nói. Đột nhiên Tiểu Giác biến sắc mặt quay đầu nhìn về phía sau, một nam tử uy nghiêm dần dần hiện lên trên bầu trời, hai mắt nhìn vào dòng xoáy cực đại và Lôi Cương đang bàn tọa, ánh mắt đầy vẻ suy tư. Người này chính là Chấn Mang vì thấy biến mà tới.

Tiểu Giác nhìn thấy Chấn Mang xuất hiện thì cố ý đại hiện, lạnh lẽo nhìn Chấn Mang. Trên trán xuất hiện một viên trân châu màu vàng to bằng cái móng tay. Nếu quan sát kĩ sẽ thấy viên trân châu này có chỗ ngụy dị, không ngờ trong viên trân châu lại có chín con tiểu long màu vàng đang uốn lượn.

Chính vào lúc Tiểu Giác chuẩn bị công kích thì lại có thêm một người nữa hiện lên bên cạnh Chấn Mang, người đến chính là Thiết Kiếm Vương.

Chấn Mang liếc Thiết Kiếm Vương một cái rồi nhìn Lôi Cương nói:

- Tiểu tử này quả không tầm thường, lại mượn không gian chân hỏa để lĩnh ngộ hỏa long chi lực.

Thiết Kiếm Vương cười nhàn nhạt nói:

- Nếu hơn một trăm năm trước hắn vẫn chỉ là cương đế thiên giai thì ngươi có tin không?

Chấn Mang nghe xong thì đồng tử co lại, co giật dữ dội nói;

- Bây giờ là cương thánh huyền giai, lại còn lĩnh ngộ hỏa long chi lực. Tư chất bậc này thật khiến người ta sợ hãi a.

- Bản vương lần này đến đây chỉ là vì sợ ngươi lại đi làm mấy việc cổ hủ mà thôi.

Thiết Kiếm Vương quay đầu, song nhãn nhìn chằm chặp vào đôi mắt Chấn Mang, miệng hơi hiện ý cười, nhìn thấy sắc mặt Chấn Mang dần dần cứng lại thì Thiết Kiếm Vương lại nói:

- Đi thôi, không phải là chỗ ngươi có thể chọc vào đâu. Ở trước mặt người đứng phía sau hắn, bản vương đến cái tư cách ngẩng đầu lên nhìn cũng không có nữa.

Thiết Kiếm Vương nói xong thì thân hình liền biến mất tại chỗ.

Lưu lại Chấn Mang lúc này mặt mũi đang co giật kịch liệt, đến tư cách ngước nhìn cũng không có? Chấn Mang hít sâu vào một hơi, nhìn Lôi Cương đang bàn tọa, sát cơ ẩn ước lúc trước giờ đã biến mất không tông không tích. Chấn Mang lại hít sâu vào một hơi rồi biến mất tại chỗ.

Tiểu Giác nghi hoặc nhìn hai người biến mất, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hai người đó tạo cho Tiểu Giác không ít áp lực, chỉ có dùng đến Hỗn Thổ châu mới có thể giữ được hai người đó một phen.

Cự long đỏ lửa du động trong vòng xoáy không ngừng phát ra từng tràng ngâm dài, đợi đến khi linh khí thuộc tính hỏa trrong không gian đạt đến một mức độ nhất định thì cự long đỏ lửa trê không lại phát ra một tiếng gầm, từ trên trời lao xuống thâm nhập vào nội thể Lôi Cương.

Lôi Cương đang chìm ngập vào việc lĩnh ngộ hỏa long chi lực không hề hay biết gì về những chuyện này, lại càng không biết hắn vừa nãy suýt chút nữa thì đã bước qua cánh cửa quỷ môn quan rồi. Lúc này, Lôi Cương đang ở trong một thế giới đỏ lửa, một cảm giác thân mật khiến tâm tình Lôi Cương cực kì thoải mái, xng quanh chi chít quang điểm đỏ lửa tạo cho Lôi Cương một cảm giác vô cùng thân thiết, khi Lôi Cương phát hiện quang điểm xung quanh đột nhiên ngưng tụ thành một con cự long thì một tiếng vỡ nát đột nhiên vang lên.

- Bình .......................

Thân hình Lôi Cương chấn động, chớp mắt ra khỏi không gian đỏ lửa, thần thức trực tiếp tiến nhập vào trong đan điền, đột nhiên, Lôi Cương cực kì sung sướng,vốn là viên trân châu màu đỏ bây giờ đã hóa thành một người tí hon to bằng nắm tay đỏ rực, ngoại trừ màu sắc thì giống hệt người tí hon màu vàng.

Lẽ nào hắn mỗi lần lĩnh ngộ được long chi lực của một hành thì sẽ khiến cho viên trân châu của hành đó phá đan thành anh sao? Sau khi tỉ mỉ cảm nhận cảm giác thân thiết do linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm vây lấy da thịt xung quanh mang đến, Lôi Cương mở bừng hai mắt nhìn quang mang đỏ lửa mù mịt trong không trung, trong mắt Lôi Cương lóe lên một đoàn hỏa diễm, ngụy dị cùng cực. Lôi Cương chậm rãi nhấc hai tay lên, linh khí thuộc tính hỏa nồng đậm trong không gian điên cuồng dũng động lao về giữa hai tay hắn, phát ra khí tức cực kì khủng bố.

Đây ....... chính là hỏa long chi lực sao?