Thể Tôn

Chương 450: Sát sinh mười vạn

Hỏa Huyền tông kiến lạo ở Dung Luyện giới đã vô số năm, trở thành thánh địa trong lòng tất cả thanh niên tu luyện giả, bọn họ nghĩ mọi cách đều muốn gia nhập Hỏa Huyền tông, trở thành đệ tử Hỏa Huyền tông nhưng cuố cùng chỉ tiếc tư chất bản thân quá kém, lại trở thành một tán tu, nhưng giờ đây thánh địa trong lòng thanh niên đệ tử Dung Luyện giới, đệ nhất cự đầu của Dung Luyện giới đã trở thành địa ngục chốn nhân gian, máu chảy thành sông, vô số tử thi nằm trong đống đổ nát, máu thịt vương vãi khắp nơi.

Tiếng kêu thảm, tiếng kích mạnh, tiếng đổ vỡ, trong giây lát Hỏa Huyền tông trở nên hỗn loạn vô cùng, trên không trung dần dần hiện lên màu máu đỏ nhàn nhạt. Không ít tu luyện giả muốn chạy nhưng bọn họ vừa bay lên thì bên người liền xuất hiện một thân ảnh to lớn, sau đó thân hình bọn họ liền nổ tung.

Gần mười vạn đệ tử của Hỏa Huyền tông, đại bộ phận đều đang ở cương đế kì, còn dưới đạo thánh thì lác đác vài người, những đệ tử còn sống sót lúc này của Hỏa Huyền tông ai nấy vô cùng sợ hãi, nhìn đám đổ nát xung quang, bên trong là đồng môn sư huynh đệ thậm chí là trưởng bối đang kêu thảm, chết thảm, bọn họ ai nấy mặt mày tái nhợt, ở Hỏa Huyền tông bao nhiêu năm nay, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay, chưa bao giờ nghĩ rằng Hỏa Huyền tông lại có thể biến thành địa ngục trần gian như ngày hôm nay. Bọn họ muốn chạy, nhưng phát hiện ra toàn thân đã vô lực, sợ hãi đứng trên mặt đất.

Khi Hỏa Ngạo dẫn hai mươi cao thủ đạo thánh, cương thánh xuất hiện không lâu thì phát hiện cục diện thảm không thể tả của Hỏa Huyền tông cùng với việc cảm nhận được vô số đầu lâu của vạn quye đang điên cuồng cắn nuốt cương anh và đạo anh ở trên không trung thì ai nấy mặt mày tái nhợt, trong mắt bạo phát ra sát cơ, hơn hai mươi cao thủ nhanh chóng đảo mục quang về phía Lôi Cương ở phía xa nhất, thét lên một tiếng rồi tất cả cùng xông về phía Lôi Cương, chỉ có Hỏa Ngạo là đứng nguyên tại chỗ nhìn cảnh tượng máu chảy thành sông trước mặt, ánh mắt tê dại, mày mày tái mét, sau cùng hai mắt găm lên người Lôi Cương ở phía trước, mắt tràn đầy sát cơ. Nhưng, Hỏa Ngạo không hề theo hai mươi đệ tử kia công kích Lôi Cương mà vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn tất cả, Hỏa Ngạo đối với Lôi Cương vẫn còn cố kị.

Đột nhiên, tam hoàng đang di động trong đống hoang phế Hỏa Huyền tông hiện lên trước mặt Lôi Cương, nhìn hai mươi cường giả cương thánh, đạo thánh đang lao đến, tam hoàng lại biến mất lần nữa.

- Bình bình bình!!

Chỉ thân thân ảnh tam hoàng lóe lên trước mặt hai mươi người, sau đó thì thân hình ba cao thủ nổ tung, cuơng anh sợ hãi bay ra, còn mười bảy tên cao thủ còn lại thì kinh hãi không thôi, lúc nãy bị sát cơ và nộ hỏa làm mờ cả mắt, bây giờ thấy cái chết của ba tên đệ tử thì bọn họ chớp mắt tỉnh cả người, nhìn sư huynh đệ của mình cùng nhau nổ tung, cuối cùng chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh hủy diệt tinh thuần dũng nhập vào nội thể bản thân, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thôi, khi mở mắt ra lần nữa thì đã là cương anh, đạo anh chi thể rồi.

Không đợi cho cương anh, đạo anh đang hoảng hốt của bọn họ kịp chạy, đám mây đen trên không liền tách ra một cái đầu lâu lao đến cắn nuốt cương anh.

Cùng với sự cường đại của Lôi Cương thì tam hoàng cũng trở nên cường đại hơn, đặc biệt là sau khi Lôi Cương tu luyện trong không gian Trùng Diên, bốn viên trân châu trong đan điền đã to bằng cái đầu người còn viên trân châu thổ hành thì đã vỡ châu thành anh, e rằng trong tam hoàng thì lúc này thổ hoàng là cường đại nhất.

Cuối cùng, Hỏa Ngạo âm tình bất định rồi ngẩng mặt lên trời cười lớn nói:

- Chết hay lắm, tất cả đều chết, tất cả đều chết đi, để ta bồi táng.

Hỏa Ngạo hiểu rõ, chỉ cần Hỏa Huyền về đến nhìn thấy tình cảnh này thì người đầu tiên mà lão không tha chính là hắn, tình hình lúc này là không thể thay đổi, Hỏa Ngạo đứng cuồng tiếu trong quần nhân. Trong không trung đã ngập màu máu, không khí cũng đầy mùi máu tanh ngụy dị vô cùng.

Trùng Diên đã ngừng đâm xuống mặt đất, hiện lên trong không trung, phát ra quang mang màu đen yêu dị. Hỏa Huyền tông phía dưới hoang tàn đổ nát, máu thịt bầy nhầy vương vãi khắp nơi, máu chảy thành sông, đúng là địa ngục chốn nhân gian.

Khi hai mươi cương thánh đạo thánh bị cắn nuốt hết toàn bộ thì mây đen trên bầu trời cũng nhanh chóng dồn lại, sau cùng hóa thành một người tí hon bốn màu hiện lên trên trán Lôi Cương, có điều lúc này quang mang mà người tí hon bốn màu phát ra đã không còn thánh khiết như lúc trước nữa rồi mà đã mang theo mùi máu tanh nồng nặc, tà khí dày đặc hiện lên sau lưng Lôi Cương.

- Nói! Bọn người Hỏa Huyền ở đâu?

Khi người tí hon bốn màu dung nhập vào nội thể Lôi Cương thì Lôi Cương liền mở bừng hai mắt, trong mắt ngập tràn sát khí vô tận, lãnh lẽo nhìn Hỏa Ngạo đang đứng cuồng tiếu trong đám người đã chết.

Hỏa Ngạo ngưng cười, khuôn mặt độc ác nhìn Lôi Cương, cao giọng nói:

- Khục khục. Cùng chết đi.

Hỏa Ngạo cuồng tiếu nói, thân hình lao nhanh về phía Lôi Cương.

- Nói cho ta biết bọn họ ở đâu, ta tha cho ngươi một mạng!

Mắt Lôi Cương lóe lên, thấy được ý đồng quy ư tận của Hỏa Ngạo thì lạnh giọng nói. Lôi Cương không cảm nhận được khí tức của Hỏa Huyền và ba thái thượng trưởng lão kia, biết rằng bọn họ lúc này không có ở Hỏa Huyền tông, nên lưu lại Hỏa Ngạo là để hỏi tung tích của bọn họ.

Hỏa Ngạo đang lao bắn đến đột nhiên dừng lại trong không trung, ánh mắt nhìn chằm chặp Lôi Cương, sắc mặt âm tình bất định biến đổi không ngừng, vừa rồi, Hỏa Ngạo muốn tự bạo cương anh đồng quy ư tận với Lôi Cương nhưng bây giờ nghe Lôi Cương nói thế thì Hỏa Ngạo lại do dự, ai mà muốn chết cơ chứ, Hỏa Ngạo lại càng không muốn chết. Hắn vừa rồi muốn đồng quy ư tận là vì chỉ cần Hỏa Huyền quay lại nhìn thấy cảnh Hỏa Huyền tông bị tận diệt, thì người đầu tiên lão không tha chính là hắn. Bây giờ Lôi Cương nói thế khiến Hỏa Ngạo không ngừng luân chuyển ý nghĩ trong đầu, bây giờ tất nhiên là Cương Ma muốn giết sư tôn và ba vị thái thượng trưởng lão, nếu nói với hắn chỗ bọn họ bây giờ thì hắn nhất định sẽ đi liền, đến lúc đó ai sống ai chết còn chưa biết được. Trong lòng Hỏa Ngạo dâng lên niềm hi vọng, nếu hắn đồ sát được sư tôn thì Hỏa Ngạo không cần lo chuyện bị sư tôn giết nữa rồi, nghĩ đến đây, sắc mặt Hỏa Ngạo mau chóng biến đổi, sau cùng nghi trọng nhìn Lôi Cương nói:

- Lời đó là thật?

- Quyết không nuốt lời.

Lôi Cương lạnh lùng nói. Sát sinh mười vạn khiến toàn thân Lôi Cương nồng nặc tà khí, còn phía sau thì tà khí đã phủ kín nửa bầu trời rồi. Dường như có một đạo hỏa diễm đen thui đang bừng bừng thiêu đốt khiến cho không gian trở nên hừng hực, còn Trùng Diên hiện lên trên không thì đang điên cuồng hút lấy tà khí đang tập kết.

Hỏa Ngạo hít sâu vào một hơi, nhanh chóng suy nghĩ tính đáng tin trong lời nói của Lôi Cương.

Một tuần hương trôi qua, Lôi Cương cứ thế chăm chú nhìn Hỏa Ngạo, không hề thúc giục.

Lúc này Hỏa Ngạo vô cùng do dự bất quyết, Hỏa Ngạo không bắt Lôi Cương phát thệ vì hắn thấy phát thệ chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu Lôi Cương đã quyết ý giết hắn thì dù có phát thệ gì đi chăng nữa thì cũng vẫn sẽ đồ sát hắn như thường, lại thêm thực lực của ba người ngụy dị kia khiến Hỏa Ngạo không hề sinh ra lấy nửa điểm chiến ý, lúc này Hỏa Ngạo hiểu rõ hắn sống hay chết chỉ nằm ở một ý niệm của Lôi Cương mà thôi, nếu bây giờ hắn bắt Lôi Cương phát thệ thì e là sẽ chỉ tổ kích nộ Lôi Cương mà thôi, hắn chỉ còn có liều một phen, thế nên Hỏa Ngạo nói:

- Bọn họ bây giờ đã theo cao thủ Dung Hỏa tông đi mương hỏa táng rồi.

Sắc mặt Lôi Cương thoáng động, lạnh lùng hỏi:

- Vì chuyện gì?

- Mương tử vong, chân hỏa chi nguyên.

Hỏa Ngạo đáp.

Lôi Cương nghe xong thì ánh mắt nghiêm lại, Trùng Diên trực tiếp thu hồi vào trong giới chỉ, quay mình bay về phía mương hỏa táng. Sau lưng Lôi Cương kéo theo tà khí cao đến mười trượng, khí thế bức người.

Nhìn thấy tên sát thần Lôi Cương này bỏ đi, Hỏa Ngạo thở phào nhẹ nhõm, khi hắn chuẩn bị rời đi thì đột nhiên phát hiện có ba thân ảnh hiện lên trước mặt hắn, tuyệt vọng nhìn ba thân ảnh nọ, Hỏa Ngạo mặt mày biến thành một màu trắng nhợt.

Lôi Cương một đường lao thẳng đến mương hỏa táng, trên đường bị không ít tu luyện giả nhìn thấy, bọn họ nhìn thấy tà khí đen thui dài đến mười trượng sau lưng Lôi Cương thì ai nấy đều chấn kinh cùng cực.

Nửa thời thần sau, thân hình Lôi Cương hiện lên trong mương tử vong, nhìn xuống khe hở đỏ lửa sâu không nhìn thấy đáy ở phía dưới, ánh mắt Lôi Cương nghiêm lại, thân hình mang theo tà khí đen kịt trầm nhập vào trong mương hỏa táng.

Ngày thứ hai, một tin tức bay khắp Dung Luyện giới khiến Dung Luyện giới dấy lên một hồi phong ba ngập tràn kinh hãi, không đến ba ngày, toàn bộ Ngũ Hành giới đều sôi lên sùng sục.

Trong một đêm Hỏa Huyền tông của Dung Luyện giới biến thành địa ngục chốn nhân gian, tất cả đệ tử chết thảm, tôn chủ Hỏa Huyền hạ lạc không rõ.

Trong một thành phố nhỏ ở đại lục Long Luyện, một tu luyện giả đang nghe lời bàn luận của các tu luyện giả khác, khi nghe đến chuyện Hỏa Huyền tông bị tận diệt thì tu luyện giả này ngây người ra, rồi như nhớ ra chuyện gì toàn thân không ngừng run rẩy, sợ hãi cùng cực, trong lòng thầm lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào là hắn?

Sau đó lập tức ngất xỉu.

Ở nơi sâu nhất dưới mương hỏa táng, Hỏa Huyền và ba thái thượng trưởng lão lúc này đang cẩn thận tiến về phía trước, phía dưới bọn họ là nham thạch vô tận, nham thạch ở đây không giống với ở biển nham thạch, nhiệt độ của nó đã khiến cho bọn Hỏa Huyền không thể không triệu ra lồng cương khí. Từng luồng khí nóng sôi trào phía dưới, e rằng cường giả đạo tiên, cương tiên ở trong luồng khí nóng này cũng sẽ trực tiếp bị luyện hóa mà thôi.

Quan sát bốn phía, Hỏa Huyền đang chậm rãi men theo dòng nham thạch phía dưới mà tiến về phía trước đột nhiên dừng lại, sắc mặt có phần trầm trọng, thấp giọng nói:

- Ta cứ có cảm giác có chuyện gì đó xảy ra. Lẽ nào trong tông xảy ra chuyện gì rồi sao?

- Có kết giới ba người chúng ta bố trí, người thường sao có thể kích vỡ được. Hơn nữa, e rằng không bao lâu nữa chúng ta sẽ giao thủ với liên minh Chân Hỏa, vì chân hỏa chi nguyên, sợ rằng đây sẽ là một trường tử chiến.

Thái thượng trưởng lão Vẫn Phác thấp giọng nói.

Nghe thấy bốn chữ chân hỏa chi nguyên, sắc mặt Hỏa Huyền nhăm nhúm lại, vứt bỏ giả tưởng trong đầu, tiếp tục tiến lên.

Phía trước cách bọn Hỏa Huyền mười dặm, một hàng sáu người bọn Diêm Lãi đang bay về phía trước, Diêm Lãi liếc mắt lại phía sau rồi nhìn lão giả tóc bạc phơ không gió mà cũng bay trong chảo lửa phía trước nói:

- Đại trưởng lão, bọn họ đến rồi.

Lão giả sắc mặt bình đạm, nhìn về phía trước nói:

- Bọn họ đến càng tốt, nếu không, khả năng chúng ta có thể tiến nhập không gian này càng ít rồi.

Ánh mắt ôn hòa của Diêm Lãi thoáng biến, nhìn một màu đỏ lửa phía trước, chần chừ giây lát hỏi:

- Đại trưởng lão, còn bao xa nữa? Thật sự có thể đến được mương tử vong sao? Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

- Nếu không có gì ngoài dự kiến thì cần phải mất một năm.

Lão giả điềm đạm đáp.

Một năm? Diêm Lãi thoáng ngây ra, nhìn lão giả tóc trắng dài đến vai, Diêm Lãi cố đè nén nghi hoặc trong lòng, lão giả trước mắt chính là trưởng lão duy nhất cùng thời với Hỏa Đế còn sống, khi đó, lão vì nhiệm vụ mà không gia nhập vào trận thảo phạt, do đó không rơi vào hạ trường của mấy người khác, bao nhiêu năm nay, lão giả một mực bế quan tu luyện trong Dung Hỏa tông, rất hiếm khi ra ngoài đi lại, còn đối với tu vi của lão giả thì đủ để khiến cho Diêm Lãi kinh hãi, cũng chẳng thể dò ra được lão đã đạt đến trình độ nào rồi nữa.