Thể Tôn

Chương 446: Nguyên khí

Nhóm Bên trong quang mang màu đen, song thủ Lôi Cương đẩy Trùng Diên ra, nét mặt cứng lại, xung quang hắn đã ném ra bảy bình rồi, mỗi bình là một trăm giọt hỗn mộc kim phù, lúc này Lôi Cương cũng muốn chết luôn cho rồi, Trùng Diên này cứ như cái thùng không đáy vậy, hấp thu nhiều cương khí và nội kình như thế rồi mà vẫn chưa no.

Cứ uống từng giọt từng giọt một khiến Lôi Cương thống khổ cùng cực nhưng không thể không làm thế, cảm nhận cương khí và nội kình điên cuồng lao ra khỏi kinh mạch sắc mặt Lôi Cương rúm ró, lại nuốt vào một giọt nữa, trong lòng lẩm bẩm nói:

- Hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng, nếu không ta nhất định sẽ tế luyện lại ngươi.

Khi Lôi Cương nuốt xuống giọt thứ chín trăm, trong lòng Lôi Cương đã vô cùng tê rát rồi, cương khí và nội kình trong kinh mạch lại sắp hết, Lôi Cương tự giác nuốt xuống một giọt hỗn mộc kim phù nữa.

Đến khi bên cạnh Lôi Cương có đến mười chiếc bình thì trái tim Lôi Cương cũng quặn lại, hỗn mộc kim phù lấy được trong chí bảo riêng lần này đã uống hết một phần mười rồi. Làm sao Lôi Cương không thống khổ cho được, nhưng hấp lực của Trùng Diên đã yếu hơn lúc trước rất nhiều rồi, điều này cũng khiến cho trái tim Lôi Cương được cân bằng phần nào. Mặc dù khác biệt không nhiều nhưng cũng khiến cho Lôi Cương vô cùng sung sướng vội vàng lấy ra một bình hỗn mộc kim phù mới từ trong giới chỉ, sau khi nuốt vào một giọt nữa, Lôi Cương tỉ mỉ cảm giác cỗ hấp lực của Trùng Diên. Đến khi bình thứ mười một cũng trống rỗng rồi thì Lôi Cương không còn một lời oán trách nào nữa mà ngược lại tỏ ra vô cùng vui sướng, hấp lực của Trùng Diên lúc này đã giảm đi rất nhiều rồi, Lôi Cương nuốt vào một giọt hỗn mộc kim phù cũng đủ để chống chọi lại thời gian nửa tuần hương rồi, Lôi Cương thầm đoán không còn bao lâu nữa thì Trùng Diên sẽ no.

Lôi Cương không ngừng nuốt hỗn mộc kim phù nhưng lại không biết đoàn hắc quang màu đen mà Trùng Diên phát ra đã bao trọn chu vi trăm dặm, không ít tu luyện giả của thành Tụ Hỏa lúc đó đều kinh ngạc đứng trên cổng thành nhìn về đoàn hắc quang phía trước. Quang đoàn phát ra khí tức viễn cổ thuần phác khiến chúng tu luyện giả không dám tùy tiện tiếp cận, chỉ dám đứng quan sát từ xa. Không ít tu luyện giả xôn xao phỏng đoán xem đây rốt cục là thứ gì, không ít tu luyện giả cho thần thức thâm nhập nhưng phát hiện đều bị trực tiếp phản lại, ai nấy kinh kì không thôi.

Trong trung tâm của quang quyển màu đen, Lôi Cương mặt hiện nét cười, trong lòng cực kì kích động, lúc này lực hút của Trùng Diên đã yếu đi gần như không còn nữa rồi, lặng lẽ ngồi chắp bằng xuống, Lôi Cương cười khổ không thôi, tổng cộng là một ngàn hai tăm mười lăm giọt hỗn mộc kim phù, có điều tình trạng lúc này Lôi Cương nhận định là hoàn toàn xứng đáng, một thứ cảm giác khiến cho Lôi Cương không thể hiểu được, giống như đang đối diện với một ngọn đại sơn tồn tại từ thời viễn cổ vậy, khí tức thuần phác, tinh thuần của đại địa này khiến trong lòng Lôi Cương có cảm giác dễ chịu không thể nói thành lời.

Khi mà cương khí và nội kình của Lôi Cương đang như dòng nước chảy vào trong Trùng Diên đột nhiên đứt đoạn thì khóe môi Lôi Cương nhếch lên thành một tia tiếu ý, cỗ hấp lực này cuối cùng cũng dừng lại rồi. Nhìn quang mang đen kịt bốn phía, Lôi Cương lặng lẽ chờ đợi biến hóa của Trùng Diên.

- Bình .....

Một âm thanh như tiếng trống trận truyền ra từ trong Trùng Diên, Lôi Cương đột nhiên cảm thấy quang quyển màu đen ở bốn phía đang cuộn vào trong Trùng Diên với tốc độ chóng mặt.

Gần như chỉ trong vài lượt hô hấp, quang quyển màu đen bao bọc diện tích cả trăm trượng đều ào ào cuộn về trung tâm, còn ở trung tâm thì xuất hiện một ngọn tiểu sơn cao khoảng một tấc, phát ra quang mang màu đen nhàn nhạt, còn cây cối trong phương viên trăm trượng bị bao bọc thì toàn bộ đều khô héo, tất cả các loại thực vật tồn tại trong phương viên trăm trượng đó toàn bộ đều khô héo hết cả.

Tu luyện giả đang đứng nhìn ở thành Tụ Hỏa thấy quang mang màu đen biến mất thì không ít tu luyện giả tò mò lũ lượt kéo đến phía trước, muốn kiểm tra xem thử rốt cục là chuyện gì, nhưng vừa bước vào phạm vi lúc trước bị quang quyển bao bọc liền cảm nhận được một cỗ âm phong tràn qua, khiến người ta không tự chủ được mà run lên vì lạnh, nhìn những cây đại thụ chết khô, trong lòng không ít tu luyện giả đều cực kì kinh ngạc, có một số tu luyện giả tu vi thấp không thể chịu đựng được ngọn âm phong nọ, chỉ có thể quay lui mà thôi, còn tu luyện giả tu vi đởm lược đều tương đối cao thì lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng vừa tiến nhập vào chưa đến mười dặm thì đã kiên trì không nổi nữa rồi, một cố khí tức bá đạo từ phía trước phát ra khiến bọn họ căn bản là không thể đi lên phía trước được nữa.

Lúc này, Lôi Cương đang ở trong một không gian đen thui, trong không gian này giơ tay ra không nhìn thấy ngón, lúc trước Lôi Cương cảm nhận được quang mang màu đen toàn bộ đều hội nhập vào bên trong Trùng Diên nhưng không ngờ được rằng cỗ hấp lực này lại hút luôn cả hắn vào bên trong nữa.

Lôi Cương tò mò nhìn xung quan, trong lòng kinh ngạc nói:

- Lẽ nào đây lại là không gian bên trong Trùng Diên? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Lôi Cương phi hành bên trong không gian màu đen này muốn bay ra khỏi không gian đen kịt này nhưng bay đến gần năm thời thần sau, Lôi Cương đành thấp thỏm dừng lại, không gian này căn bản là không có điểm cuối cùng.

Làm sao ra được đây? Trong lòng Lôi Cương đột nhiên nghĩ đến chuyện này thì không khỏi cuống lên, Lôi Cương có nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng lãng phí hết hơn một ngàn giọt hỗn mộc kim phù để đổi lại cục diện như thế này đây.

Trong khi Lôi Cương đang cuống cuồng bay lượn bên trong không gian này thì trong không gian đột nhiên bạo phát ra cự âm như tiếng sấm nổ khiến Lôi Cương phải dừng bước, quan sát bốn phía. Sau đó, song mục của Lôi Cương gắn chặt về phía trước, Lôi Cương nhìn thấy một tinh quang bé bằng hột gạo đang lóe sáng ở phía trước, Lôi Cương ngớ người ra, cấp tốc phi hành về phía đó, muốn nhìn rõ xem rốt cục là chuyện gì.

- Uỳnh ...........

Trong không gian lại một lần nữa vang lên tiếng chấn âm như sấm dậy, Lôi Cương đột nhiên phát hiện tinh quang bé bằng hột gạo phía trước đột nhiên to ra cực nhanh, không đến nửa khắc sau, không gian vốn dĩ đen thui lại phát ra quang mang bảy màu. Quang mang bảy màu này vô cùng chói mắt, khiến Lôi Cương không thể không nhắm mắt lại, tránh việc đôi mắt bị tổn thương. Nhưng đến khi Lôi Cương mở mắt ra thì lại phát hiện hắn đang đưng ở một nơi chim ca hoa nở, xung quanh không ít cây cối hoa cỏ đang đâm chồi nảy lộc. Xung quanh biến thành một vùng đất xanh tươi màu mỡ, một cỗ sinh khí lực từ trong đại địa cuồn cuộn tản mát ra ngoài.

- Đây là ............

Lôi Cương kinh nghi bất định nhìn xung quanh, thân hình hơi bay lên, không muốn dẫm lên những chồi non nay, thân hình nhanh chóng phi hành về phía trước, sau khi bay cực nhanh được khoảng một thời thần thì Lôi Cương đột nhiên dừng lại, nhìn ngọn đại sơn đâm thủng tầng mây không thể nhìn thấy đỉnh ở phía trước, đại sơn này ngọn núi cao đầu tiên mà Lôi Cương nhìn thấy sau khi bay suốt một thời thần, ngoài ra căn bản đều là những ngọn núi thấp không đến mười mét.

Trong lúc Lôi Cương còn đang phân vân bất định chỗ này rốt cục là ra làm sao thì đột nhiên bầu trời bên trái kéo đến một đạo quang mang đen kịt bay thẳng đến ngọn núi cao chọc trời, khi đến được ngọn núi thì dừng lại, đồng tử Lôi Cương co lại, toàn thân vội vã điên cuồng lao về phía trước, quang mang màu đen thui nọ không ngờ lại là một người.

Rất nhanh, Lôi Cương đến được chỗ nam tử mạc hắn bào, cao giọng nói:

- Tiền bối, tại hạ Cương Ma, không biết đây là nơi nào?

Âm thanh lồng lộng vang vọng trong không gian rất lâu sau chưa dứt, nhưng điều khiến Lôi Cương không hiểu chính là nam tử kia cứ như là không nghe thấy vậy. Vẫn đứng nguyên bất động tại chỗ trước mặt ngọn núi cao, dường như đang trầm tư, Lôi Cương nghi hoặc lại một lần nữa bay về phía trước, khi đến bên cạnh nam tử nọ thì lần này Lôi Cương quát lên một tiếng, âm thanh còn to hơn lúc này nữa.

Nam tử nọ vẫn cứ như không nghe thấy, Lôi Cương sinh nghi, liền bay lên trước mặt nam tử nọ, chăm chú nhìn nam tử hắc bào này, Lôi Cương thấy vô cùng ngụy dị, nam tử nọ không ngờ lại là một thanh niên, diện mạo vô cùng bình thường nhưng cũng cực kì thuần phác, cứ như là một thanh niên từ trên núi xuống chưa hề trải qua ma luyện của thế tục vậy, điều duy nhất ở thanh niên này khiến Lôi Cương phải chú ý đó chính là đôi mắt sáng trong như vầng nguyệt, cứ như nhìn thấu được vạn vật trên thế gian này vậy.

Lôi Cương kinh ngạc đứng trước mặt nam tử nọ nói

- Đạo hữu, tại hạ Cương Ma, không biết đây là nơi nào?

Đôi mắt sáng long lanh của nam tử không hề quay qua nhìn Lôi Cương mà vẫn chăm chú xem xét ngọn núi cao trước mắt, trong mắt dị sắc liên miên, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hỉ.

Lôi Cương thấy vô cùng ngụy dị, hắn đứng trước mặt nam tử, cách nam tử chỉ vài tấc nhưng song mục của nam tử dường như không hề nhìn thấy Lôi Cương, cứ như thể Lôi Cương là người vô hình vậy, hai mắt nam tử nhìn chằm chặp ngọn cao sơn, lẩm bẩm nói:

- Hỗn độn quả thực là thần kỳ vô bỉ, ngọn núi này e rằng từ khi hỗn độn khởi nguồn thì đã tồn tại rồi, lại ẩn tàng hỗn độn chi khí nồng đậm đến thế, nếu có thể luyện hóa được nó thì nhất định sẽ là một nguyên khí không tồi.

Hai mắt Lôi Cương ngây ngốc nhìn nam tử, nghe lời nam tử này nói thì Lôi Cương vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, chuyện này rốt cục là sao, vì sao người này lại không nhìn thấy hắn?

Trong khi Lôi Cương còn mải kinh nghi thì hai tay của nam tử đã động rồi, Lôi Cương căn bản không hề nhìn rõ được tay của nam tử rốt cục là đang làm gì, chỉ cảm thấy hai tay nam tử này đột nhiên rung lên, sau đó một đoàn hỏa diễm phát ra quang mang sáu màu hiện lên trong tay nam tử hắc bào, nam tử thấp giọng thét một tiếng, qunag mang trong mắt lóe lên xạ ra hai tia bức sóng sáu màu vào trong đoàn hỏa diễm cũng sáu màu trong tay, tiếp đó nam tử nói một loạt những thứ mà Lôi Cương nghe chẳng hiểu nổi rồi xạ đoàn hỏa diễm sáu màu vào ngọn núi nọ. Lôi Cương ngụy dị quay đầu nhìn ngọn núi cao chọc trời thì phát hiện nó đã bị đạo hỏa diễm mà nam tử xạ ra thiêu đốt, không đến nửa khắc sau thì ngọn núi đã biến thành núi lửa, cả ngọn núi bị vây bởi đoàn hỏa diễm sáu màu hừng hực.

Sau đó, hắc bào nam tử lại niệm ra những lời kì dị khó hiểu, ngọn cự sơn đang bị thiêu cấp tốc thu nhỏ, trong lúc Lôi Cương còn đang tê dại vì chấn kinh thì ngọn núi cao đến cả vạn trượng đã bị thiêu đốt còn được mười trượng cao. Nhưng nam tử hắc bào không hề hài lòng, trầm giọng thét một tiếng, song thủ lại động, trong song thủ mạnh mẽ xuất ra màn sương như cương khí có sáu màu, màn sương vụ vừa xuất thì không gian đã điên cuồng rung động, linh khí nồng đậm cùng cực xung quang hùng dũng lao về hắc bào nam tử.

- Graooooooo ................

- Graoooooooooo ..........................

................................................

Liên tiếp sáu tiếng long ngâm rạch nát bầu trời vang lên, xung quang vốn là một màu xanh mơn mởn, giờ đã biến thành một phiến hồng hoang, cây cối hoa cỏ khi nãy vừa đâm chồi này lộc toàn bộ mất hết linh khí. Quang mang sáu màu bay ra từ trong tay hắc bào nam tử hóa thành sáu con thần long đồng thời bay đến ngọn núi cao mười trượng.

Sau cùng, sáu con thần long này bay lượn xung quanh ngọn núi, quang mang sáu màu không ngừng phát ra từ sáu con thần long dung nhập vào ngọn tiểu sơn. Ngọn núi vốn cao mười trượng theo sự du động của thần long không ngừng nhỏ lại, đến khi nhỏ lại còn được một trượng thì bất kể là thần long du động kiểu gì thì ngọn núi cũng không nhỏ lại nữa.

Nam tử hắc bào thở dài, mắt nhìn bốn phía, trầm ngâm một hồi rồi tinh quang trong mắt lóe lên, cấp tốc cắn vỡ ngón tay giữ của chính hắn, một giọt máu sáu màu ngụy dị từ trong ngón tay giữa của nam tử mau chóng ngưng tụ ra, nam tử lại cấp tốc tế ra vài đạo thủ quyết ấn nhập lên giọt máu ngụy dị nọ, khi giọt máu phát ra quang mang sáu màu chói mắt thì tay phải của nam tử liền động, đem giọt máu sáu màu xạ vào trong ngọn núi, không gian vốn bị chiếu sáng chớp mắt ảm đạm, hồi phục lại hình dạng vốn có.

Chỉ óc ngọn núi cao một trượng là lại cấp tốc nhỏ lại, sau cùng thì bé còn bằng cái móng tau, nam tử nhìn thấy thế mới thở ra một hơi trọc khí, lẩm bẩm nói:

- Không ngờ luyện hóa ngọn núi này lại phải mất đến mười vạn năm.

Sau đó nam tử hắc bào cao giọng:

- Núi này ban danh cho là Trùng Diên!!

Lời của hắc bào nam tử vừa rơi xuống thì ngọn núi chỉ bé bằng cái móng tay liền phát ra quang mang sáu màu rực rỡ chói mắt, chiếu sáng cả không gian.

Lôi Cương đứng trước mặt thanh niên nam tử như bị sét đánh, không thể tin được lẩm bẩm nói:

- Trùng Diên??