Lôi Cương nhìn làn sương máu mà cười nhạt. Người tu luyện đó không biết sao đã đến đạo tiên thiên giai mà suy nghĩ trong lòng lại kém như vậy. Lão giả tóc bạc này nếu có thể có được nghịch thiên đan, lại là hạng người bình thường như vậy sao? Có lẽ lão giả này đã sớm nghĩ làm thế nào để đạt được nửa địa đồ, rồi sau đó an toàn mà rời đi. Nhưng lúc này, chẳng phải người tu luyện này lại định trắng trợn đoạt lấy sao? Không biết là do y không biết gì hay do ngu xuẩn?
Trận U Tuyết ngơ ngác nhìn màu đỏ phía trước, máu tanh mù mịt khiến cho sắc mặt nàng thấu hồng, gần như có cảm giác nôn mửa. Hai mắt nàng nhìn về phía lão giả tóc bạc kia, cảm giác sợ hãi, cơ thể mềm mại của nàng hướng về phía Lôi Cương để nương tựa.
Cảm thụ thấy Trận U Tuyết khó chịu và hoảng sợ, Lôi Cương đành cười, vỗ vỗ đầu nàng, nói:
- U Tuyết, thế giới bên ngoài khác với không gian Trận Uy, muốn sống sót ở đây, ngươi nhất định phải chấp nhận mọi thứ ở đây càng nhanh càng tốt. Hiểu chưa?
Ánh mắt Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương chằm chằm, thấy vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt hắn, mặc dù nội tâm đang lộn xộn nhưng nàng vội vã gật đầu.
Không ai thấy thương xót cho tên tu luyện bị hồn phi phách tán này, trái lại họ còn châm chọc và xem thường. Họ nhìn về phía lão giả tóc bạc, ánh mắt đầy vể kinh sợ và kính nể.
- Nghịch thiên đan!! Làm gì có vật nào quý hơn Nghịch Thiên đan chứ?
Vạn Hỏa đứng ở phía trên Lôi Cương tung hô, nói. Mặc dù, y hiểu rõ rằng không thể có vật nào khác, nhưng trình tự như thế, không thể không hô lên như vậy.
Một lúc lâu sau đó, trong phòng đấu giá không có ai dám mởi miệng. Vạn Hỏa hô to:
- Nửa địa đồ của mương tử vong thuộc về vị tiền bối này. Tiền bối, mời theo Vạn Hỏa vào trọng Vạn Tượng các để giám định Nghịch Thiên đan và đổi lấy địa đồ mương tử vong. Hội đấu giá lần này đã kết thúc viên mãn, đa tạ các vị đạo hữu đã yêu mến Vạn Tượng các.
Sắc mặt lão giả tóc bạc kia hơi lộ vẻ vui mừng, hướng về phía võ đài bay đi. Vạn Hỏa theo sau, kính cẩn đi theo lão giả tóc bạc vào trong một cánh cửa.
Những người tu luyện trong phòng đấu giá lần lượt tán đi. Lôi Cương và Trận U Tuyết đứng lên, sau đó nhìn toàn bộ xung quanh phòng đấu giá, nội tâm Lôi Cương hơi sửng sốt. Gã thanh niên trẻ cùng với tên cao thủ Hỏa Huyền tông kia và lão giả tóc bạc đều đã biến mất rồi. Suy tư một lúc, khóe miệng Lôi Cương khẽ nhếch một nụ cười nhạt. Nhìn Chỉ San đứng lên, trong lòng hắn do dự, có nên chào hỏi nàng hay không? Sau một lát suy nghĩ, Lôi Cương quyết định trước tiên cứ xem một vở tuồng kịch rồi đi chào hỏi Chỉ San sau. Nếu suy đoán không sai, thì vở kịch còn đang ở phía sau.
Ngay lập tức Lôi Cương và Trận U Tuyết đi tới đại sảnh bán đấu giá của Vạn Tượng các. Sau một lát chần chừ, Lôi Cương nhìn Trận U Tuyết, nói:
- U Tuyết, ngươi hãy nhìn ở đây xem có gì vừa ý hay không. Ta có chút chuyện, sẽ mau quay lại thôi. Được không?
Trận U Tuyết nhìn Lôi Cương, sẵng giọng:
- Ta muốn đi vào cùng ngươi!
Giọng nói dịu dàng lại bao hàm cảm giác hớn hở. Nếu là lúc khác, Lôi Cương không đành cự tuyệt, nhưng lúc này sắc mặt hắn nghiêm nghị nói:
- U Tuyết, ta sẽ mau quay lại, ngươi cứ đứng ở đây nhé, được không? Ngươi không được đi đâu đấy.
Mũi của Trận U Tuyết hơi vểnh lên, cái miệng nhỏ ngắn cũng chu lên, nhìn Lôi Cương, vẻ mặt nhăn nhó. Mặc dù, trong lòng nàng không muốn, nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ngươi phải mau quay về, ta ở đây, chờ ngươi.
- Ừ, U Tuyết rất thông minh!
Lôi Cương lãnh đạm cười, nhìn Trận U Tuyết vểnh mũi nói, sau đó hóa thành một cơn gió rời khỏi Vạn Tượng các. Trận U Tuyết đứng tại chỗ, sững sờ.
Lần này không mang theo Trận U Tuyết, Lôi Cương đúng là không có cách nào. Ra khỏi Vạn Tượng các, Lôi Cương chợt cảm thấy trong hư không bao phủ vẻ xơ xác tiêu điều, nhịp chân hắn không khỏi tăng tốc, rồi hóa thành một cơn gió hướng về cổng của thành Tụ Hỏa mà bay đi.
Đi tới cổng của thành Tụ Hỏa, Lôi Cương đi tới phía ngoài để dò xét, suy nghĩ. Hắn cảm thấy mấy bóng người hiện lên trên không trung, thần thức hắn tản ra. Lôi Cương phát hiện ra cao thủ của Hỏa Huyền tông, người thanh niên và lão giả tóc trắng, còn có vài tên khác trước khi ra giá cho địa đồ của mương tử vong cũng tản mác trên không trung ở thành Tụ Hỏa, bao vây lấy thành Tụ Hỏa.
- Trò hay sắp diễn ra, không phải sao?
Trong lòng Lôi Cương cười nhạt, ngay lập tức hắn giả bộ tĩnh tâm ở cổng của thành Tụ Hỏa, rồi đi ra.
Một lúc sau đó, trên thành Tụ Hỏa bỗng vang lên một tiếng nổ, giống như sấm sét giữa trời quang, khiến cho nội tâm của hàng trăm nghìn người tu luyện ở thành Tụ Hỏa đều kinh hãi. Một khí thế kinh khủng khiến cho sắc mặt của không ít người tu luyện tái nhợt, thở ra khó khăn. Khí thế này làm bọn họ thực sự khó thở.
Lôi Cương cảm thụ được tiếng nổ này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang giao chiến trong không trung. Ánh mắt Lôi Cương sắc lạnh bắn ra bốn phía, những tên kia chính là cao thủ Hỏa Huyền Tông và lão giả tóc bạc đạt được khối địa đồ.
- Lão phu mặc kệ ngươi là ai, hôm nay muốn rời đi, thì phải giao địa đồ ra đây, nếu không thì chết!
Hai mắt Hỏa Chiến lạnh lùng nhìn lão giả tóc bạc này. Mà gã thanh niên kia, lão giả tóc trắng và vài tên cường giả bên ngoài đều vây quanh lão giả tóc bạc.
Lão giả tóc bạc bị mấy người vây quanh, sắc mặt không mảy may thay đổi, trên khuôn mặt hồng hảo kia vẫn lộ ra vẻ cười nhạt. Lão giả nhìn về phía trước thành Tụ Hỏa nói:
- Lão phu không muốn làm bị thương người vô tội, chúng ta chuyển ra xa ngoài trăm dặm rồi tự giải quyết. Được không?
Âm thanh lanh lảnh vang lên, khiến cho những người tu luyện nghe thấy đều âm thầm cảm kích.
Hỏa Chiến trầm tư, một lát sau nói:
- Được!!
Ngay lập tức, hướng về phía trước thành Tụ Hỏa mà bay đi, sau đó lão giả tóc bạc cũng bám theo, người thanh niên và lão giả tóc trắng, cùng với bảy tên cường giả bên ngoài đều bám theo sau đó. Nhìn bọn họ bay đi như thể tùy ý, nhưng lại tản ra xung quanh vây quanh lão giả kia. Với lại, tâm trạng họ đều tập trung trên người lão giả, sợ có một biến động nhỏ, thì sẽ có một cuộc chiến ác liệt xảy ra.
Lôi Cương liếc mắt nhìn những bóng dáng đang di xa trước mắt, cơ thể hắn loáng một cái, nhanh chóng đuổi theo.
Ở ngoài thành Tụ Hỏa trăm dặm.
Lôi Cương đứng ở trong một tán cây đại thụ rậm rạp, vận hành ẩn tức thuật, nhìn mười người lơ lửng trên không trung phía trước, lắng tai nghe.
- Địa đồ này là lão phu phải dùng đến Nghịch Thiên đan để đổi. Nếu các vị đạo hữu bức hiếp để chiếm đoạt, thì có chút phúc hậu nào nữa hay không? Hơn nữa, các ngươi có mười người, còn địa đồ này của ta chỉ có một, thì biết đưa cho ai?
Sắc mặt lão giả tóc bạc vẫn không thay đổi, nhìn mấy người, lãnh đạm cười, nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
Không nghi ngờ gì nữa, những gì lão giả tóc bạc nói đúng là để gây chia rẽ. Địa đồ chỉ có một, mà có tới mười người muốn có, làm sao mà chia được?
Mấy người Hỏa Chiến nhìn nhau, cuối cùng, Hỏa Chiến nói:
- Điều này ngươi không cần phải lo lắng. Mặc dù địa đồ chỉ có một, nhưng chúng ta có thể đem bản đồ ấn nhập vào tinh thạch. Thế được chưa?
Hỏa Chiến không hổ là cáo già, một câu nói đã khiến cho vẻ mặt căm thù của chín tên cao thủ từ từ biến thành vẻ tương hỗ, rồi lại quay ra nhìn lão giả tóc bạc chằm chằm.
Sắc mặt lão giả tóc bạc hơi cau lại, nói:
- Nếu ta nói, lúc này, địa đồ không có trên người lão phu, các ngươi tính sao?
-
Lão giả tóc bạc vừa nói xong, khiến cho sắc mặt mười tên bất ngờ biến đổi. Ánh nhìn của gã thanh niên tuấn tú kia càng trở nên lạnh lẽo, nhìn lão giả tóc bạc chằm chằm, nói:
- Tiểu bối, ngươi cho chúng là là trẻ con ba tuổi sao? Vật quý báu như vậy, ngươi lại để chỗ kẻ khác sao? Nếu như ngươi không giao ra, thì dù cho địa đồ có thật sự không ở trên người của ngươi, ngươi cũng khó thoát chết.
Giọng nói của gã thanh niên đầy tang thương và khàn khàn, khiến cho ánh mắt đám người Hỏa Chiến cau lại, nhìn chằm chằm gã thanh niên trẻ. Ánh mắt Hỏa Chiến nhìn gã thanh niên trẻ, sát khí càng lộ ra. Lúc trước, ở phòng đấu giá, gã thanh niên này hỏi "ngươi là ai?" rõ ràng, Hỏa Chiến bị chọc tức, nhưng y cũng hiểu rõ, lúc này không phải là lúc giải quyết việc này, chỉ sau khi đạt được địa đồ kia, thì tính tiếp.
Ở chỗ xa, nội tâm Lôi Cương trầm xuống. Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của lão giả, trong lòng Lôi Cương âm thầm suy tư, cuối cùng hắn hơi ngạc nhiên. Địa đồ này có thật là ở trên người lão giả tóc bạc này hay không, đúng là một ẩn số.
Ánh mắt lão giả tóc bạc nhìn chằm chằm gã thanh niên trẻ, một lát sau nói:
- Vị đạo hữu này, không biết quý tính thế nào? Ngươi đã có anh giáp thượng phẩm bát giai như vậy rồi, vì sao nhất định phải tận lực thúc ép lão phu tìm địa đồ? Có lẽ với tu vi của ngươi và anh giáp đã đủ để ngươi tu luyện bình an vô sự và đạt tới cảnh giới chí cao rồi, hà tất gì phải tranh giành với lão phu. Tục ngữ có nói, có vật báu không lộ ra ngoài. Chỉ sợ sau khi bọn họ có được địa đồ rồi thì sẽ không bỏ qua ngươi.
Vẻ mắt lão giả tóc bạc bình thản như thể không có chút lo lắng nào.
Gã thanh niên tuấn tú cười lạnh vài tiếng, khóe miệng càng mở rộng vẻ khinh thường, nhìn Hỏa Chiến, nói:
- Bọn chúng muốn, thì cũng phải xem bọn chúng có bổn sự này không đã.
Gã thanh niên cuồng ngạo nói khiến cho khuôn mặt Hỏa Chiến giãn ra, những tên cường giả còn lại cũng tương tự.
- Ta không cần ngươi phải lo lắng. Giao địa đồ ra đây, ngươi vẫn còn có thể rời đi. Lòng kiên nhẫn của ta có hạn thôi.
Gã thanh niên nhìn lão giả tóc bạc chằm chằm, nói.
Lão giả tóc bạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, giương giọng nói:
- Vị đạo hữu kia, nếu đã tới, hà cớ gì phải ẩn nấp như vậy?
Trốn ở trong cây đại thụ, Lôi Cương giật mình, bị phát hiện rồi sao? Nhưng hắn không ngay lập tức hiện ra, mà lại đợi trong chốc lát. Sau khi xác định xung quanh, Lôi Cương mới từ trong đại thụ bay ra, nhìn lão giả tóc bạc, nói:
- Ta cũng không cố ý, chẳng qua là đi ngang qua nhìn một cái mà thôi.
Giọng nói của Lôi Cương bình thản, khuôn mặt hiền lành đảo qua mười một tên cường giả.
Hai mắt đám người Hỏa Chiến nhìn Lôi Cương chằm chằm, trong mắt lóe ra tia nhìn sắc bén. Hừ lạnh một tiếng, tay phải gã thanh niên kia chìa ra, một ánh sáng đỏ rực bay ra từ tay phải gã, hướng về phía Lôi Cương, đến nửa đường thì hóa thành một thanh đại kiếm cao ngất hướng về phía khoảng không chỗ Lôi Cương mà chém tới.
Lôi Cương hừ lạnh một tiếng, tay phải vừa chuyển động, cương khí, nội kình điên cuồng ngưng tụ. Một quyền phá không hướng vè phía đại kiếm đỏ rực, đánh tới.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, một sóng chấn động đỏ rực khuếch tan ra bốn phương tám hướng
Lôi Cương lơ lửng trên không trung, ánh mắt nhìn gã thanh niên chằm chằm, lạnh lùng nói:
- Đạo hữu, đây là ý gì?
Gã thanh niên hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tiểu bối, ta khuyên ngươi sớm cút đi. Ở đây không có chỗ cho ngươi.
Lúc này, Lôi Cương đã thu lại ẩn tức thuật, khôi phục lại tu vi cương tiên hoàng giai, làm sao không khiến cho mười một cường giả đạo thánh này không sáng mắt ra chứ? Chỉ có điều khiến cho hắn hơi kiêng dè chính là, gã thanh niên này và lão giả tóc trắng, cao thủ Hỏa Huyền tông cùng với lão giả tóc bạc, bởi vì Lôi Cương không có cách nào nhìn rõ bọn chúng. Nói cách khác, tu vi của bọn chúng đã đạt đến cương thánh, đạo thánh địa giai rồi, mà mấy tên cao thủ còn lại cũng là đạo thánh, cương thánh huyền giai và hoàng giai.
- Thật không? Nếu ta không cút đi, ngươi có muốn dạy ta trước không?
Lôi Cương cười lạnh nói.