Dung Luyện giới.
Bởi Hoả Huyền một lần nữa quản lý Hoả Huyền tông, khiến Hoả Huyền tông tại Dung Luyện giới uy vọng như ánh mặt trời chói chang khinh thường quần hùng. Hiện chỉ có Long Luyện cùng Hoả Vực là hai đại lục duy nhất có thể sánh ngang với Phong tông của Dung Hoả tông trong suốt một thời gian dài.Điều này khiến cả bên cùng lo lắng, suy đoán. Lo lắng là bởi vì nếu không có Dung Hoả tông áp chế Hoả Huyền tông, thì Hoả Huyền tông rất có thể sẽ giống với thời Hoả đế, thống nhất Dung Luyện giới. Có điều, cũng có người suy đoán rất có thể Hoả Anh bị Dung Hoả tông bắt được. Hoả Anh biến mất, Dung Hoả tông sau đó cùng Phong tông dây dưa suốt một thời gian dài, điều này khiến người nào sáng suốt đều có thể suy đoán được vài điểm.
Nhưng Hoả Huyền Tông vẫn tỏ thái độ chẳng hề quan tâm đến Hoả Anh. Điều khiến người khác không thể giải thích được đó là, nếu như Dung Hoả tông có được Hoả Anh, như vậy Hoả Huyền tông nhất định sẽ chịu đả kích vô cùng lớn a. Bởi vì Hoả Anh này phải nhận được truyền thừa của Hoả đế, mới có thể trở thành tân Hoả đế. Từ đó, địa vị của Hoả Huyền tông vốn phải trên Dung Hoả tông mới dao động.
Mà kênh hoả táng của đại lục Long Luyện cùng đại lục Hoả Vực liên tục có những biến đổi bất thường. Vốn dĩ cường giả cương tiên, đạo tiên có thể bình an vượt qua, thế nhưng lúc này, tu luyện giả dưới cấp đạo tiên thiên giai đi vào kênh hoả táng đều chỉ có con đường chết. Đã có rất nhiều sinh mệnh chứng thực cho chuyện này, đến nỗi, ngoài các cao thủ đạo tiên thiên giai, cương tiên thiên giai không còn ai dám đi qua đây.
Tại dòng biển nham thạch nóng chảy phía nam của đại lục Hoả Vực, Dung Luyện giới.
Biển nham thạch nóng chảy vẫn như bình thường bốc lên hơi nóng cuồn cuộn, bọt khí không ngừng thoát ra, khiến người ta sởn gai ốc. Lúc này, biển nham thạch có rất ít người qua lại, vắng vẻ đã gần trăm năm qua. Các tu luyện giả đều như trước bế quan tu luyện, thay vì đi chu du, thì cứ từ từ tu luyện rút ngắn thời gian là hơn.
Ngày hôm đó, từ trong biển nham thạch nóng chảy có một nam một nữ đột nhiên bay ra. Người nam chín chắn, người nữ xinh đẹp như tiên trên trời, kẻ khác nhìn vào đều cảm thấy yêu quý.
"Đây là Dung Luyện giới, ở bên ngoài không gian Trận Uy a?" Người nữ đứng trên biển nham thạch, cảm thụ được khí nóng cuộn lên, mồ hôi toát ra giữa đôi lông mày, hỏi.
"Đúng, ở đây là Dung Luyện giới. Phía dưới là biển nham thạch nóng chảy rộng mênh mông." Người nam tử đáp lời.
Hai người này chính là Lôi Cương cùng Trận U Tuyết từ trong không gian Trận Uy đi ra. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
"Cương Ma, có thể đưa ta đi xem mọi nơi được không?" Trận U Tuyết hoan hô nhảy nhót nói, tuy rằng luyến tiếc không muốn rời khỏi không gian Trận Uy, thế nhưng lúc đi ra rồi, nàng cũng không đau khổ nhiều, mà thoải mái, nghĩ muốn được mở mang kiến thức một phen.
Lôi Cương thản nhiên cười, gật đầu nói: "Chúng ta hiện sẽ xem các đảo lớn nhỏ trong biển nham thạch, đến đại lục Hoả Vực cùng Long Luyện a." Nói đến đại lục Long Luyện, ánh mắt hắn thoáng hiện lên sát khí, Hoả Huyền tông! Thù hận dù sao cũng không thể xoá bỏ, Lôi Cương hiểu rõ hắn lúc này không thể báo thù, thế nhưng hắn chôn dấu ở trong lòng, chỉ cần có cơ hội, tất hắn sẽ báo thù.
Trận U Tuyết không cảm nhận được sát khí của Lôi Cương, tươi cười gật đầu.
Tức thì, thần thức Lôi Cương lan ra, bao phủ nghìn dặm xung quanh, thần thức khẽ động, liền đưa Trận U Tuyết bay về phía tây.
Dọc đường đi, Lôi Cương cùng Trận U Tuyết nhìn thấy không ít đám lửa. Trận U Tuyết thấy đám lửa to lớn cứ nhảy múa như một đứa trẻ, khanh khách cười liên miên, khiến biển nham thạch dường như tăng thêm vài phần linh khí.
Nửa tháng sau, Lôi Cương cùng Trận U Tuyết lơ lửng trên bầu trời của biển nham thạch, nhìn bao quát hòn đảo phía dưới, rộng chừng mấy vạn mẫu, to gần gấp ba lần đảo Khiên Di. Bay được nửa tháng, lần đầu hai người mới gặp được một hòn đảo lớn. Thần thức Lôi Cương cảm nhận được bên dưới có không ít cao thủ cương tiên, đạo tiên, thầm suy đoán hòn đảo này hẳn phải có một thế lực trú ngụ.
"Ở đây có nhiều người, thật là náo nhiệt a. Chúng ta đi xem đi, được không?" Trận U Tuyết nhìn các tu luyện giả đang đi lại như con thoi hoan hô nói. Tuy rằng thành Trận Uy có hơn một nghìn đệ tử, nhưng những đệ tử này đều bế quan tu luyện, hoặc cùng nhau luận bàn, mà thành Trận Uy to như vậy nhưng lúc nào cũng ngập tràn tử khí. Lần đầu tiên nhìn thấy thành nhỏ phồn hoa náo nhiệt, làm sao không khiến Trận U Tuyết được mở rộng tầm mắt.
Lôi Cương thản nhiên, cười nói: "Được, chúng ta xuống dưới xem." Hai người chậm rãi hạ xuống đất.
Lôi Cương hạ xuống sát biên giới của một toà thành nhỏ, hắn không muốn làm các tu luyện giả chú ý, liền đi bộ tiến vào trong thành Hoả Viêm. Lôi Cương kinh ngạc phát hiện, trong thành sinh hoạt rất sầm uất, căn bản là không giống như một thành trong tiểu đảo của biển nham thạch, mà giống như thành trấn trong các đại lục Long Luyện cùng Hoả vực hơn.
Vừa vào đến cửa thành, trước mắt hai người đã vang lên tiếng hét, tiếng rao hàng nối nhau không dứt, giống như chợ thông thường. Trận U Tuyết sáng rỡ mắt, hiếu kỳ nhìn chằm chằm người rao hàng, dường như những người này khiến nàng cực kỳ thích thú.
Dần dần, có vài người cảm nhận được ánh mắt của Trận U Tuyết, quay đầu nhìn lại, tức khắc ngây người. Càng lúc càng có nhiều người nhìn nàng, mà càng lúc càng có thêm người si mê cùng say đắm nàng. Nhất thời, thành Hoả Viêm lúc trước vốn vô cùng náo nhiệt bỗng trở nên lặng ngắt, các tu luyện giả nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của Trận U Tuyết, đặc biết khí tức thuần khiết của nàng khiến bọn họ đều động lòng.
"Bọn họ làm gì mà cứ nhìn ta chằm chằm thế?" Trận U Tuyết nhìn người rồi lại nhìn lại mình, nghi hoặc quay đầu nhìn Lôi Cương hỏi.
Lôi Cương bất đắc dĩ cười, lắc đầu, chưa trả lời, chỉ đưa nàng đến đường lớn của thành Hoả Viêm. Điều khiến Lôi Cương không biết phải làm thế nào chính là, không ít ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn về hắn. Lôi Cương chỉ biết thầm than hồng nhan hoạ thuỷ (người đẹp sẽ mang lại tai hoạ), dung mạo của Trận U Tuyết khiến hắn có lúc còn không thể kiềm chế được, huống hồ những tu luyện giả này tu vi vốn không cao?
Đoàn người tự động tránh đường cho Trận U Tuyết cùng Lôi Cương đi, tất cả ánh mắt rực cháy nhìn chằm chằm Trận U Tuyết, vô cùng si mê.
Trong một khách sạn bình dân trong thành Hoả Viêm, một gã thanh niên anh tuấn ăn mặc sang trọng, lạnh lùng thưởng thức món ngon, phía sau là bốn gã nam tử trung niên áo đen lạnh lùng. Ánh mắt mấy tên nam tử trung niên này đều sắc như kiếm, dường như bọn chúng đã trải qua cả trăm trận chiến, mấy tu luyện giả trong khách sạn bình dân này thấy bọn chúng, đều lảng tránh đi.
"Có một đại mỹ nhân tuyệt thế vừa tới thành Hoả Viêm, ha ha, đại gia ta quả có phúc phận mới được gặp nàng." Bên ngoài khách sạn truyền đến một tiếng thét to đầy kích động. Điều khiến không ít tu luyện giả sửng sốt đó là, đoàn người theo sau đó đều chạy về phía cửa lớn của thành Hoả Viêm. Tên nam tử anh tuấn nghe vậy mắt sáng ngời, vẻ lạnh lùng lúc trước biến mất, nhìn ra ngoài cửa, khẽ quát một tiếng: "Đi!!"
Bốn gã đại hán áo đen nhíu mày, thầm than, thành chủ anh minh một đời, lại sinh được một thiếu chủ ham mê mỹ sắc thế này. Có điều, chức trách của bọn họ là phục tùng mệnh lệnh, liền cung kính theo người thanh niên rời đi.
Trận U Tuyết cùng Lôi Cương chậm rãi đi trước, các tu luyện giả vây xung quanh xem càng lúc càng nhiều. Rất nhiều ánh mắt cuồng nhiệt cháy bỏng nhìn chằm chằm Trận U Tuyết, khiến nàng cau mày, có chút không thoải mái. Nàng cảm nhận được ánh mắt của những người này ẩn chứa một thứ tình cảm khiến nàng chán ghét.
"Chúng ta đi thôi." Trận U Tuyết chán ghét, nhẹ giọng nói.
Lôi Cương thản nhiên cười, gật đầu. Hai người đang chuẩn bị đi thì trong đoàn người đột nhiên có một người quát lên: "Đạo hữu, nếu đi tới thành Hoả Viêm, xin hãy ghé vào trong thành nghỉ ngơi chốc lát, cho tại hạ được làm chủ nhà tận tâm một phen."
Tiếng quát này vừa cất lên, khiến bao tu luyện giả si mê nhan sắc U Tuyết đều tỉnh lại, ánh mắt khác thường nhìn nàng, thầm than vài tiếng.
Đám người tự động rẽ ra một con đường, một gã thanh niên hoa lệ cùng bốn gã nam tử áo đen đi ra, các tu luyện giả vây quanh không ngừng thở dài.
Trận U Tuyết nghe được quay đầu nhìn về phía người thanh niên anh tuấn, chần chờ chốc lát, rồi nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương cười nhạt, quay đầu nhìn tên nam tử này, nói: "Đa tạ đạo hữu có ý tốt, chúng ta chỉ có ý định ở đây ngắm cảnh, không có ý dừng lại."
Người thanh niên đang nhìn chằm chằm khuôn mặt Trận U Tuyết, bỗng chớp mắt vài cái, mắt loé lên hung quang, nhưng rất nhanh biến mất. Hắn liếc mắt nhìn Lôi Cương bên cạnh Trận U Tuyết, nói: "Tại hạ là Hoả Lịch của thành Hoả Viêm, xin đạo hữu hãy nể mặt." Giọng điệu tuy là hiền hoà nhưng ngầm mang theo ý cảnh cáo. Bốn gã nam tử trung niên bên cạnh người thanh niên nhìn Lôi Cương, khẽ nhíu mày, nghi hoặc, rồi lại nhìn chằm chằm hắn, không rõ suy nghĩ cái gì.
Lôi Cương lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoả Lịch, không đáp lời, chỉ nắm tay Trận U Tuyết, xoay người rời đi. Cảm nhận được cái nắm tay của Lôi Cương, mặt nàng đỏ lựng, khiến tên nam tử anh tuấn vô cùng đố kỵ, sát khí tăng vọt. Hắn quát lạnh nói: "Đạo hữu, nếu đạo hữu cố ý không nể mặt Hoả Lịch ta, cũng là không để thành chủ thành Hoả Viêm vào mắt. Đạo hữu hay suy xét cho kỹ a."
Lôi Cương cười nhạt, tiếp tục kéo Trận U Tuyết đi, mà nàng như con chim nhỏ néo vào người hắn, tuỳ ý hắn đưa đi.
"Như vậy là đạo hữu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt rồi." Ánh mắt Hoả Lịch lạnh lẽo, quát lên. Thấy Lôi Cương vẫn không quay đầu lại, thậm chí cũng chẳng thèm dừng lại lấy một thoáng, hắn giận tím mặt, quát khẽ nói: "Bắt hắn! Đừng làm bị thương bị đạo hữu kia."
Hoả Lịch cười gằn nhìn bóng lưng của Lôi Cương, bỗng sửng sốt, nhìn bốn gã nam tử vẫn đứng yên bên cạnh, quát khẽ nói: "Đi bắt bọn họ mau!!"
"Thiếu chủ!! Người này hơi quen mặt, hơn nữa rất bí ẩn, thiếu chủ xin hãy cân nhắc." Một gã nam tử khàn giọng nói.
Hoả Lịch nhìn bóng Trận U Tuyết sắp rời đi đến nơi, quýnh lên, quát khẽ nói: "Các ngươi không động thủ, ta sẽ không tha cho các ngươi." Nói xong, hắn rút ra một thanh tiên khí vọt tới phía Lôi Cương. Bốn gã nam tử cứng đờ người, nhìn nhau, thầm than một tiếng, cũng rút tiên khí ra đánh tới phía Lôi Cương.
Cảm nhận được đòn tấn công phía sau, Lôi Cương cười nhạt, dừng bước, quay đầu nhìn năm đợt tấn công sắc bén, hắn vươn tay phải ra, ngưng tụ thành quyền. Nội kình cùng cương khí trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt trong hai quyền, một luồng ánh sáng bốn màu phát ra từ hai quyền đó, tụ thành một bàn tay khổng lồ bốn màu, tấn công năm người.
"Ầm!!" Một tiếng chấn động trầm thấp vang lên, Hoả Lịch đứng gần nhất bị đánh cho hồn phi phách tán, mà bốn gã nam tử áo đen phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược lại. Ba gã nam tử rơi trên mặt đất, chết ngắc, gã còn lại sống chết không rõ.
Các tu luyện giả vây xem hít một hơi, hoảng hốt, thiếu chủ thành Hoả Viêm đã chết? Bọn hắn ngầm thương hại nhìn về phía Lôi Cương cùng Trận U Tuyết, thế nhưng phát hiện hai người đã biến mất tự bao giờ.
Các tu luyện giả xung quanh đều hốt hoảng rời khỏi thành Hoả Viêm, thiếu chủ vừa chết, chỉ sợ bọn họ sẽ phải chịu cơn thịnh nộ của thành chủ mà thôi.