Thể Tôn

Chương 362: Dự cảm không lành

Nhóm Sáu gã cường giả cương thánh, đạo thánh gồm Cửu Xá, dù như thế nào cũng không biết, Minh Đế mà bọn họ sùng bái đã bị Lôi Cương nhốt ở trong Nê Hoàn cung rồi.

Mà lúc này, trong đại điện Cửu Minh, linh khí thuộc tính thổ trở nên vô cùng sôi sục, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, cuồn cuộn linh khí thuộc tính thổ không ngừng tiến về phía trung tâm, là chỗ Lôi Cương ngồi xếp bằng. Mà xung quanh cơ thể Lôi Cương cũng có một lớp ánh sáng màu vàng bao phủ tạo thành một cái thuẫn, như thể tạo thành một cái lồng phòng ngự.

Lúc này, Lôi Cương đã chìm vào trong cảm thụ linh khí có thuộc tính thổ ẩn chứa trong đại điện.

Không biết đã bao lâu rồi, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng. Hắn đột ngột mở hai mắt, trong nháy mắt linh khí thuộc tính thổ trong đại điện lại trở nên yên lặng, rồi vòng xoáy từ từ biến mất. Lôi Cương khe khẽ thở dài, thầm nghĩ: "mặc dù mình có thể cảm thụ được linh khí thuộc tính thổ, nhưng mà muốn lĩnh ngộ ý nghĩa huyền ảo của nó thì lại quá khó". Lôi Cương đã có thể cảm thụ được linh khí thuộc tính thổ, đồng thời cũng thử lĩnh ngộ ý nghĩa huyền ảo của nó, nhưng lại phát hiện ra, căn bản là mình không có khả năng. Rơi vào đường cùng, Lôi Cương chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi. Thần thức Lôi Cương lặn vào trong Nê Hoàn cung thì phát hiện ra hai mắt Minh Đế đã nhắm nghiền, bốn con tiểu long vẫn quấn quanh lấy hai tay, hai chân y.

- Minh Đế, ngươi đã đến giáp ranh Đại địa chi nguyên chưa?

Lôi Cương nhìn Minh Đế nói.

Hai mắt Minh Đế nhắm nghiền, cơ thể y khẽ động đậy, rồi mở hai mắt ra, nhìn Lôi Cương chằm chằm, khóe miệng nhếch lên vẻ trêu tức, cười lạnh, nói:

- Tiểu bối, chẳng nhẽ ngươi có chủ ý với Đại địa chi nguyên sao?

Nội tâm Lôi Cương ngưng đọng, không mảy may chấp lời châm chọc của Minh Đế. Minh Đế nói như thế, chẳng lẽ nào địa chi nguyên rất khó sao, Lôi Cương ngay lập tức suy nghĩ. Một lát sau hắn nói:

- Ngươi chỉ cần nói với ta về Đại Địa chi nguyên là được.

- Hừ, tiểu bối, Đại Địa chi nguyên là thứ mà một cương đế hoàng giai ngươi dám mơ tưởng sao?

Minh Đế mỉa mai nói.

Thần niệm của Lôi Cương khẽ động, bốn con tiểu long quấn chặt lấy hai tay, hai chân Minh Đế mà cắn. Cảm thụ được thần hồn trôi đi, trong hai mắt Minh Đế đầy vẻ giận dữ và lo âu, vội vàng nói:

- Tiểu bối, ngươi đã điếc không sợ súng, thì bản đế sẽ nói cho ngươi biết. Đại Địa chi nguyên cần phải có sáu loại vật phẩm thì mới có thể mở ra được.

Sắc mặt Lôi Cương cười nhạt, bốn con tiểu long lại cuốn lấy Minh Đế. Ai có thể nghĩ đến một người danh chấn bảy giới, đế vương của Cửu U giới lúc này mà lại bị một tên tiểu bối giam cầm chứ?

Minh Đế ngăn chặn sự giận dữ trong nội tâm, hai mắt y gần như bốc hỏa, nhìn chằm chằm vào Lôi Cương, lãnh đạm nói:

- Mở được Đại Địa chi nguyên phải có sáu loại vật phẩm riêng biệt là: huyết thú của Cửu U giới, u giới, đại địa chi thạch, chi sa vĩnh hằng, chi thổ nguyên sinh, tiên thú thạch hành thổ cửu giai.Trước tiên, không nói tới việc, có được sáu loại đồ vật này gian nan tới cỡ nào, mà cho dù ngươi chiếm được, thì ngươi cũng rất khó mà đi vào được trung tâm của Đại Địa chi nguyên. Đại Địa chi nguyên nghịch thiên như vậy có cả thần thú. Dù cho lão phu có đạt đến đỉnh, cũng không dám chạm vào.

Lôi Cương cả kinh, có cả thần thú sao? Nội tâm hắn thở dài, xem ra trước khi suy nghĩ của mình đúng là quá ấu trĩ. Thần thú chính là thứ cùng cấp với cường giả Đạo Thần, Cương Thần., Căn bản là cương thánh còn không thể đánh lại được, chứ đừng nói một tiểu tử Cương Đế hoàng giai như mình.

- Tiểu tử, bản đế khuyên ngươi không nên có chủ ý đến Đại Địa chi nguyên, nếu không ngươi chắc chắn là chết mà không có chỗ chôn. Vật nghịch thiên như thể chỉ có người có cơ duyên lớn mới có thể đạt được.

Minh Đề âm trầm nói. Có lẽ, không phải bởi vì sinh mệnh của bản thân y gặp nguy hiểm trong tay Lôi Cương thì y cũng chẳng quản tới điều đó.

Lôi Cương trầm ngâm, trong chốc lát không nói gì, thần thức hắn rút khỏi Nê Hoàn cung.

Lôi Cương mở hai mắt ra, ánh mắt hắn tối sầm lại, tham niệm Đại Địa chi nguyên trong lòng bị Minh Đế nói làm cho tắt dụi. Lôi Cương ngồi xếp bằng trong đại điện, suy nghĩ. Lúc trước ở Phụng Thiên, bản thân bị hai đại tông phái U Phủ, Địa Linh Tông truy sát, nhưng lúc này, bản thân lại gián tiếp nắm liên minh Cửu Minh trong tay. Có nên hoàn lại những gì mà hai thế lực kia đã cấp cho mình hay không?

Nghĩ đến đấy, ánh mắt Lôi Cương lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn quanh, rồi hắn đứng lên đi ra ngoài đại điện.

Nhẹ nhàng hạ xuống một ngọn núi cao, Lôi Cương hiện ra trên khoảng không. Hắn đưa mắt nhìn xuống hơn một nghìn tên đạo tiên, cương tiên phía dưới, nội tâm hắn rùng mình. Nhưng từ trong núi cao cũng bay ra sáu bóng người, đúng là sáu người Cửu Xá. Lôi Cương quay đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn Cửu Xá, đồng tử của hắn hơi co lại, nội tâm khiếp sợ. Sáu gã cường giả đạo thánh? Trống ngực Lôi Cương đập dồn dập.

Tất cả ánh mắt cũng tập trung nhìn Lôi Cương, ánh mắt Cửu Xá nheo mày lại, ánh mắt năm tên cương thánh còn lại cũng phức tạp đánh giá Lôi Cương.

- Cửu Xá ra mắt Minh Đế!

Cửu Xá quỳ gối trước tiên, rồi quay về phía Lôi Cương cung kính nói. Ánh mắt năm tên cương thánh còn lại thì ngạc nhiên nhìn khuôn mặt kính nể của Cửu Xá, rồi cũng vội vã quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Xin ra mắt Minh Đế!

Ánh mắt hàng nghìn tên đạo tiên, cương tiên bên dưới cũng ngạc nhiên, vì sao Minh Đế lại là Cương Đế hoàng giai? Nhưng thấy sáu gã cao thủ cương thánh, đạo thánh quỳ lạy, thì những nghi hoặc trong lòng những tên đạo tiên này cũng được xóa sạch, rồi cung kính quỳ xuống, cao giọng nói:

- Xin ra mắt Minh Đế!

Máu huyết trong cơ thể Lôi Cương tăng lên, toàn thân hắn khẽ run, nhìn nhiều cao thủ như vậy mà quỳ lạy mình, mặc dù hắn biết rõ người bọn chúng quỳ lạy chính là Minh Đế, thế nhưng, không hiểu vì sao, Lôi Cương cũng cảm thấy cũng được các cường giả tôn kính. Chỉ có cường giả mới khiến cho bọn họ cung kinh như thế. Giả như, nếu trong một thời gian nữa, nếu mà mình đã mạnh lên rồi, thì người mà bọn chúng quỳ lạy như vậy sẽ chính là mình.

Lôi Cương đưa mắt nhìn các cường giả, đang định nói cái gì đó, thì trong đầu hắn đột nhiên truyền đến âm thanh của Minh Đế.

- Sáu cương thánh, một nghìn đạo tiên, liên minh Cửu Minh của bản đế suy bại đến thế này sao?

Âm thanh của Minh Đế đầy cảm giác tang thương, như thể trong giờ khắc này, y già đi không ít.

- Tiểu tử, hãy để bản đế xuất hiện đi!

Âm thanh của Minh Đế lại vang lên.

Lôi Cương hơi sửng sốt, chần chừ một lát, rồi nói:

- Để cho bọn chúng tới giết ta sao?

- Ôi chao, với thần hồn của lão phu lúc này, tu vi không đạt được đến đỉnh, thì dù lão phu có chiếm được thần hồn của ngươi, cũng phải cần khoảng thời gian là rất nhiều năm nữa mới khôi phục lại được. Mặc dù bốn con tiểu long của ngươi sẽ chiếm đoạt thần hồn của lão phu, thế nhưng một lúc sau, lão phu lại phát hiện ra, thần hồn sẽ không chỉ từ từ trôi mất, mà ngược lại sẽ lại tăng thêm. Ở trong nê hoàn cung của ngươi so với việc chiếm thần hồn của ngươi còn tốt hơn. Lão phu không ngốc đến mức cùng ngươi đi đến chỗ chết.

Lôi Cương sửng sốt, đưa mắt nhìn sắc mặt đám người đang chờ đợi phía dưới, gật đầu.

Trừ Cửa Xá ra, thì năm tên cương thánh, đạo thánh còn lại đều quen nhau, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ. Trong nội tâm bọn họ nổi lên thắc mắc, tiểu tử này thực sự sẽ là Minh Đế sao? Vì sao hắn lại chỉ là Cương Đế hoàng giai? Năm vị cương thánh, đạo thánh cùng nhìn về phía Cửu Xá, trong lòng hàng nghìn tên cương tiên, đạo tiên đang ngồi xếp bằng trên mặt đất cũng như vậy.

- Đứng lên đi!

Lôi Cương đột nhiên phát ra tiếng nói, âm thanh già nua, khàn khàn, kèm theo một thứ oai phong của bậc đế vương. Lúc này, Lôi Cương như thể đã là đế vương, trên tay hắn đang cầm vô số sinh linh. Nguồn: http://Trà Truyện

Nội tâm sáu người Cửu Xá chấn động, vội vã kính cẩn đứng lên, năm tên đạo thánh, cương thánh kiềm nén những ngạc nhiên trong lòng.

- Bản đế ấn định cho ngươi, trong vòng một tháng, hãy thu thập tất cả các thế lực cùng sức mạnh lớn, nhỏ mang về Cửu U giới. Mười ngày sau đó, hãy báo cáo với bản đế.

Âm thanh của "Lôi Cương" đột nhiên lớn đến đinh tai nhức óc giống như tiếng sấm.

- Vâng, Minh Đế!

Sáu người Cửu Xá cùng run lên, vô cùng cung kính nói.

"Lôi Cương" đưa hai mắt về phía những tên đệ tử đạo tiên, cương tiên,. Rồi đột nhiên một cổ khí thế kinh khủng vô cùng cường đại ầm ầm bùng nổ. Trong nháy mắt, toàn bộ không gian đông đặc, kết giới bao phủ phía trên cũng rung động dữ dội, như thể bị sóng to gió lớn nhấc lên.

Toàn thân hơn nghìn tên cương tiên, đạo tiên rung động mạnh, sắc mắt trắng bệch, khí huyết trong lòng cuồn cuộn, gần như phun ra một ngụm máu tươi. Cơ thể sáu người Cửu Xá cùng run rẩy, nhưng mà bọn chúng run rẩy do kích động.

Minh Đế… Đúng là Minh Đế.

- Lão phu muốn bế quan một thời gian. Trong thời gian này ngươi có thể trấn trụ bọn họ. Tiểu tử, hãy nhớ cho kỹ, sức mạnh mới là tất cả. Muốn thành một người bề trên, thì chỉ có một con đường, chính là nâng cao tu vi.

Ngay tức thì, khí thể kinh khủng tán đi, tu vi Cương Đế hoàng giai của Lôi Cương lại khôi phục. Nội tâm Lôi Cương lưỡng lự, vì sao Minh Đế lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy?

Suy tư một lúc lâu, Lôi Cương cũng không nghĩ ra vì sao lại vậy, hắn đưa mắt nhìn đám người Cửu Xá ở phía sau, nội tâm khẽ động, rồi hướng về phía ngoài thành Cửu U mà bay đi.

Mặc dù đám người Cửu Xá còn nghi ngờ, thế nhưng, cũng không ai dám tiến lên để hỏi dò.

Sau khi thấy bóng dáng Lôi Cương biến mất, sắc mặt Cửu Xá trở nên nghiêm túc, rồi nhìn đám tu luyện giả bên dưới, nói:

- Các ngươi đã nghe thấy Minh Đế nói rồi đấy, tất cả đạo tiên, cương tiên thiên giai hãy lên đường để thăm dò thế lực Cửu U giới đi.

- Vâng! Đại trưởng lão!

Ngay sau đó, gần một nửa cường giả biến mất.

Sau khi ra khỏi liên minh Cửu Minh, Lôi Cương đi trên đường lớn ở thành Cửu U. Lúc này, nội tâm hắn vô cùng phức tạp, trước đông đảo cường giả cung kính Minh Đế, nội tâm hắn càng hiểu rõ hơn so với cường giả vi tôn, thực lực của mình quá thấp, trước mặt đám người Cửu Xá lại càng thấp như con kiến hôi. Lôi Cương muốn tu vi của mình mạnh lên, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rằng, điều đó đòi hỏi tu luyện là một quá trình dài.

Lúc này, có thể nói, liên minh Cửu minh đã trở thành thế lực của Lôi Cương, nhưng hắn lại là một người yêu thích tự do, nếu không phải vì trên vai hắn có trọng trách, thì lúc này hắn đã có thể tự do mà nâng cao tu vi rồi. Lôi Cương biết, , theo như lời thái huyền sư tôn trước kia, trước khi ngũ hành thể tu của mình đạt đến bộ thứ tư, thì không được hiển lộ ra. Nói cách khác, mình có kẻ thù dấu mặt, nhưng mà kẻ thù dấu mặt này có lẽ cũng là cao thủ tương đương với sư tôn bị nhốt trong cái không gian bốn màu kia. Lúc này, đã đạt đến bộ thứ ba, sau khi mình đạt được đến bộ thứ tư, thì mình mới có thể đối mặt với những kẻ thù dấu mặt kia. Lôi Cương mở mang kiến thức cường giả càng nhiều, thì lại càng biết thực lực của mình thấp đến thế nào. Đối mặt với bọn Cửu Xá, hắn chỉ như con kiến hôi, chứ đừng nói đến việc đối mặt với sư tôn bị giam cầm. Lôi Cương không cam lòng, đối với Thái Huyền sư tôn, Lôi Cương muốn vì người mà báo thù. Nếu như không có sư tôn, thì cũng không có mình ngày hôm nay. Hơn nữa, lúc trước, ở Phụng Thiên, đôi nam nữ huyền bí kia càng làm cho Lôi Cương không thể hiểu được. Một cái cảm giác nguy hiểm xưa nay chưa từng có bao phủ trong lòng Lôi Cương.

Thực lực của mình, làm sao mà có thể nhanh chóng nâng cao được?

Trong lòng Lôi Cương xuất hiện một thứ cảm nghĩ khổ sở, nhưng nhanh chóng bị xóa đi. Nếu mình đã là tu luyện giả rồi, thì sẽ dùng mọi biện pháp để nâng cao tu vi.

Đạo pháp đoạt hồn? Trong lòng Lôi Cương đột nhiên hiên lên môt ý nghĩa như vậy.