Dưới những xung đột ngầm ở Phụng Thiên thành, Lôi Cương đang tu luyện trong thành chậm rãi bước ra, Lôi Cương tính toán thời gian bản thân đi vào Hạo Huyền Lôi phủ cũng gần được hai tháng rồi. Còn Khai Thiên thiết quyển có lẽ giờ này cũng đã đến vạn Tượng các rồi, vì thế, Lôi Cương có chút vội vàng rời khỏi phủ đệ.
Vừa mới đi đến con đường lớn, Lôi Cương cảm giác được không ít thần thức quét qua người hắn, vốn dĩ Lôi Cương cứ ngỡ chỉ là sự tò mò của đám đệ tử xung quanh, nhưng suốt cho đến lúc Lôi Cương đi đến trung tâm của Phụng Thiên thành, số thần thức đó lại càng nhiều thêm, khiến cho Lôi Cương thầm nghi trong lòng, lẽ nào là U phủ? Trong lòng Lôi Cương liền đề cao giới bị, cảnh thị tứ phía, sau cùng chậm rãi tiến vào trong Vạn Tượng các.
Sau khi vào trong Vạn Tượng các rồi, Lôi Cương mới cảm nhận được sự biến mất của những thần thức đó, suy đi nghĩ lại một lát rồi Lôi Cương cũng không để ý nữa, hiện gườ hắn đang ở trong Phụng Thiên thành, cho dù là U phủ hay Địa Linh tông có to gan lớn mật đến mấy đi chăng nữa thì cũng sẽ không dám tùy tiện hành động, đến lúc đó Lôi Cương mới bắt đầu chú ý đến xung quang, sau cùng nhìn về phía Chỉ San đang vùi đầu vào một đống đồ đạc ở trước quầy tiếp khách, ánh mắt chớp động, hai mắt Lôi Cương nhìn chăm chăm vào khuôn mặt chăm chỉ, tinh tế của Chỉ San, không dằn lòng được dâng lên cảm giác vui vẻ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Lôi Cương, Chỉ San ngẩng đầu nhìn về hướng mà Lôi Cương đang đứng, đôi mắt đẹp sáng lên, trên khuôn mặt phảng phất nụ cười, đứng lên, cười cười nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương mỉm cười bước đến trước mặt Chỉ San, đôi mắt Lôi Cương cẩn thận quan sát Chỉ San, mãi cho đến khi khuôn mặt Chỉ San nhuộm một màu đỏ Lôi Cương mới chịu thu ánh mắt lại, cười nói:
- Chỉ San cô nương hôm nay thật xinh đẹp!
Trong đôi mắt đẹp của Chỉ San hiện lên nét mừng thầm, chu môi nói:
- Lẽ nào tôi trước đây không đẹp sao?
Mặt Lôi Cương đầy vẻ kinh ngạc nhưng vẫn cười nói:
- Trước đây Cương Ma thấy Chỉ San cô nương có khuôn mặt rất đẹp, đến hôm nay quan sát kĩ một lượt thì phát hiện ra, Chỉ San cô nương không nhưng là khuôn mặt đẹp mà đến cả tâm hồn cũng mĩ lệ không gì sánh được.
Lôi Cương không dằn lòng được đùa với Chỉ San. Lại thấy trên mặt Chỉ San thoáng hiện nét hồng thì không kềm được trái tim bỗng đập loạn một nhịp.
Hô hấp của Chỉ San đột nhiên có vẻ có chút khó khăn, khuôn mặt vốn trắng bóc tinh khiết ngay lúc đó bỗng có màu sắc như vỏ trái táo chín, thấy Lôi Cương đứng một bên lén cười, Chỉ San liền trừng mắt với Lôi Cương một cái, nói:
- Ai chẳng biết thời gian của Cương Ma đô thống là rất quý hiếm, lúc bình thường làm gì có thời gian mà ra ngoài dạo chơi thế này, thiết quyển mà ngài cần hôm kia đã đến Vạn Tượng các rồi, ta muốn liên hệ với ngài nhưng không có cách nào mà tìm được người của ngài cả.
Trong âm thanh của Chỉ San mang theo chút hờn dỗi khiến trái tim Lôi Cương lại một lần nữa thoáng động.
Ngượng ngùng cười một lát rồi nói:
- Mấy ngày nay ta đều lo tu luyện, cho nên Chỉ San cô nương mới tìm không ra.
Tiếp đó, Lôi Cương thoáng dừng lời, ánh mắt cũng trở nên như có lửa, nói:
- Chỉ San cô nương, thế ... thiết quyển đó đâu?
Sắc mặt của Chỉ San dần lấy lại vẻ bình thường, nhìn vào mắt Lôi Cương nói:
- Mời Cương Ma đô thống cùng Chỉ San đi nhận thiết quyển.
Chỉ San và Lôi Cương lại một lần nữa đi vào trong phòng giao dịch, lần này Chỉ San không bắt Lôi Cương phải đứng đợi ở đây nữa mà trực tiếp dẫn Lôi Cương vào sâu bên trong Vạn Tượng Các, đây là nơi có không ít cao thủ trấn thủ. Không ít cao thủ thấy Lôi Cương đi vào, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đề phòng, nhưng sau khi nhìn thấy Chỉ San thì nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm nhiên.
Biến hóa của những cường giả này Lôi Cương đều ghi nhớ cẩn thận từng chút một, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, Chỉ San này trong Vạn Tượng các rốt cục là có thân phận gì chứ? Từ thần sắc của đám cao thủ ở đây và ở Đan các cho thấy, chỉ sợ Chỉ San không đơn giản chỉ là một nhân viên làm việc trong Vạn Tượng các mà thôi, tuy nhiên, Lôi Cương cũng không nghĩ nhiều, Chỉ San có thân phận gì thì cũng chả có liên quan gì đến hắn cả.
Đợi đến lúc Chỉ San dẫn Lôi Cương đến một khu tiểu viện u nhã thì Chỉ San có phần lưỡng lự nói:
- Hai cuộn thiết quyển do đích thân ta bảo quản, đây là nơi nghỉ ngơi hàng ngày của ta.
Nói rồi Chỉ San mở cửa tiểu viện, bước vào bên trong, Lôi Cương sau giây lát do dự cũng nối bước theo sau, tiến vào trong tiểu viện, một làn hương thơm nhè nhẹ phảng phất trên mặt, khắp cả tiểu viện trồng đủ các loại hoa cỏ, xinh đẹp vô cùng.
Chỉ San đi đến bên một tòa lầu các thanh nhã thì dừng lại, sắc mặt phảng phất sắc hồng, không quay đầu lại mà đẩy cửa tòa lầu nói:
- Vẫn đành phải mời Cương Ma đô thống chờ ở ngoài một lát vậy.
Nói rồi bước vào trong rồi đóng cửa lại.
Lôi Cương ngây cười rồi không nén được đành cười khổ, rồi bắt đầu đánh giá hoa cỏ bên trong tiểu viện. Mặc dù Lôi Cương không hiểu chút gì về hoa nhưng ngửi mùi hương thoang thoảng thoát ra từ chỗ hoa này thì cảm thấy tinh thần trở nên sảng khoái không ít.
Sau giây lát, Chỉ San bước ra từ bên trong Nhã các, trên tay cầm hai cuộn thiết quyển, sắc mặt thoáng hồng đi về hướng Lôi Cương, nói:
- Cương Ma đô thống, hai cuộn này là thiết quyển của vị đạo hữu ở Mộc Thần giới, mời Cương Ma đô thống kiểm tra lại một lượt xem thử có phải là vật ngài cần hay không ......?
Chỉ San chưa nói hết lời đã phát hiện ra hai mắt Lôi Cương đang nhìn chằm chặp vào thiết quyển trên tay nàng, ánh mắt thoáng tối, bước lên phía trước, trao thiết quyển cho Lôi Cương.
Lôi Cương nhận lấy thiết quyển, hai mắt đánh giá thật tỉ mỉ thiết quyển, mười mấy cuộn thiết quyển trong giới chỉ giường như cảm nhận được khí tức của hai cuộn thiết quyển này vậy liền phát sinh ra rung động, ánh mắt Lôi Cương nhìn chằm chằm vào thiết quyển, khuôn mặt trước tiên là kích động, sau đó là một mặt đau thương. Điều đó khiến cho Chỉ San cảm thấy vô cùng tò mò, ánh mắt găm trên người Lôi Cương, lời định nói ra liền dừng lại.
Rất lâu sau đó, Lôi Cương mới thở ra một hơi, thu hai cuộn thiết quyển vào trong giới chỉ, rồi nói với Chỉ San:
- Đa tạ Chỉ San cô nương, hai cuộn thiết quyển này chính là vật mà tại hạ đang tìm kiếm.
- Ha ha ha, Cương Ma đô thống đem cả thứ quý giá như hỗn mộc kim phù tặng cho Chỉ San, hà tất còn phải khách khí như thế?
Chỉ San chu môi lên thoáng hiện ra nét cười.
Lôi Cương gật gật đầu, ánh mắt nhìn Chỉ San nhưng lại chìm vào trong suy tư.
Hai cuộn thiết quyển này chính là Khai Thiên thiết quyển, tuy nhiên lúc này Lôi Cương không có cách nào để biết được hai cuộn thiết quyển này là thức thứ bao nhiêu. Xem ra chỉ có tập hợp đủ ba mươi tư thức rồi mới có thê liên hợp lại được.
Lôi Cương chìm vào trầm tư đúng là làm khổ cho Chỉ San, khuôn mặt trắng ngời tinh khiết nhanh chóng đỏ bừng, hô hấp dường như có phần trở nên gấp gáp, mục quang phiêu hốt không định không tan nhìn thẳng vào Lôi Cương, từ nhỏ đến lớn trừ cha mẹ ra chưa từng có ai dám nhìn nàng chằm chằm như thế. Text được lấy tại http://Trà Truyện
Trong nhất thời không khí trong tiểu viện bỗng trở nên ngụy dị.
Mãi cho đến Khi Lôi Cương lấy lại thần hồn thì phát hiện Chỉ San khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngây ra có vẻ như đang chìm đắm trong cái gì đó.
- Chỉ San tỷ tỷ, tỷ quả thật là ở đây.
Ngay lúc đó một âm thanh quen thuộc vang lên.
Chính thế lại làm cho Lôi Cương và Chỉ San tỉnh lại, Chỉ San khuôn mặt đỏ bừng vội vàng lùi lại, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ và bất an, còn Lôi Cương cũng thấy ngượng ngùng, không dám nhìn Chỉ San nữa
- Ý, Chỉ San tỷ tỷ, nơi này từ lúc nào lại có đàn ông thế này?
Một cô gái thân hình gầy nhỏ đứng ở cửa tiểu viện đang nhìn chằm chằm vào lưng Lôi Cương.
Lôi Cương quay đầu nhìn cô bé đó mỉm cười nhưng cũng chẳng biết nói gì.
- A, ngài chẳng phải chính là Cương Ma đô thống đó sao? Sao ngài lại ở chỗ của Chỉ San tỷ tỷ, lẽ nào hai người .... .....
Cô bé gầy gò dáng vẻ như phát hiện được bí mật kinh thiên gì đó hốt hoảng hô lên.
Điều này khiến cho Chỉ San biến sắc mặt, thân mình vụt xuất hiện trước mặt nữ tử nhỏ bé, chặn đôi môi của cô bé lại, nói:
- Tiêu Mị, việc này .... ... việc này ... .... ngươi không được đoán mò .