Lôi Cương xoay người lại, nhìn Quân Thắng quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu nói: "Quân Thắng, ta không có ý thu nhận đồ đệ. Sức mạnh trời sinh của ngươi nếu như không tu luyện ra nội kình, sợ rằng tương lai khó mà phát triển. Ta cũng chỉ là nhất thời hứng khởi, mới chỉ điểm cho ngươi." Trong đầu Lôi Cương đã sinh ra một ý niệm, Lôi Cương nói với Quân Thắng về nội kình, nguyên nhân chủ yếu là do Quân Thắng cũng không phải là thiên tài tuyệt đỉnh trong phương diện tu luyện, nhưng ở thể tu so với Ngu Đao có khi còn tốt hơn. Một thiên tài thể tu như vậy để mai một thì quả là đáng tiếc.
Quân Thắng đang mang vẻ mặt rất kiên quyết, nghe được Lôi Cương nói thì trong lòng vô cùng thất vọng, thấp giọng nói: "Sư tôn của Quân Thắng từ khi ta hiểu chuyện đã qua đời, còn ta phải trải qua vô số lần thử thách sống chết mới có được tu vi ngày hôm nay, hơn nữa đối với sức mạnh còn có lòng si mê cuồng nhiệt, thế nhưng khổ nỗi không có tiền bối chỉ điểm. Lúc này gặp được một tiền bối như người, đúng là ông trời chiếu cố Quân Thắng ta, cầu mong tiền bối có thể thu nhận ta." Giọng Quân Thắng thành khẩn đến cực điểm, khiến trong lòng Lôi Cương khẽ dao động, nhìn chằm chằm vào Quân Thắng suy tư.
Quân Thắng cũng không phải là hạng người tứ chi phát triển, Lôi Cương thể hiện sức mạnh khiến Quân Thắng vô cùng sùng bái. Quân Thắng càng biết rõ, có thể nâng cao trình độ hay không chính là dựa vào người thanh niên trước mặt.
Cũng không hẳn là Lôi Cương không có ý thu nhận đồ đệ, sức mạnh trời cho của Quân Thắng cũng thừa khả năng làm đệ tử của Lôi Cương, nhưng Lôi Cương luôn có thói quen độc lai độc vãng. Sau một hồi suy tư, Lôi Cương chậm rãi nói: "Cũng không phải không có khả năng thu nhận ngươi làm đệ tử. Nếu trong vòng một tháng ngươi có thể tu luyện ra nội kình, vậy ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, được không?"
"Đa tạ tiền bối!" Quân Thắng dập đầu ba cái, kích động nói.
Lôi Cương lấy từ trong giới chỉ ra một viên tinh thạch, đem hai tầng đầu tiên của "Thể Tu quyết" ấn nhập vào bên trong, đưa cho Quân Thắng.
Tiếp nhận tinh thạch mà hai tay khẽ run lên, Quân Thắng cũng không kiểm tra ngay lập tức mà nhìn Lôi Cương kích động.
"Đứng lên đi, tu luyện cho tốt. Trong thời hạn một tháng, nếu như không tu luyện được nội kình trong "Thể Tu quyết" thì coi như ta chỉ điểm cho ngươi một lần thôi." Lôi Cương thản nhiên nói, nói xong liền đi vào phía sâu trong thành Phụng Thiên.
Hai tay Quân Thắng cầm "Thể Tu quyết" run run nhìn theo Lôi Cương rời đi.
Lôi Cương chậm rãi đi trước, cảm nhận được không ít ánh mắt kính nể của những người tu luyện, khóe miệng hắn nhếch lên hơi cười, chỉ có cường giả mới được người khác tôn kính. Lần này Lôi Cương chỉ điểm cho Quân Thắng cũng không phải là nóng lòng mến chuộng tài năng. Khi gia nhập Phụng Thiên, Lôi Cương cũng lo lắng một vấn đề, U phủ, Địa Linh Tông xưng bá toàn bộ Cửu U giới là dựa vào cái gì? Qua rất nhiều năm tích lũy thế lực, sợ rằng tại thành nào thị trấn nào của Cửu U giới cũng có người của U phủ. Mà hiện giờ Phụng Thiên có thể trở thành đầu sỏ thứ ba tại Cửu U giới là dựa vào cái gì? Có phải Phụng Thiên mượn thế lực của đại đa số những người tu luyện trong Cửu U giới hợp thành một thế lực khổng lồ khiến U phủ và Địa Linh Tông phải kiêng dè. Thông qua chuyện này, Lôi Cương hiểu ra có một số việc, không phải chỉ dựa vào một người mà phải là cả một tập thể, cũng có thể nói là dựa vào thế lực phía sau mình. Chính mình cũng không thể cả đời đều tâm phục khẩu phục tại Phụng Thiên, khi bản thân tu luyện "Thể Tu quyết" ắt hẳn mai sau sẽ trở nên phi phàm.
Lôi Cương nhớ rõ ràng, lời sư tôn Thái Huyền trước khi hồn tiêu phách tán có nói, nếu không tu luyện được "Thể Tu quyết" đến tầng thứ tư thì không được để lộ. Nói cách khác, nếu sau này tu luyện "Thể Tu quyết" có tiến triển sẽ có phiền phức lớn, chính Thái Huyền sư tôn bị vây hãm trong không gian bốn màu kia sợ cũng không phải là đơn giản. Lôi Cương suy đoán sư tôn Thái Huyền hẳn là bị người ta nhốt ở không gian bốn màu sắc đó, còn bốn con thần lòng cũng là đang luyện hóa sư tôn. Lôi Cương còn nhớ rõ ràng bốn con thần long đã cắn hai tay hai chân của sư tôn, tu vi của sư tôn không ngừng bị chúng hút lấy. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chắc đó là lúc đang tu luyện đến tầng thứ tư, thậm chí là thứ năm, nếu như đến lúc đó không có thế lực cực mạnh chống đỡ, e rằng căn bản là không có cách nào chống lại kẻ thù của sư tôn.
Càng tu luyện "Thể Tu quyết" Lôi Cương càng cảm nhận được sức mạnh kinh khủng. Mà luyện đến trình độ như của sư tôn thì chắc là mạnh đến chính mình cũng không tưởng tượng nổi. Sư tôn bị nhốt, e rằng nguyên nhân rất lớn là do "Thể Tu quyết", do tu luyện pháp quyết quá mạnh mà ra. Còn người nhốt sư tôn chỉ sợ là cũng cảm nhận được nguy cơ, nên mới luyện hóa sư tôn. Mình không thể đi theo con đường của sư tôn, mà phải làm mạnh thế lực của chính mình, khiến các cường giả phải kiêng dè. Tuy rằng lúc này không có cách nào biết được người nhốt sư tôn đạt đến trình độ mạnh cỡ nào, thế nhưng, không thể để đến lúc đó không có sức chống lại. Lôi Cương dự định, thành lập thế lực của chính bản thân mình.
Thực lực cá nhân sẽ làm người ta kiêng dè, nhưng thế lực mạnh mẽ sẽ làm lòng người sợ hãi. Mà lúc nãy chỉ điểm cho Quân Thắng là bởi vì Lôi Cương dự định để Quân Thắng làm tai mắt cho mình ở Cửu U giới. Đời sống ở Cửu U giới Quân Thắng rõ như lòng bàn tay, hơn nữa, tại Cửu U giới này chiến tranh tràn lan, tốt nhất là nên thành lập một thế lực ở địa phương.
Đã trải qua những thử thách sống chết lớn nhỏ, Lôi Cương dần dần hiểu rõ, một người hùng mạnh không phải vô địch, trừ phi đạt được cảnh giới cao nhất. Nhưng lúc này, chính mình phải củng cố một thế lực để làm hậu thuẫn.
"Hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!" Hai mắt Lôi Cương nhìn vào sâu phía bên trong Thành Phụng Thiên lẩm bẩm nói.
Lôi Cương không khỏi nghĩ tới lão Vân trong Hạo Huyền Lôi phủ, nếu có lão Vân giúp đỡ, có lẽ chính mình cũng có thể xây dựng được một nơi đẹp như Phụng Thiên vậy. Đáng tiếc thực lực của lão Vân quá kinh khủng, bản thân mình lúc này cũng chưa thể sai khiến được. Lôi Cương nghĩ tới chủ nhân của Hạo Huyền Lôi phủ, chủ nhân của lão Vân, cùng với người sáng tạo ra Khai Thiên, người đó rốt cuộc có thực sự tồn tại hay không? Chính mình cũng mang nhiều bí mật. Hy vọng thực sự có thể giống như lời lão Vân nói, khi thực lực của mình lớn mạnh sẽ liền hiểu rõ.
Chẳng biết vì sao khi đi tới Cửu U giới, trong lòng Lôi Cương xuất hiện một cảm giác bất an, cảm giác đó càng khiến Lôi Cương thêm kiên quyết thành lập một thế lực của chính mình. Nguồn truyện: Trà Truyện
Lôi Cương biết tạo lập một thế lực không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng con đường của mình vẫn còn xa lắm.
Vô tình Lôi Cương đã thâm nhập vào trong thành Phụng Thiên. Kiến trúc hai bên đường lớn cũng trở nên thưa thớt, đại đa số chỉ cao hai tầng, mà trên đường thì không có một bóng người, Lôi Cương tỉnh táo lại, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt Lôi Cương trở nên kinh ngạc. Hắn quan sát phía trước, trong lòng không ngừng ngạc nhiên. Đứng ở cửa thành nhìn vào sâu bên trong thành Phụng Thiên chỉ thấy một mảng đen sẫm, mang máng có thể thấy được một tòa tháp cao cắm vào biển mây, thế nhưng lúc này Lôi Cương chẳng thấy được bất cứ cái tháp cao nào, chẳng lẽ Phụng Thiên không có bảo tháp tu luyện sao?
Xuất ra thần thức, cả người Lôi Cương chấn động, trong các lầu các hai bên đường có đến hơn một nghìn vị cường giả Cương đế, Đạo đế, trong đó đại đa số là cao thủ Cương đế, Đạo đế Thiên giai, không có chỗ nào không tỏa ra hơi máu tanh nồng nặc. Khuôn mặt Lôi Cương trở nên ngưng trọng, vận hành thuật ẩn khí tức đi vào phía sâu bên trong.
Thế nhưng đi được không xa thì Lôi Cương lại bị một bức tường cao ngăn cản, hơn nữa còn có một kết giới bao phủ, căn bản là không có cách nào tiến nhập. Ánh mắt Lôi Cương trở nên ngưng trọng, không dám lộ ra thần thức để chạm vào kết giới. Xem ra, thực lực của Phụng Thiên e rằng không đơn giản, có nhiều vị cao thủ Cương đế Thiên giai đến như vậy. Chỉ sợ là bên trong bức tường cao này chính là các cường giả Cương tiên, Đạo tiên.
Sau một lát suy tư, Lôi Cương cẩn thận dạo qua một vòng quanh bức tường cao, cuối cùng Lôi Cương phát hiện toàn bộ bức tường chỉ có một cửa vào. Cửa vào cũng không có người canh gác, nhưng hai bên lại có hai tượng đá hình dáng quái dị. Việc khiến Lôi Cương khiếp sợ chính là khi đứng ở xa xa kiểm tra cũng nhận thấy hai luồng thần thức đang hướng phía mình lao đến, khiến Lôi Cương hết hồn, cấp tốc rời khỏi đó.
Lúc hai luồng thần thức đó biến mất Lôi Cương mới thở phào nhẹ nhõm, đi trên đường lớn. Ở bên trong bức tường cao của thành Phụng Thiên chắc chắn là những người phi phàm, còn hai tượng đá kia chắc cũng không phải là đơn giản.
Xem ra Phụng Thiên cũng không đơn giản như lời đồn đại trong Cửu U giới. Khiến cho U phủ, Địa Linh Tông kiêng dè chắc không chỉ một mình vực chủ thần bí của Phụng Thiên.
Sau một lúc lâu suy tư, Lôi Cương tăng tốc, thân thể giống như ma quỷ trở lại đại viện. Lúc này đại viện đã được tu sửa lại, cái hố to cũng đã bị lấp đất, ba dãy phòng ở được xếp ở ba hướng bên trong đại viện. Xuất ra thần thức, Lôi Cương phát hiện Quân Thắng đã ngồi tu luyện trong một căn phòng, những người còn lại cũng chia nhau những căn phòng tương ứng tu luyện. Cuối cùng Lôi Cương vào một căn phòng không có người, đóng cửa xong thì liền ngồi xuống xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện.
Hai mươi ngày sau, Lôi Cương mở hai mắt, nhìn hình dáng bên ngoài cửa, ánh mắt sửng sốt, khóe miệng nhếch lên cười. Hai mươi ngày… Quân Thắng chỉ mất hai mươi ngày đã tu luyện được nội kình, thật là phi phàm.
"Vào đi!" Lôi Cương nói khiến cho bóng người ngoài cửa giật mình, mở cửa phòng đi vào.
Hai mắt Quân Thắng vô cùng kích động nhìn Lôi Cương, cả người run lên, quỳ hai đầu gối xuống đất, lớn tiếng nói: "Quân Thắng bái kiến tiền bối. Quân Thắng không phụ lòng mong đợi của tiền bối, trong hai mươi ngày đã tu luyện được nội kình, xin tiền bối thu nhận Quân Thắng." Giọng nói Quân Thắng hùng hồn âm vang đầy vẻ kích động. Cảm nhận được sự mạnh mẽ của nội kình, trong lòng Quân Thắng càng thêm kiên quyết bái Lôi Cương làm sư phụ.
"Haha, rất tốt! Hai mươi ngày đã tu luyện được nội kình." Lôi Cương cười nhạt gật đầu, chỉ có điều ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, vung tay lên tạo ra một kết giới cách âm, khuôn mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Quân Thắng nói: "Quân Thắng, trước khi ta nhận ngươi còn có một điêu kiện."
"Tiền bối, điều kiện gì? Quân Thắng sẽ làm được." Quân Thắng ngẩng đầu, hai mắt kiên quyết nói.
"Haha, bây giờ nói thì còn quá sớm." Lôi Cương cười nhạt nói, rồi chậm rãi nói tiếp: "Khi ta nhận ngươi làm đồ đệ thì ngươi phải rời khỏi Phụng Thiên! Ngươi có bằng lòng hay không?"
Cả người Quân Thắng chấn động, sắc mặt trở nên đờ đẫn.