Nhóm Lôi Cương thở phào nhẹ nhõm, cảm thụ được khí tức của U Trường biến mất. Trong lòng hắn hiểu rõ, trong khoảng thời gian này, U Trường sẽ không tấn công mình nữa. Lôi Cương từ từ nhìn về phía lão ẩu được gọi là Thanh Tuyền Thủy, trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán, tu vi của Thanh Tuyền Thủy rốt cuộc là đạt được mức nào, mà có thể uy hiếp được những người này?
- Đạo hữu, trước đây, chúng ta đã gặp rồi sao?
Lúc này, Trường Cốt đột nhiên nhìn Lôi Cương chằm chằm, rồi âm u hỏi.
Nội tâm Lôi Cương giật mình, khuôn mặt hắn hơi biến đổi, lộ ra vẻ nghi ngờ, nói:
- Tiền bối, chắng nhẽ, trước đây chúng ta đã gặp rồi sao? Tại sạo ta lại thấy đây là lần đầu gặp ngươi nhỉ?
Trường Cốt cũng không trả lời, mà nhìn chằm chằm Lôi Cương, thận trọng suy tư.
- Được rồi, đi vào thạch tháp đi!
Thanh Tuyền Thủy nhìn vào mắt Trường Cốt, sau đó lạnh lùng nói. Y đi trước một bước, cơ thể lại xuất hiện trên bầu trời. Mấy người chuyển động lên xuống, rồi đứng ở phía dưới thạch tháp.
Cảm thụ được sát khí của U Trường, nội tâm Lôi Cương cười nhạt, rồi vội vã đuổi theo.
Đợi Lôi Cương đi tới thạch tháp, cả bọn quây lại quanh thạch tháp. Sắc mặt Lôi Cương cứng đờ, thạch tháp vậy mà không có cổng vào, hắn nghi hoặc nhìn về phía Thanh Tuyền Thủy, đợi y trả lời.
- Hãy cùng chung sức phá tan kết giới của thạch tháp!
Thanh Tuyền Thủy hờ hững nhìn vào mắt Lôi Cương, chậm rãi nói, rồi theo cơ xuất ra một tế kiếm màu nâu, khí thế toàn thân đột phát, bắn vào thạch tháp. Đòn tấn công mạnh mẽ khiến cho Lôi Cương và năm thanh niên phía sau Mộc Sầm cùng lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn Thanh Tuyền Thủy.
- Bang bang, ầm…
Một tiếng nổ vang dội, mặt đất xung quanh thạch tháp chấn động. Dưới sự tấn công của Thanh Tuyền Thủy, gợn sóng lớn càng lúc càng dữ dội. Text được lấy tại http://Trà Truyện
- Còn không mau tấn công đi, chờ cái gì?
Thanh Tuyền Thủy lạnh lùng nhìn vào mắt U Trường, Mộc Sầm và Trường Cốt. Ba người nhìn nhau, rồi cùng tế ra tiên khí, tấn công. Nhưng mấy người lại không biết rằng, do Thanh Tuyền Thủy thấy tu vi của Lôi Cương và năm thanh niên kia rất thấp, nên không biết làm thế nào để cho Lôi Cương và năm thanh niên kia tấn công. Trong khi đó, U Trường vẫn luôn liếc mắt nhìn về phía Lôi Cương.
Lôi Cương làm ra vẻ không đếm xỉa đến, nhìn trường đao trong tay Trường Cốt, nội tâm hắn khẽ nhúc nhích. Trường đao này dài chừng bảy thước, toàn thân đen thui phát sáng, nhưng Lôi Cương cũng cảm thụ được một tầng sát khí dọc theo trường đao này. Có lẽ nếu Trường Cốt mà bột phát, thì trường đao này tất nhiên sẽ vô cùng kinh khủng. Luyện chế được đao này phải dùng không ít máu tươi để rửa tội thì mới có phần sát khí đó. Điều làm cho Lôi Cương kinh ngạc chính là, tiên khí của Mộc Sầm. Tiên khí này là một thanh kiếm dài chừng ba thước, chiều rộng tế kiếm khoảng nửa thước. Kiếm này có ánh sáng màu nâu di động. Hơn nữa ở trên thân chuôi kiếm quả nhiên còn có một hạt châu nhỏ màu nâu. Lôi Cương phỏng đoán, hạt châu này có lẽ là một thú hạch tiên thú. Nhìn bốn người đang tấn công, mà kết giới vẫn không có biểu hiện thương tổn nào, có lẽ tạm thời không thể đập tan được.
Sau một lát quan sát, thần thức Lôi Cương nhập vào trong cơ thể để dò xét. Hắn cảm giác, sau khi mình từ hang động đá vôi đi ra, trong cơ thể hơi có chút khác thường. Là cái gì thì tạm thời Lôi Cương suy nghĩ mãi cũng không ra. Thần thức nhập vào trong đan điền dò xét, hắn phát hiện ra hạt châu màu tím cỡ nắm tay lại to hơn một chút. Hơn nữa, sau khi nhìn kỹ, Lôi Cương còn phát hiện ra mặt ngoài của hạt châu màu tím này lại còn có ánh sáng màu vàng nhạt đang di động.
- A… Ánh sáng màu vàng này làm sao mà tới được?
Trong lòng Lôi Cương âm thầm ngạc nhiên, suy nghĩ. Hắn đưa mắt nhìn cây nhỏ vẫn ngào ngạt tỏa ra linh khí thuộc tính gỗ như cũ, thần thức hắn từ từ nhìn về kinh mạch phía trong cơ thể. Nội tâm Lôi Cương bỗng nhiên chấn động, trong kinh mạch đầy cương khí và nội kình, lúc này, cũng có chút biến đổi. Nội kình ban đầu màu vàng bây giờ cũng có chút màu ánh kim, mặc dù là không rõ lắm, nhưng cương khí lại vô cùng nổi bật. Thanh sắc cương khí cũng có chút ánh sáng màu vàng. Hơn nữa, Lôi Cương còn phát hiện ra, cơ bắp và tủy xương của mình cũng đầy thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt này, mặc dù không đậm, nhưng rõ ràng là nó có tồn tại. Có chuyện gì vậy? Lôi Cương thận trọng nhớ lại, một lần mình điều tra, trong cơ thể cũng không như vậy. Chẳng nhẽ, trong mấy ngày mà trong cơ thể mình đã có thay đổi? Nội tâm Lôi Cương chấn động ầm ầm, chẳng lẽ là do thần long màu vàng kia? Trong lòng Lôi Cương ngưng đọng, nếu quả đúng như vậy, thì tóm lại vì sao thần long màu vàng lại như vậy?
Khi Lôi Cương còn đang suy nghĩ, thì U Trường nhìn Lôi Cương chằm chằm, lạnh lùng quát:
- Tiểu tử, chẳng nhẽ ngươi không thể công kích sao? Lúc trước, chẳng phải ngươi đã làm lão phu chật vật sao? Giờ lại còn giả bộ nhẹ nhàng gì nữa?
U Trường nói khiến cho Thanh Tuyền Thủy, Mộc Sầm và Trường Cốt đều sửng sốt, kỳ dị nhìn vào mắt của U Trường, đồng thời nhìn về phía Lôi Cương, trong mắt đều hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc. Điều gì làm cho U Trường nói vậy? Tên tiểu tử này? Đối với U Trường, bọn họ đều rõ, nhưng không nghĩ rằng, Lôi Cương lại có thể làm cho U Trường nói thế?
Lôi Cương cảm nhận được ánh mắt của mấy người này, thì trong lòng cười gượng. Hắn tế ra hư kiếm tấn công về phía kết giới.
"Thức khai thiên thứ hai mươi bảy", Lôi Cương cầm hư kiếm trong tay, trong đầu hắn hiện ra thức khai thiên thứ hai mươi bảy, rồi điên cuồng tấn công vào kết giới. Đòn tấn công mạnh mẽ khiến cho ánh mắt chờ đợi của Thanh Tuyền Thủy sáng ngời lên, ánh mắt nhìn về phía Lôi Cương có vẻ cảnh giác.
"Thức khai thiên thứ hai mươi tám…"
"Thức khai thiên thứ hai mươi chín…"
Mãi đến lúc sử dụng thức khai thiên thứ ba mươi bốn, Lôi Cương mới thở hắt ra, ngồi xếp bằng trên bầu trời, rồi nhanh chóng hồi phục. Hắn bất ngờ đứng lên, điên cuồng vận hành thức khai thiên. Lôi Cương như thể hiểu rõ trong khai thiên, mặc dù hiểu rõ, nhưng hắn cũng chưa thuần thục. Lúc này, kết giới của thạch tháp trở thành mục tiêu của Lôi Cương.
Thanh Tuyền Thủy, Trường Cốt, Mộc Sầm và U Trường cùng ngừng lại, liên tục nhìn Lôi Cương tấn công vào kết giới của thạch tháp. Cảm thụ được những đòn tấn công uy mạnh, trong lòng bốn người đều ngạc nhiên. Đặc biệt, sau mỗi đòn tấn công đều làm cho bọn họ cảm thụ được uy lực không nhỏ. Nhìn kết giới chấn động dữ dội, trong lòng bốn người cũng chấn động, rồi tiếp lục công kích điên cuồng.
- Ầm…
Có tiếng nghiền nát trong trẻo vang lên. Cuối cùng kết giới cũng vỡ vụn, nhưng Lôi Cương vẫn không ngừng công kích, hết lần này rồi đến lần khác, hết thức khai thiên thứ hai mươi bảy rồi thức khai thiên thứ ba mươi mốt, đều được hắn sử dụng giống như nước chảy mây trôi.
- Dừng lại!!
Nhìn thạch tháp chấn động dữ dội, ánh mắt Thanh Tuyền Thủy đông lại, y lớn giọng quát.
Hai mắt Lôi Cương đang mơ màng bỗng nhiên lấy lại vẻ trong sáng. Hắn nhìn về phía bốn người, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, trong lòng cũng nghi ngờ, vì sao bốn người này lại nhìn mình có vẻ kỳ lạ vậy? Trong lòng Lôi Cương hơi ân hận, lúc trước mình đã dung nhập vào trong khai thiên, với lại càng ngày càng thuần thục. Trong lòng hắn chắc chắn, chỉ cần cấm chế tản đi, mình có thể vận dụng được sức mạnh của ngũ hành trong trời đất , thì mình có thể thỏa mãn mà mang ý nghĩa thâm sâu của hệ Mộc và Lôi hệ để dung nhập vào trong chiêu thức khai thiên. Khi đó, có lẽ, uy lực mạnh mẽ của khai thiên sẽ rất kinh khủng, cho dù có phải chống lại U Trường này, thì cũng chắn chắn vài phần thành công. Hơn nữa, dung nhập trong Khai Thiên, Lôi Cương đã rút ra được một kết luận là, sau này, mình sẽ phải tu luyên chiêu thức của Khai Thiên nhiều hơn, điều này có thể làm cho mình chia đôi chiêu thức của Khai Thiên để lĩnh hội.
- Đi!
Thanh Tuyền Thủy nhìn chăm chú vào mắt Lôi Cương, sau đó y hạ xuống thấp. Vốn thạch tháp không có cánh cửa. Lúc này, ở phía ra vào xuất hiện một cái cửa nhỏ chỉ có thể đi qua được một người. Mười người đáp xuống, nhìn qua vào bên trong đen thui không thấy gì qua cửa nhỏ. Thanh Tuyền Thủy nhìn về phía năm tên thanh niên đang đứng ở phía sau Mộc Sầm.
Cảm nhận được ánh mắt của Thanh Tuyền Thủy, khuôn mặt Mộc Sầm cau lại. Năm tên thanh niên kia cũng nghĩ ra điều gì đó, trong mắt họ hiện lên vẻ sợ hãi, rồi lùi ngược lại mấy bước.
- Ai đi vào trước?
Ánh mắt Thanh Tuyền Thủy lạnh lẽo, lạnh lùng quát, rồi đảo mắt về phía Lôi Cương, thì phát hiện ra hắn đang cúi gằm xuống. Cuối cùng, Thanh Tuyền Thủy lại nhìn về phía năm tên thanh niên đang đứng phía sau Mộc Sầm.
- Ta sẽ vào trước!
Khuôn mặt Mộc Sầm cứng nhắc nói, rồi ngay lập tức bước về phía cửa nhỏ, năm tên thanh niên cũng bám theo ngay sau đó. Cuối cùng, sau khi thấy năm tên thanh niên đi vào, Thanh Tuyền Thủy cũng bước theo.
Lôi Cương là người cuối cùng bước bào, hắn cũng tạo ra lồng cương khí và nội kình bao phủ bên ngoài cơ thể, để tránh những phát sinh bất thường sau đó.
Sau khi tiến vào, thì phát hiện ra quang cảnh ở phía trước cũng trở nên rộng rãi hơn. Trong thạch tháp này quả nhiên có khác biệt. Trong thạch tháp dĩ nhiên là có một cái đại điện màu đen, ở giữa đại điện là một cái thềm đá, tại thềm đá có công cụ để tế bái cổ nhân. Nhưng hai bên đại điện có treo rất nhiều tiên khí đen bóng. Toàn bộ đại điện chứa đầy cảm giác của những năm tháng già nua.
- Sư bá, tất cả ở đây vậy mà lại là tiên khí.
Vẻ mặt một gã thanh niên phía sau Mộc Sầm đầy vẻ xúc động, nhìn hai bên đại điện treo đầy tiên khí màu đen. Trong lòng hắn xúc động, cơ thể hướng về phía hai bên mà chạy đi, chạm vào tiên khí treo hai bên. Bỗng nhiên, tên đệ tử này phát ra một tiếng thét thảm, rồi cơ thể ngay lập tức mềm nhũn. Một cơ thể vốn đang sống sót là thế mà giờ chỉ là một cái xác ngã xuống đất.
Thay đổi bất thường khiến cho nội tâm chín người còn lại đều chấn động, mấy tên thanh niên kia càng sợ hãi, mặt không có chút máu, đứng im, run rẩy.
Sau khi Lôi Cương đi vào đại điện, hai mắt hắn cũng nhìn chằm chằm vào thềm đá ở giữa phía trước, xen vào vách tường là một thanh kiếm to màu đen.