Khi rời khỏi thôn Lôi Kiếm, trong lòng Lôi Cương cảm thấy hết sức nhẹ nhàng. Hủy diệt thác nước rồi, dường như oán hận cùng với đau đớn trong lòng Lôi Cương tiêu tan thành mây khói. Lôi Cương nhẹ nhõm, tự tại thẳng hướng Đạo Châu đi tới. Nghe Đan Thần và Luyện Hư nói, kho báu sẽ xuất hiện ở Đạo Châu. Lúc này Lôi Cương có tu luyện cũng vô dụng, ngược lại muốn tìm hiểu Trung Xu Giới, đây chính là tâm nguyện khi còn bé của Lôi Cương.
Một mạch đi từ Kiếm Châu đến Lôi Châu, cuối cùng đã đến Đạo Châu, Lôi Cương mất tròn mười năm trời, trong mười năm đó Lôi Cương trở thành một người bình thường, sinh hoạt y như con người. Dọc theo đường đi Lôi Cương dừng lại vài ngày tại các thành thị và các thị trấn nhỏ để xem phong tục các nơi. Điều đó khiến Lôi Cương cũng trở nên từng trải và sâu sắc hơn, điều này là do chính Lôi Cương cảm thụ được.
Tuy rằng trong mười năm này Lôi Cương rất ít tu luyện, thế nhưng tâm tình trong lòng chuyển biến mạnh.
Lúc này Lôi Cương đang ở một tòa thành lớn là chỗ giao nhau của Đạo Châu và Ma Châu, nên nó được đặt tên là Thành Ma Đạo. Cái tên đó chính là đặt tên theo Ma Châu và Đạo Châu. Lôi Cương đang đi trong Thành Ma Đạo, nhìn cảnh tượng phồn hoa, dáng vẻ Lôi Cương giống như đã bị cuốn vào nó nhưng trong lòng Lôi Cương biết mình và những thứ đó không hợp nhau, mình khó có thể có được tâm tình như bọn họ.
Người tu luyện trong Thành Ma Đạo rất nhiều, nhưng tu vi cao thì không nhiều. Lôi Cương đi bộ trên đường, nhìn những người hai bên đường, có người thét to với một nét mặt rất biểu cảm. Trong lòng Lôi Cương cười nhạt, tu vi lớn mạnh rồi, tuy rằng nhận được rất nhiều nhưng cũng mất đi không ít. Giống như những người phàm tục này cùng với những người tu luyện sinh hoạt mỗi ngày rất cực đoan, bọn họ có một mục tiêu, đó là muốn mau chóng được lên tầng cao nhất của Trung Xu Giới.
Lôi Cương nhếch miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, rồi thở dài. Mấy năm nay, hắn tính toán làm sao cho bản thân mình hòa nhập vào trong đó, nhưng đúng là có khác biệt với bọn họ. Thân thể Lôi Cương bỗng biến mất bên trong đoàn người dày đặc.
Lôi Cương tiến nhập bên trong Hạo Huyền Lôi phủ, chỉ còn bốn mươi năm ngắn ngủi nữa là kho báu mở ra, mặc dù đang ở Trung Xu Giới, có thể nói Đạo vương, Cương vương là vô địch, thế nhưng vẫn có vài cường giả đến đây. Vì vậy mà hắn muốn chuẩn bị sẵn sàng, tu luyện bản thân.
Tiên Đạo giới, Tiên Đạo Tông.
Tại khu vực giữa của Tiên Đạo Tông, một thanh niên áo đen đang ngồi xếp bằng tại lầu các trên đỉnh núi, lẳng lặng ngồi tu luyện. Bỗng một tiếng hồn hậu vang lên, người thanh niên áo đen chậm rãi mở mắt nhìn về phía trước lẩm bẩm nói: "Phải đi vào Trung Xu Giới sao?" Lập tức người thanh niên áo đen hóa thành một luồng ánh sáng bắn về phía đường lớn thuộc khu vực giữa của Tiên Đạo Tông.
Lúc này trên đường lớn đã có không ít người, càng ngày càng nhiều đệ tử xuất hiện.
Một lão nhân mặc áo tím đứng đằng trước, nhìn số đệ tử tăng nhanh dần lên, anh mắt lóe lên, nói to: "Còn một tháng nữa là ngày kho báu mở ra. Khi đó, những đệ tử là Cương quân sẽ đủ tư cách đi vào thăm dò trong kho báu!"
Không ít đệ tử nghe thấy vậy thì ủ rũ rời khỏi, những đệ tử còn đứng lại thì nhìn lão nhân áo tím với một ánh mắt đầy kích động.
Lôi Ma đứng trong đoàn người, ánh mắt sáng sủa dị thường, để lộ ra một vẻ vừa chờ mong vừa kích động.
Cùng lúc đó, Dung Luyện giới, Thủy Linh giới, Mộc Thần giới, Cửu U giới, Tiên Đạo giới, Vô Thượng giới, tất cả các môn phái của lục đại giới đều triệu tập đệ tử. Bọn họ đều có mục đích là kho báu ở Trung Xu Giới.
Tại Vô Thượng giới, trên một đỉnh núi cao, một nữ tử mặc váy bào màu tím xinh đẹp tuyệt thế đang ngồi xếp bằng, cả ngày nhìn vào biển mây vần vũ. Ngày hôm đó, người nữ tử bỗng mở hai mắt, nhìn về biển mây phía trước, mở đôi môi đỏ mọng, nói: "Tam gia gia, Vận Nhi biết người ở đang ở đây"
"Haha, Tiểu Vận Nhi, không cách nào gạt được con!" Một tiếng phấn khởi vang lên, một lão nhân hiện lên bên cạnh nữ tử áo tím, ánh mắt ôn hòa nhìn vị nữ tử.
"Tam gia gia, có đúng là kho báu tại Trung Xu Giới đã mở ra hay không? Tử Vận đang nhớ lại thử xem kiến thức của mình thế nào!" Đôi mắt đẹp của Tử Vận nhìn lão nhân với vẻ làm nũng.
"Thật không?" Lão nhân nói một cách ý nhị thâm sâu, nhìn gương mặt trắng noãn của Tử Vận trở nên ửng hồng thì lão nhân vung tay lên một cái, một cái khe hiện ra trong không trung, lão nhân nói: "Tiểu Vận Nhi đi thôi. Mấy năm nay con và phụ thân giận nhau, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt!"
"Vận Nhi biết Tam gia gia là giỏi nhất mà!" Tử Vận hoan hô nhảy nhót, sau khi chào lão nhân, lập tức nhảy vào bên trong cái khe.
Trung Xu Giới, Cương Châu, Cương Chân Môn
Sau một trăm năm niêm phong núi, Cương Chân Môn cũng chìm trong vắng vẻ, rất nhiều những đệ tử ra vào trong quá khứ nay đã chìm vào trạng thái tu luyện. Ở sâu bên trong Cương Chân Môn, một lão nhân áo xám ngồi xếp bằng, hai mắt nhìn chằm chằm vào một tượng đá hình người trước mặt. Pho tượng đá này cao hai thước, dáng người dũng mãnh. Lão nhân áo xám nói lẩm bẩm cái gì đó trong miệng, không biết là nói gì. Trong đầu gã đầy toan tính cho tương lai sau này, hai mắt dường như sáng ngời như có thần nhìn vào phía trước.
Bỗng nhiên, lão nhân phun ra một ngụm máu, gầm nhẹ kêu: "Hành động!"
Theo tiếng gầm nhẹ của lão nhân, bức tượng người đá bỗng nhiên rung rung lên nhẹ, rồi cả thân loạng choạng. Từ hai mắt tượng đá bỗng nhiên phát ra ánh sáng nóng cháy.
"Chuyện gì?" Từ trong tượng người đá, một tiếng hồn hậu truyền ra.
"Đại đệ tử của một vạn tám nghìn đệ tử Cương Chân Môn, Lê Thanh Vân xin ra mắt tổ sư gia!" Lão nhân áo xám nhìn bức tượng đá biến hóa thân hình chấn động, thì vội vã quỳ hai gối xuống đất cung kính nói. Text được lấy tại http://Trà Truyện
"Chuyện gì?" Lần thứ hai người đá lại nói, dường như không nhịn được.
"Tổ sư gia, trước đây không lâu, Cương Chân Môn hầu như bị cường giả tiêu diệt, cả tông chủ đời một vạn tám nghìn cũng chết thảm. Lê Thanh Vân mong muốn tổ sư gia…" Lão nhân áo xám cung kính nói, thân thể run rẩy kịch liệt, cả một uy thế cực mạnh bao phủ lấy lão nhân áo xám.
"Không lâu sau, tự động sẽ có người đến đây xử lý!" Pho tượng đá trầm giọng nói, hai mắt sống động bỗng nhiên khôi phục về lại là mắt đá, nhưng cử động cũng dừng lại.
Lão nhân áo xám sợ run cả người, ngẩng đầu lên nhìn người đá phía trước mà trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đột nhiên lão nhân áo xám cười nhe răng: "Lôi Cương, hận thù ngày xưa, nhất định sẽ đòi gấp bội!"
Bên trong phủ Hạo Huyền Lôi.
Lôi Cương đang ngồi xếp bằng tại phủ Hạo Huyền Lôi, chậm rãi mở mắt, nhìn hai người phía trước đang nhắm mắt tu luyện, nhẹ giọng nói: "Luyện Hư, Đan Thần, tỉnh lại đi!"
Trong nháy mắt bốn mươi năm đã trôi qua.
Hai người ngồi xếp bằng phía trước Lôi Cương nghe tiếng động lập tức lần lượt mở mắt nhìn Lôi Cương. Ánh mắt Luyện Hư, Đan Thần càng tỏ vẻ kích động.
"Lôi Cương, không ngờ ngươi lại tìm được cho mình một vùng đất quý thế này. Ha ha, dĩ nhiên ta từ Đạo vương Hoàng giai lên tới Đạo vương Địa giai rồi!" Đan Thần nhìn Lôi Cương mà tỏ vẻ không tin nổi, hoan hỉ nói, tại chỗ huyền bí này, chỉ trong năm mươi năm ngắn ngủi đã đạt được Đạo vương Địa giai, đây là điều trước đây Đan Thần căn bản không dám tưởng tượng đến.
Kể cả Luyện Hư cũng như vậy, vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên nhìn Lôi Cương.
Lôi Cương thản nhên cười nói: "Ha ha, như vậy là tốt rồi, cũng sắp tới ngày kho báu mở ra rồi! Chúng ta chuẩn bị ra ngoài một phen thôi!"
"Sư tôn!" Đúng lúc này, một âm thanh hùng hậu vang lên, một cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa mở ra chậm rãi, một nam tử áo đen từ bên trong bay ra, đó chính là Ngu Đao.
Lôi Cương quay đầu nhìn về hướng Ngu Đao, ánh mắt dao động, lập tức nói: "Ngu Đao, ngươi tỉnh rất đúng lúc, ngươi cũng cùng chúng ta đi vào tìm kiếm kho báu thôi!"
"Kho báu?" Ngu Đao nhíu mày, nghi ngờ nói.
"Lôi Cương, gã gọi ngươi là …sư tôn sao?" Đan Thần nhìn Ngu Đao với vẻ mặt kinh ngạc, rồi quay sang nhìn Lôi Cương khiếp sợ. Đan Thần cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ từ Ngu Đao. Khí thế này khiến Đan Thần hít thở khó khăn, lẽ nào…tu vi của đồ đệ của Lôi Cương so với Lôi Cương còn kinh khủng hơn?
"Ha ha, gã là đồ đệ của ta tên Ngu Đao, Ngu Đao, đây là hai người bạn rất tốt của vi sư tên Luyện Hư và Đan Thần!" Lôi Cương nói.
"Haha, vậy chẳng phải đồ đệ của ngươi sẽ gọi chúng ta là sư thúc, sư bá sao?" Đan Thần nói tiếp, hai mắt nhìn Ngu Đao với vẻ khôi hài.
Khuôn mặt Ngu Đao kìm lại, ánh mắt có chút không thiện chí nhìn chằm chằm vào Đan Thần. Tuy rằng đối với Lôi Cương thì Ngu Đao tâm phục khẩu phục, thế nhưng đối với người khác thì…tại Huyết Ngục, một Đạo vương Huyền giai nhỏ bé thế này lão chỉ cần một ngón tay là bóp chết được, vậy mà đòi làm sư thúc, sư bá của mình sao?
Cảm nhận được vẻ không thiện chí của Ngu Đao, Đan Thần liền thu lại vẻ khôi hài, nhìn Lôi Cương có chút xấu hổ.
Trong lòng Lôi Cương âm thầm cười khổ, đúng là cái chuyện vai vế này khiến Lôi Cương cảm thấy đau đầu.