Cánh cổng của Cương Chân môn sập xuống khiến cho đám đệ tử đang tu luyện đều bay lên trời. Trong khoảng thời gian ngắn, trên không trung của phái Cương Chân đã tập trung đông đảo đệ tử tò mò nhìn về phía cổng.
- Toàn bộ đệ tử quay về chỗ của mình. Người nào vi phạm trục xuất khỏi tông môn. - Ánh mắt của Phục Cương tử như tóe lửa nhìn Lôi Cương chằm chằm rồi hét to. Âm thanh đinh tai nhức óc của lão như tiếng sấm nổ giữa không trung.
Đám đệ tử của phái Cương Chân hạ xuống, cố gắng kìm chế sự tò mò quay về nơi mình tu luyện. Nhưng cũng có một số người thả thần thức ra để dò xét nhưng hơi thở của cường giả Cương Vương làm sao có thể để cho họ phát hiện.
Phục Cương Tử lấy linh khí. Đó là một thanh trường kiếm màu đỏ dài chừng bảy thước, rộng nửa thước. Thanh trường kiếm vừa xuất hiện khiến cho không gian quanh người Phục Cương tử rung chuyển. Gương mặt của Phục Cương tử tái mét nhìn Lôi Cương chằm chằm mà nói:
- Ngươi đã muốn đánh vậy thì đừng trách lão phu lòng lang dạ sói.
Lôi Cương nắm chặt hai tay, gương mặt vô cùng dữ tợn chậm rãi quay lại nhìn Luyện Hư và Đan Thần đang đứng sau lưng. Cả hai người cùng giật mình. Làm sao họ không hiểu được ý của Lôi Cương bảo mình lui lịa?
- Trận chiến hôm đó có lẽ ngươi cũng có phần. Bất kể người nào tham dự trận chiến lần đó, hôm nay Lôi Cương ta sẽ trả lại gấp mười.
Lôi Cương bước từng bước một về phía Phục Cương tử. Âm thanh của hắn âm trầm một cách đáng sợ. Mà đám trưởng lão sau lưng Phục Cương tử đều lui hết lại. Phục Cương tử nắm thanh trường kiếm nhưng sắc mặt thì từ từ trắng bệch. Lúc này, khí thế của Lôi Cương tàn ra làm cho Phục Cương tử cảm thấy áp lực. "Chẳng lẽ Lôi Cương đã đạt tới Cương Vương thiên giai? Sao có thể như vậy? Tư chất của hắn thật đáng sợ,"
Cương khí trong cơ thể của Phục Cương tử nhanh chóng tập trung vào trong thanh trường kiếm khiến cho nó sáng rực lên, chẳng khác gì một vầng mặt trời. Một cái kết giới màu đỏ bao phủ lấy toàn bộ Phục Cương tử. Nét mặt lão hết sức nghiêm túc, rồi đột nhiên chuyển động phát ra một đòn công kích mạnh về phía Lôi Cương.
Luyện Hư và Đan Thần cùng hít một hơi. Công kích quá mạnh khiến cho hai người ớn lạnh, thầm than trong lòng. Nếu lúc trước, Phục Cương tử mà phát uy thì có lẽ cả hai phải hứng chịu một chút khổ sở. Mà lúc này, hai người cũng cảm thấy lo lắng cho Lôi Cương. Mặc dù không biết lúc này Lôi Cương mạnh tới đâu nhưng công kích mạnh như vậy ở trên Trung Xu giới đúng là không có mấy người đỡ được.
Gương mặt của Lôi Cương hết sức thản nhiên nhìn đòn tấn công của Phục Cương tử. Chân phải hắn dẫm nhẹ một cái khiến cho mặt đất dưới chân xuất hiện một cái hố sâu tới vài mét. Thân thể hắn giống như một viên đạn pháo lao thẳng vào đòn công kích của Phục Cương tử.
- A! - Luyện Hư và Đan Thần cũng kêu lên. Cho dù thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ được Lôi Cương lại dám chống đỡ. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho cả hai ngây người.
Chỉ thấy đạo ánh sáng chói mắt của Phục Cương tử đột nhiên dừng lại trên không trung. Rồi lão như bị một đạo lực nặng tới vạn cân đánh cho bay sâu vào trong phái Cương Chân.
"Oành!" Một tiếng nổ lớn vang lên. Sâu trong phái Cương Chân, đá vụn bắn lên đầy trời. Phục Cương tử bị đánh bay khiến cho một số kiến trúc bị sập xuống. Rồi một cái đường hầm xuất hiện trước mặt mọi người.
Còn Lôi Cương từ từ thu tay, lạnh lùng nhìn sâu vào trong phái Cương Chân. Cương Vương huyền giai? Lúc này tu vi đó trong mắt của Lôi Cương không hề có sự uy hiếp. Mặc dù tu vi của Lôi Cương bị áp chế nhưng sức mạnh thân thể cùng với sự phòng ngự của hắn thì Trung Xu giới không thể áp chế được. Sau khi được sấm chớp hủy diệt luyện thể, sức mạnh của Lôi Cương đã vô cùng khủng bố, làm sao mà Phục Cương tử có thể ngăn cản?
Sau khi Phục Cương tử bị đánh bay vào sâu bên trong làm phát ra tiếng nổ, toàn bộ phái Cương Chân trở nên yên tĩnh. Đám trưởng lão của phái Cương Chân thì không thể tin nổi mà nhìn Lôi Cương.
Luyện Hư và Đan Thần nhũn người nhìn thân hình cao ngất của Lôi Cương. Vào lúc này, cả hai chợt phát hiện ra Lôi Cương đã vượt qua mình rất nhiều. Ai có thể ngờ được rằng gã thiếu niên ở tiểu Thập Vạn đại sơn trước đây lại có thể mạnh tới mức này?
Sâu trong phái Cương Chân yên tĩnh một cách đáng sợ. Gương mặt của Lôi Cương đầy sát khi chợt sững lại một chút rồi đột nhiên, sát khí tăng mạnh. Hắn nhếch mép cười.
- Cùng đi đi! Mối thù hôm đó hôm nay tính hết một lượt. - Lôi Cương cất ra tiếng cười khiến cho đám đệ tử của phái Cương Chân sợ hãi. Cả đám đang ngồi xếp bằng liền run rẩy. Uy thế mạnh mẽ của Lôi Cương chẳng khác gì một ngọn núi đè nặng trong lòng họ. Từ khi trở thành đệ tử của phái Cương Chân, cho dù nằm mơ, bọn họ cũng không ngờ được phái Cương Chân lại có một kẻ địch mạnh tới vậy.
Trong lúc Lôi Cương đang nhe răng cười, trong không trung đột nhiên vang lên một tiếng động.
Rồi từ sâu trong phái Cương Chân đột nhiên có một làn khí thế hùng mạnh bùng phát. Hai mũi kiếm đỏ, vàng từ sâu trong phái Cương Chân bắn về phía Lôi Cương.
- Cẩn thận. - Luyện Hư gầm nhẹ một tiếng. Đan Thần cũng nắm chặt hai tay. Làm sao mà họ không biết ràng cao thủ thực sự của phái Cương Chân đã xuất hiện?
Lôi Cương nhếch mép. Gương mặt đầy sát khí của hắn chẳng hề có sự lo lắng. Lôi Cương nhấc chân bước về phía trước, hai tay dang ra. Ngay lập tức, trong cơ thể của hắn có một tiếng rống khiến cho Luyện Hư và Đan Thần đều mở to mắt, gương mặt chỉ có một sự kinh hãi.
Chỉ thấy bộ áo đen trên người Lôi Cương bị phá nát. Những đốt xương trắng từ trong người hắn chui ra rồi bao phủ toàn bộ cơ thể. Nhìn Lôi Cương lúc này giống như một bộ xương khô. Trên bộ giáp xương tản ra bốn loại ánh sáng tím, nâu, vàng và xanh.
Một tiếng cười âm trầm vang lên. Lôi Cương lại di chuyển bắn về phía hai đạo công kích.
Hai tiếng nổ vang lên rồi hai đạo công kích biến mất. Khiến cho Luyện Hư và Đan Thần kinh hãi đó là không còn thấy bóng dáng của Lôi Cương.
Điều đó khiến cho cả hai lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
"Oành..."
"Oành..."
Sâu trong phái Cương Chân đột nhiên vang lên hai tiếng động. Đồng thời những ngọn núi xung quanh cũng rung chuyển. Luyện Hư và Đan Thần suýt chút nữa thì đứng không vững. Nhìn mặt đất rung chuyển mà cả hai chỉ biết mở to mắt nhìn về phía trước không biết xảy ra chuyện gì.
Trong lúc mọi người đang kinh hãi, một cái bóng lớn màu trắng lại xuất hiện trước mặt Đan Thần và Luyện Hư.
- Đi thôi! Tất cả đã trả lại hết rồi. - Bộ xương khô đó vừa đi vừa nói. Sau đó, bộ giáp xương chui vào trong cơ thể để lộ gượng mặt âm trầm của Lôi Cương.