Nhóm Cương châu, cương chân môn
Hơn hai trăm năm trước, đột nhiên xuất hiện cao thủ thần bí khiến Cương chân môn bị tổn thất nặng nề. Hai vị Thái thượng trưởng lão bị thương nặng, phải bế quan. Cương chân môn mất đi chỗ dựa là hai vị cao thủ. Lúc đó thực lực của cương chân môn như rơi xuống vực thẳm. Thất đại môn phái đều có các cao thủ chấn giữ, Cương chân môn cũng không phải ngoại lệ.
Trận chiến lúc ấy, khiến tông chủ Cương chân môn là Phục Cương Tử tan nát cõi lòng, cười trong nước mắt. Người nọ đột nhiên đến, dĩ nhiên là vì một người báo thù, mà người kia, Cương chân môn truy sát hắn từ lâu, thế nhưng không tìm được hắn, không chỉ có vậy mà còn rước tới một kẻ địch mạnh như thế.
Lúc này Cương chân môn đã trở lại như cũ, thiên thời địa lợi nên Cương chân môn phát triển không ngừng. Tuy rằng hai vị Thái thượng trưởng lão bị thương nặng, thế nhưng không làm cho số người hâm mộ đến bái sư giảm bớt.
Sâu trong Cương chân môn, tông chủ Phục Cương Tử đang bế quan. Trận chiến khi ấy khiến Phục Cương Tử bị thương nặng, gần như hồn phiêu phách lạc. Cũng may Cương chân môn có cao dược linh đơn giúp cho Phục Cương Tử không bị hồn phiêu phách lạc. Nhưng bị thương như thế là rất nặng nên những năm gần đây vẫn đang bế quan, không nhúng tay vào việc nội bộ của Cương chân môn.
Chuyện cách đây hơn hai trăm năm, trong lòng Phục Cương Tử vị cương giả thần bí đang sợ đó vẫn còn nguyên. Phục Cương Tử vừa tu luyện xong liền mở hai mắt đục ngầu nhìn phía trước và khẽ thở dài một cái. Lúc này hắn đã là đạt tới Cương vương huyền giai. E rằng tu vi của người đó đã đạt đến Cương Vương thiên giai. Ở Trung Xu giới. Đạt được đến Cương Vương thiên giai tại thời điểm này có không quá ba người. Mà Cương chân môn vẫn nghi ngờ liệu có đúng đạt được vậy không? Cũng may Thái thượng lão nhân bảo người kia cũng bị thương nặng sợ rằng không biết khi nào mới phục hồi lại được. Trong lòng Phục Cương tử lúc này mới thấy thoải mái và thở phào nhẹ nhõm.
Chậm dãi đứng lên, qua hơn hai trăm năm bế quan tu luyện, thương tích của Phục Cương Tử đã khôi phục hoàn toàn, không khác trước là mấy. Đi ra bên ngoài lầu các Phục Cương Tử hít một hơi thật sâu, ánh mắt tỏ vẻ phức tạp. Trước kia ở đây Phục Cương Tử tràn ngập kiêu ngạo, tự cao, Cương vương địa giai. Trong thất đại môn của Trung Xu giới thì tông chủ cũng là người đứng thứ ba. Trước đây Phục Cương Tử ỷ vào Cương chân môn hầu như coi thường toàn bộ Trung Xu giới, thế nhưng khi Lôi Ma xuất hiện cũng vả cho Phục Cương Tử một cái tát vào miệng, đánh tỉnh tính tự cao tự đại của Phục Cương Tử. Bất kể hắn có tu vi tài cao, có bao nhiêu thế lực nhưng hành trình tu luyện là vô hạn. Tại Trung Xu giới những người tu luyện như vậy cũng không ít chưa nói đến những tiền bối đi trước. Xem ra mấy năm hắn làm tông chủ Cương chân môn đã khiến bản tính của hắn thay đổi. Trước đó hắn nhất tâm tu luyện giờ biến thành ham mê quyền lực. Phục Cương Tử trong lòng thầm than trách, gã thanh niên tuy rằng bị thương nặng tại Cương chân môn cũng làm y thức tỉnh, Phục Cương Tử dự định lần này xuất quan sẽ từ bỏ ngôi vị tông chủ Cương chân môn để một lòng tu luyện, sớm đạt được Cương vương thiên giai.
Đúng lúc này có một thứ dao động truyền đến. Phục Cương Tử chau mày nghi hoặc thân thể chớp mắt đã mất dạng.
Trước cửa Cương chân môn, hai gã thanh niên chỉnh tề đứng ở nơi đó. Ở phía trước có mấy lão nhân mặc áo tím. Phía sau có vài tên vẻ mặt tức giận chính là các đệ tử Cương chân môn. Nguồn truyện: Trà Truyện
"Đan Thần , Luyện Hư, thế này là thế nào??", hai tên tiểu bối của Luyện Đan tông và Luyện Khí tông đều muốn cưỡi lên đầu Cương chân môn ta?". Tên đầu lĩnh Tử Y lão nhân lạnh lùng nói, khuôn mặt cực kỳ âm trầm.
"Ta và Luyện Hư lần này đến đây không phải đến tìm Cương chân môn để gây rối, chúng ta đến để chứng thực việc hơn hai trăm năm về trước, Lôi Cương có chết bởi tay Cương chân môn hay không? ".Trong đó một người mặc bộ quần áo màu trắng, toàn thân phóng khoáng, hoạt bát. Ánh mắt y nhìn chằm chằm Tử Y lão nhân.
Mà bên cạnh thanh niên phóng khoáng là một vị có khuôn mặt âm trầm, không gì sánh được. Hai hàng lông mi sắc bén như mũi kiếm. khiến người ta cảm giác gã thanh niên này rất oai phong và bình tĩnh. Gã thanh niên lãnh khốc hai tay chắp phía sau, hai mắt coi thường nhìn chăm chú vào trưởng lão Cương chân môn,
Mấy trưởng lão sửng sốt, là Lôi cương? Vậy đích thực Lôi Cương có thân phận như thế nào? Mà hai người đệ nhất cao thủ Luyện khí tông và Luyện đan tông đều lưu tâm đến hắn? Việc này đã qua hơn hai trăm năm rồi, thảo nào Luyện đan tông và Luyện khí tông tức là Đan Thần và Luyện Hư hai trăm năm trước đây rất ít khi xuất hiện tại Trung Xu giới. Đối với bọn họ để chuyện đồn càng ít thì càng tốt. Hai người ở Trung Xu giới là hai thanh niên số một trong hai đại tông phái. Ẩn thân hơn hai trăm năm, lúc này đạt tới Vương hoàng giai. Lẽ nào mấy năm trước nghe đồn tông chủ Hỏa Đức của Luyện khí tông và tông chủ Tâm Hỏa của Luyện đan tông tức đã đưa ra các quyết định? Chẳng lẽ đó là sự thật sao? Hơn nữa ..lẽ nào hai người này vì Lôi Cương mà ẩn thân hơn hai trăm năm? Mấy trưởng lão nhìn nhau trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi và trầm tư. Lão nhân áo tím nhìn chằm chằm người thanh niên phóng khoáng nói: "Đan Thần, Luyện Hư, Chuyện Lôi Cương biến mất, ta và cương chân môn cũng không liên quan"
"Vậy hơn hai trăm năm Cương chân môn bị thiệt hại nặng nề, ta nghe nói có liên quan tới Lôi Cương. Không biết….. Quý trưởng lão có thể nói cho ta biết một chút chăng?" Người thanh niên phóng khoáng và người thanh niên lãnh khốc đột nhiên lạnh lùng nói, thanh âm không chút mảy may tình cảm. Hai mắt sắc bén như kiếm.
Hai người thanh niên đó chính là Đan Thần và Luyện Hư.
"Vậy …" Lão nhân áo tím nghe vậy thì cứng họng, trong chốc lát chẳng làm sao đáp lại được. Nếu như thực sự Cương chân môn không liên quan vì sao lúc đó người đó lại tìm đến đây? rồi lại xảy ra đại chiến, Nếu là người sáng suốt liếc mắt có thể thấy được Lôi Cương tất nhiên có quan hệ tới Cương chân môn.
"Vô danh tiểu tốt, sao hai kẻ tiểu bối các ngươi dám giở thói ngang ngược , ở Cương chân môn ta?. Nếu như thật sự muốn hỏi thì về bảo Tâm hỏa và Hỏa Đức đến đây!" có một tiếng vang khẽ quát lên. Đó là một lão nhân của Cương chân môn đang từ phía sau bay tới. Hai mắt điềm nhiên nhìn về phía hai gã thanh niên.
Luyện hư và Luyện đan hai người nhìn lão nhân áo xám, ánh mắt dừng lại nhưng không nản trí, Đan thần cao giọng nói:" Phục Cương Tử sư thúc, luận thân phận ta và Luyện hư đều phải gọi ngươi bằng sư thúc, chúng ta chỉ muốn đến chứng thực một chút, lẽ nào Phục Cương Tử sư thúc cần thiết phải để sư tôn chúng ta ra mặt."
Phục Cương Tử đảo mắt nhìn Luyện Hư và Đan Thần trong mắt hơi có chút kinh ngạc. Đạo Vương hoàng giai? Hai người đạt được thành tựu như vậy trong thời gian có mấy trăm năm thì cũng không hổ là kỳ tài vạn năm của Luyện khí tông và Luyện đan tông. hai người tư chất đều rất tốt, lúc này Phục Cương Tử càng thêm kiên định mục tiêu nhất tâm tu luyện. Nhìn thấy hai vị thanh niên kỳ tài, Phục Cương Tử trong lòng có vô vàn cảm xúc. Nếu Chân Cương không bị Lôi Cương sát hại thì sợ rằng lúc này đã đạt đến thành tựu cao nhất mà hai người này cũng không thể sánh kịp. Như vậy Đan Thần của Luyện Đan tông, Luyện Hư của Luyện Khí tông, Ma Vân của Ma Luyện môn, Ngộ Đạo của Đạo môn đều là những người nổi danh bậc nhất trong thất đại môn phái. Như vậy mà nói Cương chân môn đã ở thế hạ phong sao? Chính vì vậy, Phục Cương Tử trong lòng hơi do dự, hai mắt lạnh lùng nhìn Đan Thần và Luyện Hư ánh mắt cũng thay đổi.
"Chuyện Lôi Cương biến mất vì sao đổ lên đầu phái Cương chân ta? Hơn nữa hai ngươi có tư cách gì mà hỏi Cương chân môn ta?. các ngươi không đến Kiếm Cương môn của hắn mà lại đến đây, có phải các ngươi khinh thường Cương chân môn ta " Phục Cương Tử âm trầm, khuôn mặt hiện lên một chút tức giận.
"Phục Cương Tử sư thúc, lời này có chút hơi quá, nhưng Lôi Cương cùng ta và Luyện Hư là bạn chi giao. Hắn mất tích chúng ta ngày đêm lo lắng, hơn nữa chúng ta tìm hiểu lâu rồi nhưng cuối cùng cũng chỉ nghe người ta nói Lôi Cương bị Cương chân môn truy sát. Nếu như không phải thì lẽ nào Lôi Cương lại rời khỏi Trung Xu giới?" Đan Thần không hề có ý nhượng bộ.
Phục Cương Tử trong lòng đang tức giận. Lôi Cương đúng là do chính lão đã hạ lệnh cho đệ tử truy sát Lôi Cương, thế nhưng Lôi Cương đã biến mất không còn liên quan gì tới Cương chân môn. Hơn nữa hơn hai trăm năm trước người thanh niên thần bí, nay là hai vị đại phái kỳ tài lẽ nào Cương chân môn bị yếu thế bởi vì chuyện liên quan đến Lôi Cương còn nhiều uẩn khúc. Phục Cương Tử tuy là trưởng bối của Đan Thần và Luyện Hư thế nhưng trong lòng đã xem Đan Thần và Luyện Hư ngang hàng với mình rồi. Phục Cương Tử biết rằng tương lai cả hai sẽ là tông chủ của Luyện khí tông và Luyện đan tông . Nếu lúc này đối đầu với họ sau này Cương chân môn sẽ có nhiều bất lợi, nhưng nếu như chịu thua càng làm cho người ta nói Cương chân môn đã xuống dốc.
"Tiểu bối, lão phu muốn nói cái chết của Lôi Cương đích thị không liên quan đến Cương chân môn ta. Ai biết hắn có bị Cừu Nhân ám sát hay không mà cứ đổ lên đầu Cương chân môn ta" Phục Cương Tử nói giọng đầy tức giận, mà phía sau mấy tên lão nhân áo tím cũng đứng lên ánh mắt cực kỳ hung hãn.
"Ha ha, Phục Cương Tử sư thúc, Đan Thần sớm đã dự liệu người sẽ nói như thế, xin hỏi trong Trung Xu giới thất đại môn phái, Cương chân môn không phải là môn phái hư danh? Khi đó Lôi Cương võ nghệ thấp kém mà người Cương chân môn toàn là đệ tử tinh anh truy sát một mình Lôi Cương chẳng nhẽ không được" Khuôn mặt Đan Thần hiện lên vẻ châm biếm, ánh mắt cũng chằm chằm nhìn Phục Cương Tử.
"Được, được!! tiểu bối! nếu như hôm nay để các ngươi hai người không bị tổn thương gì mà rời khỏi đây như vậy người đời sẽ tự có công luận Cương chân môn ta có phải là hư danh không" Gương mặt Phục Cương Tử gần như đã trở nên dữ tợn, trong mắt tóe lửa bắn ra bốn phía, toàn thân đầy sát khí.
Khuôn mặt Luyện Hư và Đan Thần hơi dung động, thế nhưng sau đó có chút ngờ vực. Phục Cương Tử có khí phách lớn, dĩ nhiên sẽ có ảnh hưởng?. Đúng lúc này trong không khí truyền đến một giọng âm trầm.
"Ta thật sự muốn thấy Cương chân môn thật có thực lực thật hay chỉ là hư danh !"