Nhóm Lôi Cương cau mày xoay người nhìn dáng kiều nữ áo đỏ, sau khi liếc nhìn liền muốn bỏ đi.
"Sao lại là ngươi? Ngu gia gia đâu? Ngươi đã làm gì Ngu gia gia ?" Ngu Huân trừng đôi mắt trong veo như nước nhìn Lôi Cương, đôi mày liễu nhướng lên, cất giọng trách mắng.
Lôi Cương nghe thấy khẩu khí của Ngu Huân như vậy cảm thấy rất phản cảm đến nỗi trong lòng Lôi Cương nảy sinh ý định giết người. Cơ mặt hắn giật giật mấy cái, liền nhanh chóng đi ra khỏi gian phòng hoa lệ. Căn phòng vốn là cửa tiệm giờ đã trở thành một tiểu viện đẹp đẽ. Lôi Cương cũng không thèm quan sát, cứ thế đi thẳng ra cửa trước.
Ngu Huân nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm theo bóng Lôi Cương. Thật không thể đội trời chung với hắn, mình thân là thiên kim tiểu thư Ngu gia thôn, chưa từng bao giờ bị xem thường như vậy? Đôi bàn tay trắng trẻo của nàng nắm chặt, oa lên một tiếng, rồi vọt theo Lôi Cương. Nàng lấy ra linh kiếm như muốn ám sát Lôi Cương.
Lôi Cương vừa bước qua cánh cửa tiểu viện bỗng nhiên bị chặn lại. Dừng lại trên không trung, quay đầu, nhìn thấy một tia quang mang sắc bén. Trong mắt hắn, sát khí cơ hồ như bắn thẳng ra ngoài., nếu như không phải nghĩ đến thân phận của Ngu Đao tại Ngu gia thôn, cũng như quan hệ mật thiết giữa Ngu Đao và nữ tử này, Lôi Cương sẽ hạ sát thủ. Không biết vì sao Lôi Cương chỉ có ác cảm với thiếu nữ đó.
"Cút ! !" Lôi Cương bỗng nhiên quát lớn, khí thế tràn ra toàn thân, trực tiếp đánh tới làm Ngu Huân bay ngược về phía sau, phun ra một ít máu trên không trung rồi ngã sõng soài trên mặt đất.
Thanh âm Lôi Cương vang dội phảng phất tiếng sấm sét trong hư không, khiến cho đệ tử Ngu gia thôn xung quanh không khỏi kinh ngạc. Đã có không ít người chạy sang xem. Lôi Cương cũng nhắm mắt làm ngơ, đi ra tiểu viện, cũng không thèm liếc mắt xem Ngu Huân một cái. Lúc này, Lôi Cương chỉ nghĩ giải khuây bằng cách tìm hiểu sự ảo diệu của ngũ hành trong trời đất.
Thế nhưng lúc Lôi Cương mới vừa đi tới đường lớn của Ngu gia thôn, hắn lại cảm nhận thấy đạo thần thức rất mạnh tập trung lên người mình. Lôi Cương hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau. Không biết là vì cái gì, từ khi cảm nhận được thức hai mươi mốt đến thức thứ hai mươi sáu của khai thiên trong sáu khối thiết quyển thì thần niệm của người hay bóng của người nọ lưu lại trong đó khiến cho nội tâm của Lôi Cương có chút ít thay đổi, phảng phất giống như là chịu ảnh hưởng của người đó.
"Đứng lại!" Một tiếng hét phẫn nộ vang lên, vài người hiện ra phía trước Lôi Cương. Đám người nhìn Lôi Cương chằm chằm, sát khí loé lên, người hét lớn chính là Hồng lão nhân, Ngu Diễm, tam trưởng lão của Ngu gia thôn.
"Ngươi là đệ tử nhà nào? Sao lại làm Huân nhi bị trọng thương? Ngươi quả nhiên là chán sống rồi?" Ngu Diễm quát lên. Nếu như không phải bên mình còn có người thì sợ rằng lão đã muốn tấn công rồi.
Lúc này, có hai cái bóng màu tím xuất hiện trong tầm mắt Lôi Cương. Một gã trung niên cùng với một nữ tử xinh đẹp sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, đúng là Ngu Huân cùng với Ngu gia thôn gia chủ Ngu Chiến.
"Phụ thân, chính hắn muốn giết chết Huân nhi. Phụ thân vì Huân nhi mà báo thù !" trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái xinh đẹp tràn đầy vẻ uất ức. Nhìn về phía Lôi Cương, ánh mắt nàngcũng hơi có phần sợ hãi. Lôi Cương tràn đầy khí thế khiến trong lòng Ngu Huân kinh sợ không dứt.
Chủ nhân của Ngu gia thôn Ngu Chiến nhìn Lôi Cương. Trong lòng cũng ngầm phỏng đoán tên tiểu tử và sư tôn có quan hệ với nhau. Trong hai năm qua, mỗi lần Ngu Chiến muốn hỏi cho rõ ràng chân tướng sự việc đều bị Ngu Đao quát. Ngu Chiến chỉ biết là sư tôn và tiểu tử này ở cùng một chỗ. Mối quan đó khiến nội tâm Ngu Chiến đối với Lôi Cương có chút kinh ngạc. "Hắn cùng với sư tôn rốt cuộc là có liên quan gì? Nghe lời sư tôn nói với tiểu tử này thì dường như là rất coi trọng."
"Được rồi, Huân nhi, đừng hồ đồ nữa, trưởng lão Ngu Diễm cũng đừng tham gia nữa! Tiểu tử, ngươi là người của Ngu gia thôn ta?" Ngu Chiến nhìn mắt Ngu Huân, rồi nhìn vẻ mặt tức giận của Ngu Diễm, sau đó mới nhìn Lôi Cương chằm chằm mà chậm rãi hỏi.
Lôi Cương lắc đầu nói: "Ta cũng không phải người của Ngu gia thôn, chỉ bất quá ở tạm chỗ này một thời gian thôi!" Lôi Cương không khỏi có chút gượng cười. Hai gã đệ tử trẻ tuổi kia sợ sớm đã biết mình không ở trong tiểu viện kia rồi.
" Không phải người của Ngu gia thôn ta? Có phải ngươi nghĩ người của Ngu gia thôn dễ khi dễ phải không? Cứ cho là Địch Tàn tái thế cũng không dám càn rỡ như thế" trưởng lão Ngu Diễm trợn mắt, phẫn nộ quát.
Điều này khiến Lôi Cương trầm xuống. Thành chủ Thành Địch Ngược cũng không dám càn rỡ tại Ngu gia thôn? Lôi Cương trong lòng càng thêm hiểu rõ Ngu gia thôn. Xem ra, thập đại thôn trang của Huyết Ngục cũng đều có bối cảnh không kém a. Lôi Cương cũng không muốn lãng phí thời gian trong chuyện này, đành phải nhìn về phía Ngu Chiến nói: "Ta còn có việc phải đi trước một bước! Nếu như Ngu ..Nếu như Ngu lão đi ra, thì nói với hắn là ta đi trước." Lôi Cương dự định rời khỏi Ngu gia thôn. Tại Ngu gia thôn lấy được mười cuộn Khai Thiên khiến trong lòng Lôi Cương cực kỳ thoả mãn rồi. Ở Ngu gia thôn phải cùng nữ tử này giằng co căng thẳng là chuyện vô ích. Thà rằng rời đi cho lịch sự, nâng cao tu vi.
Không đợi Ngu Chiến trả lời, thoáng một cái Lôi Cương đã biến mất. Chỉ thấy nhấp nhoáng mấy cái thì đã dần mất hẳn phía chân trời.
Trưởng lão Ngu Diễm trừng mắt nhìn thân ảnh Lôi Cương dần biến mất, lập tức nhìn về phía Ngu Chiến nói: "Để lão phu đi gặp hắn, hừ, lâu rồi không có gặp tiểu tử liều lĩnh như vậy! Quả nhiên là không biết trời cao đất dày!"
"Chờ một chút!" Ngu Chiến đột nhiên trầm giọng nói, khiến Ngu Diễm nhìn về phía Ngu Chiến ngờ vực.
Ánh mắt Ngu Chiến sâu xa nhìn về phía trước, trong mắt quang mang loé ra, sau đó thấp giọng nói: "Chúng ta cùng trở về đi, người này và sư tôn có chút quan hệ, không thể động đến hắn !!"
Ngu Diễm vốn vẫn còn muốn nói cái gì đó, nhưng nghe được Ngu Chiến nói vậy vẻ mặt cũng trùng xuống. Mấy người liền biến mất giữa không trung, đôi mắt trong veo như nước của Ngu Huân tràn đầy vẻ oán hận.
Lôi Cương trên đường rời khỏi Ngu gia thôn, sau khi ước chừng bay được trăm dặm liền lại bắt đầu bố trí một đạo huyễn mộc trận ở trong một mảnh rừng rồi bắt đầu bế quan. Lôi Cương lúc này hơi vội vã muốn lĩnh hội cho xong các chiêu thức khai thiên. Căn cứ vào trên thiết quyển nói, nếu mà thức hai mươi mốt của khai thiên có thể dung nhập một nhóm áo nghĩa, thì uy lực sẽ rất kinh khủng. Nếu như dung nhập được hai hệ thì uy lực sẽ tăng gấp bội. Điều này làm cho Lôi Cương có chút kinh ngạc, mình đã hiểu được linh khí hệ Mộc , chỉ cần tiến thêm một bước nữa, lĩnh ngộ thuộc tính áo nghĩa của mộc. Tìm hiểu thức hai mươi mốt và phần phía sau của chiêu thức khai thiên. Như thế khai thiên sẽ trở thành cường lực tấn công của mình.
Thần thức Lôi Cương chậm rãi tách rời, cảm nhận thuộc tính linh khí thuộc mộc của thiên địa. Thật thần kỳ, rất nhanh, linh khí thuộc mộc xung quanh liền hướng về phía Lôi Cương không ngừng ùn ùn kéo đến.
Rốt cuộc cái gì gọi là mộc chi áo nghĩa? Lôi Cương không khỏi nghĩ tới áo nghĩa, áo nghĩa và mộc chi áo nghĩa tuy rằng là hai chữ khác nhau, thế nhưng cũng không khác biệt. Làm thế nào để hoán đổi áo nghĩa thành mộc chi áo nghĩa, thậm chí có thành cái áo nghĩa khác được không chứ? Lôi Cương không khỏi chậm rãi tìm hiểu.
Sở dĩ nói, tu luyện không đơn giản chỉ dựa vào chăm chỉ là đủ. Có một số người nỗ lực ít nhưng nhờ tư chất, ngộ tính vượt trội, cũng không cần phải ngưng trệ lâu. Đó là lý do tại sao các đại môn phái đều đánh giá cao những đệ tử có tư chất tốt. Thông thường tư chất tốt thì ngộ tính ắt hẳn phi phàm. Trong lúc nội tâm Lôi Cương đang phiền muộn, trong đan điền đột nhiên lại hiện ra một cảm giác mát rượi. Dường như có một thứ sức sống tràn trề vô tận khiến Lôi Cương lờ mờ cảm giác như đang trong bóng tối tìm được một chút tia sáng. Trong đầu đã hiểu ra một chút. Nguồn truyện: Trà Truyện
Thời gian qua nhanh, trong chớp mắt đã qua mười năm rồi.
Huyễn mộc trận do Lôi Cương bố trí bỗng nhiên rung chuyển, một thứ sức mạnh tràn trề sinh lực cuồn cuộn từ trong huyễn mộc trận phát ra. Lôi Cương bỗng nhiên mở hai mắt. Lúc này Lôi Cương dường như có một sự thay đổi. Lúc này trong hai mắt Lôi Cương cũng làm cho người ta cảm giác thấy một sự kỳ diệu. và rất thân thiết.
Lôi Cương hơi nhấc hai tay, dĩ nhiên phát sinh một thứ sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên, vẻ mặt Lôi Cương bị kiềm hãm, nguyên là cái sức mạnh hừng hực sức sống lại cuộn trào mãnh liệt hoá thành một lưỡi dao sắc bén trong suốt. Khí thế vô cùng cuồng bạo và giết chóc. Căn bản không nghĩ là cái sức lực bừng bừng đó sẽ biến đổi thành như vậy.
"Đây…là mộc chi áo nghĩa sao?" Lôi Cương chậm rãi lẩm bẩm.
Trong mười năm này Lôi Cương đi sâu nghiên cứu linh khí thuộc mộc. Trước đó không lâu, Lôi Cương cũng đem linh khí thuộc mộc ngưng tụ thành lực tiến công. Lôi Cương lấy ra hư kiếm, hai mắt trở nên ngưng trọng. Hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt, tiếp nhận linh khí thuộc mộc của trời đất. Thuộc tính linh khí của mộc hướng về phía Lôi Cương hội tụ. Bỗng nhiên Lôi Cương trợn trừng mắt, linh khí tụ về ầm ầm trở nên mạnh mẽ vô cùng, tập trung tiến vào trong hư kiếm.
"Khai thiên thức thứ hai mươi! !" Lôi Cương chợt quát một tiếng, hư kiếm ầm ầm đánh xuống.