Thể Tôn

Chương 175: Bành trướng

Lời lão nhân nói khiến cả đám ác nhân Long lân đoàn kích động. Lần này, bọn chúng không chỉ thoát khỏi tình cảnh tuyệt vọng mà còn khiến Long Lân đoàn lớn mạnh hơn. Tất cả ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Lôi Cương mừng thầm. Có một đầu lĩnh hùng mạnh, ở Huyết Ngục này đồng nghĩa với có một chỗ dựa vô cùng vững chắc a. Tuy rằng lúc này tu vi đầu lĩnh chỉ là cương vương huyền giai, thế nhưng ai có thể biết ngày sau sẽ trở thành cao thủ cỡ nào a? Cương vương huyền giai mà đã đáng sợ như vậy, nếu như là địa giai? Thiên giai? Sẽ còn uy hiếp đến cỡ nào nữa.

Lôi Cương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như thực sự chiến đấu, như vậy ai thắng ai thua còn chưa rõ. Đòn công kích của lão nhân áo đen có thể nói là đáng sợ a, Lôi Cương cũng không chắc mình có thể tiếp được một kích thứ hai của lão nhân áo đen.

Lão nhân áo đen nói xong bèn quay đầu về phía sau, vẻ mặt phức tạp nhìn thành viên Thất Luyện đoàn cùng năm tên đầu lĩnh, quát lớn: "Các người còn có ý kiến gì không?"

"Không có!!" Thanh âm đều đều vang lên.

Lão nhân áo đen hài lòng gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lôi Cương, nói: "Luyện Huyền cùng một trăm lẻ chín thành viên bái kiến đội trưởng!"

Lôi Cương nhìn qua đám ác nhân đang đứng chỉnh tề, nhíu mày, bất quá rất nhanh biến mất, nhìn về phía lão nhân, hài lòng nói: "Tốt, từ hôm nay trên đời chỉ còn Long Lân đoàn, các thành viên của Thất Luyện đoàn vẫn như trước do Luyện Huyền người điều khiển. Có điều hy vọng Luyện lão hảo hảo chỉ giáo, để cho Long lân đoàn từ một có thể thành hai a!"

Khuôn mặt lão nhân áo đen khẽ động, lập tức thản nhiên nói: "Vâng! Đoàn trưởng!"

"Được rồi, căn cứ của tân Long lân đoàn sẽ lập tại đây, thêm vào đó, phải gia tăng củng cố!" Lôi Cương nhìn về thôn trang phía trước mặt cao giọng nói. Lôi Cương nghĩ, địa phương này linh khí tương đối dày đặc, cho nên lấy ngay căn cứ của Thất Luyện đoàn chuyển thành căn cứ của Long Lân đoàn. Khuôn mặt Luyện Huyền lão nhân khẽ giật, nhưng tịnh không nói thêm lời nào.

Kế tiếp, Lôi Cương an bài mọi người cải tạo thôn trang, mở rộng thêm mấy lần. Text được lấy tại http://Trà Truyện

Một tháng sau, tân Long Lân đoàn ra đời. Lúc này Long Lân đoàn ước chừng hơn một trăm tám mươi người. Cộng cả lực lượng ở Huyết ngục đủ để có được vị trí cao. Dù Long Lân đoàn vẫn gọi là đoàn đội, nhưng thực chất thế lực đã có quy mô ban đầu, Long Lân đoàn có hai đường: U Long đường và Thất Luyện đường, bắt nguồn từ các thành viên của Long Lân đoàn cùng Thất Luyện đoàn ban đầu. Lôi Cương đem người của hai đường xen kẽ lẫn nhau, để tránh Thất Luyện đoàn thành một đoàn riêng lẻ. Lôi Cương cũng không xem trọng Thất Luyện đoàn, tuy rằng về mặt danh dự thì Thất Luyện đoàn là vật sở hữu của mình thế nhưng Luyện Huyền như trước vẫn là người dẫn dắt chính. Toàn bộ Thất Luyện đoàn đều hết sức một lòng. Lôi Cương đem người xen kẽ giữa các đường là muốn phá sự đoàn kết đó, Lôi Cương không muốn sau này, đây chính là mồ chôn người của Long Lân đoàn a.

Không biết Luyện huyền có thực sự một lòng để cho Thất Luyện đoàn gia nhập vào Long Lân đoàn hay không, nhưng cũng không có bất cứ câu nào oán hận. Trái lại tất cả ác nhân của Thất Luyện đoàn đều nghe theo mệnh lệnh của Lôi Cương.

Để thúc đẩy lòng ham tiến bộ của mọi người, Lôi Cương mở một bảo tháp để tu luyện trên đỉnh núi cao. Trong đó linh khí đặc biệt nồng đậm, chỉ cần mỗi vị ác nhân ra ngoài săn được con mồi, trở về mang theo tài bảo quý hiếm là có thể tu luyện trong bảo tháp nửa năm. Toàn bộ bảo tháp kỳ thực được Lôi Cương bố trí một trận Tụ Linh và một trận Tụ Mộc, ác nhân có thể chất thuộc hệ Mộc, tu luyện ở đây tốc độ sẽ gia tăng rất nhiều. Thế nhưng những người khác tu luyện sẽ có điểm hay hơn rất nhiều, đó là cơ sở cho năng lực hệ mộc phát triển.

Hai tháng sau, Long lân đoàn dần đi vào quỹ đạo, hơn nữa nhân số không ngừng gia tăng, căn cứ cũng được mở rộng. Mà Lôi Cương cũng mở một huyệt động trong núi, bế quan tu luyện. Chuyện trong Long Lân đoàn giao cho Luyện Huyền cùng với một trong mười tên đoàn viên của Long Lân đoàn ban đầu, Quách Kỳ Vân.

Quách Kỳ Vân là một gã đại hán trung niên, ngoại hình thô kệch nhưng là một kẻ cực kỳ cẩn trọng. Vào thời điểm Thất Luyện đoàn sát nhập, hắn đã cho Lôi Cương không ít ý kiến hay. Cuối cùng, Lôi Cương quyết định cử Quách Kỳ Vân làm U Long đường đường chủ. Đối với Long Lân đoàn, Lôi Cương cũng tìm không ít cách, để cho Thất Luyện đoàn nhập vào Long Lân đoàn. Chỉ có điều nhân số Long Lân đoàn đã rất ít, nếu như không áp dụng hình thức thi thố như vậy sợ rằng rất khó có thể đứng lên, khó có thể đáp ứng nguyện vọng của U Long a.

Lúc này Lôi Cương tu luyện cốt yếu là muốn gia tăng tu vi. Cái mầm trong đan điền đã phát triển thành một cây nhỏ, tuy rằng chỉ còn một chút nữa là trở thành một cây nhỏ có lá, thế nhưng đã khiến Lôi Cương được lợi không ít a. Lôi Cương chờ mong đến khi cây nhỏ ra vài cái lá, chắc chắn sẽ mang đến rất nhiều điều ngạc nhiên.

Cùng lúc khi Lôi Cương đang bế quan, trong một gian phòng kỳ lạ tại một thôn trang của Long Lân đoàn.

Luyện Huyền ngồi xếp bằng trên mặt đất, thản nhiên, dường như đã ngủ say. Một lão nhân áo đen đứng bên mày hơi nhíu lại, trong mắt ẩn chứa không ít tia nhìn phức tạp, nhìn Luyện Huyền muốn nói nhưng không mở nổi miệng.

"Lão nhị, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!" Luyện Huyền chậm rãi nói, Luyện Minh hơi sửng sốt, lúc sau thở dài, nói: "Đại ca, lẽ nào thực sự để Thất Luyện đoàn sát nhập vào Long Lân đoàn? Huynh đệ chúng ta cùng nhau sáng tạo ra Thất Luyện đoàn mất bao nhiêu gian khổ mới được quy mô như thế này. Mà tên tiểu tử Cương Ma kia thủ đoạn cũng đáng sợ, khiến tất cả các đệ tử Thất Luyện đoàn đều động tâm a. Sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế, Thất Luyện đoàn… sẽ thực sự trở thành Long Lân đoàn." Luyện Minh vô cùng lo lắng, nói.

Luyện Huyền chậm rãi mở mắt nhìn về phía Luyện Minh, nhẹ giọng nói: "Lão nhị, ngươi đương thời không phải đã nói sao, nếu như thực lực của Cương Ma thực sự vô cùng mạnh, sát nhập vào cũng không phải là chuyện xấu hay sao?"

"Nhưng đó chỉ là kế tạm thời. Nếu để Thất Luyện đoàn chính thức nhập vào Long Lân đoàn, quả là không cam lòng a!" Luyện Minh nắm chặt hai tay, trầm giọng nói.

"A? Vậy lão nhị muốn phải như thế nào đây?" Luyện Huyền mở hai mắt nhìn Luyện Minh chăm chú, chậm rãi hỏi. Ngôn ngư vô cùng bình thản nhưng lại khiến Luyện Minh cảm thấy bồn chốn. Cuối cùng, lấy hết dũng khí, Luyện Minh mới nói: "Đại ca, ta đã cùng năm đầu lĩnh khác thương nghị rồi, chỉ cần đại ca gật đầu, chúng ta liền thu phục toàn bộ nhân tâm của ác nhân Long Lân đoàn vào trong lòng bàn tay. Đến lúc dó… Trực tiếp tóm lấy Cương ma, một lần nữa nắm quyền trong tay có được không?" Trong mắt Luyện Minh lóe lên một tia sáng.

Luyện Huyền chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: "Lão phu chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua? Thế nhưng, lúc này lão phu không có bất kỳ suy nghĩ đoạt quyền nào, mà chỉ muốn làm sao thực hiện thật tốt bổn phận của mình. Ta tin tưởng, Long Lân đoàn ngày sau sẽ càng trở nên to lớn hơn, mạnh hơn, mà Cương ma… ngày sau thành tựu cả ngươi và ta đều không thể sánh bằng. Lúc này chúng ta đạt được quyền rồi thì sao? Đến lúc đó cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Lão nhị, nói cho năm tên đầu lĩnh, bảo bọn chúng an phận, làm tốt chuyện của mình đi!"

"Thế nhưng…" Luyện Minh cảm thấy khó hiểu, có chút không cam lòng nói.

Ánh mắt Luyện Huyền trở nên sắc bén, nghiêm khắc nhìn chằm chằm Luyện Minh, trầm giọng nói: "Nếu như ngươi muốn làm thủ lĩnh, thậm chí làm toàn bộ thành viên của Thất Luyện đoàn phải chôn vùi dưới dã tâm của ngươi, thì ngươi cứ tiếp tục nghĩ tới chuyện đoạt quyền! Ngươi cũng biết thực lực Cương Ma đáng sợ đến cỡ nào? Tuy rằng ngươi là cương vương thiên giai, thế nhưng ngươi đối với lực lượng thiên địa lúc đó có thể nắm bắt được bao nhiêu? Đến cái cơ bản nhất như áo nghĩa ngươi còn không nhận thấy được, làm sao có thể cảm nhận được lực ngũ hành? Làm sao không chế được ngũ hành lực? Càng làm sao tiến được đến long lực? Lão nhị, thế giới tu luyện không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng. Nếu như ngươi muốn đạt tới Cương quân, đạo quân, chỉ dựa vào tu luyện của ngươi cũng không có khả năng đạt được, còn phải dựa vào ngộ tính, cơ duyên. Mà những thứ đó ngươi có khả năng đạt được sao? Trước mặt Cương quân, Đạo quân chúng ta có mạnh tới mấy cũng chỉ là con kiến hôi, làm sao có thể nghĩ đến đoạt quyền. Chẳng bằng nghĩ cách làm sao nỗ lực tu luyện, e rằng không bao lâu nữa đại quân của thành Địch Ngược đánh tới, đến lúc đó, còn có thể nghĩ đến chuyện đoạt quyền sao? Đến sống chết như thế nào còn chưa rõ!"

Nhìn khuôn mặt vàng khè của Luyện Minh, Luyện Huyền thầm thở dài, lập tức lạnh lùng nói: "Điều quan trọng nhất là, ngươi có biết được toàn bộ thực lực của Cương ma? Những năm gần đây ta với kim hành áo nghĩa dần dần có lĩnh ngộ, vậy mà một kích đánh ra, vận dung toàn bộ kim hành áo nghĩa của lão phu, kết quả là gì? Hắn hoàn toàn có thể chống đỡ. Hơn nữa lão phu còn cảm nhận được trong cơ thể hắn lực đạo vô cùng hùng hậu, thậm chí còn nghe được thanh âm của lôi điện, cùng tiếng long ngâm. Lão phu không biết rốt cuộc vì sao, thế nhưng… cũng có thể kết luận, người này không phải chúng ta có thể dùng lực là thắng! Ngươi có thể hiểu được hay không?"

Khuôn mặt Luyện Minh dần trở lại bình thường, nghiêm trọng, cuối cùng chuyển sang tái nhợt, hít một ngụm lãnh khí, nhìn Luyện Huyền một câu cũng nói không nên lời.

"Được rồi, vốn dĩ lão phu không muốn nói cho bất luận kẻ nào, thế nhưng… Ôi chao, nếu năm tên đầu lĩnh gây sự, nếu như có ai gây rối, lão phu sẽ tự tìm đến kẻ đó thanh trừ!" Luyện Huyền trầm giọng quát.

"Vâng! Đại ca!!" Luyện Minh trầm giọng nói, lập tức biến mất khỏi gian phòng.