Thể Tôn

Chương 172: Nội gián

Nhóm Lôi Cương cẩn thận nhớ lại những động thái gần đây của U Long, Long Lân đoàn trong thời gian ngắn có thể bành trướng gấp bội, thực lực lớn mạnh, nếu như không có một người lãnh đạo giỏi, ở Huyết ngục cũng không thể đạt được như vậy. Ngay như Thất Luyện đoàn cũng mất không ít thời gian mới được như bây giờ. U Long vô cùng nghiêm cẩn, thủ đoạn độc ác, thế nhưng đối với thành viên của Long Lân đoàn, thu hoạch tiền bạc của cải luôn chia đều, bản thân cũng không giành lấy phần nhiều. Hành xử thấu tình đạt lý. Mà lần này lại khiến mọi người trong lòng nghi hoặc, U Long giữ lấy ý kiến của mình, nếu như không có nguyên nhân nào đó thì không phải. Nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng U Long.

"U Long đại ca, người rốt cuộc muốn làm gì?" Lôi Cương thầm nói với chính mình. Lập tức , sắc mặt Lôi Cương trầm xuống, thấp giọng nói: "Đội trưởng làm chuyện gì đều có ý của đội trưởng, chúng ta cứ theo lời đội trưởng rồi nghe đội trưởng giải thích sau!" Lôi Cương vừa nói xong, mười tên ác nhân đều cùng gật đầu. Cả nhóm người cấp tốc tiến đến mục tiêu.

Hai canh giờ sau. Lôi Cương cùng mười tên ác nhân đi tới một ngọn núi cao, cả đám chỉ đi dưới đất, cũng không dám phi hành. Thần sắc người nào cũng ngưng trọng, mục đích chính là ở phía dưới - thôn trang Thất Luyện đoàn trú chân. Lôi Cương tự vận thuật ẩn thân, mà mười tên ác nhân cũng cùng tụ tập một chỗ, Lôi Cương bố trị một trận huyễn mộc, che giấu khí tức chờ nhóm U Long.

Lôi Cương vận hành ẩn tức thuật, trốn ở một gốc cây đại thụ cành lá rậm rạp, nhìn bao quát Thất Luyện đoàn phía dưới.

Thôn trang của Thất luyện đoàn cũng được xây dựng bởi những tảng đá to, phía chân núi phía dưới có một số kiến trúc to lớn. Hai mắt Lôi Cương sắc như mắt ưng, thậm chí thấy được đệ tử Thất luyện đoàn đang hành tẩu phía dưới. Tuy rằng không dám phóng xuất thần thức, nhưng Lôi cương vẫn cảm thụ được khí tức phía dưới. Nội tâm hắn trầm xuống, có hai người là cương vương thiên giai, tổng cộng một trăm bốn mươi cường giả cấp cương vương, mỗi người thực lực cũng không kém hơn ác nhân của Long Lân đoàn bao nhiêu. Lôi Cương biết, trận này muốn thắng sẽ phải cố gắng hết sức, hơn nữa… Tỷ lệ thắng cũng vô cùng nhỏ bé.

Lôi Cương như một con báo săn mồi ngồi ở trên thân cây chờ đợi. Bên dưới, mười tên ác nhân đều đang khôi phục, chuẩn bị cho trận đại chiến sắp tới.

Khoảng chừng mấy canh giờ sau, Lôi Cương khẽ khuôn mặt động, hai mắt tỏa ra tinh quang nhìn về phía trước, nhíu mày, lòng thầm nói: "Vũ Hóa thần làm sao vậy? Từ xa như vậy đã thấy phát ra khí tức?" Ngay lúc Lôi Cương còn đang kinh nghi, đồng tử nhất thời ngưng động, nhìn xuống dưới phát hiện có khoảng mười tên ác nhân của Thất Luyện đoàn đang kéo đến, Lôi Cương như hiểu được điều gì, nội tâm kêu to không ổn, cấp tốc hạ xuống mặt đất, tiến vào Huyễn mộc trận. Mười tên ác nhân đang ngồi xếp bằng cảm thụ được Lôi Cương đang tiến đến, cả đám đều mở mắt, thậm chí toát ra cả linh khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

"Chờ một chút, sự tình có biến! Mọi người thu hết khí tức lại!" Lôi Cương thấp giọng nói, hai mắt nhìn về phía trước. Chỉ chốc lát sau, hơn mười người xuất hiện, liên tục tìm bốn phía xung quanh.

Lôi Cương chau mày, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành. "Làm sao bọn họ biết được mình ẩn nấp ở đây? Lẽ nào… Long Lân đoàn có nội gián?" Trong mắt Lôi Cương lóe lên tia sát khí.

"Phá hủy tất cả nơi này cho ta!" Lão nhân đầu lĩnh áo xám quát lạnh nói, mười mấy tên ác nhân cùng hướng về phía những cây đại thụ mà tấn công. Tất cả đám cây trong nửa nén hương liền gục xuống hết.

Lúc này trống ngực Lôi Cương đập thình thịch, vừa nhìn đã biết hướng mấy tên ác nhân nhằm về đâu, lòng thầm kêu không ổn, thế nhưng biết cũng đã chậm. Tên ác nhân kia đi về phía trận Huyễn mộc do Lôi Cương bố trí mà phát ra một đòn công kích sắc bén không gì đỡ được. Lôi Cương trong lòng nổi hung, gầm nhẹ nói: "Chuẩn bị chiến đấu!" Thân thể hắn như một con báo săn mồi nhảy ra khỏi trận, tấn công. Một bộ lân giáp tức thì bao trùm lấy toàn thân.

"Ầm!" một tiếng tiếng nổ vang lên. Lôi Cương xuất hiện trước mắt đám ác nhân, hữu quyền đánh tới bụng một tên, tên đó tức thì nổ tung, máu huyết phiêu tán trong không trung.

"Quả nhiên ngươi ở đây!" Tên lão nhân áo xám nhìn chằm chằm Lôi Cương, mắt lóe lên tia chớp, quát lạnh. Mười mấy tên ác nhân còn lại tập trung lại bao vây Lôi Cương, cả đám đều lấy linh khí chuẩn bị đợi mệnh lệnh của lão nhân.

Lôi Cương run người, lẽ nào người này quả thật biết mình đang ở đây? Trong lòng cảm thấy lạnh đi, Lôi Cương nhìn chằm chằm lão nhân áo xám, lạnh nhạt hỏi: "Là ai?"

Lão nhân áo xám cười lạnh nói: "Nói cho người biết cũng chẳng có tác dụng gì. Hôm nay, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này. Ngươi là Cương ma chứ gì! Khặc khặc. Danh tiếng cũng raatrs cao. Đáng khen, một quyền giết chết được một cao thủ cương vương huyền giai, thảo nào Vũ Hóa Thần đố kỵ, một lòng dồn ngươi vào chỗ chết!" Lời lão nhân nói khiến Lôi Cương cảm thấy lạnh người. Suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác, quả nhiên là hắn!! Trong lòng thầm nghĩ, bản thân vẫn tận lực muốn tránh cho Vũ Hóa Thần và hắn khỏi giao phong, không ngờ rằng, cuối cùng hắn lại làm như vậy.

"Nghe đồn thực lực của Cương Ma tại Long Lân đoàn đứng trên hạng ba, lão phu mộ danh đã lâu, rất muốn gặp mặt ngươi. Thế nào?" Hai mắt Lão nhân hừng hực, không ngờ rằng tên ác nhân này cũng là kẻ say mê võ.

"Vũ Hóa Thần cùng các người thông gian từ khi nào?" Lôi Cương cũng không có trả lời, tiếp tục hỏi.

"Hắc hắc, Thất Luyện đoàn cùng Long Lân đoàn ngươi dẫn tới tình cảnh như ngày hôm nay, công lao của Vũ Hóa Thần có thể nói là rất nhiều! Mộc Tú cùng Lâm Phong cũng thế. Người trẻ tuổi! Đều tại ccs ngươi quá mức giận dữ thôi!" Lão nhân áo xám cười lạnh, thân thể như quỷ mị biến mất. Ngay lập tức một đòn công kích cực kỳ sắc bén lao về phía Lôi Cương.

Lôi Cương thở dài, chợt nhiên nghĩ đến Long Lân đoàn sợ rằng đang phải đối mặt với nguy cơ, trong lòng nổi lên ác tâm, tốc chiến tốc thắng. Trong cơ thể Lôi Cương đột nhiên tản mát ra hoàng sắc, thanh sắc quang mang, song chưởng trong nháy mắt to lên, dường như biến thành hai bàn tay khổng lồ, khiến Lôi Cương khi nhìn qua thoáng có chút quái dị. Song quyền chạm nhau, trong nháy mắt phát ra lôi điện, nổ vang một tiếng.

Lôi Cương không hề nghĩ ngợi, song chưởng cùng hướng phía lão nhân xuất kích, với lực đạo vô cùng cuồng bạo. Dường như nó chỉ chờ tìm được người để phát tiết. Thân thể lão nhân còn chưa hiện ra lần nữa, đã hóa thành một đạo quang mang bay ngược về phía sau, trên không trung phát ra một tiếng nổ. Lão nhân áo xám trúng mộtchiêu lập tức hồn phi phách tán.

Đám ác nhân Thất Luyện đoàn biến sắc, trước một kẻ đang nổi giận đùng đùng, chợt sinh ý thối lui. Cương vương địa giai, một quyền đánh ra đã khiến người hồn phi phách tán? Những… đám ác nhân tu vi đã đạt được mức cương vương huyền giai, thậm chí còn có người ở cấp hoàng giai. Cả đám nhìn nhau một lúc, đều cùng có ý thối lui.

"Lên!" Tất cả cùng xông lên, ta không tin một mình hắn có khả năng chống đỡ với ba mươi mấy người chúng ta!" Một tiếng hét lớn vang lên, đám người vừa còn có ý muốn thối lui bỗng nhiên trở nên hung ác, linh khí cấp tốc hướng phía Lôi Cương điên cuồng tấn công tới. Phía sau Lôi Cương mười tên ác nhân của Long Lân đoàn cũng cùng xuất thủ.

"Rầm rầm…." Từ chân núi không ngừng vang lên tiếng nổ cùng tiếng kêu gào, Trong lòng Lôi Cương trầm xuống, xem ra đã giao chiến, chỗ này có mười mấy tên ác nhân, nhưng phía dưới đại chiến thắng bại khó có thể quyết định trong chốc lát. thân thể Lôi Cương bỗng lay động, muốn tránh đợt công kích của bốn mươi tên ác nhân. Nhưng vẫn có vài đạo công kích trúng trên người Lôi Cương, thế nhưng lân giáp màu đồng thau phát ra tia quang mang cũng kinh người, sau khi đòn tấn công đánh vào người, Lôi Cương cũng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

"Bang bang…" vài tiếng nổ đột nhiên vang lên, ở phía sau đám ác nhân trong nháy mắt có thân thể hai người nổ tung.

Nội tâm đám ác nhân Thất Luyện đoàn hoảng hốt. Trước còn cho rằng có thể dựa vào nhân số thủ thắng, giờ tâm lý ấy biến mất trong nháy mắt. Cả đám muốn chạy trốn thì lại phải đối mặt với sự công kích điên cuồng của đám đệ tử Long Lân đoàn.

"Ầm!" Lân giáp cả người Lôi Cương dính đầy máu thịt, một quyền tập trung toàn bộ lực đạo đủ khiến cho cương vương địa giai trong nháy mắt bạo thể mà chết.

Đó là chỗ đáng sợ của "Ngũ hành thể tu" sao? Nội tâm Lôi Cương dần trở lên kích động. Trước đây, Lôi Cương đều là dựa vào Khai thiên mà chiến đấu, cũng rất ít vận dụng vào tấn công, không phải Lôi Cương che giấu thực lực bởi lúc đầu chỗ đáng sợ của "Ngũ hành thể tu" còn chưa có hiện ra. Mà lúc này cả người Lôi Cương tràn ngập lực đạo đủ phá hủy mọi thứ, đủ để ngạo thị toàn bộ cường giả cấp bậc cương vương, đạo vương .

"Ầm!"

"A!"

Trong nhất thời tiếng kêu la thảm thiết cùng những tiếng nổ vang lên không ngừng trên đỉnh núi.