Thể Tôn

Chương 167: Chuyện tốt trên đời

Lôi Cương đứng lên, đi tới bên cạnh cái cây nhỏ, cẩn thận nhìn cây đại thụ chọc trời đã biến thành một cái cây ba lá, trong lòng kinh ngạc. Cái cây nhỏ này cũng tản ra lực sinh mệnh của hệ Mộc, tuy rằng không có nhiều như cây sinh mệnh trước đây, thế nhưng cũng giống nhau, có lẽ nào…. Cây sinh mệnh đã hóa thành cái cây nhỏ này sao? Cái cây nhỏ này chính là hóa thân của cây sinh mệnh?

Lôi Cương nhìn chằm chằm vào cây non, trầm tư một lát, lần nữa đứng lên, nhìn kết giới bị Huyền Mộc lão ma phá hư đang bắt đầu khôi phục, Lôi Cương vốn muốn mang theo cây non do cây sinh mệnh hóa thành bên người, thế nhưng cũng không biết nên để đâu. Vì vậy mà hắn đành để lại. Hơn nữa, cái cây non này vài năm nữa thôi rồi sẽ lại trở thành cây đại thụ cao ngút trời. Lôi Cương cũng không ra khỏi kết giới, quan sát bốn phía thấy xung quanh vẫn như cũ tràn ngập linh khí hệ mộc, Lôi Cương dự định tu luyện tiếp một thời gian, rồi mới ra ngoài, tuy rằng thần hồn của Huyền Mộc lão ma bị tổn thương nặng, thế nhưng năng lực lão bay giờ hắn không có khả năng đánh lại được. Trong lòng Lôi Cương vô cùng e ngại Huyền Mộc lão ma, chính mình đã gặp cường địch như vậy, trước cần phải mạnh hơn, đến lúc đó sẽ không còn nằm trong lòng bàn tay Huyền Mộc lão ma nữa.

Dù sao hiện tại cũng đã có được cả bốn phần của "Ngũ hành thể tu", chưa kể mình còn đang ở trong huyết ngục. Thời gian mà hắn có là vô tận, bản thân cũng có thể yên tâm tu luyện, Lôi Cương âm thầm cân nhắc, liền sau đó, nhắm hai mắt, lẳng lặng hấp thu linh khí hệ mộc còn sót lại.

Lôi Cương đã đạt được cảnh giới Cương vương và thể vương, Ở Trung Xu giới đã đứng trên đỉnh cao nhất, thế nhưng tại huyết ngục này cũng chỉ là cao thủ nhị lưu. Qua mấy năm nay chịu khó tu luyện, nhờ vào linh khí hệ mộc nồng hậu, tu vi của Lôi Cương đã đạt đến thể vương hoàng giai, dần dần tiến về phía mức tối thượng của hoàng giai.

Thần thức của Lôi Cương nhìn vào bên trong, thì thấy thể anh vẫn như trước có dạng một đứa bé. Trong lòng hắn cảm thấy ngạc nhiên. Da thịt toàn thân thể anh lúc này bao phủ một màu đồng thau đầy nếp nhăn, giống như hình dáng Lôi Cương lúc già thu nhỏ lại. Lôi Cương biết, đây là da thịt của thể anh cũng là đặc trưng mới của lân giáp trạng. Tỉ mỉ quan sát thể anh, Lôi Cương chợt phát hiện trên trán thể anh mới có thêm một điểm màu nâu nhạt, tuy rằng cũng không to, thế nhưng quả thực là có. Có chuyện gì xảy ra? Lôi Cương nhớ rõ ràng trước đây không có. Sau nhiều lần suy nghĩ, Lôi Cương đi đến kết luận, có lẽ do bản thân mình đã tiếp nhận linh khí mộc nên mới có? Thuộc tính hệ Mộc có màu nâu, Lôi Cương càng nghĩ càng thấy có khả năng. Lại nhìn đan điền không ngừng phát sinh lôi điện màu tím, Lôi Cương phát hiện… chúng đã to gấp đôi trước đây. Xem ra do Lôi Cương đã đạt đến cảnh giới thể vương mà có sự thay đổi mạnh mẽ này.

Nghĩ đến chuyện này, Lôi Cương cảm thấy nghi hoặc, vì sao chính mình đạt đến thể vương cũng không có trải qua độ kiếp? Chẳng lẽ là do lần trước cùng nhị trưởng lão của thôn Ly Gia đã cùng vượt qua độ kiếp. Suy nghĩ một hồi lâu, cũng không đi đến được kết luận nào, Lôi Cương liền thôi không nghĩ đến nữa. Liền sau đó, Lôi Cương từ từ tiếng nhập vào trong đầu, hồi tưởng lại, trong đầu đột nhiên hiện lên một áng văn tự chi chit chữ, chính là trận pháp truyền thừa của Trận Uy cổ quân mà Lôi Cương được truyền cho, Lôi Cương chọn lựa kỹ càng, sau đó theo hệ Mộc bắt đầu nghiên cứu trận pháp.

Trận pháp hệ Mộc chính là nhờ vào lực của hệ Mộc trong trời đất mà hình thành. Tất cả các thuộc tính trong ngũ hành đều vừa có khả năng tấn công. Lúc đầu trận pháp hệ Kim khiến Lôi Cương phải thất kinh, hơn nữa đối với những hiểu biết của Lôi Cương về lịch sử của cổ trận pháp, Lôi Cương càng hiểu được mức độ nguy hiểm của trận pháp. Vì vậy mà hắn liền đem trận pháp hệ Mộc ra nghiên cứu kỹ, ghi nhớ từng khẩu quyết cùng những yếu điểm.

Mười ngày sau, Lôi Cương mở hai mắt, lấy từ trong giới chỉ ra hơn mười linh thạch thượng phẩm, đem linh thạch đặt theo một quy tắc nhất định, rồi nhắm hai mắt lại, chậm rãi cảm thụ linh khí hệ mộc trong không khí, mồm không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ vô cùng khó đọc.

"Dĩ thiên địa hành trình, lấy lực hệ Mộc…"

Dần dần, Lôi Cương càng niệm càng nhanh, linh thạch xung quanh từ từ phóng ra quang mang, mà một tia sáng màu nâu nhạt lại từ trong linh thạch tản ra.

"Trận thành!" Lôi Cương vừa dứt lời, một tia sáng màu nâu nối liền thành một đường. Linh khí cuộn trào lên mãnh liệt hướng Lôi Cương phóng đến. Lôi Cương đứng ở giữa trận pháp. Cái trận pháp có tên là: "Tập mộc trận", đây chính là trận pháp tập hợp linh khí mộc của đất trời. Thuộc tính mộc là điểm căn bản nhất của trận pháp. Mặc dù đây chỉ là trập pháp cơ bản, thế nhưng không thể thiếu. Linh khí mộc trong trời đất đối với đệ tử tu luyện thân thể có thuộc tính Mộc cũng là vô cùng quan trọng, việc tu luyện cũng có thể tăng giá trị lên mấy chục lần a.

Lôi Cương đứng trong trận pháp hệ Mộc, chậm rãi bắt đầu tu luyện. Khi linh thạch yếu dần, trận pháp bị buộc ngưng lại, Lôi Cương mới mở hai mắt. Lúc này nửa năm đã trôi qua. Tu vi Lôi Cương đã đạt đến bậc cao nhất của thể vương hoàng giai, Lôi Cương mắt nhìn mặt đất thấy linh thạch đã biến mất, thầm than trận pháp kỳ diệu, lập tức liền chọn ra vài mộc trận pháp. Hắn để cho thần hồn từ trong cơ thể bay ra, Lôi Cương kinh ngạc phát hiện, ở chỗ mà hắn ngồi xếp bằng ở đó có một cây đại thụ. Lôi Cương liền bố trí trận pháp "Huyễn mộc trận" tập trung linh khí mộc trong trời đất biến ảo khôn lường thành đại thụ trận pháp.

Không chỉ thầm khen trận pháp kỳ diệu, Lôi Cương càng nghiên cứu sâu trận pháp lại càng say mê thêm.

Lôi Cương không ngừng nghiên cứu trận pháp hệ Mộc. Thẳng cho đến khi có tiếng kêu kỷ kỷ vang lên, Lôi Cương mới tỉnh lại, mở hai mắt, phát hiện Tiểu Giác đang chăm chú nhìn mình. Lôi Cương nhìn Tiểu Giác, khóe miệng khẽ nhếch cười nói: "Tiểu Giác, sao ngươi lại tới đây?"

"Phụ thân, người ở chỗ này đã mười năm rồi, Tiểu Giác tu luyện mãi cũng không có thấy người đi ra, liền đi tới tìm người!" âm thanh non nớt có chút hơi the thé của Tiểu Giác thể hiện một sự quan tâm, khiến Lôi Cương thấy vô cùng ấm áp.

Lôi Cương cẩn thận ngắm Tiểu Giác, ngoại trừ hình dáng bên ngoài không thay đổi, trên người Tiểu Giác trước đây màu đỏ của lửa chiếm nhiều hơn một chút, nhưnggiờ thì đều như nhau, xem ra mấy năm nay, Tiểu Giác cũng đã tiến bộ không ít.

Thoáng trầm tư một lúc, Lôi Cương định rời khỏi kết giới. Cho dù Huyền Mộc lão ma có còn ở trong rừng Thôn Ma hay không, mình cũng đều phải đi ra ngoài. Dù sao, mình cũng không thể né tránh Huyền Mộc lão ma cả đời. Cần phải đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt, nghĩ vậy Lôi Cương liền nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Giác nói: "Chúng ta ra ngoài thôi!"

Tiểu Giác gật đầu, thân thể ngự trên vai Lôi Cương. Lôi Cương hơi có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh hiểu ra. Bởi cách di động của Tiểu Giác , Lôi Cương vẫn không thể nhìn rõ a. Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện

Lôi Cương đi thẳng qua kết giới. Nhìn vào kết giới, trong lòng cũng nghi hoặc. Vào thời điểm cây sinh mệnh biến mất có nói rằng mình có thể tự do ra vào rừng Thôn Ma, lẽ nào kết giới xung quanh ma sâm lâm là do cây sinh mệnh sắp đặt? Lôi Cương nghi hoặc cho đến lúc ra khỏi kết giới, cùng lúc cũng phát hiện một lão nhân xuất hiện trước mặt, chính là Cự quy lão nhân đã nhiều năm không gặp mặt. Nhìn thấy vẻ mặt của Cự quy lão nhân, Lôi Cương trong lòng kìm lại, đã có chuyện gì xảy ra? Lôi Cương phát hiện Cự quy lão nhân nhìn mình với ánh mắt cùng vẻ mặt có vài phần cung kính cùng thở dài!!

Không sai, chắc chắn không sai, là cung kính ! Lôi Cương chăm chú nhìn Cự quy lão nhân nói : « Tiền bối ! Những năm gần đây Tiểu Giác đã làm phiền người rồi »

« Ha hả, thiếu chủ, Tiểu Giác vốn là người trong tộc của lão phu, tại sao lại nói là phiền phức ! Hơn nữa, từ sau thiếu chủ không nên gọi lão phu là tiền bối, cứ gọi là Quy lão đi » Cự quy lão nhân cung kính nói, trong lời nói có thêm vài phần xấu hổ.

Lôi Cương chấn động, Cự quy lão nhân gọi mình là thiếu chủ ? Lôi Cương nhìn chằm chằm vào Cự quy lão nhân nói : « Tiền bối, vì sao lại nói vậy ? » Lôi Cương trong lòng cũng đã đoán ra được chuyện gì, thế nhưng cũng không dám tin tưởng.

"Thiếu chủ, người không biết?" Đến lượt Cự quy lão nhân nghi hoặc. Hai mắt tràn đầy kinh nghi nhìn Lôi Cương.

Lôi Cương nghiêm túc gật đầu.

Cự quy lão nhân thở dài nói: "Đây là di ngôn của cây sinh mệnh. Cây sinh mệnh đã mất rồi sao? Trước đây cây sinh mệnh đã từng dặn, nếu như một ngày nào đó trên người ngươi có khí tức của hắn, và hắn cũng không có xuất hiện, như vậy, toàn bộ rừng Thôn Ma, tất cả tiên thú, thú vương đều là dâng tặng cho ngươi!!"

Lôi Cương kinh hãi, toàn bộ tiên thú? Thú vương? Lôi Cương kinh sợ, hô hấp gấp gáp, lẽ nào… đó chính là lời mà cây sinh mệnh khi còn sống đã nói…Chuyện tốt trên nhân gian?